Mục lục
Vũ Cực Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở ngoài lều, hai Cự Ma cầm lấy một cái xiềng xích, đang đợi không nhịn được, thấy dáng điệu Lâm Minh từ tốn, một Cự Ma nhất thời nổi giận không nói rõ được lý do.

- Con mẹ nó, ngươi nhanh lên một chút cho lão tử!

Ở phía sau hai Cự Ma, còn có mấy võ giả nhân loại, tu vi bất đồng từ Ngưng Mạch kỳ đến Hậu Thiên kỳ, tuy nhiên đều bị bế chân nguyên không ngoại lệ, kinh mạch trong cơ thể hỗn loạn, bộ dạng căn cơ không yên.

Trên người bọn họ toàn bộ đeo xiềng xích, trong tình hình chung, bởi vì có ấn ký truy tung, Cự Ma tộc cũng sẽ không cho nô lệ đeo xiềng xích, như vậy sẽ hạn chế năng lực lao động của nô lệ, nhưng là nếu như đi cổ quáng Huyết Sát tinh, thường thường sẽ triệu tập hơn mấy trăm ngàn nô lệ võ giả trong cùng một lúc, lúc này, nếu như nô lệ thống nhất bạo động, sẽ vô cùng phiền toái, cho nên mới phải dùng xích phong nguyên khóa tất cả võ giả lại.

Lâm Minh đi ra ngoài, mấy người này nhìn cũng chưa từng nhìn liếc mắt một cái, hai mắt vô thần, buồn bã ỉu xìu, tựa hồ đã tuyệt vọng đối với nhân sinh.

Lâm Minh thấy trạng thái tinh thần của bọn họ, trong lòng khẽ lắc đầu, võ giả nếu như mất đi lòng chống lại, như vậy cả đời cũng sẽ khó khăn tiến vào nửa bước nữa, tuy nhiên lấy điều kiện của những người này, muốn phản kháng bộ lạc Cự Ma, quả thật cũng không thể nào nói đến.

Rầm!

Một Cự Ma vừa tung xích phong nguyên trong tay, vòng xiềng xích đang trùng nhất thời kéo căng, phát ra một tiếng giòn vang của kim loại nảy ra, Cự Ma kia lạnh giọng nói:

- Đưa mu bàn tay ra.

Lâm Minh nhìn thoáng qua cái xiềng xích kia, phía trên xiềng xích khắc dấu các loại ký hiệu của Cự Ma tộc, loại xích phong nguyên này, nhiều lắm cũng là khóa võ giả Tiên Thiên kỳ trở xuống lại mà thôi.

- Nhanh lên một chút.

Thấy Lâm Minh thờ ơ, Cự Ma phẫn nộ quát:

- Con mẹ nó lỗ tai ngươi điếc sao?

- Muốn chết?

Cự Ma kia không nói lời gì, lấy xiềng xích làm vũ khí, đánh tới Lâm Minh!

Lực tay của chiến sĩ Cự Ma lớn vô cùng, vừa kéo một cái, võ giả bình thường trực tiếp sẽ bị đứt gân gãy xương.

Mắt thấy xiềng xích đánh tới, Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, duỗi tay ra, một tiếng “ca” giòn vang lên, xích phong nguyên bị Lâm Minh vững vàng trong tay.

- Ngươi!

Hai Cự Ma thấy một màn như vậy đầu tiên là ngẩn ra, chợt nổi giận, hai người bọn họ cũng là Ma Tướng nhất tinh, tuy nói chẳng qua là tương đương với võ giả Hậu Thiên kỳ, nhưng là bởi vì ưu thế thân thể Cự Ma, bọn họ căn bản cũng không có đặt võ giả Hậu Thiên nhân loại vào trong mắt.

Nhân loại này đột nhiên dám công khai phản kháng bọn họ, để cho bọn họ làm sao có thể nhẫn.

Cự Ma cầm xiềng xích trong tay chợt lôi kéo xiềng xích, liền muốn túm Lâm Minh tới đây, song hắn vạn lần không ngờ, lôi kéo này chẳng những không có kéo Lâm Minh qua, chính mình ngược lại lảo đảo một cái, hai chân Lâm Minh giống như là đúc bằng sắt đính tại trên mặt đất, căn bản vẫn không nhúc nhích.

- Khốn kiếp...

Cự Ma kia còn không có kịp phản ứng, một Cự Ma khác tựu rút rìu sau lưng ra, rìu lớn bằng cánh tay, phách trảm một rìu về Lâm Minh.

- Đi tìm chết đi.

Đối mặt với lưỡi rìu to dày đặc hàn quang, Lâm Minh mặt không chút thay đổi, đá ra một cước, đá vào cổ tay của Cự Ma kia, chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn vang, rìu bị đá bay, Cự Ma kia che cổ tay của mình, hét thảm lên, cổ tay của hắn vặn vẹo với góc độ quỷ dị, mà ở mặt bên cổ tay, một cái xương gãy trắng hếu nhuốm máu đâm ra khỏi da.

- A a a... Tạo phản!

Cự Ma kia hô to, song thanh âm của hắn im bặt ở chỗ này, một cái tay của Lâm Minh bấm ở phía trên cổ của hắn, chỉ nghe ca một tiếng giòn vang, đầu Cự Ma kia mềm nhũn ngã xuống đất, cổ họng bị Lâm Minh nắm gãy.

Cự Ma kia miệng phun máu tươi, con ngươi lồi ra, trong nháy mắt bị mất mạng.

- Ngươi... Ngươi...

Một Cự Ma khác không thể tin nhìn đồng bạn đã chết trong tay Lâm Minh, trong đầu trống rỗng, điều này sao có thể, hắn không phải là võ giả Hậu Thiên kỳ à... Ở trong tài liệu, Lâm Minh chẳng qua là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ, mà lúc này, hắn đã không có cơ hội dò xét, một đạo tử quang không thể nhận ra bắn vào mi tâm của Cự Ma này, thân thể hắn chấn động, tinh thần chi hải tinh thần chi hải nổ tung, hai mắt hắn trắng bệch, thân thể nhu nhược té xuống đất.

Ở phía sau hai Cự Ma, những võ giả bị xích phong nguyên khóa lại kia cũng sợ ngây người, bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, Lâm Minh đột nhiên xuất thủ đánh chết hai Ma Tướng, điên rồi, hắn muốn tạo phản!

Lúc này, đã không có chú ý tu vi Lâm Minh, trong đầu bọn họ chỉ quanh quẩn một cái ý niệm, xong, một khi chuyện này đàn áp xuống, mấy người bọn hắn cũng sẽ bị cho rằng là đồng đảng mưu phản, bị tru diệt!

- Lâm Minh ca ca!

Ở phía sau Lâm Minh, Tiểu Thanh Hà bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt to tràn đầy vẻ hoảng sợ, mà lão bà bà kia cũng là thân thể khe khẽ phát run, những năm này, nàng gặp qua quá nhiều võ giả chạy trốn, tạo phản, song đều không ngoại lệ, cũng bị rút gân lột da, chế áo cỏ da người.

Lâm Minh tuổi còn trẻ, làm sao có thể phản kháng được quái vật lớn như bộ lạc Mặc Thương, nhiều Mặc Thương trưởng lão như vậy, cao thủ nhiều như mây, há lại để một đứa bé có thể chống lại?

Thậm chí mười năm trước, có một trận nô lệ võ giả bạo động cực lớn, liên quan đến bảy, tám trăm võ giả, nhưng là đều thất bại! Người tham dự toàn bộ chết thảm, bao gồm nô bộc cũng bị liên lụy lột da.

Lão bà bà đã sáu mươi tuổi, nàng không sợ bị tội liên đới tru diệt, nhưng là nàng không muốn tôn nữ Thanh Hà của mình, tuổi còn trẻ tựu chết thảm như vậy.

- Hài tử, ngươi... Ngươi...

Trong ánh mắt vẩn đục của lão bà bà tràn đầy nước mắt, nàng cũng bất chấp gọi Lâm Minh là đại nhân.

- Hài tử, ngươi quá lỗ mãng, ngươi mau chạy đi! Van cầu ngươi mang theo đứa nhỏ Thanh Hà này.

Lâm Minh xoay người lại liếc mắt nhìn lão bà bà một cái, tiện tay bắn ra hai đạo tia chớp tử sắc, rơi vào trên người lão bà bà cùng Thanh Hà, hai đạo tia chớp này là Huyễn Diệt Mộng Quang ngưng tụ thành, có thể bảo vệ hai bà cháu nô bộc các nàng, đồng thời cũng lưu lại một đạo ấn ký truy tung cho mình, có thể tìm được hai bà cháu này trong loạn lạc.

Đôi môi Lâm Minh khẽ nhúc nhích, chân nguyên truyền âm nói:

- Ta để lại hai túi huyết thạch ở trong phòng, các ngươi cầm lên, tìm một chỗ an toàn đi núp, chờ tin tức của ta!

Lâm Minh căn bản là không giải thích, cũng giải thích không rõ, hắn nhìn mấy võ giả bị xích phong nguyên công, trong đó đại đa số cũng là mặt lộ hoảng sợ bàng hoàng, chỉ có hai người nhìn mình, mặt lộ vẻ kích động cùng mong đợi.

Trong lòng Lâm Minh vừa động, hỏi:

- Hai người các ngươi tên gọi là gì?

- Ta gọi Hoắc Nguyên, hắn là đệ đệ ta Hoắc Chân, chúng ta là nhân viên trinh sát của bộ lạc Thiên Kình, bị bắt làm tù binh thành nô lệ, vốn tưởng rằng đã vô vọng chạy trốn, không nghĩ tới đụng phải tráng sĩ, khẩn cầu tráng sĩ chặt đứt xích phong nguyên cho chúng ta, ba người chúng ta chạy ra khỏi bộ lạc Mặc Thương, chỉ cần có thể cho ta về bộ lạc Thiên Kình, huynh đệ hai ta sẽ đáp ân cứu mệnh của tráng sĩ!

Bộ lạc Thiên Kình theo lời hai người là một cái bộ lạc nhân loại phụ cận bộ lạc Mặc Thương, kích thước không sai biệt lắm cùng bộ lạc Mặc Thương, những năm này, giữa hai bộ lạc thường xuyên chinh chiến, tuy nhiên bởi vì ở phía trên Ma Vân thảo nguyên, nhân loại suy nhược lâu ngày, bộ lạc Thiên Kình khó tránh khỏi lo ngại, cho nên thường xuyên thua thiệt.

Nghe hai huynh đệ nói muốn chạy trốn về bộ lạc Thiên Kình, lại có mấy võ giả đốt lên hy vọng chạy trốn, có thể trốn thì người nào nguyện ý làm nô lệ, chỉ là ấn ký truy tung trên người bọn hắn để cho bọn họ không hưng nổi dũng khí trốn chạy, mà lúc này, mới có người chú ý tới tu vi của Lâm Minh, rõ ràng là Tiên Thiên võ giả, nói như vậy không chừng thật sự có một phần hy vọng mong manh trốn chạy.

Nhất thời có mấy người võ giả ánh mắt khôi phục một chút thần thái, rối rít tiến lên mấy bước, nói:

- Van xin các ngươi mang ta theo, địa phương quỷ quái này, chúng ta chịu đủ rồi!

- Trốn?

Lâm Minh liếc mắt nhìn những võ giả này một cái, bình tĩnh nói:

- Ta là muốn tiến vào, mà không phải chạy trốn, các ngươi có lá gan liền đi theo ta, ta mang bọn ngươi giết vào tổng bộ Mả Thương, không có can đảm liền lưu lại, giúp ta chiếu cố tốt hai bà cháu các nàng.

Lâm Minh vừa nói vừa chỉ tay về Tiểu Thanh Hà cùng nãi nãi nàng, song lời này rơi vào trong tai những võ giả khác, không khác gì tiếng sét giữa trời quang.

Trong lúc nhất thời bọn họ toàn bộ ngây ngẩn cả người, không có ai dám tin tưởng lỗ tai của mình.

Cái gì?

Thiếu niên này là muốn một người giết vào bộ lạc Mặc Thương? Hắn điên rồi!

Lâm Minh không chút hoang mang rút ra một thanh đao bảo khí địa giai hạ phẩm từ trong Tu Di giới, ánh đao chợt lóe, trực tiếp chém đứt xích phong nguyên trên tay những người này, dễ dàng tựa như chặt đứt cành khô.

Phải biết rằng, xích phong nguyên trải qua công nghệ chế tạo đặc thù, vừa khắc dấu ký hiệu đặc thù của Cự Ma tộc, cực kỳ cứng rắn, võ giả Tiên Thiên bình thường cũng rất khó chặt đứt trong thời gian ngắn, nhưng là ở trên tay Lâm Minh, quả thực như đồng nát sắt vụn.

Sau khi chặt đứt xiềng xích, Lâm Minh tùy ý ném cái thanh bảo đao địa giai hạ phẩm này cho Hoắc Nguyên, lại rút ra Tử Huyễn thương từ trong Tu Di giới.

Lâm Minh đã thật lâu không có sử dụng Tử Huyễn thương, ở chiến trường Nam Hải, vì che giấu thân phận mà dùng Đại Hoang huyết kích, ở Ma Thần đế cung, bởi vì pháp tắc áp chế, Lôi Hỏa không dùng, cũng phải sử dụng Đại Hoang huyết kích.

Mà trên thực tế, chỉ có cầm Tử Huyễn thương trong tay, phát huy Lôi Hỏa lực đến mức tận cùng, Lâm Minh mới có thể phát huy ra lực chiến đấu mạnh nhất.

- Tráng sĩ, ngươi...

Hoắc Nguyên ngơ ngác nhận lấy cái thanh đao bảo khí địa giai hạ phẩm này, có chút trợn tròn mắt, đao bảo khí địa giai, cho dù là rất nhiều võ giả Tiên Thiên sơ kỳ cũng không có tư cách trang bị, chẳng lẽ cứ đưa cho hắn như vậy?

- Giúp ta chiếu cố tốt bà cháu các nàng.

Lâm Minh quẳng xuống những lời này, triển khai thân pháp bay ra, sau khi đạt tới Tiên Thiên kỳ, Lâm Minh chẳng bao giờ chạy vội hết tốc lực, lúc này triển khai thân pháp Kim Bằng Phá Hư, phối hợp Phong chi ý cảnh, bản thân là võ giả Tiên Thiên thì có năng lực phi hành, tốc độ Lâm Minh trong nháy mắt nhảy lên tới cực hạn.

Trong nháy mắt Lâm Minh đi, những võ giả khác vẫn còn dại ra, phương hướng Lâm Minh đi tới rõ ràng là tổng bộ của bộ lạc Mặc Thương!

Hắn đi thật rồi!

Lấy lực của một người, muốn chống lại bộ lạc Mặc Thương?

Tu vi của Lâm Minh, cũng chỉ là Tiên Thiên kỳ, mà tuổi thoạt nhìn cũng chỉ là chừng hai mươi tuổi, so với bọn hắn cũng trẻ tuổi hơn.

Mà ở bên trong bộ lạc Mặc Thương, chỉ là Ma Tướng lục tinh thì có hơn bốn năm người, Ma Tướng ngũ tinh lại có hơn mười người, những người này liên hợp thực lực lại, là một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố!

Hoắc Nguyên thấy Lâm Minh xông thẳng về tổng bộ của bộ lạc Mặc Thương, sợ hãi cùng hưng phấn trong ánh mắt luân phiên hiện lên, cuối cùng, hắn ném cho đệ đệ bảo khí địa giai cầm trong tay, nói:

- Ngươi chiếu cố tốt bà cháu các nàng, ta muốn đi theo vị anh hùng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK