Lâm Minh đáp ứng lần đổ đấu này cũng không phải là nhất thời nóng lên, trong lòng hắn đại khái có tính toán. Lâm Vũ từng nói, nhân vật như Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc, lần đầu tiên khảo hạch Vạn Sát trận cũng đều bị chặn ở ngoài hạng một trăm ba mươi. Mà Trương Thương xếp hạng một trăm lẻ chín, nghe ra quả thật chênh lệch thật lớn. Lâm Minh cũng không tự đại đến cho rằng mình hiện tại có thể cường đại hơn khi đám người Lăng Sâm vừa mới vào Thất Huyền võ phủ.
Cho nên hắn tự cho mình thời gian một tháng.
Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc bị chặn ở ngoài hạng một trăm ba mươi đó là khi mới vào võ phủ, một tháng sau thì chưa chắc!
Lâm Minh hiện tại hoàn thành Minh Dược phù ít nhất phải nửa tháng, nửa tháng còn lại dùng để hấp thu dược lực của đan dược, củng cố thực lực. Hai viên đan dược Hồng Kim Long Tủy đan và Kim Xà Xích Đảm Hoàn đều là trân phẩm có tiền mà không có hàng, cộng thêm Linh Dược phù tăng phúc, tuyệt đối đủ cho Lâm Minh đột phá Luyện Thể tầng ba, thậm chí còn có thể củng cố tu vi một chút. Đến lúc đó, chênh lệch giữa Lâm Minh và Trương Thương ít nhất hơn nửa cảnh giới!
Nếu là bằng vào công pháp đỉnh cấp Hỗn Độn Cương Đấu kinh của Thần Vực, lại ngay cả nửa cảnh giới đều không thể vượt qua, xếp hạng trên Bài Danh thạch cũng không vào được một trăm hạng đầu, vậy Lâm Minh cũng tự nhận là lần đổ đấu này thua không oan. Như thế, hắn nên kiểm điểm thật tốt!
Nghĩ như vậy, Lâm Minh tiếp tục bắt đầu luyện tập chế tạo Minh Dược phù. Ở phương diện Minh Văn thuật, hắn tuy rằng đạt được trí nhớ của vị tiền bối kia, nhưng kỳ thật tư lịch rất cạn. Đối với Lâm Minh mà nói, nói nghiên cứu sáng tạo mới đều là thời gian quá sớm, hắn phải làm chỉ là không ngừng luyện tập, thuần thục, khiến cho thân thể tìm được loại cảm giác như cá gặp nước trong trí nhớ kia.
Hôm nay, sau khi Lâm Minh theo lệ thường dùng chân nguyên luyện tập rất nhiều lần, hắn bắt đầu dùng tài liệu để luyện tập.
Bắt đầu đã định trước sẽ thất bại, cho nên Lâm Minh lựa chọn đều là tài liệu không đáng tiền nhất.
Đem một phần chất lỏng Bích Thanh Hoa ép ra, Lâm Minh tập trung tinh thần, dùng linh hồn lực đem nó nâng lên không trung, hít sâu một hơi làm cho tâm tình hoàn toàn bình phục lại.
- Bắt đầu đi, hành trình mới!
Lâm Minh yên lặng nói với chính mình, tay phải hắn theo sau hóa thành một chuỗi ảo ảnh mông lung dưới ánh đỏ sáng lạn...
Văn lộ của Minh Dược phù phức tạp hơn nhiều so với Minh Khí phù. Lâm Minh lúc trước với thực lực Luyện Thể tầng một cố vẽ Minh Khí phù, chân nguyên như trứng chọi đá. Hiện giờ thật vất vả đến Luyện Thể tầng hai, chân nguyên dày đặc hơn nhiều, nhưng là đảo mặt lại phải vẽ Minh Dược phù càng thêm tiêu hao chân nguyên, kết quả vẫn là trứng chọi đá!
Tuy nhiên loại tình huống này, Lâm Minh chẳng những không cảm thấy vất vả ngược lại vui vẻ chịu đựng, chỉ có đem chính mình ép tới cực hạn mới có thể tiến bộ nhanh chóng.
Hơn nửa canh giờ qua đi, trên trán Lâm Minh chảy ra mồ hôi rậm rạp. Mỗi một cái phù văn của Minh Dược phù vẽ ra đều khó hơn Minh Khí phù mấy lần. Hắn cắn răng chống đỡ đến hiện tại đã vô cùng cố sức. Tuy rằng đang có Hỗn Độn Chân Nguyên quyết chống đỡ, nhưng là Lâm Minh vẫn không chịu nổi tiêu hao như vậy. Hiện giờ đã gần đến cực hạn mà việc vẽ Linh Dược phù cấp thấp này lại hoàn thành không tới một nửa.
Loại tình huống này, khi Lâm Minh vẽ Minh Khí phù cũng từng gặp phải, muốn trong thời gian ngắn gia tăng tổng lượng chân nguyên trong cơ thể là không hiện thực, con đường duy nhất có thể chính là giảm bớt tỷ lệ thất bại, gia tăng độ thuần thục, tiết kiệm chân nguyên.
Duy trì không nổi nữa...
Lâm Minh cắn chặt răng, gân xanh trên trán gồ lên từng sợi, tuy rằng biết rõ lần này vẽ sẽ thất bại nhưng hắn vẫn muốn kiên trì thêm một hồi, thể nghiệm loại cảm giác này một chút.
Bùng!
Một tiếng nổ vang, phần đông Minh Văn phù trước mặt Lâm Minh như pháo hoa sáng lạn nổ tung, sau khi lửa khói hiện lên, nối tiếp mà đến là bóng tối dày đặc.
- Ồ? Đã tối rồi sao...
Lâm Minh phun ra một hơi thật dài, đặt mông ngồi ở trên giường. Trong phòng hết sức yên tĩnh, Lâm Minh có thể nghe được rõ ràng tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng tim đập của mình.
Quá mệt mỏi! Lâm Minh nằm giang chân dang tay trên giường, ngay cả nhích động ngón tay cũng đều lười. Mấy tháng nay hắn tu luyện Minh Văn thuật, thường xuyên đem linh hồn lực cạn kiệt đến cực hạn, nhưng cũng chưa từng có cảm giác mệt mỏi giống như hôm nay, thậm chí ngay cả sức vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết đều không có. Nếu nói chân nguyên của hắn như một hồ nước, như vậy Minh Dược phù này giống như là sa mạc khô ráo, đem một giọt nước cuối cùng đều hút sạch sẽ.
- Muốn ngủ một giấc quá...
Tuy rằng biết nếu lúc này tu luyện có thể có hiệu quả không tồi, nhưng là linh hồn lực và chân nguyên tiêu hao nghiêm trọng mang tới cảm giác mệt mỏi khiến Lâm Minh hoàn toàn không tập trung được tinh thần.
Ồ? Đúng rồi! Chân Nguyên thạch!
Không ngờ quên mất cái này. Loại thời điểm này, dùng Chân Nguyên thạch bổ sung chân nguyên không phải vừa thích hợp sao!
Lâm Minh cố gượng ngồi dậy, lấy ra mười viên Chân Nguyên thạch nhận được ở giờ học trước, sau đó cầm lấy một viên trong đó bắt đầu tham lam hấp thu lực lượng chân nguyên tinh thuần bên trong.
Chân nguyên nồng đậm thông qua lỗ chân lông ở lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng chảy vào, bởi vì Lâm Minh còn chưa đạt tới Ngưng Mạch kỳ, gân mạch huyệt vị toàn thân bế tắc không thông, chân nguyên chỉ có thể theo lỗ chân lông tiến vào sau đó theo thể xác chậm rãi lưu động.
Nếu là đem sự lưu động của chân nguyên so với giao thông, như vậy thể xác chính là đầm lầy bùn nhão, mà kinh mạch chính là đường lớn rộng mở, căn bản không thể so sánh. Cho nên đột phá Ngưng Mạch kỳ là một lần bay vọt trọng đại của võ giả.
Theo chân nguyên không ngừng tràn vào, thân thể Lâm Minh giống như một hồ nước khô được rót vào suối mát ồ ồ, khoan khoái thoải mái nói không nên lời, mệt mỏi lúc trước bị quét sạch. Lâm Minh bắt đầu vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết hướng dẫn chân nguyên chậm rãi lưu động trong cơ thể.
Tuy rằng Hỗn Độn Chân Nguyên quyết là pháp môn tu luyện chân nguyên cực phẩm, nhưng là dưới tình huống kinh mạch chưa mở, tốc độ lưu chuyển của chân nguyên cũng hết sức có hạn.
Vận chuyển từng chu thiên, chân nguyên càng tích lũy càng nhiều, tốc độ lưu chuyển trong cơ thể cũng không ngừng tăng nhanh, cứ như vậy, non nửa canh giờ qua đi, tốc độ lưu chuyển của chân nguyên trong cơ thể Lâm Minh càng ngày càng nhanh, mơ hồ vượt qua tốc độ đỉnh cao nhất trong quá khứ.
- Ồ? Sao lại như vậy?
Lâm Minh trong lòng cả kinh, tiếp tục vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, tốc độ lưu chuyển chân nguyên vẫn đang tăng nhanh...
Tách! Đúng vào lúc này, theo một tiếng vang khẽ, Chân Nguyên thạch trong tay Lâm Minh nứt ra.
- Hả? Chân Nguyên thạch như vậy là dùng xong rồi?
Lâm Minh cũng không keo kiệt, tiện tay gạt qua, lại cầm lên một viên Chân Nguyên thạch khác, tiếp tục vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết. Theo chân nguyên mới tràn vào lượng lớn, tốc độ lưu chuyển chân nguyên trong cơ thể Lâm Minh lại trèo lên một đỉnh núi cao, hơn nữa không có dấu hiệu đình chỉ gia tốc.
Nếu nói nửa tháng trước, khi Lâm Minh vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, tốc độ chân nguyên lưu chuyển là trẻ con đang học đi, như vậy hiện tại tốc độ chân nguyên lưu chuyển đã là thiếu niên đang chạy băng băng.
Đây... Chẳng lẽ là...
Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng thứ nhất đại thành.
Lâm Minh hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng thứ nhất làm khó mình dài ba tháng rốt cuộc hoàn toàn đột phá!
Lâm Minh lập tức đẩy cửa phòng, triển khai thân pháp nhanh như thỏ động, chạy hướng phòng trắc lực của Thất Huyền võ phủ. Trên ngọc giản nhận được khi nhập học, giới thiệu có liên quan phòng trắc lực, bất kỳ đệ tử nào của Thất Huyền võ phủ đều có thể tùy thời sử dụng, bên trong có bia đá trắc lực. Sau khi Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng một đại thành, Lâm Minh muốn đo xem lực lượng của mình hiện tại rốt cuộc là bao nhiêu.