Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 153 

 

 “Ai, cũng được, nếu ngươi nguyện ý đi theo, vậy thế này đi, lúc ta cần thì sẽ tìm ngươi.” Quân Tiêu Dao thở dài. 

 “Vâng, Minh Nguyệt sẽ trung thành với chủ nhân cả đời, huống chi chủ nhân cũng đã xem như...” Giọng điệu của Võ Minh Nguyệt hơi do dự. 

 “Xem như cái gì?” Quân Tiêu Dao hỏi lại. 

 “Không có gì.” Võ Minh Nguyệt hơi lắc đầu. 

 Nàng chưa nói Quân Tiêu Dao đã xem như phò mã của Bàn Võ Thần Triều. 

 “Vậy tốt, trở về đi.” Quân Tiêu Dao bước lên Cửu Đầu Sư Tử, Võ Minh Nguyệt theo sát phía sau. 

 Sau khi hoàn toàn nghĩ thông suốt, Võ Minh Nguyệt càng nhìn Quân Tiêu Dao thì càng cảm thấy hắn giống như trích tiên, tuấn tú tuyệt luân, ném xa Tiêu Trần không biết bao nhiêu con phố. 

 “Ta thật ngốc, khi đó vì sao lại vì một Tiêu Trần mà chán ghét chủ nhân tuấn tú như tiên như thế.” Võ Minh Nguyệt thầm mắng mình vụng về. 

 Nhưng nàng không biết là, Quân Tiêu Dao đưa lưng về phía nàng, bên miệng lại lộ ra một độ cung. 

 “Kế lạt mềm buộc chặt thật tốt, cổ nhân thật không lừa ta...” Quân Tiêu Dao thầm nói. 

 Tất nhiên chiêu này cũng chỉ là một thủ đoạn nhỏ của hắn. 

 Nếu lấy đánh cược trói buộc, tất nhiên Võ Minh Nguyệt sẽ không thật lòng thần phục. 

 Còn không bằng lui một bước, trực tiếp hủy bỏ nô ấn của Võ Minh Nguyệt, khiến nàng cảm kích. 

 Tuy Quân Tiêu Dao cũng không thể bảo đảm Võ Minh Nguyệt sẽ trăm phần trăm tiếp tục thần phục hắn. 

 Nhưng cho dù không thần phục, Quân Tiêu Dao cũng không để bụng. 

 Chỉ là một quân cờ mà thôi, ném thì ném. 

 Phía sau, trong mắt Quân Trượng Kiếm lộ ra ý khâm phục. 

 Sự kính ngưỡng của hắn ta đối với Quân Tiêu Dao như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt. 

 Có thể dạy dỗ trưởng công chúa của một bất hủ thần triều đến dễ bảo như thế, sợ là chỉ có thể là Quân Tiêu Dao. 

 Chuyện này cũng tạm thời hạ màn. 

 Quân Tiêu Dao dựa vào đủ loại thủ đoạn, hoàn toàn làm Võ Minh Nguyệt và Tiêu Trần trở mặt, hơn nữa làm Võ Minh Nguyệt quy thuận. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao không lơi lỏng. 

 Hắn mơ hồ cảm thấy, gió lốc chỉ vừa dâng lên mà thôi. 

 “Là lúc nên trở về Quân gia, tiêu hóa những thứ thu hoạch được.” Quân Tiêu Dao tự nói. 

 Hắn quyết định lần này phải trở về Quân gia bế quan một khoảng thời gian. 

 Quân Tiêu Dao có dự cảm, kế tiếp mới là lúc tấm màn được kéo ra, đủ loại thiên kiêu sẽ thay phiên lên sân khấu, đại tranh chi thế sắp xảy ra. 

 Tuy Quân Tiêu Dao có thiên tư tuyệt thế, còn được hệ thống phụ trợ. 

 Nhưng ổn định một chút cũng không sai. 

 Kế tiếp, đám người Quân Tiêu Dao về tới hoàng đô, sau đó cùng một chúng Quân gia khởi hành trở về Quân gia. 

 Võ Minh Nguyệt thì ở lại Bàn Võ Thần Triều. 

 Dù sao chuyện nàng thần phục Quân Tiêu Dao, chỉ có nàng, Quân Tiêu Dao và Quân Trượng Kiếm biết mà thôi. 

 Từ đầu đến cuối, Tiêu Trần cũng không biết Quân Tiêu Dao lấy mình để áp chế, gieo nô ấn cho Võ Minh Nguyệt. 

 Nếu Tiêu Trần biết được, chỉ sợ cũng có thể nghĩ ra, tất cả mọi chuyện đều là kế ly gián của Quân Tiêu Dao. 

 Trên đường trở về, Quân Tiêu Dao cũng chải vuốt kế hoạch kế tiếp. 

 Thứ nhất tất nhiên là sử dụng chiến quả. 

 Thứ hai, có rảnh thì đi đến Thánh Linh Thư Viện một chuyến, xem có thể giúp Chí Tôn Cốt của mình lột xác hay không. 

 Thứ ba thì phải hạ giới, còn có khả năng tìm được manh mối của quyển hạ Thể Thư, cũng không thể quên Cửu Đại Thiên Thư. 

 Ngoài ra, còn có Thanh Đồng Tiên Điện một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị. 

 Nơi đó còn có một cơ hội đánh dấu. 

 Chỉ là Thanh Đồng Tiên Điện này quá coi trọng cơ duyên, chưa đến lúc thì không hiện thế. 

 Cho dù Quân Tiêu Dao có Thanh Đồng La Bàn, cũng không tìm được chút dấu vết nào cả. 

 Trải qua mấy đại trận truyền tống, sau mấy ngày ngắn ngủn, đám người Quân Tiêu Dao đã về tới Quân gia. 

 Quân Tiêu Dao vừa đến Quân gia thì bắt đầu bế quan. 

 Điều đầu tiên hắn phải làm chính là lật xem cảm ngộ thánh thể mà Bàn Võ Đại Đế để lại. 

 Quân Tiêu Dao cũng không rập khuôn theo cảm ngộ của Bàn Võ Đại Đế, mà là tham khảo. 

 Không phải Quân Tiêu Dao kiêu ngạo, hắn cảm thấy có lẽ thiên tư của Bàn Võ Đại Đế cũng thua kém hắn. 

 Sở dĩ xem những cảm ngộ đó, là vì Quân Tiêu Dao muốn tăng nhanh tốc độ thức tỉnh Thánh Thể Dị Tượng của bản thân mà thôi. 

 Trong khoảng thời gian Quân Tiêu Dao bế quan, toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực vẫn đang lưu truyền sự tích của Quân Tiêu Dao. 

 Nếu nói trong buổi tiệc mười tuổi, Quân Tiêu Dao chỉ mới lộ ra tài năng. 

 Vậy trấn áp ma thi chí tôn ở bí tàng Nguyên Thiên đã giúp thanh danh của Quân Tiêu Dao vang dội. 

 Mà yến hội ở Bàn Võ Thần Triều, Quân Tiêu Dao một mình tùy tiện ra tay trấn áp tứ đại thiên kiêu, lại hoàn toàn đặt vững địa vị của Quân Tiêu Dao trong lớp trẻ Tiên Vực. 

 Thậm chí có người nói Quân Tiêu Dao chính là đệ nhất nhân trẻ tuổi ở Hoang Thiên Tiên Vực. 

 Có người đồng ý lời này. 

 Nhưng càng nhiều người lại không cho là đúng. 

 Đúng là Quân Tiêu Dao rất cường đại, nhưng Tiên Vực bao la vô tận, có vô số ngọa hổ tàng long. 

 Đừng nói đương đại còn có các thiên kiêu đứng đầu như Vương gia Thiếu Đế, kiếm ma chuyển thế của Diệp gia còn chưa từng xuất thế. 

 Mà trong Thái Cổ hoàng tộc cũng còn rất nhiều quái thai cổ đại đang ngủ say. 

 Trong cấm khu sinh mệnh còn có chí tôn tuổi trẻ của cấm khu. 

 Ngoài ra, còn có chí tôn chuyển thế, chuẩn đế chuyển thế..v..v. 

 Thực lực của Quân Tiêu Dao thật sự có một không hai trong cùng thế hệ, nhưng nói có thể trấn áp vô số thiên kiêu trong Tiên Vực thì rất nhiều người cũng không dám gật bừa. 

 Ngay vào lúc toàn bộ Tiên Vực như có gợn sóng dâng lên. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK