Lôi Kinh Thiên ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, một bộ thần thái lão tăng nhập định, Lôi Chấn Tử ở một bên, trầm mặt nhìn chăm chú vào thiếu niên tái nhợt, thấy đối phương ngồi ở trên bàn thọ yến bên cạnh, một tay cầm một bình mỹ tửu trăm năm, tay còn lại cầm một chén ngọc, tự rót uống một mình.
- Tiểu Liên, ngươi cảm thấy tên Lôi Mộ Bạch này rốt cuộc là ai?
Trong lòng Lôi Chấn Tử áp chế ngờ vực quá lâu, không nhịn được nói với muội muội của mình.
- Người nào?
Vẻ mặt Chu Tiểu Liên mờ mịt, cầm lấy một quả linh quả, răng rắc một ngụm cắn hơn phân nửa.
- Lôi sư huynh không phải là thiên tài cấp thánh sư phụ tìm được từ lãnh thổ phương bắc sao? Hì hì, lại nói tiếp Ngũ Hành Vực chúng ta đã vài trăm năm không có xuất hiện thiên tài cấp thánh nữa, lần này cần hù chết sáu đại tông môn khác, thử nghĩ xem một lát bọn họ trợn mắt há hốc mồm, ta cũng cảm thấy buồn cười.
Lôi Chấn Tử nghe được liền cau mày, xong Chu Tiểu Liên hồn nhiên chưa tỉnh, tiếp tục đắc ý nói:
- Ca, ngươi là không biết, lúc yến hội bắt đầu, thằng ngốc Triển Vân Gian kia tới tìm ta đối phó Lâm Minh, còn đang cảm khái Mục Thiên Vũ cùng Mục Băng Vân giỏi cỡ nào với ta, lúc ấy ta liền muốn cười, cố nén không nói ra Lôi sư huynh, bằng không Triển Vân Gian nếu là biết Lôi sư huynh còn lợi hại hơn Mục Thiên Vũ cùng Mục Băng Vân cùng lứa, còn không biết hắn sẽ có vẻ mặt thế nào a.
- Nhưng nực cười là Triển Vân Gian rắm thối kia lúc bình thường còn tưởng rằng rất hiểu rõ thiên tài của Lôi Cực tông chúng ta, lần này khẳng định để cho hắn chấn kinh!
Chu Tiểu Liên nói tới đây càng thêm đắc ý, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng. Phảng phất vinh quang lớn lao này giống như cũng là chính nàng, nàng vừa cắn linh quả vừa mơ màng nói:
- Ta thật là không đợi được muốn nhìn cảnh tượng Lôi sư huynh đại sát tứ phương ở trên lôi đài, hành hung cái gì Mục Định Sơn, Mục Tiểu Thanh, đúng đúng đúng, đặc biệt là Lâm Minh chết tiệt kia một bữa!
Chu Tiểu Liên càng nói càng hưng phấn, nghiễm nhiên có khuynh hướng hãm không được xe, nói xong sắc mặt Lôi Chấn Tử càng ngày càng khó coi. Trong lòng hắn mơ hồ có loại dự cảm không lành, khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Liên khi nhắc tới Lôi Mộ Bạch bắt đầu hiện hồng, dự cảm bất an trong lòng hắn rốt cuộc ứng nghiệm. Hắn dùng chân nguyên truyền âm lớn tiếng hỏi:
- Tiểu Liên! Ngươi không phải là thích tiểu tử kia chứ?
Chu Tiểu Liên ngẩn ngơ, khuôn mặt chợt đỏ bừng, giống như là con mèo nhỏ bị giẫm vào đuôi, nói:
- Ca, ngươi nói nhăng gì đấy!
Trong lòng Lôi Chấn Tử chấn động, xong! Nếu như muội muội thật thích tiểu tử kia, tuyệt đối là một bi kịch! Cho dù thân phận Lôi Mộ Bạch không có vấn đề, Lôi Chấn Tử cũng tuyệt không tin người âm lãnh này sẽ không chịu muội muội của hắn, nhưng là hiện tại, hắn biết mình nói gì Chu Tiểu Liên cũng sẠkhông nghe. Hơn nữa mấu chốt là chính bản thân hắn cũng suy đoán không căn cứ, không có bất kỳ chứng cớ nào.
Người này!
Gần nửa canh giờ đã qua, rất nhiều người trên yến hội đã rời nơi nghỉ ngơi, đi ra ngoài đàm tiếu. Luận bàn phạm vi nhỏ, cả ngọn núi tiếng động lớn náo vạn phần.
Lôi Mộ Bạch thủy chung ngồi ở trước bàn yến hội của mình, không nhanh không chậm uống rượu.
- Mục Dục Hoàng chú ý tới ta.
Lôi Mộ Bạch đột nhiên dùng chân nguyên truyền âm nói.
Lôi Kinh Thiên nhắm mắt dưỡng thần như cũ, bất động thanh sắc nói:
- Mục Dục Hoàng đã là Toàn Đan hậu kỳ, mặc dù ngươi cố ý thu liễm khí tức cũng không thể trốn được cảm giác của nàng, chân nguyên dày đặc trên người của ngươi không che giấu được.
Lôi Mộ Bạch cười lạnh một tiếng, nói:
- Nàng tối đa cũng chẳng qua là chú ý tới tu vi thâm hậu của ta mà thôi, ta tu luyện thượng cổ ma công nàng cũng là nhìn không ra, hơn nữa ba năm trước đây ta mười bốn tuổi tựu gia nhập Lôi Cực tông, gián đoạn không ít thời gian, quả thật cũng tu luyện công pháp hạch tâm của Lôi Cực tông, là đệ tử Lôi Cực tông chân chân chính chính, nàng chỉ làm như ta là thiên tài cấp thánh xuất hiện ở Lôi Cực tông mà thôi, cho dù có lòng nghi ngờ, cũng tìm không ra nghi điểm gì.
Thiếu niên tái nhợt rất có tự tin, công pháp hắn tu luyện là quyển trục thượng cổ mà sư tổ hắn tìm được trong một chỗ di tích ở Nam Hải ba trăm năm trước, Mục Dục Hoàng cho dù là phong vương xưng đế, cũng không thể khám phá ra thân phận của mình từ điểm này.
Nhắc tới chuyện tình thượng cổ ma công kia, Lôi Kinh Thiên rốt cục động dung, hắn mở hai mắt ra, trầm giọng nói:
- Lệnh sư đã nói, sẽ không đổi ý chứ?
Thiếu niên tái nhợt cười hắc hắc:
- Tự nhiên sẽ không, cuộc chiến của Ma Vực cùng Thần Hoàng đảo lần này, là một cuộc đại chiến thiên cổ liên quan đến cả Nam Thiên Vực, cũng không phải là một năm nửa năm có thể đánh kết thúc, đến lúc đó, còn phải dựa vào Lôi tông chủ hỗ trợ, gia sư như thế nào lại lật lọng, đồng ý cho Lôi tông chủ tầng thứ nhất của Thượng Cổ ma quyển, một tháng sau sẽ đưa đến trên tay Lôi tông chủ.
Lôi Kinh Thiên hừ một tiếng, lạnh như băng nói:
- Hy vọng các ngươi không nên giở mánh khóe, nếu không, ta sẽ cho các ngươi hối hận!
- Ha ha, dĩ nhiên! Nếu không Lôi tông chủ chỉ cần kích động liên minh của Ngũ Hành Vực cùng Thần Hoàng đảo, Nam Hải Ma Vực ta trận chiến này sẽ càng thêm khó khăn. Lại nói tiếp, lần này phá hư chuyện tình Thần Hoàng đảo cùng Ngũ Hành Vực liên minh, Lôi tông chủ làm vô cùng không tệ, ta sẽ báo chi tiết lên cho gia sư, xin công cho tông chủ.
- Vậy làm phiền thánh tử, chỉ cần đáp ứng điều kiện của lão phu là được.
- Yên tâm, Nam Hải Ma Vực ta cùng Ngũ Hành Vực chỉ có ích lợi hợp tác, không có xung đột ích lợi, Ngũ Hành Vực cùng Nam Thiên Vực cách xa nhau mấy trăm vạn dặm, cho dù Nam Hải Ma Vực ta tương lai thăng cấp làm thánh địa, cũng sẽ không uy hiếp được Ngũ Hành Vực.
Lôi Kinh Thiên không có tỏ vẻ, mặc dù thánh tử của Nam Hải Ma Vực này là một con rắn độc vừa âm lãnh vừa đáng sợ, nhưng là ở một vài phương diện, hắn nói quả thật không sai, từ cổ chí kim, chưa nghe nói qua thánh địa nào vượt quá hai lãnh thổ, U Ma đế thành ban đầu cũng chỉ là quấy nhiễu long trời lở đất ở Nam Thiên Vực mà thôi.
Lôi Kinh Thiên nhắm hai mắt lại một lần nữa, chậm rãi nói:
- Lần này sau khi Nam Hải Ma Vực tóm thâu Thần Hoàng đảo, mới có thể đánh sâu vào thánh địa a?
- Cái này sợ rằng còn khó hơn chút ít, muốn trở thành thánh địa, sợ rằng còn phải nuốt trọn Cực Không tông cùng Thái Huyền điện mới được.
Lôi Mộ Bạch lắc đầu, tông môn ngũ phẩm bình thường cách thánh địa còn có một đoạn đường rất xa, sợ là phải trải qua mấy trăm năm cho tới hơn ngàn năm tích lũy a.
- Muốn trở thành thánh địa, cướp đoạt tài nguyên là vô dụng, chủ yếu nhất chính là bồi dưỡng được một cường giả phong hoàng. Ta xem thánh tử điện hạ, có hy vọng!
Lôi Kinh Thiên thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Lôi Mộ Bạch một cái, khó được khen một câu.
- Ha ha ha ha!
Lôi Mộ Bạch nở nụ cười, chuyện như vậy, mặc dù biết rõ là thành phần khen tặng chiếm đa số, cũng làm cho tâm tình của hắn rất là sảng khoái.
- Nếu là trước kia, tại hạ còn không có cái tự tin này, nhưng là hiện tại, có Thượng Cổ ma quyển trong tay, hơn nữa độ phù hợp Lôi nguyên khí thất phẩm của ta, quả thật có một chút khả năng như vậy! Tuy nhiên, cũng phải có đại khí vận gia thân mới được!
Số mệnh vật này, hư vô mờ mịt, địa vực Thiên Diễn đại lục trăm triệu dặm, nhân khẩu ngàn tỷ người, nhiều người như vậy, vô số thiên tài, nhưng là cường giả phong hoàng xưng đế thưa thớt như thế, trừ một chút lão quái vật ẩn nặc thế gian, tìm kiếm đột phá, chân chính có tên được nghe nhiều nên thuộc, không cao hơn mười người.
Cho dù mười người này cũng là “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi”, có một số có thể cưỡi hạc tây du cũng không chừng.
Xác suất xa vời đến gần như bằng không như thế, để cho vô số thiên tài bóp cổ tay thở dài, cho dù là thiên tài cấp thánh, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng chỉ là dừng bước tại Toàn Đan hậu kỳ, Toàn Đan Chí Cực mà thôi.
Thiên tài muốn trở thành cường giả phong hoàng, nhất định phải trải qua một đám đại cơ duyên, cái này cần số mệnh. Theo ý nào đó đã nói, Lôi Mộ Bạch sinh ra ở bên trong tông môn ngũ phẩm, có thể được môn chủ tông môn ngũ phẩm thu làm đệ tử, tiện đà tu luyện Thượng Cổ ma quyển, coi như là một loại số mệnh.
Phàm là cường giả phong hoàng, căn bản cũng là số mệnh gia thân, thiên tài thêm kỳ ngộ, gặp phải đại cơ duyên, thực lực đột nhiên tăng mạnh, tuổi còn trẻ, liền danh chấn tứ hải, ngạo thị quần hùng!
Có thể nói là trở thành một đối thủ cường đại, tồn tại vô địch trong bạn cùng lứa tuổi, đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của mỗi một lãnh thổ, mỗi một tông môn, tới tấp té ở dưới chân của ngươi, bị ngươi lấy tu vi ngang hàng chiến thắng, thậm chí chiến thắng vượt cấp, lâu ngày sẽ gieo xuống một cỗ tín niệm tất thắng ở trong xương cốt của ngươi, khắc sâu tại trái tim của ngươi, trở thành một phần thực lực cùng thiên phú của ngươi!
Gặp người nào cũng sẽ nỗ lực phấn đấu, hồn nhiên không hãi sợ!
Cỗ tín niệm này, hơn nữa số mệnh rơi xuống, liền có thể để cho một thiên tài nhất phi trùng thiên, trước ba mươi tuổi phá Toàn Đan, trước năm mươi tuổi Toàn Đan Chí Cực, trước tuổi phong hoàng xưng đế!
Mà nếu như một khi qua tuổi, tu vi kia khó có thể tinh tiến nữa, cũng tỷ như người già như Mục Dục Hoàng, Mục Thiên Quang, nếu như có thể dùng thời gian một trăm năm, đề cao tu vi của mình lên một cảnh giới nhỏ, đã là tạo hóa lớn lao.
Tỷ như Lôi Kinh Thiên, đã tại Toàn Đan trung kỳ vây hãm suốt một trăm năm mươi năm, bị vây tới phát điên, nếu không hắn cũng sẽ không vắt óc tìm mưu kế hợp tác cũng Nam Hải Ma Vực, tu luyện Thượng Cổ ma quyển gì đó.
Lôi Kinh Thiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trầm mặt nói:
- Tiểu tử gọi là Lâm Minh kia, tương lai sợ rằng sẽ trở thành đối thủ của ngươi, không nghĩ tới, Thần Hoàng đảo thế nhưng cho tiểu tử này một thanh vũ khí tốt như vậy, cũng không sợ hắn bị người đoạt! Các ngươi chuẩn bị xử lý hắn thế nào đây?
- Ha hả, diệt Thần Hoàng đảo trước rồi hãy nói.
Lôi Mộ Bạch vân đạm phong khinh nói, trong tình hình chung, hai đại tông môn cao nhất giao chiến, ưu tiên tiêu diệt chính là lực lượng trung thành của đối phương, cũng chính là cường giả Toàn Đan cùng Tiên Thiên cường giả, về phần các đệ tử thiên tài của đại tông môn, bọn họ sẽ không cố ý nhằm vào.
Đại tông môn giao chiến, nhiều nhất một hai năm tựu đánh xong, mặc ngươi dù thiên tài thế nào, thời gian một hai năm, thế hệ trẻ cũng không thể trưởng thành đến cảnh giới Toàn Đan, đối với cục diện chiến đấu không có bất kỳ ảnh hưởng.
Ngược lại, sau khi chấm dứt chiến tranh, một phương đệ tử bị diệt môn kia dưới tử vong uy hiếp, thậm chí rất nhiều người sẽ nguyện ý phản bội đầu nhập vào một phương chiến thắng, cam nguyện bị hạ cấm chế, cả đời bị một phương giành thắng lợi sử dụng.
Đây là thủ đoạn thường dùng sau khi tông môn đại chiến của Ma Vực, đại lượng cao thủ tổn thất, quả thật cần một ít nhân thủ để phát triển đại tông môn.
Lôi Mộ Bạch liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, khinh thường nói:
- Đợi đến khi Thần Hoàng đảo bị diệt môn, nếu là hắn thức thời, biết điều một chút để Nam Hải Ma Vực ta hạ cấm chế thì không tính, nếu không ta liền rút máu tươi của hắn ra dùng để luyện công, thi thể của hắn thì chế thành Thi Giáp vệ, cũng vật tận kỳ dụng!