CHƯƠNG 207: CÔ GỌI AI LÀ HOA SEN TRĂNG CHỨ?
Lang An trợn tròn mắt: “Vê à? Mợ hai, chúng ta không vào trong sao?”
“Không”
Thẩm Cửu hạ mí mắt xuống, đờ ra nhìn đầu ngón chân của mình: “Không cần thiết phải làm
điều đó nữa”
“Mợ hai…”
Không chờ Lang An lại mở miệng khuyên cô lần nữa, Thẩm Cửu đã thẳng người đi về hướng
ngược lại. Lang An còn ngơ ngác đứng tại chỗ mất mấy giây sau mới kịp phản ứng, xoay người đuổi
theo cô.
“Mợ hai, làm sao vậy? Không phải vừa rồi chúng ta đã nói là sẽ cùng vào à?”
Bất kể Lang An nói thế nào, Thẩm Cửu đều không để ý tới anh ta, đi thẳng về phía trước. Lang
An đi theo cô một đoạn thật xa, cuối cùng không nhịn được chặn trước mặt cô: “Mợ hai, nói thế nào
thì chúng ta tới cũng tới rồi, không vào trong lại rời đi luôn, có phải là…”
“Anh không thấy sao?” Thẩm Cửu ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên gương mặt của Lang
An.
Ánh mắt cô làm Lang An kinh ngạc, ngơ ngác hỏi ngược lại một câu: “Nhìn thấy cái gì?”
Trong mắt Thẩm Cửu có thêm chút cay đắng, cô rũ mí mắt xuống, nói: “Người ta ở đó rất tốt,
chúng ta vào làm gì? Không phải là làm phiền người khác sao? Tôi cảm thấy… đây không phải là
chuyện gì tốt”
..” Lang An còn tưởng cô nói gì, hóa ra là chỉ chuyện này. Vẻ mặt anh ta thay đổi: “Cũng không
thể nói như vậy được chứ? Làm gì có chỗ nào tốt đâu? Mợ hai cũng tận mắt nhìn thấy Hàn Mai Linh
có tâm tư không tốt, sao mợ hai lại.. ”
“Tôi hiểu rõ chị em tốt của tôi là người thế nào. Nhưng Dạ Âu Thần thì sao? Anh cứ nói Hàn
Mai Linh thế này thế kia, sao anh không nói Dạ Âu Thần đi? Cho dù lời anh nói là sự thật, Hàn Mai
Linh đúng là có ý gì đó với Dạ Âu Thần, vậy còn bản thân anh ấy có ý gì? Người khác có ý với anh ấy,
bản thân anh ấy không biết cách từ chối sao? Còn muốn tôi tới từ chối thay cho anh ấy à?”
“Cái này…”
“Anh ấy là người trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình. Anh ấy muốn làm gì, tôi không ngăn
cản được. Nếu anh ấy quả thật thích Mai Linh, muốn ở cùng với cô ấy, lẽ nào tôi còn có thể cầm dao
gác ở trên cổ của anh ấy, không cho anh ấy thích sao? Lang An, anh chưa từng thích ai nên anh
không hiểu đâu. Nếu anh ấy thật sự muốn làm thế, tôi khẳng định không ngăn cản được. Tôi đi vào
trong…” Thẩm Cửu hạ mí mắt xuống, mỉm cười tự giễu nói: “Cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi”
Thẩm Cửu cô không thể không cần tự trọng. Đối với cô, lòng tự trọng còn lớn hơn trời.
Trong nháy mắt, Lang An cũng không biết nên phản bác lại thế nào. Dù sao anh ta cũng cảm
thấy lời Thẩm Cửu nói dường như rất có lý.
Trên thực tế đúng là Hàn Mai Linh muốn quyến rũ cậu Dạ, nhưng nếu cậu Dạ không động tâm,
vậy Hàn Mai Linh cũng chẳng thể làm được gì. Người đồng ý đi cùng Hàn Mai Linh tới nhà hàng ăn
cơm chính cậu ấy, lại đâu có ai ép cậu ấy tới.
“Một bàn tay vỗ không thành tiếng vang. Tôi đi về làm việc trước đây. Nếu anh có chuyện gì
cần làm thì cũng qua đó đi” Thẩm Cửu nói xong rũ mí mắt, rời khỏi đó, không để cho người ta thấy
được giọt nước mắt bên khóe mắt cô.
Mãi đến khi đã đi xa, Thẩm Cửu cảm giác Lang An không đi theo cô nữa, cô mới ngẩng đầu
lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, cô giơ tay lên kín đáo lau giọt nước mắt bên khóe mắt.
Không sao. Nếu đây là lựa chọn của người khác, vậy cô không thể làm gì được.
Sau khi trở lại công ty, Thẩm Cửu đúng lúc đối mặt với Tiểu Nhan vừa ra khỏi công ty. Tiểu
Nhan thấy viền mắt cô đỏ hoe, môi giật giật muốn đi tới nói gì đó với cô. Nhưng sau khi đi được mấy
bước, cô ấy lại chợt nghĩ đến điều gì, tức giận trề môi sau đó xoay người rời đi.
“Tiểu… Thẩm Cửu vừa định gọi tên lại cố nuốt trở lại.
Cuối cùng cô chỉ có thể buồn bã nhìn theo bóng lưng của Tiểu Nhan.
Thẩm Cửu đứng một lúc rồi đi thang máy trở lại văn phòng.
Cô không biết, những người ở tầng dưới đã sớm bàn tán về cô.
“Ôi các người nhìn thấy không? Vừa rồi Hàn Mai Linh – thiên kim của tập đoàn Hàn thị tới đấy.
Lúc đầu tôi còn tưởng cô ta tới tìm họ Thẩm kia, ai biết vừa rồi tôi không ngờ lại nhìn thấy cô ta đẩy
cậu Dạ cùng đi ra ngoài, hơn nữa còn vừa nói vừa cười”
“Cái gì? Hàn Mai Linh đó không phải là bạn tốt của họ Thẩm kia sao?”
“Bạn tốt tính là gì chứ? Ở trước mặt đàn ông thì làm gì có bạn tốt. Lế nào các người chưa từng
thấy loại chuyện bạn gái móc góc tường sao?”
“Cũng đúng nhỉ! Ở trước mặt đàn ông, bạn gái đều là giả. Không biết có phải Hàn Mai Linh
muốn cướp đàn ông với cô ta không? Oa, vậy theo dáng vẻ, thân phận và địa vị của cô ta, họ Thẩm kia
nhất định phải thua rồi!”
“Chắc chắn là phải thua rồi. Nhìn xem cô ta chẳng có gì, nhan sắc cũng chẳng đến đâu, lấy cái
gì để so với thiên kim Hàn thị người ta chứ?”
“Các người nhìn dáng vẻ vừa trở về của cô ta đi. Vừa nhìn cũng biết là đụng vách tường rồi. Cứ
chờ mà xem. Cô ta không phải vừa được thăng chức sao? Chắc hẳn không tới ba ngày, cô ta sẽ bị
đuổi ra khỏi tập đoàn Dạ thị thôi”
“Các người đang nói bậy gì đấy?” Tiểu Nhan đột nhiên nói chen vào, hung hăng trừng mắt với
mấy người bọn họ: “Chuyện cậu Dạ mà các người cũng dám bàn tán à?”
Mấy nhân viên nữ nhìn người đến là Tiểu Nhan của phòng tài vụ, cho dù sắc mặt không dễ nhìn
nhưng cũng chẳng khách sáo với cô ấy: “Tiểu Nhan à, trước đó không phải cô qua lại rất thân thiết với
người phụ nữ kia sao? Sao hai ngày nay cô không tới căng tin ăn cơm với cô ta thế? Có phải vì cô ta
được thăng chức, cho rằng mình có thể là gà rừng bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cho nên
không muốn để ý cô hay không? Cho nên tôi nói cô đấy, chính là đầu óc quá đơn thuần. Trước đó
người ta chỉ lợi dụng cô thôi. Bây giờ cô ta không cần tới cô nữa, lại đá văng cô ra ngoài.”
Tiểu Nhan: “..”
“Tiểu Nhan à, nếu là tôi á, sau này đừng để ý tới loại phụ nữ như cô ta nữa. Cô ta cũng chẳng
đắc ý được mấy ngày đâu”
Tiểu Nhan nhíu mày: “Ai nói cô ấy không để ý tới tôi? Hai ngày nay, bà đây chẳng qua không
thoải mái nên không muốn đi căng tin ăn cơm, được chưa? Liên quan gì đến các cô? Còn nữa, ai nói
cô ấy không đắc ý được mấy ngày? Các cô biết cô ấy có thân phận gì không? Chẳng biết gì còn ở đây
nói linh tỉnh, vô tri!”
“CôI”
“Cô cái gì mà cô? Thấy khó chịu muốn tìm tôi đánh một trận à? Xem ai thắng?”
“… Đồ ngang ngược, chúng ta không cần nói chuyện với cô làm gì, đi thôi!”
Mấy nhân viên nữ đều rời đi, Tiểu Nhan đứng tại chỗ thở hổn hển, siết chặt nắm đấm.
Thẩm Cửu… thật là đần muốn chết.
Mình đã nói với cô ấy, Hàn Mai Linh muốn thông đồng với Dạ Âu Thần mà cô ấy còn không tin.
Bây giờ thật sự bị đào góc tường chưa? Hàn Mai Linh cũng thật sự đê tiện tới cực điểm, không ngờ
lại ngang nhiên đến công ty, cùng đi ăn cơm với Dạ Âu Thần, càng nghĩ càng thấy buồn nôn.
Sau khi Hàn Mai Linh và Dạ Âu Thần ăn cơm trưa xong, lại đẩy anh về, sau đó chào từ biệt anh
rồi mới đi tới bãi đỗ xe. Khi cô vừa muốn mở cửa xe, một bàn tay lại võ bộp một tiếng vào trên cửa xe
của cô. Hàn Mai Linh ngước mắt nhìn về phía người mới tới.
“Hoa sen trắng!” Đứng ở trước mặt cô ta không phải là ai khác, mà là Tiểu Nhan của phòng tài
vụ.
Lúc này cô ấy đang nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn cô ta đấy.
Từ trước đến nay Hàn Mai Linh chỉ giả vờ ở trước mặt Thẩm Cửu, trước mặt người khác đều là
dáng vẻ cao ngạo. Vừa nghe Tiểu Nhan mắng cô ta một câu hoa sen trắng, cô ta ngẩng đầu hung
hăng tát cô ấy một cái.
Tiểu Nhan bất ngờ, không nghĩ tới cô ta lại ra tay, nên bị đánh cho lùi lại hai bước, sau đó ôm
mặt kinh ngạc, trừng mắt nhìn cô ta.
Hàn Mai Linh rút bàn tay trắng như tuyết về, trên môi cười thâm độc.
“Cô gọi ai là hoa sen trắng chứ?”