Chương 143
Vừa nói ra lời này, tứ phương lập tức dấy lên sóng to gió lớn.
Nếu nói nhân vật lĩnh quân thế hệ này của Quân gia là Quân Tiêu Dao.
Vậy thế hệ trước chính là Quân Vô Hối.
Sự cường đại của ông ta đã không cần dùng ngôn ngữ để nói nhiều.
Nói ngắn lại, cả tám người theo đuổi của ông, tùy tiện lấy ra một người cũng là tồn tại vô địch quét ngang tứ phương.
Mà nữ tử trọng đồng áo xám A Cửu này chính là một trong tám người theo đuổi năm đó của Quân Vô Hối.
“Thì ra là vậy.” Quân Tiêu Dao bừng tỉnh.
Khó trách trước đó Quân Chiến Thiên nói, hộ đạo nhân của hắn có lai lịch thực bất phàm.
Không ngờ lại là bộ hạ ngày xưa của phụ thân mình.
Mà lúc này, Thiên Cầm Nữ cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, nàng nói: “Là nàng, người này chính là tồn tại mà sư phụ ta từng nói là theo không kịp.”
Sư phụ của Thiên Cầm Nữ chính là tông chủ của Tiên Vũ Cầm Tông, cầm nghệ có một không hai trên toàn bộ Tiên Vực.
Tồn tại có thể làm bà theo không kịp, có thể suy ra là siêu nhiên tuyệt thế đến mức nào.
Lúc này, thân phận của Trọng Đồng Nữ áo xám A Cửu hoàn toàn được phơi bày, nơi nơi ồ lên.
Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ khó coi tới cực điểm.
Không bàn đến chuyện bản thân nữ tử này cường đại đến mức nào, thân phận của nàng mới khiến người ta kiêng kỵ.
Nàng là người theo đuổi Bạch Y Thần Vương!
Tuy mười năm trước đã xảy ra biến cố, không ai biết hiện tại Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối sống hay chết.
Nhưng mà, không ai dám khinh thường.
“Ta giết hắn, ngươi có ý kiến gì?” Tiếng nói của A Cửu thanh lãnh mà hờ hững, ngồi xếp bằng trên trời cao, giống như một nữ tiên cổ xưa.
Bàn Võ Thần Chủ chưa bao giờ nghẹn khuất đến mức này.
Ông ta muốn ra tay, nhưng không thể đoán trước được hậu quả.
Nhìn sắc mặt biến ảo của Bàn Võ Thần Chủ, rất nhiều người chung quanh đều âm thầm líu lưỡi.
Có thể ép một bất hủ thần triều chi chủ đến mức này, sức mạnh phía sau Quân Tiêu Dao quá kh ủng bố.
“Việc này là nghịch tử của bổn hoàng làm sai, cũng coi như là trừng phạt mà nó nên nhận đi.” Bàn Võ Thần Chủ nhắm mắt thật lâu, sau đó mới mở miệng nói.
Một câu khiến tứ phương an tĩnh.
Đường đường là bất hủ thần triều chi chủ, cuối cùng vẫn phải chịu thua.
“Phụ hoàng...” Đôi mắt Võ Minh Nguyệt run rẩy.
Không ngờ bất hủ thần triều bọn họ lại có ngày phải cúi đầu như vậy.
Sắc mặt Quân Tiêu Dao cũng không có biến hóa quá lớn, mở miệng nói: “Một khi đã vậy, Quân mỗ có thể tiến vào Bàn Võ Lăng hay không?”
“Quân Tiêu Dao, ngươi không cần quá đáng!” Sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ đã đen tới cực điểm.
Quân Tiêu Dao không chỉ nhục nhã Võ Minh Nguyệt trước mặt mọi người, nói nàng không xứng với mình.
Mà cả Tam hoàng tử cũng bị giết.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao còn muốn tiến vào Bàn Võ Lăng.
Đổi lại là ai cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình bình đạm đạm, hắn nói: “Tam hoàng tử ngã xuống là trừng phạt mà hắn nên nhận, nhưng Quân mỗ cũng nên được bồi thường tổn thất đúng không?”
Tổn thất?
Bàn Võ Thần Chủ quả thực muốn tát một cái chụp chết Quân Tiêu Dao!
Quân Tiêu Dao tổn thất cái gì?
Không thiếu tay không thiếu chân.
Chỉ tới tống tiền ăn vạ.
Nhưng mà, ngay vào lúc cục diện giằng co không xác định, một tiếng nói cổ xưa mà tang thương chậm rãi vang lên từ sâu trong hoàng cung.
“Thôi bỏ đi, cho Thần Tử của Quân gia cơ hội tiến vào Bàn Võ Lăng đi.”
Nghe giọng nói này, sắc mặt Bàn Võ Thần Chủ biến đổi!
…
Phát ra giọng nói này không phải người nào khác, mà là lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều, một cường giả chí tôn vô thượng.
“Tại sao lại như vậy?” Bàn Võ Thần Chủ nghĩ mãi cũng không ra.
Vì sao lão hoàng chủ mở miệng, nói cho Quân Tiêu Dao một cơ hội?
Nhưng Bàn Võ Thần Chủ cũng không dám chống đối lão hoàng chủ, chỉ có thể chấp nhận.
“Hừ, nếu lão hoàng chủ không so đo, vậy cho ngươi một cơ hội cũng được thôi.” Bàn Võ Thần Chủ hờ hững nói.
“Cái gì, thật sự là vị lão hoàng chủ kia lên tiếng?” Bốn phía, rất nhiều giọng nói kinh nghi vang lên.
Lão hoàng chủ là một cường giả tuyệt đỉnh, đã thoái ẩn nhiều năm.
Không ngờ phong ba hôm nay lại kinh động đến lão.
Càng làm người kinh ngạc là, vì sao lão hoàng chủ lại đồng ý để Quân Tiêu Dao tiến vào Bàn Võ Lăng?
Rất nhiều người ngoại giới cũng không thể lý giải.
Mà giờ phút này, sâu trong hoàng cung, trong một mật thất cổ xưa dưới lòng đất.
Ba bóng người đang ngồi đối diện nhau.
Một người trong đó là lão giả đầu đội vương miện, mang theo khí tức chí tôn, là lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều.
Mà đối diện lão là hai bóng dáng ngồi xếp bằng.
Trong đó có một lão giả áo xám khô gầy, chính là Thập Bát Tổ của Quân gia.
Mà người còn lại cũng mặc áo bào tro, chỉ là bề ngoài nhìn như một hài đồng mười tuổi, nhưng ánh mắt y lại cực kỳ tang thương, già cỗi.
“Không ngờ cả Thập Lục Tổ của Quân gia cũng xuất thế.” Lão hoàng chủ cười khổ một tiếng.
“Hừm, chôn dưới đất lâu rồi, cũng nên ra hoạt động thân thể một chút.” Thập Lục Tổ mang dáng vẻ hài đồng vặn vẹo cổ, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói.
Khóe mắt lão hoàng chủ hơi run rẩy.
Vị Thập Lục Tổ này của Quân gia nhìn giống như hài tử, nhưng thật ra bối phận cổ xưa đến dọa người.
Nghe đồn vào lúc mười tuổi Thập Lục Tổ nuốt phải một viên trường sinh đạo quả, từ nay về sau luôn duy trì bề ngoài hài đồng mười tuổi như thế này.
Nhưng nếu vì bề ngoài mà xem nhẹ thực lực của y thì có chút ngu xuẩn.
Thực lực của Thập Lục Tổ chỉ có hơn chứ không thua kém Thập Bát Tổ.
“Ha hả, hai vị đi đến nơi đây thật là làm vẻ vang cho Bàn Võ Thần Triều ta.” Lão hoàng chủ cười khan, trong lòng lại không biết làm sao.
“Không tồi, lão hoàng chủ quả nhiên rộng lượng, có thể để hậu nhân của Quân gia ta tiến vào Bàn Võ Lăng, tới, kính một ly.” Thập Bát Tổ nặn ra một nụ cười, giơ chén rượu trên bàn lên.
“Khách khí khách khí.” Lão hoàng chủ cũng nâng chén, nhưng trong lòng khổ.
Hai lão tổ của Quân gia chính là tiếu diện hổ.
Nếu lão không đồng ý để Quân Tiêu Dao tiến vào Bàn Võ Lăng thì thứ tiếp theo lão phải uống không phải là rượu kính, mà là rượu phạt.
Tuy thực lực của lão hoàng chủ rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi bị hai vị lão tổ của Quân gia bức bách, chỉ có thể lui bước chịu thua.
Mà ngoại giới cũng không biết tình cảnh xảy ra trong mật thất.
Bọn họ còn đang nghi hoặc, lòng dạ của lão hoàng chủ Bàn Võ Thần Triều rộng rãi như vậy từ khi nào?
“Chẳng lẽ là lão tổ tới?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi tối xuống, thầm suy đoán trong lòng.
Có thể làm lão hoàng chủ của Bàn Võ Thần Triều chịu thua, hẳn chỉ có nhân vật cấp lão tổ của Quân gia thôi.
Nhưng chỉ một mình Thập Bát Tổ cũng có thể làm lão hoàng chủ kiêng kỵ như thế sao?
Quân Tiêu Dao hơi lắc đầu, hắn không nghĩ tiếp nữa.
Dù sao có thể đạt được mục đích của mình là đủ rồi.
Sau đó, Bàn Võ Thần Chủ lạnh mặt, rất không cam lòng mà mở Bàn Võ Lăng ra cho Quân Tiêu Dao tiến vào.
Bàn Võ Lăng nằm sâu bên dưới lòng đất Tử Cấm Thành.
Ở lối vào có một cổ bia đứng sừng sững.
Quân Tiêu Dao đi đến chỗ đó, hắn nhìn cổ bia, trong mơ hồ như cảm ứng được cái gì.
“Xem ra, ta sẽ có thu hoạch không nhỏ trong Bàn Võ Lăng này.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Chung quanh, người của rất nhiều thế lực cũng đi theo đến đây.
Danh Sách Chương: