Mục lục
Truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc Thẩm Cửu Dạ Âu Thần Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 137: NƯỚC BỌT CÓ TÁC DỤNG CẦM MÁU

 

Thấy cô lui về phía sau một bước, ánh mắt Dạ Y Viễn trở nên ảm đạm: “Anh là ma quỷ sao?”

“Hả?” Thẩm Cửu không hiểu ý anh, ngẩng đầu không hiểu nhìn anh.

Dạ Y Viễn cười khổ nói: “Nếu anh không phải ma quỷ, vậy sao em lại sợ anh như vậy?”

Thẩm Cửu: “… Xin lỗi anh cả.”

Cô không phải sợ anh, cô chỉ sợ bị Dạ Âu Thần bắt gặp sẽ lại phiền phức, người đàn ông đó… tuy nói không thích
cô, nhưng lại có lòng chiếm hữu rất mãnh liệt.

Bởi vì cô còn là mợ Hai Dạ trên danh nghĩa.

Dạ Y Viễn mỉm cười dịu dàng với cô, khẽ nói: “Chỗ này cứ để đấy cho anh, em lên tầng trước di.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu biến đổi: “Sao có thể như vậy chứ, em tự làm
là được rồi, anh cả, anh đi làm việc di.”

Nhớ lần trước anh đã giúp mình chuyện ở nhà ăn, Thẩm Cửu còn chưa kịp cảm ơn anh đấy, lúc này gặp anh liền tránh, Thẩm Cửu cũng cảm thấy áy náy, nên hạ giọng nói: “Đúng rồi anh cả, chuyện lần trước ở nhà ăn, cảm ơn
anh.”

“Em không cần để ý chuyện này, sau đó Âu Thần đi đón em đúng không?”
Nói đến đây, Dạ Y Viễn mỉm cười: “Âu Thần vẫn rất quan tâm em dâu đấy.”

Nhắc đến Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu mới phát hiện anh đã không còn trong phòng họp. Có lẽ lúc này anh rất không
muốn nhìn thấy cô?

Tâm trạng Thẩm Cửu chùng xuống, cô thầm cười tự giễu: “Vâng, có lẽ vậy.”

Dạ Y Viễn thấy tâm trạng cô không tốt, liền ân cần nói: “Sao thế? Tại sao Âu Thần lại đối với em như vậy? Hai người
cãi nhau à?”

“Không phải ạ, không biết nói thế nào, tương đối phức tạp.”

Dạ Y Viễn thấy cô buồn bã nhăn mặt, dáng vẻ này rơi vào mắt anh khiến anh cảm thấy hết sức đáng yêu, không kìm được đưa tay xoa đầu Thẩm Cửu: “Đừng buồn nữa, con gái nên tươi tắn một chút, cười nhiều mới tốt.”

Động tác thân mật này khiến Thẩm Cửu sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, sau đó lui về sau hai bước: “Cám
ơn anh Hai, em biết rồi.”

“Lát nữa tan làm có rảnh không? Nghe nói ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn, lần trước bánh gatô…” Nhắc đến đồ ngọt, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên khó coi: ” Anh cả… em không muốn lừa gạt anh, nên em cảm thấy vẫn nên
nói thật cho anh biết.”

“Ừm?”

“Thật ra em không ăn đồ ngọt, lần trước cái bánh gatô đó… Em đã cho bạn em, anh cả, anh sẽ không để tâm chứ?”

Thẩm Cửu cảm thấy vẫn nên nói rõ tốt hơn, miễn cho ngày nào đó anh lại tâm huyết dâng trào mà tặng bánh gatô
cho cô, hoặc là nói đưa cô đi ăn đồ ngọt gì đó, đến lúc đó uổng phí một phen tâm huyết của người ta.

Dạ Y Viễn không ngờ cô lại thành thật như vậy, lúc đầu sửng sốt một lát, sau đó bỗng nhiên bật cười, lần nữa đưa tay vò đầu cô: “Em dâu, anh cảm thấy rất vui.”

Thẩm Cửu: “22?”

“Em sẵn sàng nói thật với anh, anh cảm thấy rất vui vẻ.”

Tay Dạ Y Viễn vẫn đặt trên đầu cô, âm thanh dịu dàng như gió: “Không sao, em không thích ăn ngọt, vậy em thích
ăn vị gì?”

Thẩm Cửu nhìn anh một cái, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Cay? Không đúng, anh Hai, trước tiên em phải đi làm
việc đã.”

Nói xong, Thẩm Cửu bưng cốc cà phê đi như chạy khỏi phòng họp.

Nhưng vừa ra ngoài cửa đã đụng phải Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu bị dọa lui lại hai bước, toàn bộ cốc lập tức rơi ầm ầm xuống đất, vì trên tay cô cầm rất nhiều, nên gây ra tiếng vang rất lớn.

Mọi người đang đi nghe thấy tiếng động thì quay đầu liếc nhìn, nhưng khi phát hiện là Thẩm Cửu đánh rơi cốc thì đều trực tiếp rời đi.

Ngược lại Dạ Y Viễn trong phòng họp nghe thấy tiếng động nhanh chóng chạy ra: “Em dâu, em không sao chứ?”Dạ Y Viễn vội tiến lên kéo Thẩm Cửu rời khỏi hiện trường, trên mặt đất đều là mảnh vỡ: “Cẩn thận một chút, đừng làm
chân bị thương.”

Thấy cảnh này, môi mỏng Dạ Âu Thần lạnh lùng nhếch lên.

Đọc full tại truyen3.one nhé “Anh Hai đúng là rất quan tâm em dâu của mình.” Nghe vậy, Dạ Y Viễn ngẩng đầu nhìn anh một chút, ánh mắt anh có vẻ bất đắc dĩ: “Âu Thần, sao em có thể để em dâu một mình làm những việc này?”

“Dạ Thị không nuôi người rảnh rỗi, cô ấy có thể làm cái gì?” Dạ Âu Thần lạnh giọng giễu cợt nói. Dạ Y Viến khẽ nhíu mày: “Theo anh được biết, cô ấy đã liên hệ với tập đoàn Hàn thị đồng thời đã chỉnh sửa toàn bộ tư liệu của hội nghị lần này, nên em nói cô ấy không làm được cái gì có vẻ không chính xác lắm, em dâu là trợ thủ rất tốt. Âu Thần đừng không biết trọng nhân tài.”

“Ồ, xem ra anh hai còn hiểu năng lực của vợ em hơn người chồng là em đây?”

“Âu Thần, em đâu cần phải nói khó nghe như vậy chứ? Anh Hai là hạng người gì em còn không rõ ràng sao?”

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng hơn: “Anh Hai là hạng người gì, em vẫn chưa hiểu rõ lắm.”

Từ đêm đó sau khi cô nói rõ với anh, Dạ Âu Thần trở nên hết sức đáng sợ, lúc này nói chuyện với Dạ Y Viễn như có gai. Thẩm Cửu nghĩ một chút, tránh khỏi tay Dạ Y Viễn.

Cô không muốn gây thêm phiền phức cho Dạ Y Viễn.

Có lẽ lúc này Dạ Âu Thần không khách khí với Y Viễn như vậy đều là vì Dạ Y Viễn gần gũi với cô. “Anh Hai, em thật không có việc gì, anh cứ đi làm việc đi, chỗ này em quét dọn là được.”

“Em dâu…”

“Xin anh đấy anh Hai,” Âm thanh Thẩm Cửu nặng nề hơn, bước chân đang bước về phía trước của Dạ Y Viễn
cứ như vậy dừng lại, anh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Cửu một chút, rồi lại nhìn Dạ Âu Thần một chút, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài.

“Được, vậy anh đi trước. Âu Thần, em dâu, hai người cứ bình tĩnh nói chuyện.”
Sau khi Dạ Y Viễn rời đi, Thẩm Cửu thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ trên đất, đặt từng mảnh vỡ vào trong khay, cứ như vậy im lặng nhặt ngay trước mặt Dạ Âu Thần.

Thấy vậy, Dạ Âu Thần nguy hiểm híp mắt lại, anh cảm thấy hết sức không thoải mái, đang định khiển trách cô sao
không dùng chổi thì tay Thẩm Cửu đột nhiên bị mảnh vỡ đâm trúng.

Sắc mặt cô biến đổi, nhưng không hề hét lên, vì Dạ Âu Thần vẫn đang nhìn, cô dứt khoát lắc lắc máu trên tay, tiếp tục nhặt mảnh vỡ.

Tránh cho lát nữa Dạ Âu Thần nói cô tỏ vẻ đáng thương. Cô cũng không muốn bị anh vũ nhục nữa.

Đọc full tại truyen3.one nhé Nhưng Dạ Âu Thần đột nhiên đẩy xe lăn đến trước mặt cô, sau đó vội nắm cánh tay cô kéo lên, Thẩm Cửu hét lên
một tiếng, cổ tay bị anh giữ chặt.

“Cô không nhìn thấy tay đang chảy máu sao?” Dạ Âu Thần dữ tợn hỏi.

“Nhìn, nhìn thấy…” Thẩm Cửu lắp bắp đáp, định rút tay trở về: “Nhưng chuyện này cũng không liên quan tới anh.”

“Chuyện không liên quan đến tôi sao?” Ánh mắt Dạ Âu Thần trở nên dữ tợn hơn, kéo ngón tay bị thương của cô
vào trong miệng mút vào, Thẩm Cửu đỏ bừng mặt, sốt ruột muốn rút tay về: “Dạ, Dạ Âu Thần, anh làm gì thế? Mau
thả tôi ra.”

Nhưng tên khốn đó dùng đầu lưỡi mút sạch máu trên ngón tay cô.

Lúc lâu sau Dạ Âu Thần mới buông cô ra, cười tà một tiếng: “Nước bọt có công hiệu cầm máu, cô nên cảm ơn tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK