CHƯƠNG 355: BÉ ĐẬU HÀ LAN ĐÁNG YÊU
“Nói cũng đúng nha”
“Làm việc làm việc nào !”
Hàn Minh Thư dắt bé đậu nành đến khu đồ tươi sống, bé đậu nành dáng người nhỏ xíu nhưng lại đẩy xe chở đồ, chủ động đi phía trước Hàn Minh Thư, vừa đi vừa nói: “Mẹ ơi, dì Tiểu Nhan làm cá kho tộ là ngon nhất luôn á, lát nữa chúng ta mua một con cá về bỏ tủ lạnh, đợi buổi tối dì Tiểu Nhan về làm có được không ạ?”
“Được đó, vậy chúng ta qua xem thử đi”
“Vâng !”
Hai mẹ con đi tới quầy hàng phía trước chọn lựa nửa ngày, cuối cùng chọn được một con cá béo mập, sau đó lại chọn thêm ít thịt bò.
Chớ nhìn bé đậu nành chỉ có hai má tròn tròn, thân hình lại gây nhỏ, thế nhưng thằng bé chính là một nhóc con sành ăn chính hiệu đấy, thích nhất là quấn lấy Tiểu Nhan để cô làm đồ ăn ngon cho mình, mỗi lần tới siêu thị là lại nhảy nhót tưng bừng.
Mới có một lát thôi, bé đậu nành đã bỏ thêm vào xe chở đồ không ít thứ rồi.
Hồi còn ở nước ngoài, đa phần đều là Tiểu Nhan dẫn bé đậu nành đi siêu thị, Hàn Minh Thư lại rất ít đặt chân tới chỗ đó, cho dù có đi hầu như cũng chỉ toàn mua mấy đồ dùng sinh hoạt thường ngày thôi, thế nên với mấy món đồ tươi sống này cô không quá am hiểu.
Bé đậu nành thì ngược lại, vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay thứ nào ngon, thứ nào không, nhìn chuẩn rồi liền nhặt bỏ vào trong xe chở đồ.
Đợi hai người từ khu đồ tươi sống đi ra, xe chở đồ vậy mà đã đầy ăm ắp rồi.
“Mẹ nói nè cục cưng, mấy thứ này con học được từ dì Tiểu Nhan đấy à?”
Bé đậu nành gật đầu: “Đúng vậy đó mẹ, trước kia mỗi lần mẹ tìm linh cảm, con đều cùng dì Tiểu Nhan đi siêu thị mua đồ, nên chọn đồ thế nào để mua đều là dì Tiểu Nhan dạy cho con đấy ạ”
Nói xong, bé đậu nành còn ngước cằm lên, cầu khen ngợi nữa.
Hàn Minh Thư vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của thằng bé, không tiếc lời khen ngợi: “Bé đậu nành nhà chúng ta giỏi quá đi, sau này lớn lên có muốn làm đầu bếp không nè?”
Nghe vậy, bé đậu nành lập tức lắc đầu: “Không muốn đâu !”
“Vì sao thế?”
“Dì Tiểu Nhan nói rồi, gương mặt đẹp trai này của con về sau phải đi làm ngôi sao mới không lãng phí tài nguyên”
Hàn Minh Thư: “…..”
Cái cô nàng này, toàn truyền bá cho bé đậu nành cái gì đâu không?
Cô nở một nụ cười nhẹ, không nhanh không chậm hỏi: “Vậy bé đậu nành có thích làm ngôi sao không?”
Bé đậu nành lại lắc lắc đầu: “Không thích ạ”
Nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư càng mở rộng mấy phần: “Thế bé đậu nành thích làm gì nè?”
Bé đậu nành đột nhiên vung nắm tay lên trời hua hua: “Mẹ ơi, bé đậu nành sau này muốn trở thành quân nhân, báo đáp Tổ quốc”
Nghe thế, bước chân Hàn Minh Thư nhất thời khựng lại, bé đậu nành ngẩng đầu lên, hỏi: “Mẹ ơi, sao thế ạ?”
“Không có gì” Hàn Minh Thư dừng bước, cúi đầu niết niết thịt trên má bé đậu nành: “Giấc mộng này rất tốt, chỉ cần bé đậu nành thích, mẹ sẽ không ngăn cản con”
“Cảm ơn mẹ ạ ! Con biết mẹ nhất định sẽ ủng hộ bé đậu nành mà !”
Bé đậu nành nói xong liền ôm lấy má Hàn Minh Thư nhích tới gần, sau đó hôn đánh chóc một cái lên mặt cô, ý cười trong mắt Hàn Minh Thư càng đậm hơn mấy phần: “Con đó…… Đi thôi, chúng ta lên tầng hai xem đi, mua mấy thứ đồ dùng hàng ngày”
“Nhưng mà mẹ ơi, con sợ cái xe chở đồ này không chứa thêm được gì nữa đâu, chúng ta đi thanh toán chỗ này trước rồi hãng lên tầng hai nhé ~”
“Được”
Vì thế Hàn Minh Thư liền dẫn bé đậu nành tới quầy thanh toán, sau đó đặt mấy thứ này sang một bên, hai mẹ con mới cùng nhau lên tầng hai.
Sau khi lên tầng hai, Hàn Minh Thư vừa hay trông thấy ở đây có bán quần áo, trong đó có một món thiết kế khá độc đáo, liền nhịn không được lại gần tỉ mỉ ngắm nhìn.
Bé đậu nành nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mở miệng nói: “Mẹ ơi, mẹ ở đây chờ con một lát nhé, con đi đẩy một cái xe chở đồ lại đây ~”
“Được, con cẩn thận một chút”
Có lẽ là bởi vì năng lực tự chủ của bé đậu nành quá mạnh, thế nên Hàn Minh Thư rất yên tâm về thằng bé, thằng bé vừa nói muốn đi cô liền để cho thằng bé đi.
Bé đậu nành nhanh nhẹn chạy tới đẩy một cái xe chở đồ”
“Âu Thần, lấy giúp dì cái trên kia xuống, bỏ vào trong xe chở đồ đi” Tống Thiến đang chỉ một cái cốc đặt trên tầng cao nhất của giá để đồ, Dạ Âu Thần cao, gần như chỉ cần vươn tay là lấy xuống được: “Mua đủ chưa ạ?”
Tống Thiến liếc anh một cái: “Sao cháu cứ sốt xình xịch lên như thế nhỉ? Khó lắm mới tới Tô Thị được một chuyến, trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé? Dì nhỏ tự mình xuống bếp đấy, trên này không còn gì để mua nữa rồi, chúng ta xuống khu đồ tươi sống dưới tầng xem thử đi”
Nói xong, Tống Thiến xoay người chuẩn bị đi về hướng ngược lại, nhưng đi được vài bước lại phát hiện một cục đậu Hà Lan đáng yêu đang quay lưng về phía mình đẩy xe chở đồ, hơn nữa chỉ đi có một mình, vóc người nho nhỏ nhìn kiểu gì cũng thấy dễ cưng hết sức.
Tống Thiến nhất thời cảm thấy như có sợi dây ràng buộc gì đó, gân như muốn nhấc chân bước tới gần.
“Thang máy đi xuống tầng một ở bên này”
Giọng nói lạnh nhạt từ phía sau truyền tới, thành công gọi Tống Thiến hồi thần, bà ta quay đầu lại, đáp: “Dì biết rồi, tới ngay đây”
Sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện đã không còn thấy bóng dáng cục đậu Hà Lan nhỏ đẩy xe chở đồ đâu nữa rồi.
Ah, rõ ràng vừa rồi còn ở chỗ này mà?
Tống Thiến nhịn không được chạy tới trước nhìn thử một vòng, kết quả vẫn không trông thấy cục đậu Hà Lan nhỏ kia đâu.
Mà Dạ Âu Thần bên này có vẻ đã chờ hết nổi rồi, đẩy xe chở đồ tới gần, lạnh giọng hỏi: “Sao thế dì?”
“Không có gì” Tống Thiến lắc lắc đầu: “Vừa rồi dì trông thấy một đứa nhỏ đáng yêu cực kỳ, chỉ nhìn từ sau thôi cũng cảm thấy siêu đáng yêu rồi, không ngờ chỉ vừa quay qua một cái đã không thấy đâu nữa rồi”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhịn không được nhăn mày, nói: “Nếu dì thích thì có thể sinh một đứa”
Tống Thiến trừng anh một cái: “Nói nhảm cái gì đấy hả? Dì từng này tuổi rồi còn sinh con, há chẳng phải là làm trò cười cho người khác hay sao?”
Tống Thiến nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi, Dạ Âu Thần trên mặt không chút cảm xúc theo phía sau.
Tống Thiến đi đằng trước lại đột nhiên nói một câu: “Dì lại thấy cháu mau mau kiếm một cô vợ, sinh một đứa con cũng hay đấy, như vậy dì nhỏ đây cũng được lên chức rồi. Dù sao bây giờ công việc của dì cũng không bận, đến lúc đó có thể giúp vợ chồng cháu trông con nha”
Nghe đến con, sắc mặt Dạ Âu Thần u ám đi không ít.
Đột nhiên anh lại nhớ đến……năm năm trước, Thẩm Cửu nhỏ giọng khẩn cầu mình giữ lại đứa con.
Nếu như……Nếu như khi ấy cô không rời đi, bây giờ đứa nhỏ có phải đã năm tuổi rồi không.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhịn không được cười khổ.
Anh bị điên rồi à? Đứa nhỏ kia có phải con của anh đâu, anh chờ mong cái gì không biết? Dạ Âu Thần nhắm mắt lại, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức.
“Về sau dì đừng nhắc đến chuyện này nữa, phiền phức”
Tống Thiến quay đầu lại trừng anh một cái: “Cháu tưởng dì muốn nhắc đấy à? Lớn bằng từng này rồi, tính học theo cô cháu ở vậy đến già chắc? Không được đâu nha, cháu mà ở vậy đến già thật thì sau này dì xuống dưới suối vàng không có mặt mũi nào mà gặp mẹ cháu đâu đấy”
_. Đừng nhắc đến nữa” Dạ Âu Thần nghe bà ta nói xuống suối vàng thì khó chịu oán giận một câu.
Tống Thiến hừ một tiếng: “Cái gì cũng không cho nhắc, yêu cầu của cháu cũng nhiều thật chứ, con người cháu đúng là…… trừ đẹp trai với có tiền ra thì chẳng được cái nết gì hết, chẳng trách đến giờ vẫn còn ế sưng”
Trừ đẹp trai với có tiền ra thì chẳng được cái nết gì?
Dạ Âu Thần: “…..”
“Đi thôi, xuống khu đồ tươi sống dưới tầng mua thức ăn nào !”