- Liêu đại ca quá khen, ta cũng có một sư phụ lợi hại mới có thành tựu như vậy, đúng rồi, nếu Chu Viêm đã rời khỏi Thiên Vận thành, như vậy Lan Vân Nguyệt đâu? Đi cùng hắn rồi sao?
Tuy rằng đã không có quan hệ gì với Lan Vân Nguyệt, nhưng Lâm Minh vẫn hỏi một chút, hiện tại chỉ sợ Chu Viêm phát rồ, vị tất sẽ không bắt lấy Lan Vân Nguyệt đi.
Liêu Văn Uyên cười nói:
- Lâm huynh đệ yên tâm, Lan Vân Nguyệt không có việc gì, tuy nhiên nàng đã rời khỏi Thất Huyền võ phủ, trước mắt còn ở lại Thiên Vận thành, điện hạ đã phái người bảo hộ nàng trong bóng tối.
- Nga? Lan Vân Nguyệt bỏ học sao...
Lâm Minh thoáng sửng sốt, tuy nhiên quả thật chu đáo, ngay cả Lan Vân Nguyệt đều bận tâm đến, gia nhập một phương thế lực quả thật có chỗ tốt lớn. Rất nhiều sự tình, hoàn toàn không cần chính mình quan tâm, đều có người hỗ trợ thỏa đáng.
Liêu Văn Uyên nói:
- Nên nói đều nói xong rồi, ta đi trước, Lâm huynh đệ tiếp tục làm việc đi.
- Ân, cảm ơn Liêu đại ca.
- Ha ha, không có gì.
Cáo biệt Liêu Văn Uyên, Lâm Minh tiếp tục đi đến Minh Văn sư công hội, chính mình muốn mua những tài liệu kia, chỉ dựa vào thái tử điện hạ cũng không được, chính mình còn cần nghĩ biện pháp khác.
Nếu ta có thể vẽ Minh Văn phù làm cho võ giả Hậu Thiên Thiên Vận quốc đều động tâm, để võ giả Hậu Thiên cả nước giúp ta cùng nhau tìm, hẳn có thể tập trung được ở trong khoảng thời gian ngắn...
Đây là tính toán Lâm Minh đã tính trước, cũng là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra.
Theo trình độ Minh Văn thuật đề cao của Lâm Minh mấy ngày này, vẽ Minh Văn phù làm cho võ giả Hậu Thiên động tâm, hắn cũng miễn cưỡng có thể làm được. Chỉ là thực hiện chuyện này phải hơi chút đường hoàng một ít.
...
Minh Văn sư công hội.
- Lâm tiên sinh!
Uông Vũ Hàm đã ở phòng Minh Văn chờ trong thời gian ngắn, nhìn thấy Lâm Minh không khỏi ngạc nhiên vui mừng nói.
- Uông tiểu thư, thật ngại quá. Có chút việc nên chậm trễ.
Tối hôm qua bởi vì không gian Ma Phương, linh hồn Lâm Minh tiêu hao quá lợi hại, sáng sớm phá lệ không dậy sớm, rồi sau đó lại đi Thác Nước Hàn Đàm tu luyện, thời gian có chút lâu.
- Đã có rất nhiều khách nhân chờ.
Uông Vũ Hàm chỉ đại sảnh.
Lâm Minh nhìn vọng lại, ở trong đại sảnh, đã tụ tập bảy tám người. Ở lúc bình thường cũng chỉ có hai ba người.
Ngày hôm qua Lâm Minh ra tay nhiều lần, mặc kệ là chữa trị hay là vẽ, mỗi một lần đều thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa để cho những võ giả này ngạc nhiên vui mừng chính là, Lâm Minh vẽ Minh Văn phù hiệu quả còn cao hơn Minh Văn đại sư bình thường!
Bình thường nếu muốn đạt tới loại hiệu quả này, cần vài cái Minh Văn sư đỉnh cao Thiên Vận quốc như Uông Toàn Cơ ra tay mới được.
Nhưng các nhân vật như Uông Toàn Cơ, người bình thường căn bản mời không nhúc nhích. Cho dù mời được, giá cả hắn ra tay cũng không phải võ giả bình thường có tiền trả.
Mà Lâm Minh, giá cả ra tay rất tiện nghi, lại cung cấp phục vụ. Lại không kém bao nhiêu so với Minh Văn sư đỉnh cao, kể từ đó, tự nhiên có rất nhiều khách nhân nổi tiếng đến đây.
- Nghe nói Minh Văn sư kia chỉ có mười mấy tuổi, cũng không biết có phải tung tin vịt hay không.
Một khách nhân thuận miệng nói. Hôm nay hắn mang đến một kiện bảo khí nhân giai trung phẩm không dùng tới, hắn nhận được cái bảo khí này đã nửa năm, nhưng luôn luôn không tìm thấy Minh Văn phù thích hợp, Minh Văn phù bình thường hắn chướng mắt, mà Minh Văn phù đỉnh cấp lại giá rất cao, không thể nào hợp ý trong lòng hắn, hắn tu luyện chân nguyên hàn thuộc tính, cho nên muốn có nhận được một tấm Minh Văn phù phù hợp chân nguyên thuộc tính hắn.
Mà ngày hôm qua hắn nghe nói Minh Văn sư khách tọa mới tới Minh Văn sư công hội vẽ ra một tấm Hàn Băng Thủ Hộ, sau khi Minh Văn xong, ngay cả áo giáp đều thay đổi màu lam băng, cho nên hôm nay hắn đến xếp hàng, đến hiện tại đã đợi hơn nửa ngày, tuy nhiên võ giả này vẫn kiên nhẫn, tới càng sớm, trình tự liền sắp xếp càng tốt, mà thời điểm Minh Văn sư ra tay lần đầu tiên, linh hồn lực cùng chân nguyên dư thừa nhất, cũng dễ dàng ra cực phẩm nhất, mà càng về sau, xác suất ra cực phẩm lại càng nhỏ.
- Là thật sự, ngày hôm qua bằng hữu ta đã tới, tận mắt thấy Minh Văn sư kia, chỉ là một thiếu niên.
- Bây giờ là cái thời gì vậy, Minh Văn thuật không phải rất khó học sao? Hắn nhỏ như vậy đã có trình độ này, vài năm sau vượt qua Uông Toàn Cơ không phải đơn giản như ăn cơm uống nước sao?
- Hiện tại người trẻ tuổi càng ngày càng lợi hại, vài năm trước ra một Tần Hạnh Hiên, nửa tháng trước ra một Lâm Minh, hiện tại, lại ra thêm một thiên tài Minh Văn thuật, tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua?
- Hẳn không phải người của Thiên Vận quốc, Minh Văn thuật Thiên Vận quốc chúng ta vốn không lợi hại, mỗi địa phương có chức nghiệp gia tộc chuyên môn đặc thù, tỷ như gia tộc Trận Pháp sư, gia tộc Luyện Dược sư, gia tộc Minh Văn sư, gia tộc Luyện Khí sư... Những gia tộc này đã có kế thừa hơn một ngàn năm, so với Thiên Vận quốc còn lâu dài hơn nhiều, mỗi một đời bọn họ đều sàng ra hậu đại có thiên phú linh hồn xuất chúng, một đôi nam nữ thiên phú cao hôn phối, sinh hạ hài tử có thiên phú linh hồn cao cấp có khả năng rất lớn, lâu ngày trôi qua, trong những gia tộc kia, hài tử có thiên phú linh hồn ngũ phẩm cũng không hiếm lạ, cộng thêm bọn họ lịch sử lâu, tích lũy rất nhiều bí pháp kế thừa, trình độ Minh Văn thuật phải lợi hại hơn nhiều so với Minh Văn sư bình thường.
Một lão nhân kiến thức rộng rãi, chậm rãi nói, kỳ thật hắn nói cũng không tính bí mật gì, chẳng những gia tộc chức nghiệp có chuyên môn đặc thù, võ học đồng dạng cũng có gia tộc cổ kế thừa lâu đời, tỷ như vài cái đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ hiện tại, trừ bỏ Tần Hạnh Hiên ra, các đệ tử khác toàn bộ đến từ gia tộc tu võ. Lâm Minh, cũng bị bọn họ cho là người như vậy.
- Minh Văn sư khách tọa đại nhân đã đến, các vị đợi lâu, hiện tại có thể bắt đầu rồi.
Thời điểm mọi người ở đây đang nghị luận, tiểu thư tiếp đãi đã đi tới, nho nhã lễ độ nói.
...
Liên Hợp thương hội, tổng bộ Thiên Vận thành.
Ở trong một gian phòng trang hoàng xa hoa, Trương Quan Ngọc nằm ở trên giường, cầm trong tay một cái bát vàng tinh xảo từ tơ, nhấm nhấp từng chút một chất lỏng màu trắng ngà trong bát vàng.
Chất lỏng này có hơi chút nồng, là sữa, tuy nhiên cũng không phải sữa bò, sữa dê linh tinh mà là sữa nữ nhân.
Bình thường các phủ đệ vương công quý tộc đều phải nuôi một ít vú em, tiết ra sữa cung cấp cho các quý tộc hưởng dụng, sữa người được cho rằng có rất nhiều chất dinh dưỡng trong các loại sữa, trẻ con có sống tốt được hay không, cùng thời gian ăn sữa có quan hệ rất lớn, cho nên các quý tộc Thiên Vận quốc thịnh hành nuôi vú em ở phủ đệ.
Người xưa nói nuôi vú em phải mông to mới tốt, cho nên con gái sữa sung túc, hơn phân nửa hình thể sẽ to một chút, cộng thêm thủa nhỏ ở nông thôn làm việc nhà nông, làn da trải qua dầm mưa dãi nắng, thô ráp, hơn phân nửa sẽ không đẹp.
Trương Quan Ngọc cảm thấy loại con gái vú em này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm giác của hắn, cho nên hắn nuôi vú em, đầu tiên là mỹ nhân nũng nịu, loại mỹ nhân này, rất nhiều đều là tiểu thiếp của người giàu, tuổi chừng hai mươi, nhìn qua kiều mị động lòng người.
Thế lực Liên Hợp thương hội khổng lồ, có vài đại gia tộc vì lấy lòng Trương Quan Ngọc, chủ động dâng lên tiểu thiếp, còn có một ít là bị Trương Quan Ngọc bức bách, không thể không ngoan ngoãn dâng tiểu thiếp lên.
Có ít tiểu thiếp thân thể mảnh mai, sữa rất thưa thớt, tuy nhiên không việc gì, Trương Quan Ngọc cố tình thích loại này, hắn cảm thấy sữa như vậy mới có hương vị ngọt ngào quý hiếm nhất.
Có đôi khi, một ít tiểu thiếp hợp khẩu vị của Trương Quan Ngọc, thậm chí còn có thể được hắn trực tiếp thu nhập hậu cung, Trương Quan Ngọc đều có khẩu vị hứng thú đối với các loại mỹ nữ.
- Tìm được rồi sao?
Trương Quan Ngọc chậm rãi thưởng thức sữa trong bát, lười biếng
- Bẩm thiếu gia, tìm được rồi.
Nói chuyện chính là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, người này hơi thở dài, tim đập có lực, hiển nhiên có thực lực Luyện Tạng kỳ.
- Ân, chúng ta qua.
Trương Quan Ngọc nói xong, cầm chén sữa uống một hơi cạn sạch, có chút hưng phấn liếm liếm môi, hơi có chút dữ tợn.
- Thiếu gia... Làm như vậy, có phải hay không...
Người trung niên muốn nói lại thôi.
- Ân? Ngươi sợ đắc tội Lâm Minh?
- Thiếu gia, hiện giờ Lâm Minh đã thăng là chuẩn đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ, vạn nhất tương lai hắn quật khởi, thành Thất Huyền sứ hoặc là phủ chủ, chúng ta đắc tội người như vậy, rất khó...
- Ý của ngươi là, ta hẳn nên thúc thủ chịu trói, mặc cho hắn đạp ta xuống, như vậy mới là giao hảo với Lâm Minh?
Thanh âm Trương Quan Ngọc đột nhiên lạnh xuống.
Người trung niên kia cuống quít nói:
- Thiếu gia, ý thuộc hạ không phải như vậy.
- Hừ! Thất Huyền võ phủ đẩy ta cùng Lâm Minh đối lập với nhau, ta cùng hắn lại không thể ở chung! Ngươi chẳng lẽ muốn ta còn không đánh đã nhận thua? Cho dù ta nhận thua, Lâm Minh sẽ bỏ qua? Thất Huyền võ phủ muốn ta làm đá kê chân cho Lâm Minh, nhưng bọn hắn lại không biết, ta không phải đá kê chân, mà là chông sắt, ai giẫm đến ta, ai cũng phải chết!
Võ đạo chi tâm của Trương Quan Ngọc, đó là ngạo tâm, hắn có thể cho phép có người ngay từ đầu mạnh hơn hắn nhưng lại không thể để người khác nhỏ tuổi hơn vượt qua hắn, hơn nữa Lâm Minh ước chừng nhỏ hơn năm tuổi so với hắn!
Hắn đã sớm bởi vì Lâm Minh đoạt vị trí nổi bật mà khó chịu cực độ, hơn nữa một trận chiến bốn tháng sau tất nhiên sẽ trình diện trước vạn dân Thiên Vận quốc, dưới tình huống thua như vậy, với ngạo tâm của Trương Quan Ngọc, căn bản không tiếp thụ được loại chuyện này.
Kỳ thật, một trận chiến bốn tháng sau này, Trương Quan Ngọc hoàn toàn có nắm chắc thắng, nhưng mà, cho dù hắn thắng, hắn lại cảm thấy Lâm Minh vẫn vượt qua hắn, đến lúc đó, Lâm Minh nhất định sẽ lại khiêu chiến hắn, đánh bại hắn, kể từ đó, kết quả vẫn là giống nhau!
Trương Quan Ngọc có một loại dự cảm, một khi chính mình bị Lâm Minh đánh bại, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ bị Lâm Minh vượt qua, không thể xoay người!
Điều này sẽ phong tỏa ngạo tâm của hắn, kết không giải được! Bởi vì hắn không thể lại vượt qua Lâm Minh.
Trương Quan Ngọc tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.