Chương 209
Ngày sau cho dù Tiên Vực rung chuyển, thậm chí sụp đổ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn.
Đây là cái gọi là, nhảy ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành!
“Con đường này, khó, nhưng nếu thành công thì thực lực và tiềm năng của ta sẽ không thể phỏng đoán được nữa!” Quân Tiêu Dao nói.
Hiện tại hắn đã thực vô địch, khó tìm được địch thủ trong cùng một thế hệ.
Nhưng Quân Tiêu Dao không thỏa mãn.
Hắn không chỉ muốn vô địch trong cùng thế hệ, còn muốn đuổi theo bước chân của thế hệ trước.
Cuối cùng, thậm chí muốn sánh vai với chí tôn, Đại Đế, thậm chí đặt chân lên lĩnh vực tiên đạo, trở thành Tiên thật sự!
“Thiên tư của ta cổ kim vô song, cứ để ta tới sáng lập con đường lấy thân làm chủng này!” Trong mắt Quân Tiêu Dao cháy lên ngọn lửa.
Sau khi xác định phương hướng, Quân Tiêu Dao cũng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch kế tiếp.
Vẫn phải lấy được căn nguyên thế giới.
Dù sao đó cũng là kỳ vật thiên địa hiếm thấy.
Mặc dù không cần dùng làm tiên chủng, cũng có thể làm phụ trợ, trợ giúp hắn sáng lập con đường thuộc về mình.
“Những chuyện kế tiếp phải làm là trấn áp thập tội đại tộc, tìm kiếm tung tích của Thể Thư, đúng rồi, còn muội muội của Quân Vạn Kiếp nữa.” Quân Tiêu Dao chải vuốt kế hoạch.
Ở Thiên Huyền đại lục cũng không có tung tích của thập tội đại tộc.
Hiển nhiên, bọn họ không bị trấn áp tại đây.
Còn về quyển hạ của Thể Thư và muội muội của Quân Vạn Kiếp, Quân Tiêu Dao sẽ đích thân bảo ba thế lực gia tộc Nạp Lan, Đông Huyền đạo tông, và thánh địa Tử Phủ đi tìm.
Lấy sức ảnh hưởng của bọn họ, nếu toàn lực tìm kiếm cũng đủ để bao trùm toàn bộ bốn vực của Thiên Huyền đại lục.
Nếu không tìm thấy ở Thiên Huyền đại lục, vậy phỏng chừng là ở nơi khác của hạ giới.
Lúc sau, Quân Tiêu Dao cũng tìm tới đám người Đông Huyền lão tổ, dò hỏi chút chuyện ở hạ giới.
Bao gồm có bí cảnh thiên địa gì tồn tại.
Bởi vì nếu Quân Tiêu Dao muốn lấy thân làm chủng thì cần đến các loại thủ đoạn phụ trợ.
Bí cảnh thiên địa cũng là một trong số đó.
Mà làm Quân Tiêu Dao bất ngờ chính là, ba người Đông Huyền lão tổ lại trăm miệng một lời nói ra cùng một nơi.
Là kẽ nứt thập giới.
“Kẽ nứt thập giới là nơi nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Hồi công tử, nghe đồn kẽ nứt thập giới chính là chỗ giao điệp không gian của thập địa hạ giới, hội tụ khí vận của thập giới.”
“Nghe đồn trong đó có một tế đàn anh linh, tự cổ chí kim, vô số nhân kiệt mang đại khí vận đều từng muốn chứng đạo ở tế đàn, sáng lập ra con đường xưa nay chưa từng có, nhưng cuối cùng đều thất bại, thân thể thậm chí linh hồn đều bị cầm tù trong tòa tế đàn anh linh kia vĩnh thế.” Đông Huyền lão tổ trầm giọng mà nói.
Hiển nhiên, bọn họ cũng rất kiêng kỵ đối với lời đồn này.
“Còn có chuyện này?” Quân Tiêu Dao kinh ngạc.
Hắn cũng không ngờ ở hạ giới còn có nơi quỷ bí huyền ảo như vậy.
Mà lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao lập tức truyền đến âm thanh máy móc của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu đã được đổi mới, xin hãy đánh dấu ở tế đàn anh linh!”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, lập tức hỏi: “Kẽ nứt thập giới kia ở chỗ nào?”
Đông Huyền lão tổ lắc lắc đầu và nói: “Vậy thì không biết, những người có thể tìm được kẽ nứt thập giới đều là nhân kiệt và người có đại khí vận tuyệt đối.”
“Vậy sao.” Quân Tiêu Dao gật đầu.
Dù sao hắn còn phải ở lại hạ giới một thời gian, cũng không cần quá gấp.
...
Mấy ngày sau, chuyện xảy ra ở gia tộc Nạp Lan cứ như mọc cánh mà truyền khắp toàn bộ Đông Huyền vực, thậm chí là cả Thiên Huyền đại lục.
Một vị đại nhân tuổi trẻ thân phận kh ủng bố trên Tiên Vực đã hạ giới.
Chưa lộ diện mà đã khiến mọi người của thánh địa Tử Phủ kinh sợ quỳ xuống.
Sau khi xuất hiện, hắn siêu nhiên như tiên, một chưởng chụp văng thiên kiêu đỉnh cấp thanh danh đang lên là Lâm Phong.
Có thể nói, tin tức này giống như động đất cấp mười tám, làm lay động toàn bộ Thiên Huyền đại lục.
Tất cả mọi người không thể tin nổi là Tiên Vực sẽ có chí tôn tuổi trẻ siêu nhiên như vậy hạ giới.
Vùng cấm trung ương của Thiên Huyền đại lục.
Nơi đây nằm ở điểm giao hội giữa Đông Huyền vực, Tây huyền vực, Nam huyền vực và Bắc huyền vực.
Đồng thời cũng là vùng cấm khiến tứ phương kiêng kỵ.
Thậm chí những thánh địa Nhân tộc, gia tộc lánh đời cũng cực kỳ kiêng kỵ vùng cấm này.
Bởi vì nơi đây là một mảnh thần sơn Thái Cổ, có vô số sinh linh Thái Cổ cư trú.
Bất cứ nhân tộc nào, nếu tùy tiện tiến vào thì tuyệt đối không có đường sống.
Mà lúc này, ở một mảnh Thái Cổ Thần Sơn liên miên, một đám sinh linh trên lưng có cánh chim màu xanh lá đang giao lưu.
“Chí tôn tuổi trẻ của Nhân tộc từ Tiên Vực xuống đây lợi hại đến như vậy sao?”
“Đúng vậy, thiên kiêu trẻ tuổi chủng tộc Thái Cổ ta còn chưa hạ giới mà.”
“Đừng nói la sinh linh Tiên Vực hạ giới, cho dù là Bằng Phi đại nhân và Bằng Linh đại nhân cũng có thể đối phó với những thiên kiêu Tiên Vực đó.”
Những sinh linh có cánh xanh trên lưng đó đến từ Thanh Thiên Thần Sơn, chính là Thanh Thiên Đại Bằng tộc.
Nhất tộc này có được một chút huyết mạch của Kim Sí Đại Bằng, là vương tộc chí cường tại hạ giới.
Đối với hạ giới mà nói, Thái Cổ vương tộc đã là tồn tại đỉnh cao.
Còn về Thái Cổ Hoàng tộc, căn bản sẽ không ở lại nơi cằn cỗi như hạ giới.
Đám sinh linh Thanh Thiên Thần Sơn này đều nhìn về phía một đôi huynh muội.
Bọn họ tên là Bằng Phi và Bằng Linh, là thiên kiêu đứng đầu đương đại của Thanh Thiên Thần Sơn.
Thậm chí từng đánh bại một ít thiên kiêu Nhân tộc xuống từ Tiên Vực.
“Vị chí tôn tuổi trẻ kia rốt cục có lai lịch ra sao, có đại thanh danh như vậy sao?” Bằng Linh lẩm bẩm nói.
Nàng ta có một mái tóc ngắn màu xanh lá, trên lưng là đôi cánh chim xanh, dáng người tinh tế.
Đứng bên cạnh là huynh trưởng của nàng, Bằng Phi, thân thể gã cường kiện, có mái tóc dài xỏa tung màu xanh lá, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Bằng Phi lãnh đạm nói: “Mục tiêu duy nhất của ta chính là thượng giới Tiên Vực, Già Lâu Thánh Sơn, truyền nhân nhất tộc Kim Sí Đại Bằng!”
“Nếu ta có cơ hội tiến vào Tiên Vực, nhất định phải bái kiến vị Kim Dực Tiểu Bằng Vương kia một chút!”
“Đúng vậy, vị Kim Dực Tiểu Bằng Vương kia nhất định rất mạnh.” Bằng Linh lộ ra tò mò và khát khao mà nói.
Nhất tộc Thanh Thiên Đại Bằng bọn họ chỉ có một phần huyết thống của Kim Sí Đại Bằng thôi mà đã cường đại như vậy rồi.
Danh Sách Chương: