Chương 302
Lúc này, ở một phương hướng khác, có phật quang chiếu khắp, có tiếng tụng kinh vang lên.
Một hòa thượng mặc áo cà sa kim sắc xuất hiện, đó là Pháp Hải.
“Hả? Phật Tử của Tiểu Tây Thiên?”
Nhìn thấy Pháp Hải xuất hiện, Dương Bàn nhướng mày.
Đều là thiên kiêu của thế lực bất hủ trên Tiên Vực, tất nhiên Dương Bàn biết vị Phật Tử tiếng tăm lừng lẫy này của Tiểu Tây Thiên.
“A di đà phật, thì ra là Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều, hạnh ngộ.” Pháp Hải nhìn thấy Dương Bàn thì chắp tay trước ngực và nói.
Sắc mặt Dương Bàn không có biến hóa gì.
Gã không có hứng thú với cái gì mà phật a đạo a, thậm chí có chút phiền chán.
Nhưng gã cũng từng nghe nói, hình như vì Quân Tiêu Dao mà Phật Tử này của Tiểu Tây Thiên từng mất hết mặt mũi ở Thiên Đạo Lâu.
Vậy thì cũng có thể lợi dụng điều này.
Hiển nhiên Pháp Hải cũng nghĩ tới thù hận của Dương Bàn và Quân Tiêu Dao.
Bọn họ nhìn nhau, tuy ai cũng mang tâm tư riêng, nhưng đều lộ ra một nụ cười.
“Pháp Hải, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì hẳn Quân Tiêu Dao kia cũng tiến vào kẽ nứt thập địa này.” Dương Bàn nói.
“A di đà phật, tiểu tăng và Quân Tiêu Dao kia cũng có nhân quả phải chấm dứt.”
Ngay vào lúc hai người đạt thành sự ăn ý nào đó.
Một tiếng nói ôn nhuận thanh lãnh nhàn nhạt vang lên từ nơi xa: “Rốt cuộc cũng quyết định muốn kết minh để đối phó với bản Thần Tử sao?”
Nghe thấy giọng nói này, Dương Bàn và Pháp Hải lập tức chuyển mắt nhìn qua.
Trong mắt họ đều dâng trào sự oán độc lạnh lẽo sâu sắc.
Rốt cuộc chính chủ cũng đã tới!
Phía chân trời đằng xa có ba bóng người đi đến.
Đó là Quân Tiêu Dao, Khương Lạc Ly và Phương Hàn.
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Dương Bàn và Pháp Hải.
Hai người này đã chất chứa oán hận rất lâu với hắn.
Trong mắt Quân Tiêu Dao có lãnh quang đang kích động.
Hộ đạo nhân không thể tiến vào kẽ nứt thập địa này, cho nên Dương Bàn và Pháp Hải đều chỉ một mình đi vào.
Một khi đã như vậy, cũng có thể kết thúc mọi chuyện.
Còn về chuyện sau khi giết bọn họ thì Bàn Võ Thần Triều và Tiểu Tây Thiên sẽ có phản ứng gì, Quân Tiêu Dao căn bản không để bụng.
Nhổ cỏ tận gốc là điều mà Quân Tiêu Dao nên làm thì vẫn phải làm.
Cảm nhận được trong mắt Quân Tiêu Dao tràn ra sát ý nhàn nhạt, sắc mặt Dương Bàn và Pháp Hải đều mơ hồ có chút biến hóa.
Mặc dù hai người họ đã có được rất nhiều cơ duyên ở hạ giới, thực lực cũng tăng mạnh.
Nhưng Quân Tiêu Dao bạch y tuyệt thế trước mắt vẫn mang đến cho bọn họ một cảm giác sâu không lường được.
Khí tức của Quân Tiêu Dao thâm thúy như biển rộng, khiến người ta không thể nắm bắt, không rõ cực hạn của hắn ở nơi nào.
Mà ở phía sau Quân Tiêu Dao, Phương Hàn đưa mắt liếc nhìn Dương Bàn một cái rất kín đáo, trong mắt chớp động một tia sáng khó hiểu không dễ phát hiện.
“Cho dù lũ kiến kết minh, cũng chỉ là một đám kiến, hôm nay cứ để ta hoàn toàn kết thúc mọi chuyện đi.” Quân Tiêu Dao đạm mạc nói.
Hắn và đám người Dương Bàn cũng đã dây dưa một khoảng thời gian, đã đến lúc nên hoàn toàn chấm dứt.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, trực tiếp ra tay, hắn chỉ lật tay một cái thì trời sụp đất nứt, hư không cũng tan nát.
“Đồng loạt ra tay!” Dương Bàn rống lên một tiếng.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao ra tay, khí tức vô địch tản mát ra khiến tâm thần Dương Bàn khẽ run lên.
Gã nhanh chóng quyết định, không chút do dự mà mở miệng muốn liên thủ với Pháp Hải.
Pháp Hải cũng trực tiếp ra tay.
Vào lúc này, nếu còn để ý chuyện một chọi một đánh tay đôi thì chính là dâng đồ ăn cho Quân Tiêu Dao.
Hiển nhiên Pháp Hải cũng biết điều này, cho nên trực tiếp liên thủ với Dương Bàn.
Dương Bàn cầm Thương Mang Thần Thương trong tay, một thương đâm thẳng tới, giống như một con ác long màu đen, mang theo cảm giác sắc bén hung hãn.
Mà Pháp Hải lại tung ra Già Diệp Phật ấn, một ấn oanh kích ra, phật quang mênh mông, thánh quang cuồn cuộn mãnh liệt.
“Thực lực thật mạnh, đây là những thiên kiêu đứng đầu Tiên Vực sao?”
Cách đó không xa còn có một ít thiên kiêu hạ giới nhìn thấy Dương Bàn và Pháp Hải ra tay, họ đều ngơ ngác đứng nhìn.
Tuy khí vận của bọn họ không tồi, thực lực cũng coi như đứng đầu trong các thiên kiêu ở hạ giới, nhưng giờ phút này khi thật sự nhìn thấy thiên kiêu Tiên Vực ra tay, họ mới hiểu được chênh lệch giữa hai bên.
Trong các thiên kiêu hạ giới, chỉ có Nghịch Thiên Thập Tử mới có tư cách liều mạng phân chia cao thấp với thiên kiêu Tiên Vực.
Nhìn hai người này ra tay, sắc mặt Quân Tiêu Dao bình đạm mà không có một tia gợn sóng.
Sự cường đại hiện giờ của hắn gần như vô địch trong cùng thế hệ trên Tiên Vực.
Có lẽ cũng chỉ những quái thai cổ đại tuyết tàng hoặc là hậu duệ đại đế, ấu tử cổ hoàng mới có tư cách so mấy chiêu với hắn.
Quân Tiêu Dao không thi triển chiêu thức thần thông nào cả, chỉ đơn thuần đẩy ngang một chưởng ra.
Tượng Thần Trấn Ngục Kính phát ra, thần lực ngập trời.
Bảy tỷ ba trăm triệu cân thần lực tuôn ra mãnh liệt.
Loại thần lực này là khái niệm gì? Nó đã đạt tới trình độ mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí ngày sau, Quân Tiêu Dao cũng có khả năng chứng đế bằng nhục thể.
Chỉ dựa vào nhục thể cũng có thể chống lại Đại Đế Cổ Hoàng!
Oanh!
Chiêu thức của ba người va chạm, Quân Tiêu Dao vừa ra tay thì gần như đánh tan tất cả thủ đoạn công kích của Dương Bàn và Pháp Hải.
Quân Tiêu Dao dùng tay không va chạm với Thương Mang Thần Thương của Dương Bàn.
Một cự lực phản chấn vô song truyền dọc theo thương thân.
Phốc một tiếng.
Thân thể Dương Bàn như bị cự chùy nghiền áp, miệng phun máu tươi, liên tục lui về phía sau.
Ngực gã phát ra tiếng rắc, hình như xương sườn đang vỡ vụn.
Nếu trên người gã không có Thiên Mang Giác Thần Khải thì phỏng chừng lần trùng kích này đã làm gã bị thương nặng.
Hắn ta và Dương Bàn đều không nghĩ đến, sức mạnh của Quân Tiêu Dao đã tăng vọt nhiều đến vậy, thật sự là xưa đâu bằng nay.
“Tiêu Dao ca ca quá lợi hại!” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly chớp động tia sáng kỳ dị.
Nàng cũng không tiến lên hỗ trợ, bởi vì căn bản không cần thiết.
Hết chương 302.