Chương 1868:
“AI” Tiểu Nhan hừ nhẹ, thế nhưng trong lòng cô lại không hề muốn từ chối. Cứ như thế ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, thỉnh thoảng cũng đáp lại anh.
Không biết đã qua bao lâu, Hàn Thanh dừng lại, thấp giọng hỏi lại cô.
“Có thể quay về với anh không?”
Tiểu Nhan sững sờ mơ màng gật đầu: ‘ỪI”
Vì thế, hai người họ mới chỉ lái xe tới quán rượu một đêm, ngày hôm sau lại lên đường chuẩn bị trở về.
Chỉ là lần này anh ta không đi tàu nữa, Hàn Thanh trực tiếp đặt vé máy bay.
Khi anh ta đặt vé, cô gái nhỏ nép vào bên cạnh anh ta, tựa vào cánh tay anh ta nhìn rồi bất ngờ nói: “Sao anh lại đặt vé máy bay vậy? Anh cảm thấy đi tàu với em vô cùng cực khổ sao?”
Nghe thấy, Hàn Thanh ngừng tay, sắc bén lên tiếng hỏi cô: “Em muốn đi tàu sao? Cũng được thôi, anh sẽ đi với em.”
“Không, không, không.”
Tiểu Nhan lắc đầu nguầy nguậy: “Đi máy bay đi, trên tàu lửa thật sự quá ồn.”
Hơn nữa nếu như gặp lại bà bác giống như hôm trước thì cũng thật phiền phức.
“Chắc chắn rồi?”
“Vâng!”
Vì vậy Hàn Thanh đặt hai vé máy bay đi về vào buổi tối.
Khi lên máy bay, Tiểu Nhan lộ vẻ ngượng ngùng: “Chuyện đó, em đã nói với ba mẹ em rằng em sẽ đi giải sầu, chờ tới khi ổn định lại thì mới quay về. Thế mà bây giờ vẫn còn chưa tới mấy ngày em đã quay về rồi, có phải…
Hàn Thanh thắt dây an toàn cho cô, khỏe môi giật giật: “Nói thật là được.”
“Nói thật? Chuyện đó. Không, thật đáng xấu hổ.”
“Xấu hổ? Có gì mà xấu hổ? Anh và em cùng nhau trở về, để anh giải thích.”
“Không, không!”
Nếu để anh ta giải thích thì sẽ càng xấu hổ hơn, Tiểu Nhan nhanh chóng lắc đầu từ chối, buồn bực lên tiếng: “Em tự về được rồi.”
Sau đó cô lại hỏi: “Khi nào chúng ta hạ cánh?”
“Khoảng mười hai giờ chúng ta sẽ hạ cánh.”
Hạ cánh lúc mười hai giờ? Thế thì quá muộn, cô không thể làm phiền ba mẹ được.
“Sau khi xuống máy bay thì tới chỗ của anh trước, ngày mai hãy về giải thích sau.”
“À, vậy cũng tốt.”
Mặc dù cả hai đã làm hòa nhưng Tiểu Nhan vẫn cảm thấy hơi khó xử vì những chuyện trước đó, nói tóm lại là không khí không được tốt như khi chưa có cãi vã.
Vì vậy, khi hai người không có vấn đề gì khi nói chuyện, họ giữ im lặng.
Sau khi máy bay cất cánh, đèn đã tắt.
Hàn Thanh vươn tay ôm cô, nhiệt độ lòng bàn tay truyền đến: “Đừng lo lắng.”
Những lời này khiến Tiểu Nhan cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, và sau đó cô cũng không nghĩ gì thêm, cả đầu trống rỗng.
Sau khi máy bay đến, chú Nam đến sân bay đón Hàn Thanh, sau đó nhanh chóng đưa hai người họ về nhà rồi nhanh chóng ra về.
Vali của Tiểu Nhan được Hàn Thanh kéo, cô đi theo, và đột nhiên hắt hơi một cái.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Một cái rồi lại một cái, cô cứ liên tục hắt hơi, vẻ mặt Tiểu Nhan trở nên mờ mịt: “Chuyện gì thế này?”
Cô sờ sờ cái mũi ngứa ngáy của mình: “Không lẽ em bị cảm à?”