Mục lục
Thần Tử Hoang Cổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128 

Hoàng cung, Tử Cấm Thành. 

Thế lực tứ phương tề tụ, vô cùng tiếng ồn ào náo động đang vang lên trong không khí. 

Thỉnh thoảng có thế lực đi đến, sau đó ngồi xuống. 

Lúc này, phía chân trời bỗng có hai tiếng hoàng minh vang lên. 

Hai con hoàng điểu kim quang lộng lẫy lôi kéo hai chiếc liễn xa lao vút qua hư không. 

“Đó là... Vạn Hoàng Linh Sơn!” Rất nhiều tu sĩ ngẩng đầu nhìn lên. 

Thân là Thái Cổ Hoàng tộc đỉnh cấp sánh ngang với Tổ Long Sào, uy danh và lực chấn nhiếp của Vạn Hoàng Linh Sơn không thua người trước chút nào. 

Hai lưu quang màu đỏ đậm lắc mình đi ra từ liễn xa, chính là Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh. 

Hai người đều có cánh chim sau lưng. 

Phượng Thanh Linh da trắng như tuyết, mắt đỏ trong veo, vẻ mặt lạnh lùng, trông cn không dễ nhìn lắm. 

Hiển nhiên, nàng còn đang canh cánh trong lòng, đối với một quý nữ như nàng mà nói, tình cảnh gặp phải và trải nghiệm chật vật ở Tiên Quỳnh Lâu trước đó giống như cơn ác mộng. 

Mà Hoàng Huyền Nhất bên cạnh mặc trường bào màu đỏ đậm, đầu vai có cánh chim trang trí. 

Hắn ta nhìn có vẻ cực kỳ tuấn lãng, giữa mày có một điểm ấn ký màu đỏ đậm, nhìn rất huyền ảo. 

“Thì ra là Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh, hai vị này đều là thiên kiêu rất có danh khí của Vạn Hoàng Linh Sơn.” 

“Nhưng ta cũng nghe nói, trước đó hình như Phượng Thanh Linh bị một thiên kiêu thần bí giáo huấn ở Tiên Quỳnh Lâu đấy.” 

“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng bị nghe thấy, cẩn thận tai hoạ rơi xuống người.” Một tu sĩ vội vàng cảnh báo. 

Trêu chọc Vạn Hoàng Linh Sơn thì không có kết quả gì tốt cả. 

Phượng Thanh Linh nghe được tiếng nghị luận loáng thoáng kia, sắc mặt càng khó coi. 

“Thanh Linh, lấy thực lực của ngươi, hẳn sẽ không dễ dàng thua như vậy mới đúng.” Hoàng Huyền Nhất nói. 

“Sức mạnh thân thể của tên kia quả thực còn kh ủng bố hơn Thái Cổ Hoàng tộc chúng ta.” Giọng nói của Phượng Thanh Linh mang theo oán ý. 

“Ngươi nói có thể là tên Thần Tử có được Hoang Cổ Thánh Thể của Quân gia kia hay không?” Hoàng Huyền Nhất suy đoán. 

Trừ một ít thể chất Thánh Thể của Nhân tộc ra thì Hoàng Huyền Nhất thật sự không thể nghĩ ra có thể chất nào còn kh ủng bố hơn Thái Cổ Hoàng tộc. 

“Thần Tử của Quân gia?” Thân thể mềm mại của Phượng Thanh Linh đột nhiên run lên. 

Trước đó nàng không nghĩ đến là vì có tin tức nói, Quân Tiêu Dao còn chưa tiến đến Bàn Võ Thần Triều. 

Hơn nữa, không có khả năng người nào có thân thể cường đại cũng là Quân Tiêu Dao đúng không? 

Nhưng hiện tại Phượng Thanh Linh cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy không phải không có khả năng này. 

“A, xem ra tám chín phần mười rồi.” Hoàng Huyền Nhất nói. 

“Nếu thật là hắn, vậy quả thực Thần Tử Quân gia còn kh ủng bố hơn so với lời đồn.” Phượng Thanh Linh cực kỳ kiêng kỵ. 

Khi mới rời khỏi Vạn Hoàng Linh Sơn, bọn họ còn nói Quân Tiêu Dao xem thường bọn họ thì sẽ có hại. 

Kết quả hiện tại, Phượng Thanh Linh lại ăn một vố lỗ nặng. 

“Yên tâm đi, đến lúc đó để ta chạm trán với Quân Tiêu Dao kia.” Hoàng Huyền Nhất lạnh nhạt nói. 

Đồng tử của hắn ta mơ hồ có ngọn lửa màu vàng ròng bốc cháy lên. 

Thân là thiên kiêu đỉnh cấp của Vạn Hoàng Linh Sơn, hắn ta từng sợ hãi kẻ nào sao? 

“Huyền Nhất, ngươi nhất định phải trả thù giúp ta.” Phượng Thanh Linh nghiến răng nghiến lợi mà nói. 

Đến bây giờ mà cánh tay ngọc của nàng còn mơ hồ đau đớn. 

Hai người vừa nói vừa đáp xuống ghế khách quý. 

Ở một hướng chân trời khác, một chiếc xe ngựa lao đến. 

Nhìn thấy cờ xí trên xe ngựa, rất nhiều người kinh ngạc. 

“Là Hoang Cổ Diệp gia tới.” 

Trong xe ngựa, hai bóng dáng thoáng hiện, đó là Diệp Tinh Vân và lão bộc Phúc bá. 

Phúc bá nhìn về hướng Diệp Tinh Vân, trên mặt mang theo một chút vui mừng. 

Từ lần trước Diệp Tinh Vân thảm bại trong tay Quân Tiêu Dao rồi trở lại Diệp gia, Diệp Tinh Vân như thay đổi thành một người khác. 

Cả ngày đều đang bế quan, vùi đầu tu luyện. 

Hơn nữa tính cách cũng trầm ổn hơn nhiều so với trước kia, xóa đi sự kiệt ngạo và xúc động của người thiếu niên. 

“Quân Tiêu Dao, ngươi có xuất hiện không?” Diệp Tinh Vân lẩm bẩm tự nói. 

Sau khi đám người Diệp Tinh Vân ngồi xuống không lâu. 

Bên kia, lại có cổ thú phi hành lôi kéo chiến xa bay đến. 

“Đó là, bắc địa Vương gia!” Một vài người của thế lực lớn mở to hai mắt nhìn. 

Bắc địa Vương gia là Hoang Cổ thế gia tiếng tăm lừng lẫy ở bắc địa thuộc vùng cực bắc của Hoang Thiên Tiên Vực, chiếm cứ hơn ba mươi đạo châu. 

Có thể nói là một đại bá chủ chốn bắc địa. 

“Bắc địa Vương gia tới, chẳng lẽ là vị Vương gia Thiếu Đế kia muốn tới tranh vị trí phò mã sao?” Một ít tu sĩ bắt đầu đưa mắt chú ý tới nơi đó. 

Điều nổi tiếng nhất của Bắc địa Vương gia không gì hơn thiên kiêu trong tộc bọn họ, Vương gia Thiếu Đế, Vương Đằng. 

Một nam nhân được coi là có Đại Đế chi tư. 

Số lần Vương Đằng nhập thế rất ít, phần lớn thời gian đều đang bế quan. 

Nhưng mỗi lần hắn nhập thế, sẽ có một đám thiên kiêu khiêu chiến hắn, kết quả cuối cùng, không ai có thể địch lại Vương Đằng cả. 

Bởi vậy, tên tuổi của Vương Đằng cũng bắt đầu vang dội khắp cả Hoang Thiên Tiên Vực. 

“Chậc chậc, lần này nếu Vương gia Thiếu Đế tới thật thì sẽ rất thú vị.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK