Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không bằng chúng ta ký giấy sinh tử, như vậy nếu đánh người bị thương đến tàn phế, cũng không được truy cứu, sao hả?

Lâm Minh cười rất sáng lạn, Tuyệt Mạch thủ tạo thành hiệu quả “tốt” đến quá mức, cho nên cứ lập ra giấy sinh tử từ trước thì tốt hơn.

Trương Quan Ngọc nghe Lâm Minh nói vậy, quả thực là mừng muốn điên rồi. Lâm Minh này, quả thật là vươn cổ ra chờ mình chém mà, gặp qua thằng ngốc, chưa thấy ngốc đến như vậy.

- Lâm Minh! Ngươi muốn làm gì!

Uông Vũ Hàm nóng nảy, cũng bất chấp không cần chân nguyên truyền âm, trực tiếp chạy tới. Ký giấy sinh tử? Thế này đúng là tự đào hố chôn mình mà!

- Lâm Minh, ngươi không thể ký!

Trương Quan Ngọc cười ha hả:

- Uông cô nương, xin hỏi cô là gì của Lâm Minh?

- Ta...

Uông Vũ Hàm nghẹn lời, trực tiếp không nói được. Đúng vậy, nàng cùng Lâm Minh chỉ là quan hệ giữa Minh Văn sư và trợ thủ, ngoài ra không là gì cả, có tư cách gì can thiệp vào quyết định của Lâm Minh?

Lâm Minh nói:

- Uông tiểu thư là bằng hữu của ta. Trương Quan Ngọc, nếu ta nói muốn ký giấy sinh tử, tự nhiên sẽ không đổi ý, lấy bút ra đây.

- Tốt! Sảng khoái! Người đâu, lấy giấy bút ra đây!

Trương Quan Ngọc cười ha ha nói.

Nhanh chóng có người lấy ra giấy bút, một người như gia sư gia nhanh chóng viết ra những hàng chữ nhỏ trên giấy, là nội dung giấy sinh tử giữa Lâm Minh và Trương Quan Ngọc.

Trương Quan Ngọc ẩn giấu tay, sau đó nhận bút đỏ, vung lên, ba chữ “Trương Quan Ngọc” giương nanh múa vuốt xuất hiện trên giấy sinh tử, màu mực đỏ như máu nhìn vô cùng dữ tợn.

Lâm Minh cũng nhận lấy mực ấn và bút đỏ, mặt không đổi sắc đóng dấu ký tên của mình. Ngòi bút của hắn không ngang tàng, nhưng thẳng như trường thương, mơ hồ toát ra một cỗ khí thế sắc bén. Uông Vũ Hàm đứng bên cạnh nhìn thấy rõ bút lực của Lâm Minh, xuyên thấu qua mặt giấy lan ra ngoài.

Ký xong giấy sinh tử, Trương Quan Ngọc cười hắc hắc, dùng chân nguyên truyền âm liên hệ Âu Dương Địch Hoa.

“Âu Dương đại nhân, đưa Phích Lịch Tà Hỏa châu đã nói trước đó cho ta đi”.

Âu Dương Địch Hoa cười hắc hắc, dùng chân nguyên truyền âm trả lời:

“Sao hả, Lâm Minh khiêu chiến ngươi sớm như vậy, ngươi còn muốn dùng Phích Lịch Tà Hỏa châu? Xem trọng hắn quá đi chứ?”.

Trương Quan Ngọc trầm giọng nói:

“Cẩn thận mới dùng thuyền được vạn năm, ta muốn đánh cho hắn không thể trở mình, ta không cho phép có bất cứ sai sót nào xuất hiện”.

“Ha ha, Lâm Minh này đắc tội ngươi, thật là xui tận mạng”.

Âu Dương Địch Hoa nói rồi búng tay bắn ra, một chiếc Tu Di giới màu xám bay vào tay Trương Quan Ngọc.

Lúc này sắc trời đã tối, cộng thêm thủ pháp của Âu Dương Địch Hoa hết sức bí mật, cảnh này thật là khó thấy, gần như không ai ở nơi này chú ý. Tuy nhiên sau khi Lâm Minh tu luyện Hỗn Độn Chân Nguyên quyết liền có cảm giác hết sức nhạy bén, hơn nữa còn ở gần Trương Quan Ngọc, liền chú ý tới.

“Trong chiếc nhẫn kia là gì?”.

Trong lòng Lâm Minh chợt nghiêm nghị, âm thầm đề phòng. Chiếc nhẫn mà Âu Dương Địch Hoa ném ra, nhất định không phải vật phàm.

“Không biết Trương Quan Ngọc này còn có bài tẩy gì, trận chiến này, ta nhất định phải cẩn thận”.

Thao trường hoàng cung ở ngoài ngọ môn, lát đá xanh, diện tích mười mấy mẫu, còn lớn hơn cả sân bóng ngựa.

Bởi vì trận quyết đấu này, mọi người tham gia yến hội đều đi ra xem. Dù là Mộ Dung Tử trước đó tránh né, cũng tìm một góc khuất cùng Bạch Tĩnh Vân xem trận.

Trương Quan Ngọc thay bộ áo bào gấm, mặc vào võ phục lên thao trường. Trong tay hắn, còn cầm một thanh bảo kiếm nhân giai thượng phẩm tràn ngập hơi lạnh, thanh kiếm này chính là thanh mà Lâm Minh Minh Văn hơn một tháng trước.

Nhìn thanh kiếm này, Uông Vũ Hàm thở dài, quả nhiên là đến ngày này, Lâm Minh phải đối mặt với bảo kiếm cực phẩm do chính mình tạo thành.

Trương Quan Ngọc tiện tay vung kiếm hoa lên, vẻ mặt ý cười nói:

- Lâm tiên sinh, còn nhớ thanh kiếm này không? Ta phải cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi, thanh kiếm này sẽ không hoàn mỹ như thế, không biết ngươi nuốt hận dưới thanh kiếm mà mình tạo ra, sẽ có cảm giác như thế nào đây?

- Hẳn là cảm ơn ngươi.

Lâm Minh rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, trên tay phải của hắn, Đấu Chi ấn phát ra hào quang đỏ sậm mờ mờ, như huyết mạch ngưng tụ thành.

Trương Quan Ngọc tự nhiên không nghe hiểu những lời Lâm Minh nói, hắn không biết máu hung thú cấp năm mà mình đưa ra là một trong những tài liệu chủ yếu của Đấu Chi ấn trên tay phải Lâm Minh, bằng không hắn khẳng định sẽ có cảm giác càng mạnh hơn Lâm Minh.

- Thương của Lâm Minh... Không... Không có Minh Văn!

Uông Vũ Hàm không thể tin nổi nhìn Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương của Lâm Minh, nàng tuyệt đối không ngờ, Lâm Minh là Minh Văn sư đỉnh cấp, vậy mà lại không Minh Văn cho thương của mình!

Trong đầu của hắn đang nghĩ cái gì vậy?

Uông Vũ Hàm vừa nói, mọi người liền nhao nhao nhìn về phía Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, thương này không có Minh Văn?

Võ giả bình thường chỉ từ bề ngoài nhìn từ xa thì không cách nào phán đoán vũ khí có Minh Văn hay không, nhưng mà Uông Vũ Hàm là Minh Văn sư, nàng nói như vậy, tự nhiên là đúng.

Lâm Minh có được vũ khí lại không đi Minh Văn trước? Còn bây giờ dùng thanh vũ khí này đối phó Trương Quan Ngọc, sao hắn lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

Vốn bọn họ đã không coi trọng thực lực của Lâm Minh, bây giờ vũ khí lại thấp hơn Trương Quan Ngọc một bậc, còn thiếu Minh Văn thuật, trận chiến này càng không cần đánh nữa.

Từ xa xa, Tần Hạnh Hiên cũng chú ý tất cả, đôi mi nhỏ hơi nhíu, nàng rất rõ ràng. Tuy rằng Lâm Minh còn trẻ tuổi, nhưng không phải là đứa nhỏ chưa thành thục tâm tính, hắn dám khiêu chiến Trương Quan Ngọc vào lúc này, rốt cuộc là có con bài tẩy gì?

- Hắc hắc, không ngờ ngươi đã ngốc tới mức độ này, có được vũ khí lại không sớm Minh Văn, hôm nay lại dùng nó đi đối phó ta.

Trương Quan Ngọc liếm môi, cười hắc hắc nói.

Lâm Minh liếc qua Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, mấy ngày này hắn bận rộn Tà Thần lực và Đấu Chi ấn, quả thật không dành thời gian Minh Văn cho Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương. Chủ yếu là Lâm Minh muốn sưu tầm một ít tài liệu cực phẩm, làm một cái Minh Văn mạnh nhất mà hắn có thể làm được ở giai đoạn hiện tại, như vậy mới tăng mạnh Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, dù sao hắn đã dùng cây thương này rất lâu.

Tuy nhiên, có Minh Văn hay không cũng sẽ không quá ảnh hưởng, trước kia Tử Ô Đạn Thiết Quán Hồng thương của Lâm Minh thậm chí còn không phải là bảo khí nữa.

Lâm Minh tiến lên một bước, tay phải nắm đuôi Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương vung ra, hắn có thể cảm nhận được tay phải tràn ngập lực lượng khủng bố, đây là Đấu Chi ấn mang tới cho hắn.

Sau khi vẽ Đấu Chi ấn thành công, lực lượng của Lâm Minh đã đạt tới bảy ngàn hai trăm cân, lực lượng này còn mạnh hơn cả võ giả Ngưng Mạch sơ kỳ!

Đứng yên như núi!

Theo Lâm Minh bù khí thế, trên người hắn bắt đầu phát tán ra một cỗ áp lực mạnh mẽ, có những tuấn kiệt Thiên Vận thành tu vi yếu không nhịn được nháo nhào lùi ra sau. Cảm giác này như người thường đối mặt với hổ dữ, dù biết là hổ dữ sẽ không làm hắn bị thương, nhưng vẫn không nhịn được lùi ra sau.

- Khí thế thật lợi hại! Chỗ mạnh của Lâm Minh là lực lượng cùng khí thế, nhưng tốc độ không được. Mà thế mạnh của Trương Quan Ngọc là ở chỗ tốc độ, lực lượng hơi kém, trận đấu này có thể coi là quyết đấu đỉnh phong giữa cường giả lực lượng và cường giả tốc độ, thật là làm người ta chờ mong!

Một đệ tử xuất thân Thất Huyền võ phủ nói từ đáy lòng.

- Quyết đấu đỉnh phong? Hắc hắc, lực lượng mạnh nhất Thất Huyền võ phủ là Thác Khổ đúng không, chẳng những tu vi đạt tới Luyện Cốt sơ kỳ, hơn nữa trời sinh thần lực. Trương Quan Ngọc tốc độ nhanh nhất, Thác Khổ lực lượng mạnh nhất, hai người kia đánh lên mới gọi là quyết đấu đỉnh phong giữa tốc độ và lực lượng.

- Về phần Lâm Minh, tuy rằng thiên tài, nhưng bây giờ còn non nớt chút, đứng yên như núi thì sao chứ? Ta cá rằng lát nữa Lâm Minh sẽ bị Trương Quan Ngọc triển khai tốc độ xoay vòng vòng, với tốc độ của Lâm Minh, chỉ sợ còn không chạm được góc áo của Trương Quan Ngọc! Còn bây giờ Trương Quan Ngọc tu luyện Hợp Hoan thần công, lực lượng cùng chân nguyên chưa chắc kém hơn Lâm Minh bao nhiêu, kết quả trận đấu này đã quá rõ ràng!

Một con cháu thế gia mặc áo gấm cười lạnh nói. Ở Thiên Vận quốc, người trẻ tuổi lấy Lâm Minh là thần tượng nhiều như cá trên sông, nhưng tương ứng cũng không thiếu võ giả trẻ tuổi ghen ghét Lâm Minh, mong mỏi có lúc Lâm Minh bại trận, sau đó không gượng dậy nổi. Nam nhân áo gấm vừa nói chuyện là một trong số đó.

Hắn tin tưởng Lâm Minh tiếp tục như vậy cuối cũng sẽ có một ngày vượt qua Trương Quan Ngọc, nhưng không phải là hiện giờ. Bây giờ Lâm Minh khiêu chiến Trương Quan Ngọc, tuyệt đối sẽ chết rất thảm.

Trương Quan Ngọc cười ha hả, nói:

- Khí thế của ngươi không tệ, đáng tiếc vô dụng đối với ta. Ta không phải Chu Viêm, Phấn Thân Toái Cốt quyền của ngươi, ta đã nhìn thấu rồi!

Hắn vừa nói ra lời này, toàn sân cả kinh, nhất là các nàng Uông Vũ Hàm, trong lòng liền căng thẳng. Phấn Thân Toái Cốt quyền là chiêu thức mạnh nhất của Lâm Minh, nếu Trương Quan Ngọc nhìn thấu Phấn Thân Toái Cốt quyền của Lâm Minh, vậy Lâm Minh còn làm sao thủ thắng được?

Nhưng mà Lâm Minh hoàn toàn không để ý tới lời Trương Quan Ngọc nói, hắn cười nói:

- Ngươi đang chơi tâm lý chiến, chỉ dựa vào ngộ tính nát bét của ngươi, luyện Hợp Hoan thần công hơn nửa năm, tai họa bao nhiêu nữ nhân, ngươi có tới tầng hai chưa? Bằng loại ngộ tính nát như thế mà có thể nhìn thấu Phấn Thân Toái Cốt quyền của ta? Quá buồn cười!

Lâm Minh vừa nói như thế, dù Trương Quan Ngọc lòng dạ rất sâu cũng nổi giận. Quả thật hiện giờ ngay cả tầng hai Hợp Hoan thần công mà hắn cũng chưa tới, cho nên hắn mới lo lắng, sinh thời mình rốt cuộc có thể đạt tới Hợp Hoan thần công tầng thứ bảy đại thành, đạt tới mức dương tinh không kiệt được hay không.

Lời của Lâm Minh đâm trúng vào chỗ đau của hắn.

- Làm người không thể quá ngông cuồng, ngươi chết đi!

Trương Quan Ngọc quát lớn, người lóe lên liền mất bóng. Mọi người chỉ nghe được tiếng bước chân “bịch bịch bịch” và tiếng gió rít sắc bén, đó là lưỡi kiếm xé gió tốc độ cao tạo ra!

- Thật nhanh!

- Trời ạ, ánh mắt của ta không theo kịp tốc độ của hắn! Đây là tốc độ mà con người có thể đạt tới?

Các tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây có đủ loại người thiên tư xuất chúng, vốn cũng cảm thấy mình giỏi lắm, tuy rằng biết chênh lệch xa với mấy người Trương Quan Ngọc và Lâm Minh, nhưng không ngờ chênh lệch lớn như vậy, tốc độ nhanh như thế, ánh mắt cũng không theo kịp, Lâm Minh làm sao đối phó?

Ngươi căn bản không biết, kiếm của hắn từ đâu mà tới!

Trong tốc độ như gió bão của Trương Quan Ngọc, Lâm Minh cầm Quán Hồng thương, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Một cái di chuyển tốc độ cao, hoàn toàn không thấy bóng, một người khác thì đứng yên không nhúc nhích, chỉ nhìn khí thế, Lâm Minh đã yếu đi.

Trương Quan Ngọc lắc mình tới phía sau Lâm Minh, cười hung ác, một kiếm chém ngay xuống đầu Lâm Minh. Tốc độ kiếm của hắn đã sắp tới cực hạn, ngay cả âm thanh cũng bị cắn nuốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK