Chương 426
Phụt một tiếng, Long Tường trực tiếp bị Quân Tiêu Dao chụp bay, xương sườn trong ngực rung động lên răng rắc.
Cũng may Long Tường là Thi Hài Long Tộc, thân thể cường hãn, nếu không có lẽ cũng sẽ giống như thiên kiêu của Bát Tí Chu Ma tộc, bị một chưởng hạ gục trong nháy mắt.
Nhìn thấy Long Tường cũng bị một chiêu làm bị thương nặng, ở đây vang lên tiếng xuýt xoa hết đợt này đến đợt khác.
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi.
Long Tường còn mạnh hơn Đọa Vũ Thánh Tử quá nhiều.
“Đừng vội càn rỡ!” Huyết Sát tộc vương quát lạnh một tiếng, cũng ra tay.
Nghe đồn nhất tộc này là lột xác ra từ một giọt ma huyết, lai lịch vô cùng thần bí khủng bố.
Thiên kiêu của Huyết Sát tộc chỉ cần giơ tay là Huyết Hải ngập trời đã lật úp đến.
Đó là đại thần thông thiên phú của Huyết Sát tộc, Táng Sinh Huyết Hải!
Quân Tiêu Dao thấy thế thì cả người bùng lên thần hỏa vô tận, chỉ cần giơ tay đã có ngọn lửa bảy màu sặc sỡ tràn ra, đó chính là Đà Xá Cổ Đế Viêm!
Quân Tiêu Dao dùng hỏa chủng Đà Xá Cổ Đế Viêm để niết bàn, cho nên tất nhiên có thể tùy tâm khống chế Đà Xá Cổ Đế Viêm.
“Đó là... Đế viêm!”
Sắc mặt của hiên kiêu Huyết Sát tộc lập tức thay đổi.
Đối với nhất tộc bọn họ mà nói, năng lượng họ sợ hãi nhất không gì hơn những sức mạnh chí cương chí cường như lôi đình, ngọn lửa…
Mà ở Vạn Cổ Táng Thổ, gần như tất cả sinh linh đều có thuộc tính âm hàn, không có bao nhiêu sinh linh khống chế được lôi đình và lửa.
Cũng bởi vậy, Huyết Sát tộc mới có thể hùng bá một phương ở Vạn Cổ Táng Thổ.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao tung ra đế viêm, quả thực là khắc tinh của Huyết Sát tộc.
Xuy xuy!
Đà Xá Cổ Đế Viêm và Huyết Hải va chạm, xèo xèo tỏa ra khói trắng.
Mảnh Huyết Hải khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật này căn bản không có bất cứ uy hiếp nào đối với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao tịnh chỉ làm kiếm, một Lục Tiên Kiếm quyết chém ngang ra.
Thiên kiêu của Huyết Sát tộc vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị Lục Tiên Kiếm quyết đánh trúng, một cánh tay văng ra.
Thiên kiêu của Huyết Sát tộc cũng bại trận lui xuống.
Vị thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương thứ ba khiêu chiến cũng thất lợi!
Hắn cũng không muốn bày ra tư thái nghiền áp này, bởi vì chẳng thú vị gì mấy.
Đáng tiếc chính là, không ai có thể làm hắn tung ra thêm mấy chiêu.
Đối với Quân Tiêu Dao mà nói, những trận này thậm chí không được tính là làm nóng người.
Những sinh linh Táng thổ tham gia thịnh yến đều lộ ra vẻ mặt khuất nhục cực độ!
Thập Tiểu Vương cao cao tại thượng trong cảm nhận của bọn họ lại bị một thiên kiêu ngoại giới miệt thị, quả thực mất hết mặt mũi.
Mà Thập Tiểu Vương ở đây đều lộ ra biểu cảm lạnh lẽo cực độ.
Chỉ có Lang Huyên không tức giận vì lời nói của Quân Tiêu Dao, nữ nhân vốn sùng bái cường giả.
Quân Tiêu Dao càng bày ra khí phách vô địch thì trong lòng Lang Huyên càng si mê lưu luyến.
Thậm chí khi nàng nhìn về phía các sinh linh Mặc Lăng, trong đôi mắt xinh đẹp còn mang theo một sự chán ghét không chút nào che giấu.
Nàng hổ thẹn khi làm bạn với đám người Mặc Lăng, thậm chí không muốn cùng danh xưng Thập Tiểu Vương với bọn họ.
Nhìn thấy ánh mắt của Lang Huyên, Mặc Lăng lập tức nổ tung, trong óc nóng lên, nhịn không được muốn ra tay.
Nhìn thấy Mặc Lăng ra tay, thiên kiêu Luyện Thi Tông bên cạnh cũng quát lạnh một tiếng: “Mọi người đều đừng chần chờ, trực tiếp ra tay, trấn áp hắn trước lại nói!”
Thiên kiêu của Luyện Thi Tông cũng ra tay.
Sau khi Mặc Lăng và thiên kiêu của Luyện Thi Tông ra tay thì những thiên kiêu còn lại trong Thập Tiểu Vương chưa có động tĩnh cũng sôi nổi tấn công.
Cái gì mà thể diện, hiện tại đã không rảnh lo đến chuyện đó, trấn áp được Quân Tiêu Dao mới là quan trọng nhất.
Cho dù bọn họ chơi trò xa luân chiến, một đám đơn độc xông lên cũng không thể đánh bại Quân Tiêu Dao, hiện tại cậy vào duy nhất của họ chính là ưu thế nhân số.
Tuy như vậy sẽ bị người ta lên án, nhưng cũng đỡ hơn là bị Quân Tiêu Dao nhục mạ.
“Một trong những ảo giác của kẻ yếu là cho rằng đánh hội đồng là có thể chiến thắng.”
Nhìn Thập Tiểu Vương xông lên, trong mắt Quân Tiêu Dao mang theo sự lạnh lẽo trào phúng như từ trên cao nhìn xuống.
Nếu nói có hơn cả trăm ngàn thiên kiêu cấp bậc như Thập Tiểu Vương tấn công thì nói không chừng thật sự có thể mang đến một ít phiền toái cho Quân Tiêu Dao.
Nhưng mấy tên trước mắt cùng nhau xông lên thì cũng không có gì khác biệt đối với Quân Tiêu Dao.
“Ma Mãng Thôn Thiên!”
Mặc Lăng thi triển ra thần thông nhất tộc của gã, phía sau gã tràn ngập sương đen, hiện ra một hư ảnh Thôn Thiên Ma Mãng nửa hư ảo.
Nó há mồm ra, cứ như có thể cắn nuốt một mảnh vòm trời.
Quân Tiêu Dao giơ tay, dùng Thôn Thần Ma Công để chống cự, một đám lốc xoáy cắn nuốt màu đen hiện lên, khả năng luyện hóa cắn nuốt của chúng không kém hơn thần thông thiên phú của Mặc Lăng chút nào.
Đồng thời, thiên kiêu của Luyện Thi Tông cũng ra tay, quan tài bên người hắn ta mở ra, một khối xác ướp cổ cả người toàn là lông đen xuất hiện.
Cả người xác ướp cổ kia tràn ngập cảm giác cứng rắn, chỉ dựa vào thân thể là có thể sánh ngang với cường giả Hư Thần Cảnh.
Đây cũng là nguyên nhân thiên kiêu của Luyện Thi Tông có thể đứng trong Thập Tiểu Vương.
Tu vi của hắn chỉ ở Thần Hỏa Cảnh tiểu viên mãn, không tính là nổi bật, nhưng dựa vào một khối xác ướp cổ, lại đủ để nghiền áp đa số các thiên kiêu.
Xác ướp cổ thò đôi tay ra, mười móng tay giống như gai nhọn màu đen sắc bén cắt qua hư không, tấn công về hướng Quân Tiêu Dao.
Những thiên kiêu còn lại của Thập Tiểu Vương cũng sôi nổi ra tay.
Các loại thủ đoạn cường hãn đều được thi triển ra.
Cảnh tượng này làm chấn động mọi người ở đây.
Thập Tiểu Vương cao cao tại thượng, mỗi một vị đều đủ để quét ngang một phương.
Mọi người ở đây đều cảm thấy, cho dù Quân Tiêu Dao có thua thì vẫn đầy vinh quang.
Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp lại khiến tất cả mọi người không thể tin nổi.
Quả thực có thể nói là điên đảo nhận thức của bọn họ!
Hết chương 426.