Hơn nữa, cho dù nàng cảm nhận được sự tồn tại của Ma Phương nàng cũng không dám lập tức lấy đi, bởi vì nàng còn muốn gạt Hồn Đế, Hồn Đế, rất có thể có đề phòng với Thánh Mỹ. . .
Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ Thánh Mỹ là vì lặng yên không một tiếng động lưu lại một đám bổn nguyên hồn lực này mới lựa chọn phương thức kết hợp với mình để hấp thu Vĩnh Hằng Chi Hồn.
- Nàng lấy đi chín thành chín bổn nguyên hồn lực của ta, nhưng lại lưu lại một đám bổn nguyên hồn lực của mình cho ta. . .
Lâm Minh thì thào tự nói, Thánh Mỹ làm tất cả có thể nói là đã hao hết tâm tư. . .
Nàng đến cùng muốn làm gì?
Lâm Minh vốn cho là Thánh Mỹ kết hợp với mình, trao nguyên âm của nàng cho mình là vì cảm thấy áy náy với mình.
Nhưng hiện giờ xem ra, kỳ thật chưa hẳn là thế
Nàng có lẽ có dụng ý càng sâu hơn nữa.
Lâm Minh ngưng thực lấy một tia bổn nguyên hồn lực này, nó cũng không được, mặc dù hấp thu nó, Lâm Minh cũng không có khả năng khôi phục đến trạng thái như trước, dù là khôi phục một phần mười cũng không được, hơn nữa hấp thu bổn nguyên hồn lực của người khác cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lâm Minh do dự vươn tay, chạm đến một tia bổn nguyên hồn lực kia, trong tích tắc đầu ngón tay chạm đến hồn lực, một tia bổn nguyên hồn lực này vẫn tường hòa như trước, mà Lâm Minh từ đó cảm nhận được một ít trí nhớ phức tạp.
Đây là trí nhớ của Thánh Mỹ --《 Thánh Điển 》 tử chi thiên!
Thánh Mỹ, đã lưu lại một ít lĩnh ngộ của mình đối với 《 Thánh Điển 》 tử chi thiên ở trong bổn nguyên hồn lực, truyền cho mình. . .
Trong lúc nhất thời, Lâm Minh tâm thần rung mạnh.
《 Thánh Điển 》 tử chi thiên cực kỳ huyền ảo, mà Thánh Mỹ cũng không có tâm pháp tử chi thiên.
Lâm Minh dùng hết tất cả khả năng của mình, bằng vào thời gian cuối cùng của nhân sinh, cảm ngộ đối với tử vong, hy vọng có thể viết ra 《 Thánh Điển 》 tử chi thiên thuộc về mình, nhưng mà tất cả điều này nói dễ vậy sao?
Lâm Minh tuy rằng đạt được thành tích ngạo nhân, nhưng lại xa xa không đủ.
Dù sao thời gian của hắn chỉ có hai mươi năm.
Dù cảm ngộ của hắn có sâu hơn nữa cũng chỉ vô dụng.
Thế nhưng ếu như tăng thêm 《 Thánh Điển 》 tử chi thiên trong trí nhớ của Thánh Mỹ vậy thì hoàn toàn khác rồi.
- Thánh Mỹ nàng. . . Rốt cuộc là. . .
Lâm Minh trong đầu nhớ lại thời gian mình thanh tỉnh sau khi kết hợp với Thánh Mỹ, hắn bởi vì trong nội tâm cực độ tuyệt vọng và hận ý không cam lòng nên đã nói ra một ít lời độc ác với Thánh Mỹ
Lúc ấy Thánh Mỹ biểu lộ cực kỳ phức tạp, trong ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ và ủy khuất cực độ.
Nhưng chỉ sau một khắc, ánh mắt của nàng liền lành lạnh..., thanh âm cũng lạnh lùng. . .
Trong đầu nhớ lại những tràng cảnh này, trong lòng Lâm Minh dâng lên một cổ tư vị không hiểu.
Thánh Mỹ trả một cái giá lớn như thế lưu lại 《 Thánh Điển 》 tử chi thiên, là vì để cho chính mình đi ngộ sao?
Lâm Minh có thể cảm nhận được, 《 Thánh Điển 》 tử chi thiên Thánh Mỹ lưu lại kỳ thật không trọn vẹn.
Có lẽ hắc sắc thư hệt mà Hồn Đế cho Thánh Mỹ xem cũng không phải bản nguyên vẹn.
Mà sau khi Thánh Mỹ tu tập lại chỉ lấy một bộ phận kinh nghiệm nhỏ truyền thụ cho Lâm Minh, dù sao Thánh Mỹ cũng phải cân nhắc tu luyện của mình, nàng còn có võ đạo chi lộ của mình, tổn thất một đám hồn lực này đã là cực hạn.
Hơn nữa có lẽ nếu như bổn nguyên hồn lực của Thánh Mỹ tổn thất nhiều một chút nữa thì Hồn Đế sẽ phát hiện dị thường, đến lúc đó hắn dùng thần thức tra qua, vậy thì tất cả Thánh Mỹ làm đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Thánh Mỹ chỉ lưu lại một bộ phận kinh nghiệm cực nhỏ cho Lâm Minh, khiến Lâm Minh bằng vào nó, đi nghịch chuyển nhân sinh.
Khó khăn trong đó thật sự giống như lên trời!
Nếu như dưới tình huống bình thường, Lâm Minh không có khả năng thành công, nhưng hiện giờ, lại có khả năng rồi. . .
Bởi vì, Lâm Minh những năm gần đây cảm ngộ đối với nhân sinh và sinh tử, đã khiến tâm cảnh của hắn lột xác triệt để.
Bộ phận không trọn vẹn của 《 Thánh Điển 》 tử chi thiên Lâm Minh có thể tự mình bổ sung ra cách tu luyện thích hợp với bản thân hắn.
- Thánh Mỹ lưu lại quân cờ này, có lẽ chính nàng cũng không ôm quá nhiều hy vọng đi. . .
Lâm Minh thì thào tự nói, trong nội tâm cười khổ.
Thánh Mỹ hiểu mình cực kỳ rõ, chính là vì nàng mắt thấy mình nhiều lần sáng tạo kỳ tích, cho nên mới tin tưởng mình có thể ở trong tuyệt cảnh nghịch chuyển, cho nên mới để lại quân cờ có vẻ cực kỳ xa vời này.
Nàng trả giá nhiều như vậy, khiến Lâm Minh ẩn ẩn suy đoán được, giữa Thánh Mỹ và Hồn Đế không chỉ là không hợp, mà là có thâm cừu đại hận.
Thậm chí Thánh Mỹ chưa chắc đã thật sự có tình cảm gì với mình, chỉ là nàng cần một minh hữu.
Một minh hữu kỳ tài ngút trời, tương lai có thể thành tựu Chân Thần tuyệt đỉnh, trợ giúp nàng cùng nhau đối kháng Hồn Đế!
Ý thức được những điều này, Lâm Minh cảm thấy Hồn Đế cực kỳ đáng sợ.
Một người khiến Thánh Mỹ kiêng kỵ như vậy, hắn đến cùng đang mưu đồ việc gì đây?
Thần Miểu tiền bối, kính xin trợ giúp vãn bối một tay. . .
Lâm Minh nói ra, hắn không cách nào thúc dục Ma Phương, cần phải mượn nhờ lực lượng của Thần Miểu.
Thần Miểu Thiên Tôn ở trong Ma Phương huyễn hóa ra một thân ảnh mông lung, hắn nhìn Lâm Minh, nói ra:
- Tốt.
Luyện hóa bổn nguyên hồn lực của người khác cũng không thoải mái, nhưng Lâm Minh dùng Ma Phương để làm thì sẽ rất đơn giản.
Khi Lâm Minh hút bổn nguyên hồn lực mà Thánh Mỹ lưu lại vào trong hồn hải của mình, thần kỳ, Lâm Minh không có cảm nhận được bất luận cắn trả nào từ linh hồn của Thánh Mỹ cả.
Nó cứ như vậy im im lặng lặng sáp nhập vào trong hồn hải Lâm Minh, phảng phất như bản thân nó chính là một bộ phận trong hồn hải của Lâm Minh vậy.
Điểm này, khiến trong lòng Lâm Minh trăm vị hỗn tạp, có lẽ là do ý thức Thánh Mỹ lưu lại cho phép, có lẽ là vì Lâm Minh từng cùng Thánh Mỹ tinh thần dung hợp làm một, tựa hồ hiện giờ, hồn hải của Lâm Minh và hồn hải của Thánh Mỹ đã nhiều hơn một loại liên hệ không hiểu.
Trong lúc nhất thời, trí nhớ giống như thủy triều đánh úp lại, trong đó ẩn chứa kinh nghiệm và cảm ngộ của Thánh Mỹ đối với 《 Thánh Điển 》 tử chi thiên.
Những kinh nghiệm và cảm ngộ này, từng chút một dung hợp với lĩnh ngộ của Lâm Minh đối với tử vong. . .
Thời gian dần qua, linh hồn Lâm Minh đã ngâm mình trong Ma Phương, dưới sự tẩm bổ của Ma Phương, hắn đang lĩnh ngộ tử vong.
Linh hồn của hắn, đã đến biên giới hoàn toàn khô kiệt biên nhưng nhờ vào Ma Phương nên vẫn không toái diệt.
Mà trạng thái như vậy cứ giằng co xuống.
Lâm Minh ngâm mình tắm trong Ma Phương, quên thời gian, quên hết tất cả.
Một năm rồi lại một năm, ở bên trong Ma Phương, linh hồn chấn động của Lâm Minh càng ngày càng yếu, hắn càng ngày càng tới gần tử vong. Mặc dù Ma Phương, cũng không cách nào tẩm bổ linh hồn Lâm Minh được.