Không bao lâu sau, một thiếu niên mặc trường bào Thanh Long, diện mạo thanh tú tuấn dật đi tới nơi đây.
Khi hắn ta nhìn thấy Bái Ngọc Nhi quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao, đôi mắt lập tức dựng lên, một luồng sát khí bạo nộ tuôn trào ra.
Đổi lại là nam nhân nào cũng không thể chấp nhận vị hôn thê của mình quỳ gối dưới thân khác phái khác.
“Ngọc Nhi, ngươi mau đứng lên, người này dám bức bách ngươi như vậy!” Tiêu Trần gầm lên một tiếng.
“Tiêu Trần, ngươi câm mồm, sao dám bất kính với Thần Tử đại nhân!” Bái Ngọc Nhi lập tức mở miệng nũng nịu nói.
Tiêu Trần ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn Bái Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, ta tới cứu ngươi mà, sao ngươi lại nói chuyện thay hắn?” Tiêu Trần giật mình khó hiểu.
“Đủ rồi, là ta tự nguyện quỳ, Thần Tử đại nhân nguyện ý khoan thứ cho ta, ta mừng còn không kịp, ngươi tới xem náo nhiệt cái gì?” Bái Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
Ban đầu nàng còn hơi có hảo cảm đối với vị thanh mai trúc mã là Tiêu Trần này.
Nhưng Thanh Long Cổ Quốc lại vi phạm hứa hẹn, không đưa Bất Tử Dược cho Chu Tước Cổ Quốc.
Trước đó nàng cũng từng cầu xin Tiêu Trần, Tiêu Trần hứa với nàng, kết quả đến bây giờ còn không nhìn thấy bóng dáng Bất Tử Dược đâu.
Nếu không có Quân Tiêu Dao lấy ra một cây Bất Tử Dược, có lẽ hiện tại phụ hoàng nàng còn bị bệnh nặng đe dọa.
Thử hỏi trong hai người Quân Tiêu Dao và Tiêu Trần, rốt cục ai mới có ân với Bái Ngọc Nhi?
“Ngọc Nhi, tại sao ngươi lại nghĩ thế, chẳng lẽ là hắn bức bách ngươi thành như vậy?”
Tiêu Trần cắn chặt răng, trong lòng càng lửa giận hừng hực.
…
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch bạo nộ của Tiêu Trần, Bái Ngọc Nhi càng cảm thấy thất vọng trong lòng.
Người và người không so thì không biết, so một cái thì bị dọa nhảy dựng.
Ban đầu nàng còn cho rằng, Tiêu Trần cũng xem như người cực kỳ ưu tú.
Nhưng hiện tại, vừa so sánh với Quân Tiêu Dao thì Tiêu Trần lập tức biến thành bùn đất cá chạch.
Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
“Người như vậy lại là vị hôn phu của ta...” Bái Ngọc Nhi âm thầm lắc đầu.
Nàng mở miệng nói: “Mọi chuyện đều là ta tự nguyện, Tiêu Trần, ngươi rời đi đi.” Lời nói của Bái Ngọc Nhi giống như một đòn mạnh giáng thẳng vào trái tim Tiêu Trần.
Hắn ta tức giận đến ngực phập phồng, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao và nói: “Ngươi tên là Quân Tiêu Dao đúng không, nhất định là ngươi, ngươi cho Ngọc Nhi uống bùa mê thuốc lú gì rồi?”
Tiêu Trần giống như một con hùng sư bạo nộ.
Mà giờ phút này, Quân Tiêu Dao trông thật lạnh nhạt, ánh mắt lộ ra một tia khác thường, nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần.
Chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn Bàn Long trên ngón tay Tiêu Trần.
Bởi vì Quân Tiêu Dao có tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp, cho nên mức độ nhạy bén của linh hồn hắn hơn xa người thường.
Quân Tiêu Dao cảm nhận được một loại khí cơ và dao động linh hồn bất đồng trên chiếc nhẫn Bàn Long kia.
“Không thể nào, sao lại là loại kịch bản này?” Đáy mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút kinh ngạc.
Lão gia gia trong chiếc nhẫn, vị hôn thê phản bội.
Vẫn là motip quen thuộc, vẫn là hương vị thưở ban đầu.
Chẳng qua lập trường lại thay đổi.
“Thú vị, Tiêu Trần này là muốn tới cửa vả mặt ta à?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ và nói.
Bái Ngọc Nhi lại tiếp tục mở miệng: “Đủ rồi, Tiêu Trần, tâm ý của ta đã quyết, cả đời sẽ phụng dưỡng Thần Tử đại nhân, làm nô làm tì, xóa bỏ hôn ước giữa ngươi và ta đi.”
Hiện tại trong lòng Bái Ngọc Nhi chỉ có Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao chính là chủ nhân cả đời của nàng.
Còn về Tiêu Trần, chút tình nghĩa thanh mai trúc mã kia sớm đã bị hao mòn sạch sẽ sau một lần lại một lần thất vọng và nói dối.
Tiêu Trần hứa sẽ cho nàng Bất Tử Dược, lại trước sau không hoàn thành hứa hẹn.
“Không... Sao ngươi có thể như vậy, Ngọc Nhi...” Cả người Tiêu Trần run lên nhè nhẹ.
Vị hôn thê của mình bị đoạt.
Tiêu Trần cảm thấy trên đầu mình xanh mượt, thậm chí hắn ta cho rằng, Bái Ngọc Nhi là dựa vào bán đứng thân thể mới được Quân Tiêu Dao ban ân.
“Ha hả, thì ra là như thế, tiện nhân nhà ngươi dùng thân thể để đổi Bất Tử Dược?”
Trái tim Tiêu Trần chìm xuống đáy cốc, trực tiếp xé rách da mặt, giận đến mức bật cười, sắc mặt lạnh như băng, mang theo ý châm chọc.
Hắn ta không thể chịu đựng được nữ nhân của mình phản bội.
Bái Ngọc Nhi cũng dại ra.
Nàng không ngờ Tiêu Trần luôn tính cách trầm ổn kiên nghị, rất quan tâm nàng lại nói ra lời này.
Quân Tiêu Dao lại thấy nhiều không trách.
Vai chính ấy à, còn không phải thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Người phản bội vai chính sẽ có kết cục tốt sao?
Nhưng Quân Tiêu Dao tự hỏi, nếu đổi lại hắn là Tiêu Trần, hắn cũng sẽ không chút do dự diệt sát Bái Ngọc Nhi.
Thánh mẫu? Không tồn tại, hắn còn làm càng ác càng tuyệt hơn Tiêu Trần.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại Bái Ngọc Nhi là quân cờ và nô lệ của hắn, hắn không có khả năng cho phép Tiêu Trần động vào Bái Ngọc Nhi.
Hơn nữa lúc này, còn có thể nhân cơ hội biểu diễn một phen, càng khiến Bái Ngọc Nhi khăng khăng một mực.
“Mắc công ngươi là vị hôn phu của Bái Ngọc Nhi, lại bôi nhọ sự trong sạch của nàng như vậy, một người ngoài như ta cũng cảm thấy trái tim băng giá thay cho Bái Ngọc Nhi.” Quân Tiêu Dao bước ra một bước, chắn ở trước người Bái Ngọc Nhi, lắc đầu thở dài và nói.
“Thần Tử đại nhân...” Trái tim thiếu nữ của Bái Ngọc Nhi bị xúc động, đôi mắt trong trẻo đỏ thắm có chút mờ mịt mông lung.
Nàng không ngờ Quân Tiêu Dao sẽ đứng ra nói chuyện thay nàng.
Giờ khắc này, cảm giác của Bái Ngọc Nhi đối với Quân Tiêu Dao ngoài tôn kính sùng bái ra, còn có thêm vài phần cảm xúc nói không rõ.
Mà tình cảm trong ánh mắt đó lại không khác gì liếc mắt đưa tình tr@n trụi đối với Tiêu Trần.
“Đáng chết, tiện nhân nhà ngươi!” Tiêu Trần tức giận đến ngũ tạng như đốt, lửa giận hừng hực.
Ngay trước mặt hắn ta, Bái Ngọc Nhi lại mặt mày đưa tình với Quân Tiêu Dao.
Cái này đã không phải trên đầu xanh mượt, mà là một mảnh đại thảo nguyên Hulunbuir.
“Quân Tiêu Dao, ngươi dám công bằng đánh với ta một trận không?” Tiêu Trần mở miệng quát.
Hiện tại phương thức giải quyết duy nhất chính là triệt triệt để để nghiền áp Quân Tiêu Dao ngay trước mặt Bái Ngọc Nhi, đạp hắn xuống dưới chân.
Chỉ có như vậy mới có thể phát ti3t lửa giận trong lòng Tiêu Trần.
Hắn ta muốn nhìn thấy, Bái Ngọc Nhi hối hận vạn phần, quỳ li3m sám hối trước mặt mình.
“Ta mới tám tuổi, mà ngươi đã mười lăm sáu đúng không, giỏi cho một trận chiến công bằng.” Quân Tiêu Dao nở nụ cười nhạt, mang ý châm chọc.
Sắc mặt Tiêu Trần hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn kiên cường nói: “Vậy thì thế nào, ngươi là Thần Tử Quân gia, tài nguyên vô số, cũng coi như công bằng, hay là ngươi không dám đánh một trận với ta?”
Tiêu Trần lộ ra điệu bộ khiêu khích.
Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc hắn ta cũng luyện thành thần thông võ học mà chiếc nhẫn Bàn Long truyền cho mình.
Hắn ta có tự tin, trong những người cùng thế hệ, không có mấy ai có thể tranh phong với mình.
Thần Tử Quân gia cũng như vậy.
“Vậy được, đi đấu võ trường đi.” Quân Tiêu Dao khoanh tay, trực tiếp đạp bộ đi ra.
Danh Sách Chương: