Mục lục
Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1927:

 

Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, rõ ràng mặc dù là ngày hôm qua cậu ta có uống nhiều hơn một chút, nhưng mà cũng vẫn chưa đến mức hoàn toàn đánh mất lý trí, nhưng vì cái gì mà lại chọn ngay đúng tình huống này khiến cho Giang Tiểu Bạch…

 

Vô liêm sỉ!

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Túc hung hãn tự mắng mình một câu ở trong lòng, cậu ta thật sự là đáng chết, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy đối với một cô gái.

 

Đỉnh đoong đỉnh đoong…

 

Tiếng chuông cửa vang lên càng ngày càng gấp rút, lúc này Tiêu Túc mới đứng dậy đi mở cửa.

 

Vừa mở cửa ra, Lương Nha Hòa cũng lập tức tức giận đùng đùng nhìn con trai mắng: “Con làm cái gì vậy hả? Có người nhấn chuông cửa nửa ngày mà con cũng không biết đi ra mở cửa một chút hay sao? Con…”

 

Lời của Lương Nha Hòa mới nói được một nửa, bỗng nhiên nhìn thấy cái gì đó lại đột ngột ngậm miệng không nói, sau đó bà nhìn chằm chằm vào cổ của Tiêu Túc.

 

Tiêu Túc bị ánh mắt của Lương Nha Hòa làm cho cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu ta đưa tay sờ lên trên cổ của mình một cái: “Làm sao thế mẹ?”

 

“Không có gì không có gì” Lương Nha Hòa kịp phản ứng lại, cười híp mắt rồi xua tay một cái: “Chỉ là muốn gọi con và Tiểu Bạch đi xuống ăn sáng mà thôi, bây giờ mẹ đã gọi rồi, còn lại chính hai đứa tự mình quyết định khi nào muốn ăn thì ăn, mẹ đi trước nhé.”

 

Nói xong, Lương Nha Hòa lấp tức xoay người rời đi, đi mấy bước lại vội vàng quay ngược trở lại đẩy Tiêu Túc đi vào bên trong trong phòng, sau đó còn đóng cửa phòng lại giúp cho cậu ta.

 

Trên mặt Tiêu Túc hiện đầy vẻ khó hiểu, sau đó cậu ta đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới xoay người lại đi vào phòng vệ sinh.

 

Khi ngẩng đầu nhìn thấy chính bản thân mình ở trong gương, Tiêu Túc rốt cuộc cũng đã phát hiện ra tại sao mới vừa rồi Lương Nha Hòa lại dùng loại ánh mắt đó để nhìn mình.

 

Bởi vì trên cổ của cậu ta vậy mà lại hiện lên đầy những dấu vết màu đỏ, còn có cả dấu răng và dấu môi son của phụ nữ, người sáng suốt chỉ cần nhìn một cái thôi cũng biết được là đã có chuyện gì xảy ra.

 

Khóe miệng của Tiêu Túc không nhịn được mà giật nhẹ mấy cái, khó trách Lương Nha Hòa lại đột nhiên bỏ qua cho mình, hóa ra là vì mẹ đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi.

 

Cũng không đúng, trên thực tế thì bà cũng không hề hiểu lầm điều gì.

 

Tối ngày hôm qua đúng thật là Tiêu Túc và Giang Tiểu Bạch đã xảy ra chút gì.

 

Chẳng qua là tại sao khi tỉnh dậy lại không thấy bóng dáng của Giang Tiểu Bạch, nghĩ tới chỗ này, Tiêu Túc cũng không hề ngẫm nghĩ, lập tức xoay người đi ra bên ngoài cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Giang Tiểu Bạch.

 

Chuông điện thoại vang lên không bao lâu thì lập tức bị từ chối.

 

Tiêu Túc sửng sốt một chút, khẽ mím đôi môi mỏng lại, sau đó tiếp tục gọi đi, nhưng mà lần này tiếng chuông đã trực tiếp bị thay thế bằng một giọng nữ lạnh như băng.

 

“Thật xin lỗi, số điện thoại mà quý khách gọi hiện đang tắt máy..

 

Tắt máy?

 

Tiêu Túc nheo mắt lại, cô nhóc này đang chuẩn bị xù lông xù nợ, không để ý đến mình sao?

 

Nhưng mà ít nhất bây giờ Tiêu Túc cũng có thể biết được một chút thông tin, đó chính là cô nhóc này hẳn là không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là không muốn nghe điện thoại của mình, cũng không muốn nhìn thấy mình mà thôi.

 

Sau khi Tiêu Túc tìm qua một lượt ở trong phòng thì lại phát hiện ra, toàn bộ đồ đạc của Giang Tiểu Bạch đều đã bị cô mang đi.

 

Bây giờ không nhìn thấy bóng dáng của Giang Tiểu Bạch, cô cũng lại không chịu nghe điện thoại của mình gọi.

 

Tiêu Túc thở dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Lương Nha Hòa rất vui vẻ, thậm chí bà còn cảm thấy mình sẽ rất nhanh được lên chức bà nội, chờ đến khi Tiêu Túc xuống ăn sáng, Lương Nha Hòa lập tức nhích người lại gân bên cạnh con trai, vui vẻ nói chuyện với cậu ta.

 

“Khi nào thì hai đứa các con sẽ kết hôn?”

 

Tiêu Túc nghe thấy câu hỏi này của mẹ thì sắc mặt hơi hơi biến đổi, nhưng cậu ta vẫn không trả lời, Lương Nha Hòa cũng không nản chí, tiếp tục nói: “Đừng nói với mẹ rằng con chưa từng nghĩ đến chuyện này đấy, con là một người đàn ông, phải có trách nhiệm, nếu như con không có ý định kết hôn, vậy thì sau này con thật sự đừng nói con là con trai của mẹ nữa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK