CHƯƠNG 40: SUÝT CHÚT NỮA BỊ PHÁT HIỆN
Thẩm Cửu nằm lên giường của mình, lấy
điện thoại ra xem thời gian một cái.
Đã sắp đến lúc Dạ Âu Thần ngủ rồi, cô
đợi thêm chút nữa.
Kết quả Thẩm Cửu đại khái là bị tức
giận quá, nằm mãi nằm mãi đã ngủ thiếp
đi, đợi đến khi cô tỉnh lại, đã là sáng ngày
hôm sau rồi.
Lúc Thẩm Cửu dậy, trên giường Dạ Âu
Thần đã trống không rồi, cô nhanh chóng
túm lấy điện thoại một cái, phát hiện sắp
đến giờ đi làm rồi.
Nghĩ đến cái gì đó, Thẩm Cửu nhanh
chóng trở mình xuống giường, nằm sấp
dưới bên giường của Dạ Âu Thần.
Cũng may, cái cúc áo tỉnh xảo đó vẫn
còn nằm yên tĩnh ở đó.
Thẩm Cửu vươn tay ra muốn bắt lấy cái
cúc áo đó, khoảng cách tương đối xa,
ngón tay Thẩm Cửu vừa đụng tới, chưa
bắt được cái cúc áo đó nữa thì đã đẩy cái
cúc áo đó đi luôn rồi.
Nhìn thấy cái cúc áo lại lăn về phía
trước, đến nơi cách cô càng xa hơn, Thẩm
Cửu suýt chút nữa là ngất đi rồi.
Bây giờ cái tư thế này đã là cực hạn của
cô rồi, vào trong chút nữa cô sẽ không ra
được nữa.
Thẩm Cửu chỉ có thể đứng dậy đi đến
bên khác xem có thể với tới được không,
không ngờ ở bên khác càng xa hơn nữa.
“Cô đang làm gì vậy?”
Một thanh âm lạnh băng đột nhiên vang lên.
Thẩm Cửu giật bắn mình, suýt chút nữa
hồn lìa khỏi xác rồi.
Đây là giọng nói của Dạ Âu Thần, anh…
không phải đi công ty làm việc rồi sao?
Sao lại đột nhiên quay lại? Thẩm Cửu nằm
sấp ở đó không nhúc nhích, bởi vì cô vẫn
không biết nên bày ra phản ứng gì nữa, lỡ
như đứng dậy bị lộ tẩy thì sao?
Cô nằm sấp ở đó bất động, càng đáng
nghỉ hơn, Dạ Âu Thần híp đôi mắt lại,
dùng tay lăn xe lắn đến hướng của cô, lúc
sắp đến bên cạnh cô, Thẩm Cửu mới
đứng dậy, trong tay cầm một cái bông tai.
“Bông tai của tôi rơi ở chỗ anh, cho nên
qua tìm.”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần nhìn sang,
nhìn cái bông tai lấp lánh trong tay cô.
“Hình như cô rất căng thẳng.
Nghe vậy, hô hấp của Thẩm Cửu chợt
nghẹn lại: “Không có.”
“Không có?” Dạ Âu Thần nhướng mày,
tiếp tục lăn bánh xe lăn đến gần, mùi đàn
ông cường đại lập tức chậm rãi bao trùm
lấy cô: “Vậy…sao cô lại nhìn đông ngó tây,
trên trán toát mồ hôi?”
Thẩm Cửu đột nhiên lùi về sau một
bước lớn, lui ra khỏi sự bao vây bởi khí
phách cường đại của Dạ Âu Thần: “Tôi
chỉ là tìm bông tai của tôi, thời tiết có chút
nóng, hồi nãy tôi tìm rất lâu, cho nên có
chút nóng thôi.”
Nói xong, Thẩm Cửu quay người đi về
phía phòng tắm, cô phải đi rửa mặt rồi.
Nguyên nhân không lo Dạ Âu Thần sẽ
phát hiện, đó là bởi vì anh ngồi trên xe lăn,
nếu như không có người giúp anh, anh
căn bản không có cơ hội xem thử dưới
gầm giường đã rơi cái gì, cho nên cái cúc
áo đó ở đó chắc hẳn rất an toàn.
Cho nên hôm nay cô có thể an tâm đi làm.
Trước khi Thẩm Cửu đi làm, ông cụ Dạ
lại kêu cô đến thư phòng nói một tràng,
bảo cô hôm nay đến tập đoàn Lục Thị tìm
Lục Chiêu một chuyến, bàn về chuyện
hợp tác lần này. Còn dặn dò cô không
được nói chuyện này cho Dạ Âu Thần.
Sau khi Thẩm Cửu đến công ty, luôn rất
đau đầu.
Suy nghĩ của hai ông cháu này không
giống nhau, cô kẹp ở giữa thật sự là khó.
Mệnh lệnh của ông cụ nhà họ Dạ, cô
không dám trái.
Thế là Thẩm Cửu suy nghĩ, rồi đứng dậy
đi ra ngoài, sau khi lên xe thì nói với tài xế
taxi: “Xin chào, xin anh đến địa chỉ này…”
Thẩm Cửu nói địa chỉ của công ty Lục
Thị mà mình tra ra được cho tài xế.
Sau khi đến Lục Thị, Thẩm Cửu trực
tiếp đi đến quầy tiếp tân, mới phát hiện
mình căn bản không có hẹn trước.
“Thật ngại quá thưa cô, không có hẹn
trước thì không thể gặp Lục tổng của
chúng tôi được, cô có chuyện gì vậy?”
Tiếp tân nghi hoặc mà nhìn chằm chằm
vào cô, ánh mắt rơi trên quần áo của cô.
Thẩm Cửu bị cô ta nhìn chằm chằm đến
nỗi đỏ mặt, nhớ đến mấy lời mà Dạ Âu
Thần nói tối hôm qua, còn có chuyện xảy
ra vào lần đầu tiên đến tập đoàn Dạ Thị
nữa.
Xem ra, cô phải đi thay vài bộ quần áo rồi.
“Vậy tôi hẹn trước rồi buổi chiều lại tới.”
Nói xong, Thẩm Cửu liền rời khỏi tập
đoàn Lục Thị, lúc cô ra ngoài không có xin
nghỉ với Dạ Âu Thần, hai ngày nay Dạ Âu
Thần ở công ty luôn coi cô như người
trong suốt, căn bản không cần cô giúp đỡ,
lại cộng thêm ông cụ nói chuyện này
không thể để Dạ Âu Thần biết, cho nên cô
không có nói.
Cho nên Thẩm Cửu len lén về vị trí của
mình ngồi một hồi, không có xảy ra
chuyện gì, cô mới thở phào một hơi.
Bình tĩnh lại, Thẩm Cửu mới gọi điện
thoại cho bên Lục Thị, ai ngờ bên đó lại
trực tiếp cúp điện thoại, Thẩm Cửu sững
sờ, chỉ đành gọi lại.
Lần này người bên đó rất không khách
sáo mà mở miệng mỉa mai: “Cô đây, nếu
như cô còn gọi điện thoại quấy rầy nữa thì
đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Nói xong lại cúp máy cái bộp.
Thẩm Cửu có chút bất lực mà đặt điện
thoại xuống.
Thái độ của đối phương xem ra rất cứng
rắn, hẳn là sau khi Lục Chiêu về đã có dặn
dò rồi.
Hẹn trước là không thể, chỉ đành đợi
buổi tối tan ca nói với ông cụ Dạ.
Lúc sắp tan ca, Hàn Mai Linh gọi điện
thoại cho Thẩm Cửu, hẹn gặp mặt cô.
Thẩm Cửu đồng ý.
Thẩm Cửu thu dọn đồ đi đến cửa thang
máy, đúng lúc Lang An cũng đẩy Dạ Âu
Thần từ văn phòng đi ra, nhìn thấy anh,
Thẩm Cửu có chút chột dạ mà dời ánh
mắt đi.
Gần đây anh không có để ý đến mình,
hẳn là không biết chuyện sáng nay mình
ra ngoài đâu nhỉ?
“Trợ lý Thẩm.”
Cách xưng hô của Lang An đối với cô
đã từ cô Thẩm sang trợ lý Thẩm, tự nhiên
vô cùng.
Đối diện với Lang An, Thẩm Cửu rất
cảm kích, dù sao là anh ta đã chuyển cho
mình cái giường nhỏ đó, giải quyết không
ít phiền phức cho cô.
Thế là Thẩm Cửu nhìn Lang An, trên
mặt nở ra một ý cười ôn hoà thật tự nhiên,
gật đầu với anh ta.
Cái nụ cười đó chói mắt vô cùng, chói
đến mắt Dạ Âu Thần khó chịu, nhíu mày lại.
Lang An theo Dạ Âu Thần bao nhiêu lâu
rồi, anh muốn làm gì chỉ cần động đậy đầu
ngón tay một chút Lang An liền lập tức
hiểu, lúc này khí tức trên người anh lạnh
băng hơn vài phần, Lang An lập tức phản
ứng lại.
Gần đây cậu Dạ…có chút không đúng lắm nhỉ?
Thang máy đến, Thẩm Cửu đợi Dạ Âu
Thần và Lang An vào trong, cũng vẫn còn
đứng yên tại chỗ.
“Trợ lý Thẩm, cô không vào sao?” Lang
An nhịn không được mà hỏi một câu.
Thẩm Cửu hồi thần lại, cười cười: “Tôi
quên máy tính của tôi hình như chưa tắt,
tôi đi kiểm tra chút, các người đi trước di.”
Nói xong, Thẩm Cửu sải bước muốn rời
đi, nhưng không ngờ lúc này Dạ Âu Thần
lại lên tiếng: “Vào đây.”
Bước chân Thẩm Cửu chợt ngừng lại,
quay đầu nhìn anh: “Nhưng cậu Dạ, máy
tính của tôi…”
“Máy tính đã tắt rồi.”
“Sao anh biết?”
“Tôi nhìn qua rồi.”
Anh đã nói như vậy rồi, cô còn có thể
nói gì nữa? Chỉ đành bước vào trong.
Sau khi bước vào, cửa thang máy từ từ
đóng lại.
Bên trong thang máy nhỏ bé bị khí
phách lạnh nhạt của Dạ Âu Thần bao
trùm, Thẩm Cửu muốn trốn cũng không
có chỗ để mà trốn nữa.
“Sáng nay cô có ra ngoài?”
Trái tim Thẩm Cửu thịch một cái.
“Không, không có.”
Cô nhớ ông cụ nói chuyện này không
thể cho Dạ Âu Thần biết.
“Không có?” Dạ Âu Thần nhướng mày,
thanh âm rõ ràng có thêm một tia nghiêm
nghị.
Ánh mắt Thẩm Cửu giựt một cái.
“Còn không nói sự thật sao?”
“Tôi…sáng nay quả thực là có ra ngoài
một lát.”
“Đi làm gì?”