Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc chiến loạn này, người cưỡi Chu Tước tới đây hơn phân nửa là trưởng lão rồi.

- Chẳng lẽ là bên phía gia gia có tin tức rồi?

Mục Thanh Thư nghĩ đến đây trong lòng có chút lo được lo mất, trưởng lão hội của Thần Hoàng đảo đều là một số người già tư tưởng bảo thủ tạo thành, bọn họ không nhất định sẽ nguyện ý cho Lâm Minh tương lai bước vào trung tâm quyền lực, mình cũng không phải không hề có hy vọng.

Vào lúc Mục Thanh Thư đang miên man suy nghĩ, trên bầu trời truyền đến một tiếng phượng hót cao vút. Tốc độ của Chu Tước trưởng thành cực nhanh, trong thời gian mấy giây ngắn ngủi Mục Thanh Thư thu Truyền Âm phù, nó đã bay tới trên không đảo nhỏ.

Mục Thiên Vũ hơi giật mình một chút, buông bình tưới hoa trong tay, ngẩng đầu nhìn Chu Tước trên trời.

Ào!

Chu Tước hạ xuống đất, nhấc lên cuồng phong thổi rạp cỏ cây.

Ở trên lưng Chu Tước, có đứng một đôi nam nữ. Nam thanh niên dung mạo tuấn tú, mặt hơi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng lại ẩn chứa một luồng ý chí sắc bén. Mà thiếu nữ đứng sau hắn, dung mạo thanh tú, chỉ là thần thái có chút câu nệ.

Chính là Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên.

Lâm Minh không trực tiếp về Thần Hoàng đảo mà là khi qua Truyền Tống trận Nam Hải, hỏi đệ tử thủ trận, đầu tiên tìm đến Mục Thiên Vũ.

Đối với Mục Thiên Vũ, Lâm Minh thủy chung có một tia cảm giác thân thiết đặc biệt. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Lâm Minh nguyện ý ra sức vì Thần Hoàng đảo, hơn phân nửa là bởi vì Mục Thiên Vũ.

Lúc trước Lâm Minh từ trong Thần Hoàng bí cảnh đi ra, nếu không phải vì vội vã đi cứu Tần Hạnh Hiên, hắn tất nhiên gặp Mục Thiên Vũ trước.

Nhìn thấy Lâm Minh xuất hiện, tươi cười vốn ấp ủ trên mặt Mục Thanh Thư trong nháy mắt đọng lại.

Lâm Minh!

Dĩ nhiên là hắn!

Mục Thanh Thư nhìn Lâm Minh mặt đầy mỉm cười, cảm giác trong lòng như ăn phải ruồi bọ vậy. Tuy nhiên hiện tại không phải lúc trở mặt, hắn chỉ có thể thu hồi chán ghét trong lòng, hết sức bày ra một biểu tình xem như bình tĩnh.

- Lâm Minh!

Mục Thiên Vũ khẽ thở ra một hơi, thần thái như thường, chỉ là trong ánh mắt lại có một ý mừng rỡ không che giấu được.

- Mục sư tỷ!

Lâm Minh từ trên lưng Chu Tước nhảy xuống, Tần Hạnh Hiên cũng cẩn thận xuống Chu Tước, quy củ đứng sau Lâm Minh, thần thái câu nệ như trước. Nàng đã sớm nghe nói, giữa Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, quan hệ mật thiết.

Theo Tần Hạnh Hiên xuống dưới, ánh mắt của Mục Thiên Vũ cũng dừng ở trên người Tần Hạnh Hiên, nhìn chừng thời gian mấy hơi thở, thẳng đến khi nhìn thấy Tần Hạnh Hiên có chút thấp thỏm không yên. Lúc này, Mục Thiên Vũ mỉm cười nói:

- Vị này chính là Tần cô nương hả? Ta lúc trước nghe nói chuyện của Tần cô nương. Lần này Tần gia gặp nạn, là sơ suất của ta. Nhìn thấy Tần cô nương không việc gì, thật là vạn hạnh.

- Thánh nữ điện hạ nói quá lời.

Tần Hạnh Hiên cung kính hành lễ, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thiên Vũ. Đã sớm nghe nói qua thánh nữ Thần Hoàng đảo này là tiên tử nhân gian, hôm nay vừa nhìn trong lòng Tần Hạnh Hiên khó tránh khỏi sinh ra một phần tự ti nho nhỏ. Bất kể thân phận, thực lực, nàng đều hoàn toàn không thể so sánh với Mục Thiên Vũ. Điều này cũng khiến cho khí tràng của Tần Hạnh Hiên không tránh khỏi yếu đi vài phần.

- Vị này chính là...

Lâm Minh đem ánh mắt chuyển hướng Mục Thanh Thư.

- Tại hạ Mục Thanh Thư, ngưỡng mộ đại danh sư đệ đã lâu. Hạnh ngộ!

Mục Thanh Thư ôm quyền, giọng nói không nghe ra mừng giận.

- Thì ra là Thanh Thư sư huynh.

Lâm Minh lễ phép trả lễ. Mà đúng vào lúc này, bên tai hắn vang lên chân nguyên truyền âm của Mục Thiên Vũ:

- Cẩn thận Mục Thanh Thư, bởi vì một số nguyên nhân, hắn đối với ngươi có thể sẽ mang địch ý.

- Hả? Ta dường như không đắc tội hắn chứ?

Lâm Minh thoáng sửng sốt.

- Cái này...

Mục Thiên Vũ không biết nên mở miệng như thế nào, hàm hồ nói:

- Tóm lại cẩn thận là được rồi!

- Ta biết rồi.

Lâm Minh ghi nhớ trong lòng.

- Lâm sư đệ, lần này ngươi tiến vào Thần Hoàng bí cảnh lâu như vậy, chắc là có cơ duyên khác nhỉ?

Mục Thanh Thư hờ hững lên tiếng hỏi.

- Ừ, là có chút cơ duyên, cho nên chậm trễ lâu như vậy, làm mọi người lo lắng.

Lo lắng? Mục Thanh Thư cười lạnh trong lòng, ta lo lắng cũng là lo lắng ngươi làm sao không chết. Mục Thanh Thư nghĩ vậy, quay mặt đi, hắn sợ lại nhìn Lâm Minh liền không áp chế được chán ghét trong lòng.

Mục Thiên Vũ tiếp lời Lâm Minh, nói:

- Thời gian chừng mười tháng, quả thật là lâu. Cũng may đúng lúc đi ra, mới không tạo thành bi kịch.

Mục Thiên Vũ nói tới đây, đem ánh mắt dời lên người Tần Hạnh Hiên:

- Tần cô nương! Kỳ thật khi Tần gia gặp nạn, cô có thể dùng thư thông báo cho ta. Nếu ta biết, tất nhiên giúp đỡ, Tần cô nương không cần khách khí.

- Ừm...

Tần Hạnh Hiên hơi nhíu mày, nàng tự nhiên biết chuyện Cầm Tử Nha viết thư cho Mục Thiên Vũ, nghe giọng điệu của Mục Thiên Vũ, nàng ta căn bản hoàn toàn không biết. Xem biểu tình chân thành của đối phương, không phải giả dối. Tần Hạnh Hiên cắn cắn môi, không biết nên nói gì. Lúc này, Lâm Minh nói:

- Mục cô nương, lúc trước Tần gia gặp nạn, một trưởng bối của ta từng viết liền hai phong thư cho Mục cô nương. Nhưng mà đều là đá chìm biển rộng, im bặt không hề có tin tức.

Lời này vừa ra, Mục Thanh Thư đuôi lông mày nhướng lên, trong lòng chột dạ. Tuy nhiên hắn vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh trên mặt, thần sắc như thường đứng ở một bên.

Mục Thiên Vũ khẽ nhíu mày:

- Viết hai phong thư, đá chìm biển rộng?

- Phải!

- Đại khái là... Thư tín thất lạc trong chiến tranh rồi.

Mục Thiên Vũ như có điều suy nghĩ nói, dư quang khóe mắt không hiện dấu vết liếc Mục Thanh Thư một cái.

- Như vậy sao?

Lâm Minh đối với kết luận này của Mục Thiên Vũ cũng không quá tin tưởng. Thư tín truyền đi là Truyền Tống trận, kỳ thật bị ảnh hưởng chiến loạn cũng không đặc biệt lớn. Hơn nữa liên tiếp hai phong thư, toàn bộ đánh mất, có chút không nói nồi rồi.

- Hẳn là vậy rồi.

Mục Thiên Vũ ngoài miệng thì nói vậy, lại đồng thời dùng chân nguyên truyền âm nói với Lâm Minh:

- Việc này ta sẽ truy tra, Lâm sư đệ không cần quản, sẽ cho Lâm sư đệ một cái công đạo.

Lâm Minh thoáng sửng sốt. Mục Thiên Vũ vào lúc này dùng chân nguyên truyền âm, không hề nghi ngờ là đang phòng bị một người, đó chính là Mục Thanh Thư.

Lâm Minh trong lòng nghi hoặc:

- Ta đắc tội Mục Thanh Thư?

- Cái này...

Mục Thiên Vũ không nói gì, điều này nói như thế nào? Chẳng lẽ nói cho Lâm Minh, trưởng bối của Mục Thanh Thư có ý muốn Mục Thanh Thư cưới mình cho nên mới khiến cho hắn ghen tị? Vậy không phải rõ ràng ám chỉ Dục Hoàng sư tôn có ý thúc đẩy hôn nhân của mình với Lâm Minh sao?

Nghĩ đến vấn đề thành thân, trong lòng Mục Thiên Vũ hơi loạn. Nàng bản thân tính cách liền thiên hướng độc lập, đối với tình yêu nam nữ cũng không hướng tới. Tinh lực của nàng chủ yếu đặt vào theo đuổi võ học càng cao.

Bao gồm cảm tình đối với Lâm Minh, bản thân Mục Thiên Vũ cũng không nói rõ ràng.

Quan hệ với Lâm Minh, từ từ mò mới đầu nhận thức đến thưởng thức khâm phục sau này. Nguyên bản nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người hẳn là sẽ trở t hành bằng hữu và tri kỷ. Nhưng mà bởi vì một đoạn trải qua ám muội ở Lôi Đình sơn kia, lại thêm vài phần sắc thái mê ly khó bề phân biệt vào loại tình cảm tri kỷ này.

Mục Thiên Vũ từ nhỏ đi theo Mục Dục Hoàng, lớn đến ngần này, tiếp xúc nam nhân rất ít, càng đừng nói bị một nam nhân sờ soạng thân thể.

Mục Thiên Vũ không thể không thừa nhận, khi biết tin Lâm Minh chết, trong lòng nàng cực kỳ khổ sở, có loại cảm giác trống rỗng.

Nghĩ đến đây, Mục Thiên Vũ không tự giác đem ánh mắt chuyển dời lên người Tần Hạnh Hiên. Muốn mở miệng hỏi Lâm Minh một chút, cuối cùng vẫn là không nói ra điều gì...

Mà Lâm Minh, từ khi biết được thư tín có khả năng bị người chặn lại, sắc mặt liền trầm xuống. Bất kể chuyện này là ai làm, nếu bị hắn biết, quyết sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Lâm Minh, đi thôi, chúng ta cùng về Thần Hoàng đảo, chưởng môn sư tôn hẳn là chờ sốt ruột rồi.

- Ừm, tốt.

***

Thần Hoàng đảo, Chu Tước điện.

Cửa phòng hội nghị trưởng lão do gỗ ngô đồng ngàn năm tạo thành, trong đại sảnh hội nghị bày một cái bàn dài mười thước, mười chiếc ghế gỗ ngô đồng. Bồn hoa chung quanh đều là Hỏa Hạc Hoa, chín năm nụ hoa, chín năm nở hoa. Sau khi nở hoa liền có thể hấp thu Hỏa nguyên khí, cũng là một loại linh thực Hỏa hệ hiếm có. Hơn nữa Hỏa Hạc Hoa đóa hoa xinh đẹp, liền bị Thần Hoàng đảo dùng để làm đẹp trong phòng.

Mục Dục Hoàng ngồi trên thủ tịch, Mục Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh bà. Trên ghế chung quanh thưa thớt ngồi bảy tám người. Bảy tám người này lúc trước Lâm Minh chỉ thấy qua một người, đó chính là Thiên Quang thượng nhân Mục Thiên Quang.

Ở bên cạnh Mục Thiên Quang là một bà lão áo đỏ, hai hàng lông mày của bà không ngờ dài hơn một xích, lông tóc đều đỏ, thoạt nhìn có vài phần tương tự Xích Viêm lão tổ từng ra mắt lúc trước.

Lâm Minh hiện giờ linh hồn lực cường đại, mơ hồ có thể cảm giác được tu vi của bà, l Toàn Đan trung kỳ. Ở Thần Hoàng đảo, đại đa số trưởng lão đều là Toàn Đan sơ kỳ, Toàn Đan trung kỳ xem như là thực lực hết sức không tồi.

Nhìn thấy Lâm Minh nhìn tới, trưởng lão mi dài kia cười thân thiện, gật gật đầu không nói thêm gì.

Lâm Minh mỉm cười đáp lễ. Lần này tham gia trưởng lão hội, Lâm Minh tận lực áp chế khí tức của mình, để tỏ cung kính và khiêm tốn.

Trừ bà lão mi dài này ra, mấy người còn lại cùng với nữ tính chiếm đa số. Bọn họ nhìn thấy Lâm Minh, thần sắc khác nhau. Có người là thưởng thức, có người sau khi cười nhạt gật đầu tỏ ý. Tuy nhiên cũng có số ý mấy người hoàn toàn phớt lờ, không để ý không hỏi.

Trưởng lão hội là cơ cấu quyền lực cao nhất của Thần Hoàng đảo, những trưởng lão này tự nhiên là nhân vật thực quyền của Thần Hoàng đảo. Trong bọn họ chỉ cần có bốn năm người liên hợp lại là đủ để tạo áp lực đối với Mục Dục Hoàng.

Ngược lại là Mục Thiên Quang đối với Lâm Minh cực kỳ thân thiện, sau khi ngồi xuống ánh mắt đánh giá Lâm Minh từ trên xuống dưới, kinh ngạc bởi dao động chân nguyên thâm hậu của Lâm Minh. Rất khó tưởng tượng, đây là dao động chân nguyên của một võ giả Hậu Thiên. Nhưng mà tra xét đan điền của Lâm Minh, chân nguyên rõ ràng chưa ngưng kết thành khí xoáy, mà là một đoàn tán loạn, quả thật chưa đặt chân vào Tiên Thiên.

- Lâm Minh, lần này ở trong Thần Hoàng bí cảnh, được lợi không phải là nhỏ hả.

Mục Thiên Quang khẽ cười nói.

- Vâng, vận khí đệ tử tương đối tốt, đạt được một ít cơ duyên, cho nên chậm trễ hồi lâu.

- Tốt! Nếu ngươi có thể trưởng thành sớm một chút, Thần Hoàng đảo lại thêm một phần chiến lực!

Mục Thiên Quang cười ha hả, tuy nhiên hắn cũng chỉ là thuận miệng nói. Lần này chiến tranh của Thần Hoàng đảo với Nam Hải Ma Vực, Mục Thiên Quang cũng không cho rằng Lâm Minh có thể tạo nên tác dụng gì. Chiến đấu cấp bậc này, cho dù là cường giả Toàn Đan sơ kỳ tạo nên tác dụng cũng cực kỳ có hạn. Lâm Minh mới bao nhiêu tu vi.

Các trưởng lão lục tục đến đông đủ. Chu Tước tông thêm Thanh Loan tông, tổng số trưởng lão ở lại thủ Thần Hoàng đảo có gần hai mươi người.

Đúng lúc này, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một lão già thân cao tám xích có dư, bộ khung rộng rãi vững bước tiến vào. Ở sau lưng lão già này còn đi theo một lão già dáng người nhỏ gầy. Người này cầm trong tay một cây gậy chống gỗ ngô đồng vạn năm, ánh mắt bình tĩnh.

Hai người này chính là đại trưởng lão Mục Xích Hỏa và tam trưởng lão Mục Viêm Trác của Chu Tước phân tông Thần Hoàng đảo.

Ánh mắt Mục Xích Hỏa nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Lâm Minh, khẽ cười với hắn một cái rồi đi thẳng đến chỗ của mình.

Mục Dục Hoàng lạnh lùng nhìn hai lão già này ngồi vào chỗ, bình tĩnh nói:

- Hội nghị trưởng lão lần này, ba chuyện. Một là tuyên bố một hạng bổ nhiệm mới. Hai là thương thảo một chút kế hoạch tác chiến đối với Nam Hải Ma Vực trong một tháng tới. Cuối cùng, để Lâm Minh tự thuật một chút trải qua trong Thần Hoàng bí cảnh.

Thần Hoàng bí cảnh đối với Thần Hoàng đảo mà nói hết sức trọng yếu, nhưng mà Thần Hoàng đảo hiểu biết đối với Thần Hoàng bí cảnh cũng rất ít. Mỗi một lần đệ tử tiến vào Thần Hoàng bí cảnh trở về đều đem những gì mắt thấy tai nghe của mình trong Thần Hoàng bí cảnh sửa sang thành tư liệu, để cung cấp cho tham khảo.

Lâm Minh lần này bị nhốt trong Thần Hoàng bí cảnh gần một năm, tin tức đạt được tự nhiên có ý nghĩa trọng đại. Có thể làm sâu sắc thật nhiều hiểu biết của Thần Hoàng đảo đối với Thần Hoàng bí cảnh. Cho nên Mục Dục Hoàng mới chuyên môn mở hội nghị trưởng lão để Lâm Minh kể lại.

Đương nhiên, hội nghị trưởng lão lần này còn có một tầng ý nghĩa khác, đó chính là cho trưởng lão khẳng định giá trị của Lâm Minh.

- Đầu tiên, về bổ nhiệm mới. Bản tọa đề nghị, bổ nhiệm Lâm Minh làm Chu Tước sứ tân nhậm, không biết ý các vị thế nào?

Chu Tước sứ của Thần Hoàng đảo là bổ nhiệm nhằm vào đệ tử Tiên Thiên, cực ít thời điểm sẽ bổ nhiệm cho đệ tử Hậu Thiên. Chu Tước sứ nói trắng ra chính là người được chọn trưởng lão tương lai.

Bổ nhiệm Chu Tước sứ chẳng những có thể nắm giữ thực quyền, hơn nữa tài nguyên được hưởng cũng rất phong phú.

Mục Dục Hoàng nói ra phen lời này đã tương đương dự định Lâm Minh là trưởng lão trước thời hạn rồi.

Đối với chuyện này, gần nửa số trưởng lão phản ứng bình tĩnh. Đây đã là chuyện trong dự kiến, sự coi trọng của Mục Dục Hoàng đối với Lâm Minh, ai nấy đều thấy được.

Tuy nhiên cũng có tương đương một bộ phận trưởng lão khẽ nhíu mày. Lâm Minh nếu chỉ là trở thành một trưởng lão họ khác không có thực quyền, tính chất cùng loại khách khanh, vậy cũng không có gì. Nhưng hiện giờ, với mức độ coi trọng của Mục Dục Hoàng và Mục Phượng Tiên đối với Lâm Minh, cộng thêm thiên phú của hắn, sợ là không chỉ đơn giản trở thành trưởng lão họ khác như vậy.

Thần Hoàng đảo là một tông môn gần với gia tộc, trưởng lão họ Mục cũng không muốn đem quyền to giao cho người họ khác. Ngàn năm trước đã từng xuất hiện sự kiện một trưởng lão họ khác tay nắm quyền to phản bội Thần Hoàng đảo. Lần đó khiến Thần Hoàng đảo tổn thất thảm trọng.

Với thiên phú của Lâm Minh, tương lai sẽ chỉ quyền lực càng lớn. Đây tương đương với đem toàn bộ Thần Hoàng đảo giao vào trong tay Lâm Minh. Nhân phẩm Lâm Minh thế nào, rất khó nói!

Không khí trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.

Mấy giây sau, đại trưởng lão chậm rãi đứng lên nói:

- Chưởng môn bổ nhiệm Lâm Minh làm Chu Tước sứ, lão phu cũng không ý kiến, chỉ là lão phu có một việc muốn hỏi Lâm Minh.

Mục Dục Hoàng sắc mặt lạnh lùng, quan hệ giữa bà và Mục Xích Hỏa vẫn đều rất tệ:

- Chuyện gì?

Đại trưởng lão đứng lên, mỉm cười nhìn Lâm Minh một cái, không nhanh không chậm nói:

- Theo lão phu biết. Lâm Minh lần này bị nhốt trong Thần Hoàng bí cảnh, sau khi tin người chết truyền ra, từng có cừu gia triển khai trả thù đối với người thân bằng hữu của ngươi, đem một thiếu nữ cùng ngươi quan hệ không cạn ép vào tuyệt cảnh. Đợi đến khi ngươi đột phá Thần Hoàng bí cảnh, chạy gấp tới cứu viện, nàng này khí huyết hao hết, sinh cơ đã tuyệt. Vì thế, ngươi lấy mười giọt tinh huyết Chu Tước làm giá phải trả, làm cho thiếu nữ này đổi máu, cứu sống tính mạng của nàng. Nàng này thiên phú lục phẩm trung đẳng, tu vi Ngưng Mạch kỳ, trừ dung mạo xinh đẹp ra không có sở trường khác, cũng không có nửa phần quan hệ với Thần Hoàng đảo ta. Không biết có chuyện này không?

Phen lời này của đại trưởng lão cực kỳ ác độc, một câu trừ bỏ dung mạo xinh đẹp ra không có sở trường khác, liền ám chỉ Lâm Minh chỉ là ham sắc đẹp Tần Hạnh Hiên, liền lấy ra mười giọt tinh huyết Chu Tước cứu giúp!

Phen lời này nói ra, trưởng lão ở đây đều biến sắc mặt, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Minh. Trong lúc nhất thời, mười mấy luồng ánh mắt, chủ nhân của chúng đều là đại năng Toàn Đan, toàn bộ tập trung lên một người. Áp lực này có thể nghĩ mà biết.

Ngay cả Mục Dục Hoàng cũng nhíu chặt mày. Nếu quả thật như thế, hành vi này của Lâm Minh sẽ khiến cho nhiều người tức giận. Tinh huyết Chu Tước quý báu biết bao, một hai giọt đủ tạo nên một đại năng Toàn Đan!

Thần Hoàng đảo bao nhiêu đệ tử, bao gồm trưởng lão ở đây đều mộng tưởng có thể kiếm được một giọt tinh huyết Chu Tước, đem Chu Tước Cấm Thần lục tu luyện đến cảnh giới trung tâm. Nhưng mà tinh huyết Chu Tước cực kỳ có hạn, Mục Dục Hoàng gánh áp lực, đem tất cả tinh huyết Chu Tước giao cho Lâm Minh, điều này gây nên sự bất mãn của nhiều trưởng lão. Nếu như Lâm Minh một hơi phế bỏ mười giọt tinh huyết, lại chỉ là vì nhi nữ tình trường tư nhân, cứu tính mạng một thiếu nữ, tất nhiên sẽ khơi dậy lửa giận của các trưởng lão. Đây là chạm vào vảy ngược của bọn họ!

Ngay cả Mục Dục Hoàng thiên vị Lâm Minh như thế, đối với loại cách làm này của hắn đều cực kỳ bất mãn.

Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Lâm Minh. Trong lúc nhất thời không khí im lặng đáng sợ, dường như bị ngưng tụ thành thực chất. Tất cả trưởng lão, bao gồm bà lão mi dài cực kỳ thân thiện với Lâm Minh lúc trước đều giận trợn mắt nhìn, chỉ có đại trưởng lão trên mặt vẫn như trước treo nụ cười thản nhiên, bình tĩnh nhìn phía Lâm Minh.

Đối mặt với áp lực thật lớn như thế, thần sắc Lâm Minh bình tĩnh như trước, ánh mắt hắn nhìn quanh toàn trường, yên lặng mấy hơi, trầm giọng nói:

- Lời đại trưởng lão nói, là thật!

Theo lời này vừa ra, toàn trường lập tức nổ tung. Mấy trưởng lão nguyên bản ôm thái độ hoài nghi đối với nhân phẩm Lâm Minh “vụt” một cái đứng dậy:

- Lâm Minh! Ngươi lá gan thật lớn, ai cho ngươi quyền lực, lại dám vì tư tình bản thân, đem mười giọt tinh huyết Chu Tước lãng phí vô ích!

- Mười giọt tinh huyết Chu Tước đổi một nữ nhân hồng nhan, Lâm Minh, ngươi thật đúng là làm lão thân mở rộng tầm mắt!

- Hôm nay, ngươi có thể dùng mười giọt tinh huyết Chu Tước đổi tính mạng một nữ nhân. Ngày khác, sau khi ngươi trở thành trưởng lão thực quyền của Thần Hoàng đảo, có thể sẽ đem toàn bộ Thần Hoàng đảo làm lễ vật, dâng cho giáo hoàng ma giáo hay không? Theo lão thân biết, giáo hoàng của Nam Hải Ma Vực chính là một nữ nhân tuyệt đẹp!

Bà lão mi dài hết sức thất vọng đối với Lâm Minh.

- Thật sự là rất tốt! Đích tôn của lão thân, chỉ cần hai giọt tinh huyết Chu Tước là có thể tu luyện bộ phận hạch tâm của Chu Tước Cấm Thần lục, cầu mãi mà không được. Không nghĩ tới ngươi, rồi lại dùng nó đi cứu một người rác rưởi!

Một mụ già giọng chói tai nói, lời nói cực kỳ cay nghiệt.

Trong mắt mấy tên trưởng lão này, thiên phú lục phẩm, không có huyết mạch Chu Tước, không nói là rác rưởi nhưng người như vậy mấy trăm người cộng lại cũng tuyệt đối không đáng giá một giọt tinh huyết Chu Tước. Dùng nửa giọt trên người nàng đều là lãng phí!

Tất cả trưởng lão ở đây, gần như đều là nghi ngờ nghiêng về một phía. Mục Thiên Vũ khẽ thở dài một hơi, nàng là một người duy nhất hiểu Lâm Minh, chỉ có thể nói Lâm Minh quá mức trọng tình trọng nghĩa. Nhưng mà cách làm này của hắn, thật sự khó thể thuyết phục mọi người!

Lâm Minh mặc cho đám trưởng lão này nói tiếp, thẳng đến khi có người trực tiếp mắng Tần Hạnh Hiên là rác rưởi, Lâm Minh mới nhướng mày, lạnh giọng nói:

- Mười giọt tinh huyết Chu Tước này, Lâm mỗ sẽ đền cho Thần Hoàng đảo!

- Đền? Ha ha ha ha!

Đại trưởng lão cười bừa bãi:

- Đây thật sự là lời gây cười đáng cười nhất lão phu từng nghe, mười giọt tinh huyết Chu Tước, tương đương mười cao thủ Toàn Đan. Ngươi lấy cái gì để đền?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK