- Ân?
Tiểu Ma Tiên cũng ngừng bước chân. Ngay lập tức, nàng cũng cảm nhận được cỗ thần thức cường đại bao phủ xuống. Bằng vào cỗ thần thức này, đối phương tuyệt đối là cường giả Giới Vương.
- Ai cũng nói ngươi có đại vận khí trên người. Thế nhưng tại sao khi ta và ngươi đồng hành cùng nhau thì lại phải đi đến loại địa phương quỷ quái này. Bây giờ lại bị cường giả Giới Vương đuổi tới chém giết.
Tiểu Ma Tiên rút ra Trường Tiên trong Tu Di Giới. Đến thời điểm này, chạy trốn đã không có ý nghĩa. Bọn hắn bị cường giả Giới Vương dùng thần thức khóa chặt, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
- Rốt cuộc là ai đuổi giết ngươi?
Tiểu Ma Tiên hỏi.
Lâm Minh nhíu mày nói:
- Ta vốn tưởng rằng là đế tử Na Kỳ của Thánh tộc, nhưng tựa hồ...lần này tới là tên còn lại.
Địch nhân ngày càng gần, khí tức của đối phương càng rõ ràng. Lâm Minh dựa vào cỗ hơi thở của đối phương, tìm thấy một loại cảm giác quen thuộc.
Chẳng lẽ....
Nghĩ đến thân phận người đến, đồng tử Lâm Minh co rụt lại.
Một đạo hắc quang hiện lên, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn hiện lên, thân mặc một bộ trường bào rộng thùng thình, cầm trong tay trường kiếm màu đen. Người này giống như thuấn di xuất hiện trước mặt Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên.
Trên người nam tử bốc lên hắc viêm nhàn nhạt, sắc mặt thâm trầm, hai đồng tử huyết hồng.
Người này đúng là Thiên Minh Tử.
Lúc này khí tức toàn thân Thiên Minh Tử dâng lên, tóc dài bay trong gió giống như ma thần.
- Lâm Minh...Chúng ta đã lâu rồi không gặp...
Giọng nói Thiên Minh Tử rất dễ nghe, nhưng lại ẩn chứa sát khí lạnh băng, tựa như truyền đến từ Cửu U Thâm Uyên.
- Quả nhiên là ngươi!
Lâm Minh cầm Phượng Huyết Thương trong tay, sắt mặt ngưng trọng. Tình huống bây giờ là điều hắn không muốn gặp nhất. Lâm Minh lúc đầu vốn cho rằng người đến chỉ là một Giới Vương, không nghĩ tới lại là cường giả Đại giới Giới Vương.
- Mười năm, ta bao giờ cũng chờ đợi ngày hôm nay.
Thiên Minh Tử cao giọn nói, thân thể chậm rãi bay xuống, đứng trước mặt Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên.
- Dịch dung thuật của ngươi thật đúng là tinh xảo thần kỳ. Khí tức cũng có thể cải biến. Đáng tiếc, hiện tại không có ý nghĩa.
Ánh mắt Lâm Minh trầm xuống, dung mạo hắn dần cải biến trở lại bộ dáng vốn có của mình. Tiểu Ma Tiên ở bên cạnh cũng giải trừ dịch dung, biến thành một nữ tử khuynh quốc khuynh thành.
- Vị tiểu thư này quả nhiên là Cơ Tiên Nhi!
Thiên Minh Tử nhìn về phía Tiểu Ma Tiên khiến Tiểu Ma Tiên cảm thấy khó chịu. Nàng đương nhiên nhận ra Thiên Minh Tử vì hắn đến từ Ma Thủy đại thế giới. Hơn nữa hắn còn từng tiến vào Ma Thủy thiên cung, học được truyền thừa của Ma Thủy thiên cung.
Nhưng thời điểm này, nàng cũng không trông cậy vào việc Thiên Minh Tử nhớ được ân tình của Ma Thủy Thiên Tôn năm đó. Thiên Minh Tử đã phản bội nhân loại, hắn không hề có điều gì cố kỵ cả.
- Là ngươi! Ngươi tại sao lại đuổi giết chúng ta?
Tiểu Ma Tiên lạnh giọng nói.
- Sự tình quá phức tạp, vì oán thù giữa các giống loài ta nhất định phải giết Lâm Minh. Ta nói đã chờ đợi ngày này quá lâu! Cho nên hôm nay không gì có thể ngăn cản ta. Cơ tiểu thư, ngươi không phải định đứng cùng phe với Lâm Minh đó chứ.
Tiểu Ma Tiên nắm chặt trường tiên, trầm mặc không nói,
- Vậy thì quá tiếc nuối! Ngươi nên biết, hiện tại cùng ta đối nghịch hẳn phải chết. Tổ phụ của ngươi có ân với ta, ta xác thực có thể lưu lại ngươi. Nhưng mười năm trước ta đánh mất một cánh tay trái, khí huyết thiếu hụt nghiêm trọng. Ta tân tân khổ khổ luyện thành linh thể nhưng từ nay về sau để lại sơ hở. Với điều kiện của ta hiện tại không thể đặt chân đến cảnh giới Thiên Tôn. Ta cần phải hấp thu huyết linh đỉnh cấp để bổ sung khí huyết bị tổn thất.
Trên người Thiên Minh Tử lộ ra sát cơ, lúc này hắn giống như một đầu dã thú đang hành hạ con mồi của mình.
Dù Tiểu Ma Tiên gan lớn nhưng cũng phải phát lạnh, khó có thể chính diện đối mặt với Thiên Minh Tử.
- Lâm minh! Ngươi không nên cho rằng dưới loại tình huống này còn có thể sống sót! Ta sẽ dùng toàn lực để giết ngươi, không để cho ngươi có cơ hội đào tẩu. Sau khi ngươi chết, những gì ngươi để lại ta sẽ kế thừa, hoàn thành tâm nguyện của ngươi, tiếp tục theo đuổi võ đạo đỉnh phong hư vô mờ mịt. Mà ngươi sẽ là bàn đạp cho ta!
Đang nói chuyện, thân thể Thiên Minh Tử đột nhiên lao ra, trường kiếm trong tay hắn đâm thẳng đến đầu Lâm Minh.
Một kiếm này, không hề có bất kỳ sự lưu thủ nào, kiếm quang màu đen phát ra tiếng rít gào, không gian chung quanh như là giấy đồng bị chém đứt. Khí cơ tập trung phía dưới, Lâm Minh căn bản không có chỗ nào che dấu, ẩn trốn.
Một kích toàn lực của cường giả Đại giới Giới Vương, tuyệt đối Lâm Minh không thể ngăn cản.
Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chân nguyên toàn thân Lâm Minh quán trú vào thế giới bên trong thể nội.
Năng lượng kích động, nguyên khí mãnh liệt, khi Thiên Minh Tử đâm ra một kiếm này, một tòa cung điện hắc thạch từ trong thể nội Lâm Minh bay ra, quay tròn trong hư không, nhanh chóng phóng đại.
- Đây là?
Thiên Minh Tử cả kinh, tòa cung điện hắc thạch này khiến cho hắn cảm nhận được một cỗ khí tức hùng hồm. Đây tuyệt không phải là phàm vật.
Cho dù đây là một món đồ bất phàm nhưng lại rơi vào trong tay Lâm Minh, một võ giả Thần Biến kỳ, Thiên Minh Tử không cho rằng nó có thể khiến mình bị thương. Nhưng để phòng người vạn nhất cho nên hắn vẫn tránh đi. Kiếm quang lượn một vòng trên không trung, tiếp tục đâm tới Lâm Minh.
- Không nên phản kháng!
Lâm Minh truyền âm cho Tiểu Ma Tiên. Kỳ thật không cần hắn truyền âm, Tiểu Ma Tiên cũng biết lúc này mình không nên làm cái gì. Nàng buông lỏng toàn thân, một cỗ hắc quang quấn lại kéo nàng vào trong cung điện hắc thắc.
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng nổ đáng sợ, hư không hoàn toàn bị Thiên Minh Tử đánh cho xiên vẹo, đại địa kịch liệt run rẩy. Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, dưới sự trùng kích của hắc quang, hai người đồng thời ngã vào trong cung điện hắc thạch.
- Đây là nơi nào?
Tiểu Ma Tiên hỏi.
- Hỗn Nguyên Ma Cung.
Lâm Minh nói ngắn gọn.
- Hỗn Nguyên Ma Cung?
Tiểu Ma Tiên giật mình. Nàng còn định hỏi thêm thì cung điện rung động kịch liệt. Tiểu Ma Tiên chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, thân thể nàng bay lên không trung rồi rơi xuống làm cho nàng kinh hô.
- Thiên Minh Tử công kích chúng ta.
Ý niệm Lâm Minh khẽ động, tình cảnh bên ngoài Hỗn Nguyên Ma Cung đều hiện ra tỏng đầu hắn.
Bên ngoài, Thiên Minh Tử cầm kiếm trong tay liên tiếp đánh vào Ma Cung, nhưng chỉ có thể khiến Ma Cung rung động, lắc lư, muốn phá vỡ nó là không có khả năng.
- Tòa cung điện này là vật gì!
Thiên Minh Tử cảm thấy phiền muộn. Hắn vốn tưởng rằng giết chết Lâm Minh vô cùng dễ dàng, tuy nhiên lại xảy ra biến cố làm cho hắn không kịp trở tay.
- Cung điện có trận pháp thủ hộ, ta không có cách nào công phá!
Thiên Minh Tử cau mày. Thứ này tuyệt đối là do Thiên Tôn luyện chế, hơn nữa hẳn là cường giả Thiên Tôn tuyệt định, nếu không dưới tình huống không người duy trì thì không có lực phòng ngự như vậy.
- Quả nhiên là Hỗn Nguyên Thiên Tôn!
Thiên Minh Tử từ từ nhận ra lai lịch của toàn cung điện này.
- Người ta đồn đại, năm đó Hỗn Nguyên Thiên Tôn khống chế bí mật kinh thế, thậm chí vì nó mà kinh động Thánh tộc. Hiện tại bí mật này có khả năng rơi vào tay Lâm Minh. Nếu ta đạt được, tất nhiên có thể một bước lên trời.
Nghĩ tới đây, Thiên Minh Tử kích động.
Tuy Lâm Minh trốn vào trong Hỗn Nguyên Ma Cung nhưng hắn không lo lắng. Hỗn Nguyên Ma Cụng dựa vào trận pháp thủ hộ, chỉ cần tiêu hao hết năng lượng thì sẽ biến thành vật vô dụng.
Nghĩ tới đây, Thiên Minh Tử vận khởi chân nguyên toàn thân đang muốn ra tay thì đột nhiên Hỗn Nguyên Ma Cung hóa thành một đạo cầu vồng, dùng một tốc độ không tưởng bay đi.
- Cái gì?
Thấy một màn này, Thiên Minh Tử cơ hồ đứng bất động, hắn không ngờ tòa cung điện này có thể bay đi, hơn nữa tốc độ rất nhanh.
- Không xong! Nếu như nó bay vào sâu bên trong Táng Thần Lĩnh, ta muốn đuổi theo cũng rất nguy hiểm. Cơ hội giết Lâm Minh khó càng thêm khó!