Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125 

Thưởng thức quang ảnh thạch trong tay, Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói: “Tam hoàng tử à Tam hoàng tử, chỉ sợ ngươi căn bản không biết đối tượng mình muốn ám sát rốt cục là ai?” 

Mua thích khách U Minh Thiên ám sát Thần Tử của Hoang Cổ Quân gia. 

Nếu tin tức này truyền ra thì đừng nói Tam hoàng tử sẽ vạn kiếp bất phục. 

Cả Bàn Võ Thần Triều cũng bị liên lụy. 

Lửa dữ của Hoang Cổ Quân gia cũng không phải chỉ tùy tiện nói vài câu là xong. 

Điều mà tất cả thế lực và đạo thống bất hữu kiêng kỵ nhất là thiên kiêu nhà mình bị những tổ chức sát thủ đó theo dõi. 

Bởi vậy, mua tổ chức sát thủ ra tay, xem như một cấm kỵ. 

Tam hoàng tử căn bản không biết, đối tượng mà hắn ta muốn ám sát có thân phận địa vị kh ủng bố đến mức nào. 

Nếu biết thân phận của Quân Tiêu Dao thì dù cho Tam hoàng tử một trăm lá gan cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy. 

Ngay sau khi Quân Tiêu Dao diệt sát thích khách của U Minh Thiên. 

Tam hoàng tử đang ở một thiên điện bí ẩn trong hoàng cung thần triều cũng đang chờ đợi U Minh Thiên truyền lại tin tức. 

… 

“Hừ, đoạt nữ nhân với bổn hoàng tử à, không khỏi quá ngây thơ rồi.” Trên gương mặt Tam hoàng tử lộ ra nụ cười lạnh. 

Tuy hắn ta cũng biết công tử thần bí kia bất phàm, nhưng lại nuốt không trôi cục tức này. 

Hơn nữa bản thân hắn ta cũng là hoàng tử của bất hủ thần triều, thân phận địa vị không thấp, căn bản không cần kiêng kỵ truyền nhân của thế lực bất hữu khác. 

Hơn nữa, dù cuối cùng thích khách của U Minh Thiên thành bại thế nào thì cũng không để lộ người mua. 

Cho nên trường hợp xấu nhất là thất bại, Tam hoàng tử cũng không cần lo thân phận của mình sẽ bị tiết lộ ra ngoài. 

Đương nhiên, tất nhiên Tam hoàng tử không biết Quân Tiêu Dao có được thủ đoạn là Hỗn Độn Thần Ma. 

“Thất bại là không có khả năng, đừng nói thích khách được phái ra đều có tu vi cao hơn một bậc so với người kia, thậm chí còn có cường giả Niết Bàn cao hơn hai cấp.” 

Khóe miệng Tam hoàng tử hiện ra ý cười, trông cực kỳ tự tin. 

Mà lúc này, một giọng truyền âm khàn khàn vang lên: “Ám sát thất bại, trong khoảng thời gian ngắn, U Minh Thiên chúng ta sẽ không ra tay nữa.” 

“Cái gì?” 

Nghe truyền âm này, sắc mặt Tam hoàng tử bỗng biến đổi. 

“Rốt cuộc xảy ra biến số gì, hay là có hộ đạo nhân ra tay?” Tam hoàng tử nói. 

Tình huống duy nhất hắn ta có thể nghĩ đến chính là có hộ đạo nhân ra tay. 

“Không, trước khi ra tay, bọn chúng cũng đã tra xét xác nhận một lần.” Giọng nói kia đáp. 

“Vậy ý của ngươi là, chỉ một tên Quy Nhất Cảnh mà đã phản sát được thích khách Hợp Đạo Cảnh và Niết Bàn Cảnh của U Minh Thiên các ngươi?” Tam hoàng tử không thể tin. 

“Sự thật là như thế, đã rút dây động rừng, trong thời gian ngắn chúng ta sẽ không ra tay nữa, cũng không trả lại thù lao.” 

Giọng nói kia nói xong câu đó thì biến mất. 

Để lại Tam hoàng tử sắc mặt âm trầm. 

“Sao lại như vậy, rốt cục người nọ có lai lịch gì, thật sự lợi hại như vậy sao?” Tam hoàng tử căn bản không muốn tin tưởng. 

Hắn ta trả một cái giá rất đắc, cuối cùng lại đổi lấy kết quả như vậy. 

Hắn ta còn hoài nghi có phải U Minh Thiên đang làm cho có lệ để lừa gạt mình hay không. 

Nhưng loại tổ chức sát thủ giống như U Minh Thiên tuy máu lạnh tàn khốc, nhưng lại coi trọng danh dự nhất. 

Nếu không có danh dự thì căn bản không có ai đi tìm bọn họ. 

Sắc mặt Tam hoàng tử biến đổi không ngừng, trong lòng hắn ta xuất hiện một cảm giác bất an. 

Giống như đã gây nên đại họa ngập trời. 

“Chẳng lẽ người nọ là... Không, nhất định không có khả năng, sao có thể trùng hợp như vậy?” 

Trong mơ hồ, trong đầu Tam hoàng tử xuất hiện một cái tên, nhưng trong nháy mắt đã bị hắn ta loại bỏ. 

Cái tên kia quá mức đáng sợ, nếu thật sự là hắn, Tam hoàng tử khó có thể tưởng tượng mình sẽ có hậu quả gì. 

“Không đúng, nhất định là bổn hoàng tử suy nghĩ nhiều, hơn nữa, mặc dù thích khách của U Minh Thiên kia đã chết, nhưng cũng không có khả năng để lộ thân phận của ta.” 

Tam hoàng tử như đang tự an ủi mình. 

... 

Hoàng đô, trong một đình viện cổ xưa tịch mịch. 

Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng, đang luyện hóa tiên nguyên mà mình có được. 

Ba trăm tiên nguyên cũng đủ để Quân Tiêu Dao rèn luyện thêm một loạt Đại La Tiên Cốt. 

“Tam hoàng tử kia cũng thật đáng thương, cho tiên nguyên, mất nữ nhân, còn bị ta gài bẫy một lần.” Quân Tiêu Dao chậc chậc lắc đầu. 

Tam hoàng tử thật là quá thảm. 

Nhưng hắn lại suy nghĩ, những người đối địch với hắn gồm Tiêu Trần, Cơ Huyền, Quan Quân Hầu ..v..v… hình như đều rất thảm. 

“Đúng rồi, hẳn Tiêu Trần kia cũng sắp tới hoàng đô thần triều, trình diễn tiết mục cướp tân nương, ta còn muốn nhìn thấy hắn và Quan Quân Hầu tranh phong nữa.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ. 

Hắn cũng mơ hồ đoán được vận số của Tiêu Trần chưa hết, lần này hắn ta xuất hiện, có lẽ sẽ có thay đổi cực lớn. 

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý, dù Tiêu Trần thay đổi thế nào cũng khó có thể đuổi theo bóng dáng của hắn. 

Trái lại Quân Tiêu Dao càng hy vọng Tiêu Trần trở nên lợi hại một chút, nếu không thì đến lúc đó sẽ không thú vị gì cả. 

“Hiện giờ hai quân cờ đều đã được bố trí xong, Bàn Võ Thần Triều muốn không mở Bàn Võ Lăng ra cho ta cũng không được, kế tiếp thì luyện hóa những tiên nguyên đó, chậm rãi đợi yến hội mở ra.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK