Mục lục
Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966:

 

“Cháu nói cái gì? Cháu dám nói ông ngoại cháu ngu xuẩn mất khôn? Cánh cháu cứng rồi phải không? Cháu…”

 

Ông ta vừa nói vừa đứng lên, giơ gậy muốn chào hỏi trên người Dạ Âu Thần, lần này Dạ Âu Thần không nhận lấy, trực tiếp lùi về phía sau một bước rồi lạnh lùng nói.

 

“Gậy vừa nãy tôi đã nhận, vì muốn nói với ông ngoại, trừ Minh Thư, đời này tôi không cần những người phụ nữ khác nữa.”

 

Uất Trì Thần tức giận tiếp tục tiến lên, lại muốn đánh anh, Vu Ba một bên đành phải tranh thủ thời gian đứng ra ngăn cản: “Ông cụ đừng tức giận, bớt giận, một gậy đánh Cậu Thần vừa nãy khẳng định cậu ấy đã bị thương, nếu đánh tiếp lỡ đánh cậu ấy tàn phế thì sao?”

 

“Công ty vẫn còn chuyện phải xử lý, tôi đi trước.”

 

Dạ Âu Thần nói xong thì trực tiếp xoay người rời khỏi: “Thằng nhóc thối nhà mày, mày trở về cho tao.”

 

Uất Trì Thần vẫn không gọi Dạ Âu Thần trở lại, bóng dáng của Dạ Âu Thần nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của ông ta, trước mắt trở nên trống rỗng không còn bóng dáng của những người khác nữa.

 

Uất Trì Thần tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, dáng vẻ giống như người bị bệnh nặng.

 

Vu Ba chỉ có thể đưa tay giúp ông ta dễ thở rồi khẽ khuyên can: “Ông chủ đừng nóng giận, sao lại phải làm bản thân tức giận chứ?”

 

“Vu Ba, anh nói có phải thằng nhóc thối tha này có đôi cánh cứng cáp rồi nên mới ngỗ ngược với tôi như vậy không, lại còn vì một người phụ nữ nữa chứ? Rốt cuộc người phụ nữ kia quyến rũ đến mức nào mà có thể làm cho nó trở thành như vậy chứ?”

 

Lời nói này làm cho Vu Ba ngượng ngùng hơi xấu hổ nhưng vẫn kiên trì nói: “Ông chủ muốn nghe lời nói thật sao?”

 

“Anh nói đi!”

 

“Vậy thì tôi nói, cậu chủ Thần đã là người trưởng thành nên sẽ có suy nghĩ và quyết định của riêng mình trong mọi việc, cậu ấy ngỗ ngược với ông chủ không phải bởi vì cậu ấy đã có đôi cánh cứng cáp rồi mà bởi vì ông chủ vẫn luôn ngăn cản những thứ mà cậu ấy muốn.”

 

Uất Trì Thần: “…”

 

“Quan trọng nhất là cậu ấy không phải do ông chủ tự tay nuôi lớn nên sẽ không có nhiều tình cảm với ông chủ. Hơn nữa chuyện này quả thực là ông chủ đã làm không phúc hậu cho lắm.”

 

“Anh nói cái gì?”

 

Uất Trì Thần trừng to mắt không hài lòng nhìn Vu Ba: “Anh lại còn dám nói tôi làm không phúc hậu cho lắm sao? Vu Ba, có phải anh ở bên cạnh tôi đã lâu nên cảm thấy lời gì cũng có thể nói được phải không?”

 

Vu Ba đành chịu lắc đầu: “Tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”

 

“Bỏ đi!” Uất Trì Thần cũng không thật sự so đo với ông ta mà lạnh lùng nói: “Đi xem con bé Tuyết thế nào rồi, trái lại tôi muốn nhìn thấy cách cư xử của con nhóc kia sau khi đã làm những chuyện này, để xem con nhóc đó nghĩ như thế nào.”

 

Bên trong căn phòng.

 

Đoan Mộc Tuyết nằm ở trên giường, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, trước đó cô ta khóc quá lâu khóc đến nỗi ánh mắt của cô ta cảm thấy đau nhức.

 

Đợi sau khi Uất Trì Thần và bác sĩ rơi đi cô ta mới lau khô nước mắt và có thời gian nghỉ ngơi.

 

Thế nhưng khi nhắm mắt lại trong đầu cô ta đều là hình ảnh bản thân căn dặn người giúp việc bỏ thuốc với Dạ Âu Thần, lúc này Dạ Âu Thần trở về nếu như anh suy nghĩ tới thể diện thì hẳn là sẽ không nói chuyện này ra ngoài.

 

Nhưng nếu như anh không suy nghĩ tới thể diện thì sao chứ?

 

Nghĩ tới đây Đoan Mộc Tuyết lập tức mở to mắt, trong ánh mắt có vẻ sợ hãi.

 

Cô ta nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, xem như Dạ Âu Thần không cần thể diện nói ra vậy anh cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta bỏ thuốc, người giúp việc nhận tiền của cô ta nên cô ta cũng đã cho người đưa người giúp việc rời đi, đến lúc đó chỉ cần cô ta không thừa nhận là được.

 

Chỉ cần không có chứng cứ, xem như họ nghi ngờ cũng không thể làm gì cô ta.

 

Đoan Mộc Tuyết yên tâm nhắm mắt lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

 

Nhưng mà dường như cô ta còn chưa ngủ được một lúc thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Đoan Mộc Tuyết đang ngủ mơ màng tưởng rằng mình nghe nhầm.

 

Sau đó âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng Đoan Mộc Tuyết mới tỉnh dậy quả nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta lập tức hỏi: “Ai đó?”

 

Lúc này tiếng gõ cửa mới dừng lại sau đó giọng nói của Uất Trì Thần ở ngoài cửa phòng truyền vào.

 

“Tiểu Tuyết, ông nội đây.”

 

Ông nội Uất Trì?

 

Đoan Mộc Tuyết sửng sốt vội vàng nói: “Ông nội, ông vào đi.”

 

Sai khi cửa mở ra Uất Trì Thần chống gậy bước vào, không biết tại sao Đoan Mộc Tuyết lại cảm thấy khí tức trên người ông nội không giống như lúc rời đi.

 

Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK