• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chủ tế

Tuyết đọng đầy trên bậc tam cấp. Còn chưa đi ra đến cửa, tất của Bì Bì đã ướt mèm. Taxi dừng dưới bậc tam cấp, cô nhìn đám tuyết dày bám trên thềm, chần chừ một hồi lâu. Hạ Lan Tịnh Đình ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Đừng đi xuống, để tôi giúp cô”.

Dứt lời, anh không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, bèn ôm lấy cô, tay lần sờ đến cửa xe. Bì Bì còn chưa kịp cảm thấy lúng túng thì đã bị đặt vào trong xe chỉ trong chớp mắt.

Cô quay đầu lại, mặt đỏ tía tai nhìn anh, anh vén áo gió, mang theo một thân gió tuyết chui vào trong xe.

Bên ngoài, tuyết phủ đến tận chân trời, trên đường người qua kẻ lại vội vàng. Cả thành phố được bao phủ trong một cảnh sắc hoàn toàn giống nhau, tiếp diễn ngày này qua ngày khác. Anh tài xế rất trẻ, đeo tai nghe, vừa lái xe, vừa nghe thứ nhạc Rock and Roll.

Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên nói: “Con đường này ngày trước có tên là đường Chu Tước. Con dốc trước mặt ngày xưa là một dòng sông, tên gọi là sông Long Tân. Trên sông có một chiếc cầu, là cầu Bát Tiên. Bên cầu có một hiệu xuyên khung [1], trong tiệm có cao vải rất ngon”.

[1] Là một loài thực vật có hoa thuộc họ Hoa tán hay được dùng làm vị thuốc.

“Ngày trước?”, Bì Bì ngẩn người, “Bao nhiêu năm về trước?”.

“Tám trăm năm trước.”

“Tám trăm năm trước”, Bì Bì cười, không tin, “Anh đã đến đây rồi?”.

“Trụ sở vừa rồi trước đây là một tửu lâu, tên là Long Tiêu Các. Rượu Thái Bạch Hoa Thanh trong đó rất ngon.”

Anh ngẩng đầu, như đang chìm dần vào ký ức, trên mặt thoáng hiện ý cười say đắm.

“Là rượu Thái Bạch Hoa – Thanh, hay là rượu Thái Bạch – Hoa Thanh?”, Bì Bì không biết phải ngắt câu thế nào.

“Rượu trong rất đắt, vì nó đã được lọc, chưa được lọc là rượu đục. Cốc vàng đựng rượu thơm, giá không sao sánh nổi, rượu trong thì phải uống bằng cốc vàng. Khi uống cần phải chuốc một chút, cho nên có câu Gái Ngô chuốc rượu mời khách uống [2].”

[2] Câu thơ của Lý Bạch trong bài Kim Lăng tửu tứ lưu biệt.

“Vậy còn rượu đục thì sao? Rượu đục được uống khi nào?”

“Rượu đục thường được uống khi mang tâm sự, cho nên Một ly rượu đục nhớ quê xa, công danh chưa đạt về đành sao? [3]; cho nênGian nan khổ hận đầu thêm bạc – Quặt quẹo đành kiêng chén giải buồn [4].”

[3] Câu thơ trong bài Ngư giao ngạo – Thu tứ của Phạm Trọng Yêm.

[4] Câu thơ trong bài Đăng cao của Đỗ Phủ, bản dịch của Nam Trân.

“Nói như vậy, Lý Bạch thích tiêu tiền hơn Đỗ Phủ rồi?”

“Chính xác.”

Bì Bì không kìm được lòng ngưỡng mộ, thành thật khen, “Hạ Lan, tôi cảm thấy anh rất có học thức”.

Anh vuốt cằm, “Quá khen”.

Bì Bì tiếp tục khen, “Gần đây đang thịnh hành một từ rất thích hợp với anh”.

“Từ gì?”

“Văn hóa khủng long.”

Trận tuyết này khiến mọi người ở thành phố C vô cùng chật vật. Trên đường đâu đâu cũng là cảnh xe cộ bị trơn trượt đến mức không sao đi được nữa. Tối qua Bì Bì bị lạnh nên hôm nay giọng nói có hơi khàn khàn. Trên tay anh tài xế vẫn còn non nửa điếu thuốc không buồn vứt đi, nhất quyết muốn hé cửa xe ra một chút để hút nốt hơi cuối cùng. Mặc dù thiết bị sưởi ấm trong xe rất tốt, từng hơi khói thuốc cũng được thở ra ngoài, nhưng bầu không khí vẫn không được trong lành.

Hạ Lan Tịnh Đình không ngừng chau mày, nhìn dáng vẻ như sắp nổi giận đến nơi. Thấy vậy, Bì Bì vội vàng vỗ vào cánh tay anh, ý bảo hãy kiềm chế. Hai người bèn chẳng ai lên tiếng, đợi cho anh tài xế hút xong điếu thuốc, Bì Bì đóng cửa sổ xe trước tiên.

“Trận tuyết lớn năm nay thật là hiếm thấy đấy.”

“Vào năm Tuyên Hòa [5], nơi đây tuyết cũng đã từng rơi rất dày, khi ấy gió cũng giống hệt hôm nay, vừa lạnh vừa buốt. Nhưng, đến vài tháng nữa, mẫu đơn tôi trồng sẽ nở hoa.”

[5] Niên hiệu của vua Huy Tông thời Tống, Trung Quốc, (1119-1125).

Vì sao qua miệng Hạ Lan Tịnh Đình, thời gian luôn trôi đi nhanh đến thế? Bì Bì trộm nghĩ, mấy trăm năm, mấy tháng cứ tựa như một cơn gió thổi qua vậy.

“Anh rất thích hoa mẫu đơn sao? Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có người thời Đường mới thích hoa mẫu đơn.”

Mấy năm gần đây, trong thành phố rất thịnh hành trang phục thời Đường, hầu như chiếc váy nào cũng không ngoại lệ, đều được thêu lên bông hoa mẫu đơn. Bì Bì không thích hoa mẫu đơn, cô luôn cảm thấy hoa mẫu đơn nở quá to. Cô thích những đóa hoa nhỏ bé, cho dù khi nở rồi vẫn tựa như những nụ hoa vậy, ví như hoa mai, hóa quế và hoa tulip…

Thế nhưng cô phát hiện ra, hễ nhắc đến hoa mẫu đơn, là khuôn mặt hờ hững của Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên hiện vẻ ấm áp, như thể từng ánh mặt trời cất giấu nơi sâu thẳm trong trái tim anh đang thoát ra ngoài, chiếu sáng cả khuôn mặt.

Trong xe không còn chút hơi lạnh nào.

“Tôi thích hoa mẫu đơn, vì hoa mẫu đơn ăn rất ngon”, anh quay mặt sang nhìn cô. Mặc dù không thấy gì, nhưng anh vẫn thích dõi theo khuôn mặt cô, đâu sợ tầm nhìn chỉ là hư vô, “Tôi thường tưởng tượng, ngàn hoa mẫu đơn đua nở dưới ánh mặt trời chói chang trông sẽ như thế nào?”.

Vừa đúng lúc Bì Bì cũng quay sang nhìn anh. Cô bỗng cảm thấy mặc dù cả khuôn mặt anh dường như lúc nào cũng ẩn sau chiếc kính râm, mặc dù mắt anh không nhìn thấy gì, nhưng ở trước anh, tất cả những suy nghĩ trong cô lại không sao che giấu nổi. Hơn nữa, theo trí nhớ của cô, Hạ Lan Tịnh Đình chưa bao giờ nói với cô bằng giọng điệu mỏng manh yếu ớt như thế này. Anh đã may mắn sống đến chín trăm tuổi, điểm đáng tiếc này xem là gì chứ?

Thế nhưng, mắt cô vẫn ướt: “Anh… chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời sao?”.

Anh lắc đầu.

“Thực ra mặt trời ấm áp hơn mặt trăng, hình dạng đều như nhau.”

Anh bỏ kính râm xuống, ánh mắt vô định nhìn chăm chú vào cô, “Vậy sao?”.

Bì Bì bỗng thấy lạnh sống lưng, cảm nhận một ánh mắt vô hình đang dò xét mình, ánh mắt có thể nhìn thấu tận xương cốt người ta.

“Đúng thế”, giọng Bì Bì bắt đầu trở nên run rẩy, “Thực ra anh không nhất thiết phải đeo kính râm. Không đeo kính, trông anh còn đẹp trai hơn ấy”.

“Đeo kính râm không phải bởi bản thân đẹp trai hay không, mà vì sức khỏe và sự an toàn của mọi người thôi”, anh hừ một tiếng, rồi lại đeo kính lên.

Bì Bì vội vàng hỏi, “Tại sao?”.

Anh bỗng trầm lặng, như thể đang suy nghĩ xem vấn đề này nên trả lời thế nào.

“Chẳng phải anh không nhìn thấy gì sao? Vì sao vẫn có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của người khác?”, Bì Bì quyết hỏi cho được.

“Mặc dù tu luyện nhiều năm rồi, nhưng tôi vẫn không thể tự do thu hoặc phát năng lượng của bản thân theo ý muốn. Thông thường, cho dù là nhìn thấy hay không nhìn thấy, mắt tôi cũng sẽ tự động hấp thu nguyên khí của người khác. Nếu như tôi chăm chú nhìn một ai đó, con trai thì lập tức mất khả năng sinh lý, con gái thì cả đời không thể mang thai. Tôi không thể khống chế được tình trạng này.”

Anh vừa dứt lời, Bì Bì liền nhanh như chớp lùi ra sau một thước, mắt trợn tròn, “Hạ Lan Tịnh Đình, sao anh không nói sớm! Anh đã nhìn tôi bao nhiêu lâu rồi?... Có phải tôi đã biến thành cương thi rồi không?”.

“Chẳng phải bây giờ cô vẫn ổn đó sao?”, anh cười nói.

“Dừng xe! Tài xế, cho tôi xuống”, Bì Bì không buồn để ý đến anh, nhào tới phía trước, tay đập liên hồi vào vai anh tài xế.

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, Bì Bì mở cửa xe rồi nhảy xuống với tốc độ nhanh nhất. Cô không hề biết đám tuyết đọng trên mặt đất vừa tan, cô chỉ đi tất vải nên trong phút chốc đã ướt hết.

Bất chợt cái lạnh truyền từ bàn chân lên tới đỉnh đầu, Bì Bì đột nhiên lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.

Nhưng thình lình có người đỡ cô từ phía sau, rồi kéo cô lên bậc tam cấp, “Cũng đến nhà hàng rồi, chúng ta lên ăn cơm thôi”.

“Hạ Lan Tịnh Đình, anh cách xa tôi một chút có được không?”, Bì Bì không thôi cầu xin, “Từ nhỏ thành tích môn Toán của tôi đã không đạt yêu cầu, mua xổ số thì chẳng trúng nổi một lần, gia đình tôi ngoài tám đời chưa có ai phát tài, điều này chứng minh dù là nguyên khí hay vận may thì tôi cũng luôn luôn không đủ. Anh mà tiếp tục hút nữa, tôi sẽ trở thành kẻ đần độn mất. Mặc dù tôi bé nhỏ nhưng con chim sẻ nhỏ bé thì cũng có đủ ngũ tạng, sau này cũng phải thành gia lập thất, lấy chồng sinh con… Anh là hồ ly, trên đường này biết bao người con gái có nguyên khí tốt, anh tha cho tôi, đi tìm người khác đi, có được không?”.

“Làm gì mà đáng thương như vậy chứ? Tôi cũng có làm gì cô đâu. Cô đã từng ăn máu của tôi nên cũng coi như có sức miễn dịch rồi”, dường như sợ cô trượt ngã, Hạ Lan Tịnh Đình giữ chặt lấy cô, “Hơn nữa, bây giờ tất cả các hiện tượng sinh lý của cô đều rất bình thường, có đúng không? Tôi thề tuyệt đối sẽ không làm gì cô, thậm chí không động đến một sợi tóc của cô”.

Hạ Lan Tịnh Đình càng thề thốt, Bì Bì càng sợ đến mức toàn thân như muốn mềm nhũn ra, “Vậy vừa rồi ở trên xe anh còn nhìn chằm chằm vào tôi…”.

“Tôi nhìn cô bao lâu cũng không sao cả, thật đấy. Nếu như thật sự có làm sao… cô nói rất đúng… những lần tôi nhìn cô đó, cô có thể đã biến thành cương thi rồi.”

“…”, Bì Bì cảm thấy bản thân như bị hạ đường huyết.

Hạ Lan Tịnh Đình nhân cơ hội kéo nhẹ eo cô, ôm cô vào lòng, điềm đạm khuyên, “Vào đi, trên báo có nói món phổi phu thê ở đây rất ngon”.

“Tôi còn nuốt trôi sao?”, Bì Bì buồn bực nói.

“Sao lại không nuốt trôi? Chẳng phải khẩu vị của cô luôn rất tốt đó ư?”

Vừa nói như vậy, Bì Bì lại đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Hạ Lan Tịnh Đình, mình đã nôn cả một ngày, từ buổi tối hôm ăn phải quả táo dính máu của anh, cô liền không cảm thấy buồn nôn nữa. Sau đó vấn đề ăn uống cũng rất bình thường, tạm thời vẫn được coi là khỏe mạnh.

Thấy Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng vồn vã và thân thiết đỡ cô, những người đi qua đều cười thầm trong bụng, cho rằng họ là một cặp tình nhân. Cô không khỏi hoài nghi, lẽ nào trên người anh chàng này chỉ có mắt là có thể hấp thụ nguyên khí? Lỡ như tay anh ta, hoặc mỗi một lỗ chân lông của anh ta cũng có thể hút nguyên khí thì sao đây?

Bì Bì đang nghĩ ngợi lung tung thì Hạ Lan Tịnh Đình đã đỡ cô ngồi vào vị trí. Nhà hàng vô cùng sạch sẽ, phía sau còn có một bể cá to nuôi rất nhiều cá. Vừa ngồi xuống ghế, Bì Bì liền phát hiện ra đám cá trong bể chia thành hai phần đều đặn, một phần dốc sức bơi về bên phải, một phần lại nỗ lực bơi về phía trái.

“Hạ Lan, đám cá này làm sao thế?”

“Cái gì làm sao?”

“Vì sao chúng lại chen chúc bơi về hai bên như thế?”

“Làm sao tôi biết được? Tôi còn không nhìn thấy gì.”

“Hạ Lan Tịnh Đình.”

“Khả năng là chúng không thích tôi”, Hạ Lan Tịnh Đình nhún vai, khuôn mặt như kẻ vô tội, “Hoặc là chúng ghét nhau”.

“Có còn cảm thấy bất an vì anh, huống chi là người.”

“Tôi xin thề với cô, tôi là một hồ ly lương thiện, học thức uyên bác, đức tính cao thượng”, Hạ Lan Tịnh Đình gọi người phục vụ đến đọc thực đơn giúp mình, sau đó nhanh chóng chọn xong món, “Phổi phu thê, cá diếc đun với đậu tằm, dưa chuột xào, ba món đó đủ không?”.

Món ăn rất nhanh chóng được đưa lên, khi cá diếc vẫn còn ở trong nhà bếp, Hạ Lan Tịnh Đình đã than thở, “Thôi chết, vỡ mật rồi. Đầu bếp kiểu gì vậy chứ. Cô đừng ăn món này nữa”.

“Anh chỉ nhiều lời”, Bì Bì phá lên cười, thấy anh vẫn ngồi im ở đó, bèn hỏi: “Anh không uống chút gì à?”.

“Tôi muốn uống nước lạnh.”

“Để tôi bảo người đến chợ hoa mua cho anh chút hoa nhé.”

“Tôi khôn ăn đồ nơi công cộng”, anh cúi đầu, “Như thế sẽ có người cảm thấy tôi rất kỳ lạ”.

“Thực ra các anh trà trộn vào xã hội loài người cũng chẳng dễ dàng gì”, cô tỏ ra thấu hiểu.

Ăn được một nửa, điện thoại bỗng đổ chuông, Bì Bì nhìn tên người gọi đến là Gia Lân.

“A lô, Bì Bì.”

“Gia Lân.”

“Hôm qua đi vội quá, tớ quên mất không nói với cậu việc chính. Buổi sinh nhật lần thứ năm mươi của mẹ tớ không tổ chức nữa. Bố tớ quyết định đưa mẹ tới Vân Nam chơi một chuyến.”

“… Ồ”, tại sao không nói sớm chứ? Bì Bì không ngừng thương xót cho món tổ yến trị giá tám trăm tệ kia, còn có năm chai tương đậu tằm bà cô làm nữa.

“Thật xin lỗi, nhưng tớ lại cảm thấy hủy bỏ bữa tiệc cũng tốt, cậu đỡ phải tốn tiền mua quà cáp”, ở đầu bên kia, Gia Lân cẩn thận nói lời xin lỗi.

Bì Bì hận không thể đánh cho bản thân mình một trận.

Ngắt điện thoại, Bì Bì không kìm được nói với Hạ Lan Tịnh Đình, “À, đúng rồi, anh có thích ăn tương đậu tằm không?”.

“Không ăn.”

“Đảm bảo đều là thực phẩm sạch từ thiên nhiên.”

“Không ăn.”

“Anh thử ăn cánh hoa chấm tương xem, đảm bảo sẽ rất ngon. Chỉ ăn hoa không thì đơn điệu quá.”

“Không ăn.”

“Thử một chút được không? Tôi có rất nhiều tương đang đợi để đi tặng người ta đấy.”

Anh nghĩ một chút, sau đó gật đầu, “Được rồi”.

Bì Bì vô cùng mừng rỡ, đang định cảm ơn anh thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Nhạc chuông cực kỳ đơn giản, là khúc nhạc ở gam Mi trưởng, Hạ Lan Tịnh Đình nhận điện thoại, “A lô”.

… “Ngày mai tôi sẽ tới.”

… “Chi phiếu đã chuẩn bị xong cả rồi.”

… “Tôi không quan tâm chuyện đường dài, toi lo lắng về tình trạng khử độc.”

… “Cảm ơn, tôi không cần hàng mẫu.”

… “Được rồi, tối nay sẽ trả lời ngài, tạm biệt.”

Dập máy, Hạ Lan Tịnh Đình ngẩng đầu nhìn Bì Bì, bộ dạng như đầy một bụng tâm sự.

“Anh có cuộc làm ăn à?”, Bì Bì hỏi.

Anh gật đầu, đột nhiên nói, “Bên cạnh có một cửa hiệu, tôi đưa cô đi mua đôi giày nhé”.

Hai người chia tay nhau ở cửa của hiệu giày. Bì bì bèn đổi sang bắt taxi tới Tòa soạn báo. Cô đi vào cửa chính từ một con đường không thường xuyên đi qua, khi ngang qua một quầy báo, cô bỗng nhìn thấy bên trên có treo tờ Nguyệt san tiểu thuyết kỳ mới nhất. Đang định lấy tiền ra mua, Bì Bì đột nhiên phát hiện Hạ Lan Tịnh Đình vẫn luôn cầm túi nilon có đựng ví tiền của mình, lúc chia tay cô quên mất không lấy lại, toàn bộ số tiền lẻ trong túi áo thì cô đã trả tiền taxi hết rồi, nên đành nói với chủ quầy báo, “Xin lỗi, cháu không mua nữa, cháu quên không mang theo tiền”.

Chủ quầy là một người ở độ tuổi trung niên dáng vẻ ưa nhìn, nhìn Bì Bì với ánh mắt kỳ lạ, sau đó bất chợt lên tiếng, “Không quan trọng, tôi sẽ tặng cô”.

“Không không không”, Bì Bì liên tục xua tay. Bố cô cũng là người kinh doanh nhỏ, cô hiểu rất rõ kiếm được đồng tiền không hề dễ dàng, “Cảm ơn ý tốt của chú, cháu sẽ đến mua sau ạ”.

Người kia vẫn dứt khoát đưa cho cô, “Cầm lấy đi”.

“Ờ… vâng ạ. Vậy cứ coi như cháu mua chịu, tan làm cháu sẽ đến trả tiền cho chú”, từ chối thì bất kính, cô đành phải nhận lấy.

“Một chút tiền ấy mà, không cần trả lại đâu”, biểu cảm trên mặt người đàn ông này vô cùng kỳ lạ, chần chừ giây lát, dường như đang lấy thêm can đảm, “Tôi có thể xin cô ban phúc không?”.

“Ban phúc?”, Bì Bì nghi hoặc mình nghe nhầm, bản thân đâu phải là phật sống, “Ban phúc gì chứ? Ban như thế nào?”.

Người đàn ông nọ cúi đầu xuống, bỏ chiếc mũ vải ra, giọng điệu vô cùng thành kính, “Xin cô hãy xoa đầu tôi một chút là được rồi”.

Điều này không hề khó.

Bì Bì rất thoải mái xoa đầu ông ta, xoa được một nửa, đột nhiên như bừng tỉnh, “Lẽ nào chú có quen với Hạ Lan…”.

Người kia vội vàng ngắt lời, “Tên húy của Chủ tế không được gọi tùy tiện”.

“Ừm…”, Bì Bì mở to đôi mắt, “Vậy sao?”.

Ông ta thành thật gật đầu, nhưng vẫn không dám ngẩng lên nhìn cô, thái độ trò chuyện cũng cẩn thận và cung kính, đồng thời vô cùng khiêm nhường.

“Chú… có quen Chủ tế ư?”, Bì Bì hỏi thăm dò.

“Không quen. Chủ tế không thể tùy tiện quen được, trừ khi cô bằng lòng giới thiệu.”

Bì Bì ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt, đầu chợt thấy choáng váng, không khỏi vịn tay vào bàn. Người kia nhìn tấm thể đeo trên ngực cô, bỗng giật mình nói, “Cô gái, cô có tên như thế này, Chủ tế không tức giận sao?”.

“Tên là do bố cháu đặt cho.”

Cô cầm cuốn tạp chí đang định rời đi, nhưng nghĩ một lúc, bỗng quay người lại, “Đúng rồi, làm sao chú biết cháu có quen với Chủ tế?”.

Người đàn ông nghĩ một lát, sau đó trả lời, “Bởi vì cô bị Chủ tế cấy hương rồi”.

“Cấy hương? Như thế có nghĩa là sao?”

“Có nghĩa là, trên người cô có một mùi hương đặc biệt của Chủ tế.”

Bì Bì cuống quýt, “Xin hỏi, Chủ tế của các chú cấy hương cho người khác ư?”.

Biểu cảm của người đàn ông nọ đột nhiên trở nên vô cùng khó lường, im lặng một lúc lâu, rồi mới thật thà trả lời, “Từ trước đến giờ Chủ tế chưa từng cấy hương cho bất cứ ai… trừ khi đó là người phụ nữ của Chủ tế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK