Chương 213
Tiên nguyên ở Tiên Vực là vật hi hữu tuyệt đối, càng đừng nói là nơi cằn cỗi như hạ giới.
Cũng khó trách Truyền Tống Trận này cũng không có người nào sử dụng.
Tuy Quân Tiêu Dao tiêu xài tiên nguyên quá nhiều, nhưng Quân gia vẫn cho hắn thêm mấy trăm tiên nguyên.
Sau khi được khảm vào tiên nguyên, toàn bộ đại trận truyền tống vượt giới cũng dần dần bắt đầu vận chuyển, sáng lên thần hoa chói mắt.
Một lát sau, đoàn người Quân Tiêu Dao bị một gợn sóng không gian bao lấy, sau đó biến mất khỏi nơi đó.
...
Tinh Thần đại lục, giữa một dãy núi hoang mãng vô cùng cổ xưa.
Một trận pháp yên lặng vạn năm bắt đầu vận chuyển, sáng lên thần quang chói mắt.
Một lát sau, bóng dáng đám người Quân Tiêu Dao xuất hiện.
Vừa đến Tinh Thần đại lục thì Quân Tiêu Dao đã nhận ra một điểm đặc thù.
“Sức mạnh sao trời của đại lục này có vẻ đặc biệt nồng đậm?” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn ngẩng đầu, cũng có thể nhìn thấy trên vòm trời Tinh Thần đại lục trải rộng sao trời vô tận, chúng chuyển động với một quỹ đạo huyền ảo.
Đông Huyền lão tổ cười và trả lời: “Đó là đương nhiên, Tinh Thần đại lục từng xuất hiện một cường giả nghịch thiên, tên là Vô Cực Tinh Quân, mang trên người Tinh Thần Thần Thể, là đệ nhất cường giả của Tinh Thần đại lục, thậm chí sau đó còn gây nên một trận phong vân ở Tiên Vực, cuối cùng vì quá mức nổi bật tài năng mà bị mấy vị cường giả vô thượng liên thủ chém giết rồi ngã xuống.”
Quân Tiêu Dao không quá hiểu về chuyện trên Tinh Thần đại lục.
Nhưng Đông Huyền lão tổ có xuất thân từ hạ giới, cũng có nghe qua khá nhiều về chuyện của các đại lục khác.
“Tinh Thần Thần Thể?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Điều này không thể không làm hắn liên tưởng đến Diệp Tinh Vân có được Tinh Thần Vương Thể.
Và cả chuyện Diệp Tinh Vân đột ngột thay đổi tính cách.
“Chẳng lẽ...” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra suy tư.
Chẳng lẽ Diệp Tinh Vân cũng có nhân thiết vai chính như Tiêu Trần, Dương Bàn, chỉ là trước kia mình không chú ý tới?
“Thú vị, không biết Diệp Tinh Vân có hạ giới hay không, nếu hắn hạ giới thì có mang đến cho ta chút kinh hỉ không?” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng.
Sau đó, đám người Quân Tiêu Dao rời khỏi dãy núi hoang mãng này.
Sau khi đi ra ngoài, Nghệ Vũ trực tiếp kéo một tu sĩ tới, dò hỏi địa điểm của Huyền Thiên Tông.
“Đi Huyền Thiên Tông? Không phải Huyền Thiên Tông đã bị tàn sát sao?” Tu sĩ kia kinh ngạc hỏi.
“Hỏi ngươi Huyền Thiên Tông nằm ở đâu, đừng nói vô nghĩa!” Nghệ Vũ trừng đồng nhãn kim sắc lên.
Tu sĩ kia đổ mồ hôi đầy đầu mà trả lời: “Ngay ở khu vực trung ương đại lục, nhưng mấy ngày trước mới bị Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc, và Vô Cực Tinh Cung huỷ diệt.”
“Vô Cực Tinh Cung?” Quân Tiêu Dao trong liễn xa nghe vậy thì nhíu mày.
Kim Giác tộc, Ngân Giác tộc ra tay thì hắn không bất ngờ gì.
Dù sao bọn chúng cũng là thập tội đại tộc, vốn đối địch của Huyền Thiên Tông.
Nhưng vì sao Vô Cực Tinh Cung lại nhúng một chân vào như vậy?
Chúng có thù hận gì với Huyền Thiên Tông kia chứ?
“Trực tiếp đi đến Huyền Thiên Tông.” Giọng nói của Quân Tiêu Dao truyền ra.
Cửu Đầu Sư Tử rống lên một tiếng, đạp không mà đi, những người còn lại đi theo hai bên.
“Đậu xanh rau má, chẳng lẽ đó là Cửu Đầu Sư Tử trong truyền thuyết, dùng Cửu Đầu Sư Tử kéo xe, đây rốt cuộc là đám mãnh nhân nào vậy chứ?”
Tu sĩ kia trợn tròn mắt, giống như thạch hóa, sau một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần được.
...
Huyền Thiên Tông vốn chiếm diện tích vạn khoảnh(1), rộng lớn mênh mông vô ngần.
(1) khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hec-ta)
Hiện giờ lại là đoạn bích tàn viên, tử thi nằm la liệt.
Trên trời cao có hào quang kim sắc mênh mông cuồn cuộn, đám người Quân Tiêu Dao rốt cuộc cũng đi vào.
Quân Tiêu Dao bước ra một bước, nhìn thấy Huyền Thiên Tông giống như mảnh đất khô cằn tĩnh mịch, hắn nhíu chặt mày lại.
“Đáng tiếc, đã tới chậm một bước.” Quân Tiêu Dao lắc đầu.
Thế lực đi theo Quân gia lên tới ngàn ngàn vạn, Huyền Thiên Tông chỉ là một trong số đó mà thôi.
Quân Tiêu Dao sẽ cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng chỉ có thế.
“Công tử, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?” Nghệ Vũ hỏi.
Quân Tiêu Dao vừa muốn mở miệng thì ánh mắt bỗng khựng lại, nhìn về phía một quảng trường sâu trong Huyền Thiên Tông.
“Nơi đó còn có khí tức người sống.” Quân Tiêu Dao bước ra một bước, lập tức biến mất khỏi đó.
Phía trên quảng trường, một bóng dáng huyết nhục mơ hồ bị trói trên đồng trụ, kéo dài hơi tàn.
Đó là Lưu Thiến Thiến.
Trong lúc hoảng hốt, trước mặt nàng ta bỗng xuất hiện một bóng dáng siêu nhiên được tiên quang bao phủ.
“Rốt cuộc ta cũng đã chết sao, vì sao có thể nhìn thấy Tiên chứ?” Lưu Thiến Thiến suy yếu cười.
Mà lúc này, vị “Tiên” kia rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Ta là Thần Tử Quân gia của Tiên Vực, Quân Tiêu Dao, rốt cục nơi này đã xảy ra chuyện gì, nói chi tiết cho ta biết.” Quân Tiêu Dao bình đạm nói.
Lưu Thiến Thiến vốn đang suy yếu mỏi mệt, nghe thấy bốn chữ Quân gia Tiên Vực thì đôi mắt xinh đẹp lập tức trừng lớn, trong lòng giống như nhấc lên sóng to gió lớn!
Người của chủ thượng Quân gia rốt cuộc cũng tới!
Thân thể mềm mại huyết nhục bê bết của Lưu Thiến Thiến đang run rẩy.
Nàng ta không thể tin được.
Huyền Thiên Tông mong ngóng ngày đêm, chỉ cầu chờ được cường giả của Quân gia hạ giới, sau đó đi trấn sát tội tộc.
Nhưng thẳng đến cuối cùng, Huyền Thiên Tông cũng không chờ được.
Mà hiện tại, bóng dáng bạch y siêu nhiên xuất hiện trước người Lưu Thiến Thiến lại là Thần Tử của Quân gia!
Lưu Thiến Thiến cũng không hoài nghi chút nào cả.
Bởi vì bóng dáng bạch y tuyệt tục này quá siêu nhiên.
Loại tiên khí không nhiễm trần tục này tuyệt đối không phải sinh linh hạ giới có thể bắt chước.
Cách đó không xa, Nghệ Vũ và Tô Tử Quỳnh đã đến.
Lưu Thiến Thiến càng giật mình.
Mỗi một người trong những thiên kiêu Tiên Vực đó đều siêu trần thoát tục như vậy.
So với bọn họ, cho dù là Mạc Phàm, cũng có vẻ như một tên nhà giàu mới phất lên, không hề có khí chất gì đáng nói.
Sau đó, ba người Đông Huyền lão tổ đã đến, càng làm Lưu Thiến Thiến thiếu chút nữa hít thở không thông.
Lưu Thiến Thiến chỉ từng cảm nhận được chút uy áp mơ hồ tiết ra như thế này từ trên người tông chủ và phó tông chủ.
Nói cách khác ba người này chính là cường giả Chuẩn Thánh và Thánh Nhân!
Đội hình kh ủng bố như vậy khiến Lưu Thiến Thiến rơi vào khiếp sợ sâu sắc, sau một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần được.
Quân Tiêu Dao còn tưởng là nàng không tin mình, tiện tay lấy ra một khối lệnh bài kim sắc.
Trên đó có viết một chữ Quân.
“Vậy tin chưa?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Lưu Thiến Thiến liều mạng gật đầu, trong lòng vẫn còn sóng to gió lớn.
Danh Sách Chương: