Quan hệ của ba nhà rất tốt, việc qua lại cũng rất thân mật.
‘Kiều Trị là con một trong gia đình, nhà Đoan Mộc có Đoan Mộc Tuyết và Đoan Mộc Trạch, tuổi của Kiều Trị và Đoan Mộc Tuyết lại không chênh lệch nhiều, cho nên lúc nhỏ thường hay đi chơi cùng nhau.
Cũng như những người khác, Kiều Trị năm đó cũng thích những cô gái thông minh xinh đẹp, vừa hay trên người Đoan Mộc Tuyết lại tập hợp đủ những ưu điểm đó. Đối với một gái ưu tú như vậy, anh ta chỉ có thể âm thầm mơ mộng, thậm chí có lúc còn nghĩ nếu hai nhà có thể kết thân thì tốt biết mấy.
Ngay khi anh ta chuẩn bị nói với ông nội, đợi đến khi cô ấy trưởng thành sẽ đến nhà cầu hôn cô ấy, nếu cô ấy đồng ý, anh ta có thể dùng cả đời để tận tâm chăm sóc cô ấy.
Nhưng vào chính lúc đó, anh ta vô tình nghe được một cuộc nói chuyện khiến anh ta rất thất vọng.
Hôm đó, anh ta chuẩn bị đến nhà Đoan Mộc, định mời Đoan Mộc Tuyết cùng đi du lịch, bởi vì chờ ở bên ngoài có chút sốt sảng, cho nên anh ta trực tiếp đi vào bên trong tìm, bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện đó.
“Cô chủ, cô nói cậu Kiều Trị này thường xuyên đến tìm cô, có phải là thích cô rồi không?
Tiếng người giúp việc hỏi Đoan Mộc Tuyết.
Lúc ấy Kiều Trị đứng khựng lại, trong lòng vô cùng căng thẳng, cả người bất động, yên lặng không dám lên tiếng.
Anh ta đúng là thích Đoan Mộc Tuyết, dù sao anh ta cũng không biết tâm tư trong lòng ấy, chỉ cảm thấy bình thường cô ấy còn rất n quà mình tặng, cũng đồng ý đi nh.
Vậy rõ ràng rằng cô ấy không thích anh ta, nhưng… Ấn tượng về anh ta cũng không phải là quá tệ.
“Kiều Trị?” Không ngờ Đoan Mộc Tuyết nở nụ cười lạnh lùng và nói: “Anh ta thích tôi?
Sao có thể chứ?”
Người giúp việc: “Dù sao tôi cảm thấy ánh mắt mà anh ta nhìn cô rất khác, hơn nữa Kiều Trị này đối với cô chủ cũng không bình thường, cô chủ của chúng ta xinh đẹp như vậy, anh ta nhất định là thích cô rồi.”
“Dừng lại, đừng nói nữa? Tôi nào có tốt đẹp đến mức khiến anh ta phải thích tôi chứ, mà tôi cũng không thấy anh ta có biểu hiện gì là thích tôi cả. Hơn nữa, loại người không có học thức cũng chẳng có tài nghệ như anh ta, nếu như thích tôi đây, đó gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tự soi lại gương, xem xem mình là cái gì chứ.”
Kiều Trị trốn ở một bên nghe được những.
lời này, sắc mặt liền thay đổi.
Anh ta thật không ngờ, Đoan Mộc Tuyết luôn xinh đẹp đoan trang vậy mà lại có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy, hơn nữa… Những lời khó nghe đó lại nhắm vào.
chính mình.
Anh ta cảm giác mọi thứ trong chốc lát đã tan vỡ hoàn toàn, hình tượng tốt đẹp của cô ấy trong lòng anh cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Cô chủ nói xem, một con cóc như Kiều Trị làm sao có thể xứng đáng với cô chứ? Hôm nay anh ta lại tới, có cần tìm cách đuổi khéo anh ta về không?”
Đoan Mộc Tuyết không quan tâm chỉ phất tay và nói: “Mặc kệ anh ta đi, anh ta thích chờ vậy tôi sẽ để cho anh ta chờ nhiều hơn, cảm giác được đàn ông vây quanh, cũng rất thú vị”
Kiều Trị: “…
Rõ ràng cảm thấy anh ta không có gì tốt đẹp, nhưng lại không trực tiếp từ chối anh ta.
‘Kiều Trị lặng lẽ rời đi, sau khi trở về cũng không còn đi tìm Đoan Mộc Tuyết nữa. Năm đó… Anh ta còn chưa trưởng thành, đã bắt đầu học những thói hư tật xấu, chỉ cần có cô gái nào đó bày tỏ tình cảm với anh ta, anh ta sẽ qua lại cùng người đó.
Anh tình em nguyện, rất là vui vẻ.
Anh ta cũng biết, thế giới này muốn có được tình yêu chân chính giữa hai người, muốn yêu một ai đó thật lòng là việc không hề dễ dàng.
Cái mà mình thích, lại bị người khác giãm ở dưới chân, khinh thường, chà đạp.
Sau khi Kiều Trị trở nên tệ hại hơn, Đoan Mộc Tuyết thường cười nhạo, khinh thường anh ta, mỗi lần nhìn thấy anh ta ánh mắt đều tràn ngập sự chán ghét, nhưng cô ta vẫn tỏ ra cái dáng vẻ cô chủ lớn đó, luôn cười với anh ta, và giả vờ như mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt Kiều Trị đã nhìn thấy con người thật của cô ta, vì vậy cô ta càng giả vờ, anh ta càng ghê tởm cô ta.
Bây giờ, cô ta muốn đính hôn với Uất Trì nhưng đáng tiếc Uất Trì lại coi thường cô ta, quả nhiên là nhân quả luân hồi, không ngờ cô chủ cao quý nhà Đoan Mộc lại cũng có một ngày bị ghét bỏ.
Không biết cảm giác của việc bị từ chối thế nào?