Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1912: Trang sách màu vàng.

- Đúng là đồ vật thần kỳ...

Lâm Minh cảm nhận được vẻ bất phàm của trang sách màu vàng, hắn chăm chú nhìn qua, chỉ thấy trên giấy có đầy văn tự và phù văn vô cùng phức tạp, trong chút ít phù văn có hai chữ cổ lớn, nó tỏa ra hào quang màu vàng như ánh trăng nhu hòa.

Hai chữ này là -- "Thánh điển" !

Thánh Điển, chỉ có hai chữ, khí phách vô cùng, dám dùng hai từ này làm tên, thứ đồ vật bình thường không thể chịu nổi, điểm này chứng minh trang sách này vô cùng cường đại.

Trong nó ẩn chứa chân ý vô cùng huyền diệu.

- Thánh Điển, điều này chẳng lẽ chính là Hồn Tộc Thánh Điển?

Lâm Minh cảm giác trang kinh văn trong tay chính là Hồn Tộc Thánh Điển tàn thiên, nhưng mà tên của nó không phải là Hồn Tộc Thánh Điển, chỉ là Thánh Điển, chuyện này khiến Lâm Minh hoài nghi, hai chữ trước của Hồn Tộc Thánh Điển có phải là do người Hồn Tộc thêm vào hay không?

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, người sáng tác Hồn Tộc Thánh Điển chính là tổ tiên Hồn tộc sao? Chuyện này chưa chắc nói rõ, bởi vì dựa theo cách nói của người Hồn tộc có đúng hay không cũng là chuyện khác.

Nhưng mà Lâm Minh có thể khẳng định, người sáng tác Thánh Điển chắc chắn là nhân vật đạt tới cực hạn của tu thần, cho nên gần với Hồn tộc mà thôi.

Lâm Minh tiếp tục xem tiếp, phát hiện trên trang sách mỏng như cánh ve này thật sự có quá nhiều văn tự và phù văn, thế cho nên mỗi một phù văn đều có thể khiến gười ta lâm vào hoàn cảnh khác nhau, thậm chí cẩn thận xem thì có lực lượng vô hình đâm vào tinh thần chi hải, làm cho hai mắt của hắn đau đớn, linh hồn run rẩy.

Đây là tinh thần lạc ấn lưu lại trên Thánh Điển bên, hoặc là hồn lực?

Lâm Minh kinh hãi, trang sách này quá bất phàm, dùng thực lực của hắn đúng là khó đọc tiếp, xem một hồi thì hồn lực tiêu hao, khó có thể chèo chống.

Thời điểm này có một đoạn tin tức truyền vào trong óc Lâm Minh, chuyện này làm cho tâm niệm Lâm Minh khẽ động, lưu tâm vài phần.

Đoạn tin tức này mơ hồ, nhưng lại làm cho Lâm Minh có cảm giác, tuy hắn đổi được trang sách màu vàng, nhưng kỳ thật chỉ là "Mượn ", mà kỳ hạn mượn chính là cả đời của Lâm Minh.

Chỉ cần Lâm Minh còn sống, trang sách màu vàng này sẽ quy cho hắn toàn bộ, mà nếu như Lâm Minh chết đi, trang sách màu vàng sẽ bị Đế Vương Thần Bích thu hồi.

- Như vậy...

Có được tin tức này làm cho nội tâm Lâm Minh sinh ra rất nhiều ý niệm, chỉ sợ trang sách màu vàng này có rất nhiều trang, mà có loại pháp tắc nào đó ước thúc, cho dù trải qua bao nhiêu thời gian, trang sách màu vàng trên Đế Vương Thần Bíchcũng không bị hối đoái.

Như vậy cái gọi là Hồn Tộc Thánh Điển chỉ sợ không phải như thế.

Mà Hồn Tộc có lịch sử vài tỷ năm, lục tục ngo ngoe có người hoái đoái trang sách màu vàng, vẽ xuống phỏng chế phẩm...

Mà phỏng chế phẩm so với bút tích thực, tất nhiên kém rất xa, thậm chí có thể nói hoàn toàn không thể so sánh.

Kể từ đó cho dù người có được Hồn Tộc Thánh Điển cũng sẽ ngấp nghé trang sách trong tay của hắn.

Trong nội tâm sinh ra ý niệm này, Lâm Minh hít sâu một hơi, hắn đạt được một tỷ công huân, hối đoái trang sách màu vàng, tin tức này không có khả năng giấu diếm được, chỉ sợ biến thành bia ngắm của người ta.

May mắn nơi này là nguyên mộng vũ trụ, nếu như là thế giới chân thật, Lâm Minh không thể nghi ngờ sẽ càng thêm nguy hiểm.

- Bây giờ không phải thời điểm đọc nó, ta nên rời khỏi đây trước.

Lâm Minh không cần quay đầu lại, hắn biết phía sau đang rối loạn, hắn một người lơ lửng trước Đế Vương Thần Bích, không biết bao nhiêu người đang muốn xông vào xé xác hắn, cướp đoạt kim sách.

Đáng tiếc có uy áp của Đế Vương Thần Bích tồn tại, những người này ngay cả cảm giác cũng không phát hiện ra hắn.

Nhưng mà bọn họ đã thông qua các đường tin tức khác nhau truyền ra ngoài.

Bây giờ cách thời gian mọi người rời khỏi nguyên mộng chiến trường chỉ mới qua nửa giờ, không có cao thủ đi ra ngoài, nhưng mà theo thời gian trôi qua, cao thủ ra ngoài càng nhiều.

Đây là do nguyên mộng chiến trường to lớn, vẫn có không ít Thiên Tôn, thậm chí có khả năng là Chân Thần cũng đang ở đây.

Lâm Minh cũng không muốn ngồi chờ Thiên Tôn tới Đế Vương Thành hỏi thăm, đến lúc đó hắn không thể rời đi được.

Yên lặng thu hồi trang sách màu vàng, thân ảnh Lâm Minh phóng lên trời, hắn bay lên cao mấy vạn trượng, rồi sau đó hắn như chim sẻ bay qua mái hiên, trực tiếp lướt qua thần sơn của Đế Vương Thần Bích sau đó biến mất bên kia núi.

- Hắn chạy rồi!

- Lướt qua thần núi! Chúng ta không đủi theo được.

Đế Vương Thành cả ba mặt kéo dài ngàn trượng, ngay cả mặt phía bắc là thần sơn cũng kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, tòa thần sơn này như rãnh trời, không ai có thể nhảy qua được, trừ phi có được tư cách lưu tên trên Đế Vương Thần Bích.

Rất nhiều người thấy con mắt như phóng hỏa, bọn họ nhìn thấy Lâm Minh có được ban thưởng, tại Đế Vương Thần Bích lưu tên bên cạnh Thánh Mỹ, sau đó nghênh ngang rời đi.

- Ta hận ah!

Lão giả tóc xanh đậm ngực dậm chân, hắn đấm ngực dậm chân tới mức tim đau, gan cũng đau, dứt bỏ Lâm Minh có bí mật lớn, giá trị của trang sách màu càng cũng vô cùng cường hãn.

Nhưng hết lần này tới lần khác, tông môn bọn họ không có khả năng cầm được, cho dù yêu cầu hạ xuống một phần mười cũng không đạt được.

- Đây là của quý của Hồn Tộc chúng ta, lại bị Nhân tộc đạt được!

- Tên Nhân tộc ti tiện này, hắn cướp đoạt đồ vật thuộc về chúng ta, chí bảo Hồn Tộc sao có thể lưu lạc trong tay Nhân tộc chứ?

- Nhất định phải giết hắn, đoạt lại!

Thời điểm này Hồn Tộc cùng Lâm Minh kết mối thù truyền kiếp, đã không phải hắn ở nguyên mộng chiến trường chém giết bao nhiêu Thiên Tôn cùng Đại Giới Giới Vương đơn giản như vậy, hắn chạm vào nghịch lân của các thế lực lớn Hồn Tộc, lại cầm đồ vật ngay cả Chân Thần cũng đỏ mắt.

Thời điểm tất cả thế lực lớn nhao nhao đem tin tức này thông báo đi ra ngoài, Lâm Minh đã vượt qua Đế Vương thần sơn, bay thẳng vào sâu trong nguyên mộng chiến trường.

Tốc độ của hắn rất nhanh, trong quá trình phi hành thân thể của hắn nổ vang lốp bốp, thân thể bắt đầu biến thấp, biến gầy, dung mạo càng trở nên bình thường, hốc mắt hãm sâu, nhìn qua lẫn vào trong đám người, hoàn toàn chỉ là người qua đường giáp nào đó.

Lâm Minh hôm nay tu hành Thoát Thai Hoán Cốt Quyết đã tới cảnh giới chí cao, tăng thêm tu vị của hắn càng ngày càng tinh thâm, sợ rằng Thiên Tôn cũng không nhận ra hắn dịch dung.

Nhưng nếu như là gặp được Chân Thần, Lâm Minh không có nửa phần tin tưởng lừa được đối phương, nhưng mà nhân vật như Chân Thần, cộng toàn bộ trong Hồn giới thất trọng thiên lại cũng không được mấy người, Lâm Minh không cần lo lắng.

Lâm Minh ngẫm lại, hắn mang trang sách màu vàng ra, đặt vào vịt rí trái tim, thân thể của hắn hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở chân trời.

Tuy chiến đấu trong nguyên mộng chiến trường chấm dứt, nhưng mà Lâm Minh tạm thời không có ý định rời khỏi nguyên mộng vũ trụ, hắn tới đây lần đầu là rèn luyện lịch lãm, lần thứ hai là muốn gặp Thánh Mỹ ở nguyên mộng vũ trụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK