Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
CHƯƠNG 124: CÔ LÀ AI?
Câu hỏi này khiến người đàn ông ngượng ngùng, ông ta đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Trợ lý Thẩm nói gì vậy? Đây vẫn luôn là quy định của công ty, hơn nữa trợ lý Thẩm là người bên cạnh tổng giám đốc Dạ, nếu xin ứng tiền trước chắc chắn là có chuyện rất quan trọng cần làm, phòng kế toán của chúng tôi cũng không thể sơ xuất được.”
“Nhưng mà trước đó…”
Thẩm Cửu còn đang băn khoăn thì bên phía Tiểu Nhan đã làm xong: “Tiền của cô đây.”
Nghe vậy, người đàn ông trừng mắt nhìn cô ta, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Lần sau, con đừng bốc đồng như vậy nữa. Đây là Lang An trợ lý bên cạnh tổng giám đốc Dạ gọi điện thoại dặn dò ba đấy. Cũng may con không nói những lời quá khó nghe và cũng may là người ta không so đo với con. ”
“Hứ, cô ta như vậy mà hào phóng à? Cô ta đã đánh nhau với người khác trong nhà ăn thậm chí còn đổ thức ăn lên người khác nữa chứ.Đọc full tại truyen3.one nhé. Cô ta nghĩ mình là người của tổng giám đốc Dạ thì hay lắm sao, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà.”
“Con đừng tham dự linh tinh vào chuyện kia, cũng đừng nghe từ một phía. Con nhìn dáng vẻ kia của cô ấy có giống loại người dữ dằn như vậy không? Người của công ty thế nào chẳng lẽ con không biết?”
Tiểu Nhan bĩu môi: “Dù sao, con cũng nghĩ cô ta đổ thức ăn lên người khác là không đúng! Cả ba người đều bị làm thành như vậy, chuyện này còn giả được sao?”
Tiểu Nhan nói xong thì xoay người đi luôn.
Sau khi Thẩm Cửu giải quyết xong rắc rối, cô trở về chỗ ngồi của mình, bất giác nhớ tới Tiểu Nhan ở phòng kế toán lúc nãy. Cô ta nói cô ta cũng vào bằng cửa sau, nên bây giờ trong mắt mọi người, Thẩm Cửu cô đang dựa vào mối quan hệ với Dạ Âu Thần mới được vào công ty.
Bỏ đi, tại sao cô phải bận tâm về những điều này? Chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã hết một ngày.
Hàn Mai Linh nhận được tin hôm nay Hàn Đông trở về nước nên vô cùng hưng phấn, cô gọi điện thoại cho Hàn Đông trước khi anh lên máy bay.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Hàn Đông vẫn lạnh lùng như trước.
Nhưng Hàn Mai Linh cũng không để ý bởi vì hôm nay tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ. Cô có thể tìm giúp Thẩm Cửu ba đứa bé trong bụng Thẩm Cửu cô ấy rồi.
“Anh hai, hôm nay anh sắp về nước rồi phải không?”
“Ừm, mười lăm phút nữa sẽ lên máy bay.”
“Anh hai, vậy chuyện em nhờ anh điều tra, anh đã điều tra ra được rồi sao?”
Ánh mắt Hàn Đông hơi nheo lại, nhìn người đến người đi trong sân bay, nhếch miệng nói.
“Phải.”
“Thật sao?” Hàn Mai Linh ở đầu bên kia điện thoại cười rộ lên: “Cảm ơn anh hai, em biết anh hai của em là giỏi nhất. Anh có thể nói trước…”
“Sau khi trở về anh sẽ cho em xem hồ sơ. Anh cúp máy trước đây.”
Hàn Đông nói xong, liền cúp máy. Nữ thư ký ăn mặc chững chạc đứng bên cạnh anh ta, thấy anh ta cúp điện thoại thì nhắc nhở nói: “Tổng giám đốc Hàn, năm giờ nữa máy bay sẽ tới Mạc Thành. Trợ lý Thẩm của Dạ thị đã đặt nhà hàng xong rồi, chúng ta xuống máy bay là có thể đi tới đó ngay.”
Hàn Đông gật đầu, vươn tay kéo cà vạt của bộ âu phục, dưới đôi mắt sắc lạnh có vết thâm quầng nhàn nhạt, có thể thấy mấy ngày nay anh bận rộn cỡ nào. Thư ký Tô Cửu thấy vậy, bèn nói: “Tổng giám đốc Hàn, hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi? Mấy ngày gần đây anh bôn ba mệt nhọc… ”
“Không cần.”
Nếu anh đã từ chối thì Tô Cửu cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đưa hồ sơ trong tay cho anh: “Tổng giám đốc Hàn đây là hồ sơ của tổng giám đốc Dạ Âu Thần của tập đoàn Dạ thị.”
Hàn Đông nhận lấy liếc nhìn: “Là một đối thủ.”
Anh đánh giá.
Tô Cửu nhận lại hồ sơ nói: “Đúng vậy, từ sau khi anh ta đóng quân ở nhà họ Dạ thì Dạ thị lên như diều. Bây giờ danh tiếng của bọn họ còn lấn át tập đoàn Hàn thị của chúng ta ở Mạc Thành. Anh ta luôn tỏ vẻ kiêu căng với mọi người, cho nên mọi người đều không dám trêu chọc vị ma vương của tập đoàn Dạ thị này. Lần này bọn họ đến tìm chúng ta hợp tác, đúng là bất ngờ. Đúng rồi, tổng giám đốc Hàn, đây là trợ lý mới của Dạ thị, tôi đã điều tra sơ lược về cô ấy rồi.”
Tô Cửu lại đưa hồ sơ khác lên.
Hàn Đông liếc nhìn, trong cái nhìn xa xăm bỗng hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, anh nhìn chăm chú khuôn mặt của Thẩm Cửu.
Sao người phụ nữ này nhìn hơi quen mặt thế nhỉ?
“Tổng giám đốc Hàn, có vấn đề gì không ạ?” Tô Cửu hỏi.
Hàn Đông khẽ cau mày, ngón tay thô ráp che lại đôi mắt của người phụ nữ kia. Tuy người phụ nữ trong ảnh đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hờ hững như biển cả vô tận, không có dục vọng và cảm xúc dư thừa nào.
Vô cùng bình tĩnh.
Ánh mắt này, hình như anh đã gặp ở ai đó rồi.
“Ồ đúng rồi tổng giám đốc Hàn, theo điều tra vị trợ lý mới này còn là bạn học của cô Hàn nữa đấy.”
Hàn Đông: “Bạn học?”
“Đúng vậy.”
Hàn Đông nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu không dời mắt. Tô Cửu đi theo Hàn Đông lâu như vậy, cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh. Cô không khỏi nghi hoặc: “Tổng giám đốc Hàn, anh thích người phụ nữ này?”
Hàn Đông: “…”
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta, Tô Cửu lập tức cụp mắt: “Tô Cửu lỡ lời.”
Hàn Đông thu lại tờ tài liệu có bức ảnh, gấp thành hình vuông bỏ vào trong túi quần tây: “Đây là người mà hôm nay tôi sẽ gặp?”
“Đúng vậy.”
“Đi thôi.”
Năm tiếng sau, chuyến bay của Hàn Đông đáp xuống Mạc Thành.
Thẩm Cửu biết anh ta sẽ đi chuyến bay này cho nên cô đã đến sân bay đợi từ trước. Bàn chuyện hợp tác phải có thành ý một chút, điều này cô vẫn hiểu rõ. Trước kia, cô đã đưa đón rất nhiều người ở sân bay rồi.
Sân bay chật cứng người, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm số hiệu chuyến bay hiển thị trên màn hình lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy máy bay chở Hàn Đông hạ cánh, cô đã hỏi qua trợ lý của Hàn Đông rồi, Hàn Đông sẽ rời sân bay qua lối đi VIP.
Sau khi máy bay hạ cánh, trợ lý của Tô Cửu lập tức mở điện thoại di động của Hàn Đông, lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho Thẩm Cửu thì điện thoại đã reo lên trước.
Tô Cửu thờ ơ nghe máy, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô nói cái gì? Cô đã tới… sân bay đón rồi?”
Hàn Đông liếc nhìn cô ta, Tô Cửu khẽ ho một tiếng: “Tổng giám đốc Hàn, trợ lý Thẩm tới đón chúng ta rồi, cô ấy đang ở ngay bên ngoài.”
Vốn dĩ Tô Cửu còn tưởng rằng Hàn Đông sẽ cau mày nhưng anh chỉ lạnh lùng nói: “Coi như là có thành ý, đi thôi.”
“Vâng.” Tô Cửu đi sát theo sau.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông vừa nhìn đã nhận ra một người phụ nữ trong đám đông.
Cho dù lúc nhận Hàn Mai Linh, Hàn Đông cũng không có cảm giảc này.
Nhưng lần này, với cặp mắt sắc bén như chim ưng, lúc ở lối ra, anh lập tức nhìn thấy Thẩm Cửu đang đứng trong biển người mênh mông.