Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hạnh Hiên muội muội, cây trâm của ta có bị lệch không?

Mục Thiên Vũ đưa tay sờ sờ vào búi tóc, hỏi Tần Hạnh Hiên.

- Không đâu, vẫn tốt lắm.

Tần Hạnh Hiên che miệng cười khẽ, đêm tân hôn là thời điểm đẹp nhất trong đời một cô gái, Mục Thiên Vũ tất nhiên là hy vọng mình có thể trở nên xinh đẹp nhất trong đêm nay.

Mà đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy Lâm Minh đang tiến vào.

Tần Hạnh Hiên khi nãy vừa che miệng cười khẽ, lập tức giống như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh, vội vàng đứng lên, có chút ngượng ngùng.

Mục Thiên Vũ kéo tay Tần Hạnh Hiên, kéo nàng ngồi xuống, kỳ thật Mục Thiên Vũ lúc này cũng rất khẩn trương.

Bất kể Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên hay là Lâm Minh, về mặt tình cảm thì đều là lần đầu tiên, Lâm Minh tuy rằng có thực lực siêu phàm, thiên phú yêu nghiệt, nhưng về mặt tình cảm, làm cách nào để dỗ dành nữ nhân, thì hắn lại gần như không biết gì cả.

Võ giả cũng không giống như phàm nhân, có thể yêu tới mức chết đi sống lại, chia tách vài ngày đã nhớ tới mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Giữa Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên thì chưa bao giờ nói qua một câu “ta yêu ngươi”, “ta thích ngươi” gì gì đó, cũng chưa từng hứa hẹn như “gả cho ta”, “làm vợ của ta” gì cả.

Đó là những lời mà do khi phàm nhân không khống chế được tâm tình, bị một vài cảm tình làm cho xúc động, rất dễ dàng xúc động quá mức.

Mà người tu võ thì đều dồn hết tâm sức cho việc tu luyện, không ngừng cô đọng ý chí, còn về mặt tình cảm, cho dù có khắc cốt minh tâm, thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới cảm xúc, tới mức “chết đi sống lại”.

Điều này cũng không phải là do người tu võ không có tình cảm sâu đậm.

Hoàn toàn ngược lại, các võ giả có ý chí cô đọng, tình cảm của bọn họ lại càng kéo dài hơn, đó là tình cảm đã trải qua ngàn năm, thậm chí cả vạn năm tích lũy, vượt qua thời gian thử thách mà lắng đọng xuống.

Vừa rồi, khi đợi Lâm Minh trong động phòng, trong lòng Mục Thiên Vũ luôn quanh quẩn lời hứa của Lâm Minh tại Ma Thần đế cung, khi đó Lâm Minh mạnh mẽ giao Độn phù cho nàng, nói ra lời hứa hẹn “chờ ta ở đó”.

Mà sáu ngày sau, hắn quả thật đã đúng theo lời hứa mà trở về, sau đó chỉ nói một câu “theo ta đi giết người!”.

Những lời này không có chút lãng mạn của tình yêu nam nữ nào cả, nhưng lại mang theo một phần kiện định khắc sâu vào tận xương tủy, cùng với đó là sự tự tin, sự kiên quyết giữ đúng lời hứa.

Những câu nói đó luôn quanh quẩn trong tim Mục Thiên Vũ, so với những lời ngon tiếng ngọt không biết thật giả của những cặp nam nữ dùng để tán tỉnh nhau, những lời “thề non hẹn biển” quá nửa là không thực tế kia, thì còn khắc cốt minh tâm hơn rất nhiều!

Loại cảm giác đau đớn không nói nên lời khi mất đi Lâm Minh, loại cảm động tràn ngập trong lòng khi Lâm Minh trở về, đều làm cho Mục Thiên Vũ đến chết cũng không quên được.

Nếu lúc trước Lâm Minh thật sự không thể trở về được, thì Mục Thiên Vũ sẽ quyết tâm rời đi thế giới tàn phá kia, sau khi tu luyện thành công sẽ lần lượt giết chết những kẻ sát hại Lâm Minh, sau đó, nàng sẽ quay trở lại thế giới tàn phá đó, sống tại đó cả cuộc để làm bạn với Lâm Minh!

Cảm tình như vậy thật sự không cần những lời hoa mỹ những không thực tế để trang điểm làm gì cả.

Mà đối với Tần Hạnh Hiên mà nói, thì còn hơn cả thế nữa, lúc trước Lâm Minh tới Huyết Sát đảo cứu nàng, bóng dáng của hắn đứng trên Chu Tước, cùng với thương mang xuyên qua luồng máu tươi kia, đã hóa thành hình ảnh vĩnh hằng trong lòng Tần Hạnh Hiên, in thật sâu trong linh hồn, đến chết cũng sẽ không quên.

Mừng rỡ, hạnh phúc, cảm động, không hối hận, có thể có được toàn bộ những tình cảm này, còn có gì mà chưa thấy đủ nữa đây?

Đối Lâm Minh mà nói, khi Thần Hoàng đảo bị hủy diệt, Mục Thiên Vũ lưu lại trên cây ngô đồng tại Thần Hoàng bí cảnh dòng chữ “Lôi Đình sơn, vô danh động, thời gian mười năm, ước hẹn với chàng”, những lời này cũng làm cho cả đời này hắn cũng không quên được.

Đó là lời hứa hẹn mà Mục Thiên Vũ đưa ra trong lúc cực kỳ nguy cấp.

Về phần Tần Hạnh Hiên, nàng là một người bạn lữ duy nhất vẫn đi theo Lâm Minh từ Thiên Vận quốc cho tới bây giờ.

Nàng giống như một cô bé nhà bên của Lâm Minh, khi còn ở Thiên Vận thành, Tần Hạnh Hiên và lão sư Mộc Dịch tiên sinh đã chiếu cố Lâm Minh rất nhiều, Lâm Minh và Tần Hạnh Hiên còn gặp cha mẹ lẫn nhau, thậm chí lúc trước, khi Tần Hạnh Hiên ở Lâm gia, đã sớm chiều ở chung với Lâm mẫu, đã được lão nhân gia nhận làm con gái nuôi, cũng chọn làm con dâu rồi.

Loại bình thản và dịu dàng này cũng là một loại tình cảm, có thể làm cho Lâm Minh cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc trong thời gian tu luyện dài dòng, buồn tẻ, có thể làm cho Lâm Minh tìm được một nơi để trái tim cảm thấy bình an giữa biết bao cuộc chém giết vào sinh ra tử.

- Lâm Minh ngươi nợ Hạnh Hiên một cuộc hôn lễ.

Mục Thiên Vũ đột nhiên nói, hôn lễ hiện tại chỉ tuyên bố ra ngoài là Lâm Minh kết hôn với Mục Thiên Vũ, cũng không nhắc tới Tần Hạnh Hiên.

Lâm Minh yên lặng gật đầu, hắn nhìn về phía Tần Hạnh Hiên, sau đó nhìn về phía Mục Thiên Vũ, nói:

- Vũ Nhi, ngươi thật sự quyết định không theo ta đi Thần Vực ư?

Bởi vì có thượng cổ Phượng tộc Truyền Tống trận, nên đi tới Thần Vực cũng không nhất định phải đột phá Thần Hải mới được, cho nên chỉ cần Mục Thiên Vũ nguyện ý, thì nàng sẽ có thể đi cùng Lâm Minh tới Thần Vực.

Mục Thiên Vũ lắc lắc đầu.

Nếu không phải có Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đồng thời tồn tại, có lẽ Lâm Minh đã sớm tổ chức hôn lễ rồi, nhưng đồng thời đối mặt với Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên, rốt cuộc sẽ tổ chức hôn lễ với ai thì cũng là một vấn đề làm cho Lâm Minh không biết phải làm sao.

Cuối cùng Mục Thiên Vũ đề xuất, nàng sẽ không đi cùng Lâm Minh tới Thần Vực.

Mục Thiên Vũ từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, Mục Dục Hoàng đối với Mục Thiên Vũ thì vừa là thầy, vừa là mẹ, Thần Hoàng đảo đối với Mục Thiên Vũ cũng có ý nghĩa quá lớn.

Tất cả những điều này đều rất khó dứt bỏ được, nếu như nhất định phải đi cùng Lâm Minh, thì nàng cũng có thể vì Lâm Minh mà buông bỏ mọi thứ, tuy nhiên một là Lâm Minh còn có Tần Hạnh Hiên, thứ hai là Mục Thiên Vũ cho rằng mặc dù mình có đi Thần Vực, thì cũng không thể giúp đỡ được Lâm Minh cái gì cả.

Một khi đã như vậy, không bằng ở lại Thiên Diễn đại lục nuôi dưỡng con cái, để cho Thần Hoàng đảo càng thêm hưng thịnh, làm cho Lâm gia càng phát triển hơn.

Gia tộc đối với võ giả mà nói, không phải là trói buộc, mà là một loại vướng bận, nếu không, trải qua năm tháng thời gian, chỉ còn lại một mình cô độc, cha mẹ, vợ con, lần lượt chết đi, loại cô đơn này sẽ rất dễ dàng hình thành tâm ma.

Huống chi, đối với võ giả mà nói, tình cảm là về mặt tinh thần, tuy rằng ham muốn nhục cảm cũng rất mê người, nhưng cũng sẽ không làm cho bọn họ phải mong nhớ ngày đêm, không thể dứt bỏ được.

Lâm Minh cũng không khuyên giải gì nữa, từ Thần Vực đến hạ giới tuy rằng phiền toái, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể đi được, hắn và Mục Thiên Vũ vẫn có thể gặp lại được, được mình trợ giúp, tương lai Mục Thiên Vũ cũng dễ dàng đạt tới Thần Hải, có thể sống lâu vạn năm, mấy vạn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa, thời gian dài như vậy có lẽ cũng đủ để mình bước tới võ đạo đỉnh phong, chờ khi mình chân chính đạt tới võ đạo cực hạn, sẽ là bộ dáng gì thì làm sao có ai nói được rõ ràng đây?

Đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên đứng lên, lặng lẽ đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại, lần hôn lễ này là của Mục Thiên Vũ, nên để cho nó được tiến hành trọn vẹn.

Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh mình “hầu hạ” Lâm Minh, Tần Hạnh Hiên lập tức đỏ mặt tới mang tai, về phần chuyện hai nữ cùng “hầu hạ” một người, thì chắc chắn không có khả năng. Trước khi phi thăng Thần Vực, Tần Hạnh Hiên cũng không muốn tiếp xúc thân mật hơn với Lâm Minh.

Sau khi đóng cửa lại, không khí trong phòng lập tức trở nên ám muội.

Chữ “Hỉ” đỏ thẫm, chiếc khăn cũng đỏ thẫm, đệm giường được thêu hình uyên ương nghịch nước, tấm rèm màu hồng nhạt, tất cả điều này đều làm cho gương mặt của Mục Thiên Vũ ửng đỏ lên, nàng không dám nhìn Lâm Minh, chỉ ngượng ngùng cúi đầu.

Lâm Minh cũng có chút mất tự nhiên, lúc trước hắn và Mục Thiên Vũ chỉ tiếp xúc giới hạn trong việc hôn môi và ôm mà thôi, hiện tại chuẩn bị chuyện “mây mưa”, trong lòng lờ mờ có một phần chờ mong và thèm muốn.

Hai người ngồi đối diện thật lâu, bắt đầu kể lại những chuyện đã qua, từ khi quên nhau tại Lôi Đình sơn, Thất Huyền cốc tổng tông hội võ, đến thọ yến của Thiên Quang thượng nhân, hành trình Ma Thần đế cung, sau đó tới lúc gặp lại tại Âm Dương huyền cung, cùng với lễ mừng song tu lúc này.

Trong lúc trò chuyện, Lâm Minh vô tình cầm tay Mục Thiên Vũ, bắt đầu hôn môi nàng.

Hai người thuận thế ngã xuống giường, sau đó, Lâm Minh nhẹ nhàng cởi y phục của Mục Thiên Vũ, thân thể mềm mại, giống như một bức tranh lụa hoàn toàn được mở ra, dưới ánh nến lay động, làn da của nàng như được phủ vào một vầng sáng mông lung.

Hai má Mục Thiên Vũ đỏ ửng, đôi tay ngọc che trước ngực, tim đập rất nhanh.

Lâm Minh ôm chặt Mục Thiên Vũ, hôn môi, vuốt ve, thân thể mềm mại nằm trong ngực hắn, trong lòng Lâm Minh cũng cháy lên một ngọn lửa, hắn nhẹ nhàng tách ra cặp đùi ngọn hoàn mỹ không tỳ vết ra.

Cặp mắt đẹp của Mục Thiên Vũ nhẹ nhàng run rẩy, tất cả đều chìm đắm trong cảnh xuân động lòng người, không chia rõ đâu là mộng ảo, đâu là sự thật nữa, mãi cho tới khi cảm giác đau đớn bên dưới truyền đến, nàng mới tỉnh lại từ trong mê ly, nhìn khuôn mặt nam nhân trong lòng này, Mục Thiên Vũ không thể kìm nổi hai dòng nước mắt.

Nàng cũng không đam mê loại cảm giác nam nữ giao hoan này, nhưng ngay thời khắc khi nãy, trong lòng nàng đã có một vết khắc khó có thể mài mòn, bởi vì khi đó nàng cảm giác được mình đã hoàn toàn hòa với Lâm Minh thành một thể.

Hạnh phúc, thỏa mãn, cảm động, ngọt ngào, khát khao... Tất cả những điều này đều làm cho nàng chìm trong vui sướng, không thể nói rõ được...

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới lên, màn sương mù mông lung bao phủ quanh dãy lầu các tại Thần Hoàng đảo, như phủ lên nơi đây một lớp bọt nước nhỏ li ti.

Lâm Minh tỉnh lại, nhìn Mục Thiên Vũ nằm trong lòng mình, cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

Mục Thiên Vũ ngủ rất nhẹ nhàng, khi Lâm Minh tỉnh lại, nàng cũng tỉnh theo, chỉ là nàng vẫn còn thẹn thùng, không dám mở mắt ra.

Lâm Minh thấy vậy, trong lúc nhất thời nổi lên tính đùa dai, hai tay hắn khẽ xoa xoa vào vài phần mẫn cảm trên người Mục Thiên Vũ, Mục Thiên Vũ sao có thể chịu được, vội vàng chộp lấy bàn tay “xấu xa” của hắn, nói:

- Đừng làm loạn!

Lâm Minh ngượng ngùng cười, sau khi trải qua chuyện mây mưa này, hắn cũng khá là mê mẩn với nó.

- Ân, đúng rồi, ngày hôm qua người dùng bạch ngọc chìa khóa đổi lấy nữ nhân kia, rốt cuộc nàng trên có bí mật gì a? Vì sao ngươi và Vương Nhất Thiện đều phải tranh đoạt nàng?

Nhắc tới chính sự, Lâm Minh liền nghiêm túc lại:

- Vì sao Vương Nhất Thiện phải tranh đoạt nàng, ta cũng không rõ ràng lắm, ta dùng chìa khóa trao đổi nàng là bởi vì...

Lâm Minh cũng không giấu gì Mục Thiên Vũ, hắn liền kể lại những gì mình thấy trong Vạn Cổ Ma Khanh, Mục Thiên Vũ nghe những chuyện ly kỳ như vậy, cực kỳ hứng thú, vậy mà còn có loại chuyện này ư?

- Cho nên ta cảm thấy, nữ nhân này hẳn là có quan hệ gì đó với thần nữ trong Vạn Cổ Ma Khanh, chúng ta đi gặp nàng một chút, hỏi xem thân thế và ngọc bội của nàng là như thế nào!

- Được, ta đi cùng ngươi.

Mục Thiên Vũ nói xong, đứng dậy mặc quần áo, nhưng nhớ tới Lâm Minh còn đang nhìn nàng, lập tức đỏ mặt, thẹn thùng nói:

- Ngươi mặc trước đi, mặc xong thì đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK