• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chiêu cuối cùng

Cả tháng đó Bì Bì chỉ đợi có một việc.

Cuộc gọi của Triệu Tùng.

Cô biết chắc chắn hắn ta sẽ đến lấy chiếc chìa khóa này. Chìa khóa là thứ đặt cược duy nhất của cô.

Sau một tuần, Tô My gọi điện thoại cho cô nói Triệu Tùng vẫn đang ở Bắc cực.

Ba tuần sau, Tô My lại gọi điện thoại báo cho cô biết Triệu Tùng đã quay trở lại.

Sau hôm nhận được điện thoại của Tô My, Bì Bì liền nhận được điện thoại của một số lạ.

Giọng nói lạ, số điện thoại lạ.

“Chào cô, cho hỏi cô có phải là cô Quan không?”

“Chính là tôi.”

“Tôi là bạn của Triệu Tùng, tên là Trần Quảng, nghe nói cô Quan có việc cần tìm anh ấy?”.

“Đúng vậy.”

“Triệu Tùng nói, cho dù có việc gì, cô Quan cũng có thể trực tiếp nói với tôi, Triệu Tùng sẽ không tới gặp cô đâu.”

Bì Bì đang uống trà, bèn uống một hơi cạn sạch chỗ trà trong cốc, rồi chậm rãi nói, “Nếu như Triệu Tùng không muốn gặp tôi, thì chẳng có gì cần nói cả”.

“Có lẽ cô Quan sẽ lo lắng cho sự an toàn của gia đình mình.”

“Đây cũng chính là điều kiện trao đổi của tôi”, giọng điệu của cô rõ ràng là đang bàn việc, “Hạ Lan Tịnh Đình đã trở về nguyên hình, tôi chẳng còn chút hứng thú gì với việc của giới hồ ly các anh nữa. Tôi bằng lòng đưa chìa khóa ra, điều kiện là các anh buộc phải bảo đảm không được quấy rầy tôi và người nhà tôi nữa”.

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ, “Đây là một cuộc trao đổi vô cùng đơn giản”.

“Đúng là rất đơn giản, nhưng tôi muốn nghe thấy đích thân ngài Chủ tế hứa với mình điều đó.”

“Điều đó là đương nhiên, tộc hồ ly chúng tôi rất coi trọng chữ Tín, sự đảm bảo của ngài Chủ tế đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh rồi”, người đàn ông kia nói thành thật, “Vậy thì, cô Quan, chúng tôi có thể lấy chiếc chìa khóa đó ở đâu?”.

“Chìa khóa đang ở khu bảo quản cá nhân dưới tầng hầm của Ngân hàng Kiến Thiết Trung Quốc, chi nhánh thành phố C. Nếu muốn đến thì hãy hẹn thời gian cụ thể đi.”

Đầu bên kia bỗng nhiên đổi một giọng khác, “Cô Quan, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, được chứ?”.

Cô nói, “Cũng được, cho tôi một tiếng đồng hồ chuẩn bị…”.

“Một chiếc chìa khóa, có cần phải chuẩn bị không? Cô Quan, cô hãy nhìn chiếc xe con màu đen đang đỗ trước cửa hàng quần áo Giai Hữu chếch bên đường đối diện, chúng tôi sẽ đợi cô trong xe, sau đó chúng ta sẽ cùng tới ngân hàng, được chứ?”

Đã ba tuần trôi qua, mặc dù mới có lần thứ hai nghe thấy giọng Triệu Tùng, nhưng cô vẫn nhớ rõ tiếng phổ thông mang theo âm mũi rất nặng của hắn ta. Hắn ta nói năng rất lịch sự khách sáo, có lẽ rất ít khi ở phương Nam nên giọng điệu như thể vừa mới học được, có chút gượng gạo, đầu lưỡi cong cong, giống như người nước ngoài nói chuyện vậy.

Bì Bì nói, “Được”.

Đây là một con đường lớn với bốn làn đường, thường phải mất mấy phút đợi đèn đỏ. Cô có chút căng thẳng, chỉ sợ người ta nhận ra, toàn thân toát mồ hôi, gáy bỗng lành lạnh như thể có cơn gió âm u nào đó đi theo cô.

Chiếc xe con màu đen với nhãn hiệu rất thông thường, hơi cũ, lốp xe dơ bẩn, có lẽ từ phương xa tới, cửa kính chống nắng màu xám, ở bên ngoài không nhìn thấy người bên trong.

Đèn xanh bật sáng, cô lấy lại bình tĩnh, đi trên đường dành cho người đi bộ.

Khi gần đến chiếc xe, bất chợt có người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám từ trên xe bước xuống. Cô nàng rất xinh đẹp, ăn mặc thời trang, phong cách chững chạc như một bà chủ thành công trong sự nghiệp.

“Cô Quan…”, người phụ nữ đó chặn cô lại, “Mời cô vào cửa hàng một chút”.

Bì Bì bèn đi theo cô ta.

Các cửa hàng nằm trên con đường này hầu như đều bán quần áo. Hiệu quần áo Giai Hữu nằm chính giữa đoạn đường, rộng bằng những cửa hàng khác, tên cũng không mấy nổi bật. Ngày trước Bì Bì thường đến đây dạo và ngắm đồ nhưng chẳng có chút ấn tượng gì với người trong tiệm cả.

Người phụ nữ tùy tiện lấy từ trên giá treo quần áo xuống một bộ váy liền, một bộ đồ lót, và một đôi giày vải rồi đưa cô đến phòng thay đồ, nói: “Phiền cô thay bộ đồ khác”.

Hóa ra là lo lắng cô có mang theo thứ gì bí mật.

Bì Bì liền cởi bỏ quần áo của mình trước mặt người phụ nữ đó, rồi đổi sang bộ quần áo đã được chuẩn bị.

Quả nhiên là làm về thời trang, quần áo cô ta chọn hoàn toàn vừa với dáng người cô.

“Bây giờ có thể đi được chưa?”, Bì Bì hỏi.

“Cô không được đem theo túi xách của mình”, người phụ nữ nói.

“Tôi phải đem theo chứng minh thư và chìa khóa két”, cô nói, “Nếu không tôi sẽ không vào được khu bảo quản của ngân hàng”.

Người phụ nữ liền mở túi xách của cô ra, sau đó ném cho cô chứng minh thư và chiếc chìa khóa.

Chiếc giày vải hơi chật, không vừa với chân cô lắm. Cô đi theo người phụ nữ đó vào trong xe, quả nhiên trông thấy Triệu Tùng đang ngồi trên ghế sau. Hắn ta vẫn rất khách sáo, cười mà như không cười, nói, “Xin chào, cô Quan”.

Khuôn mặt cô thản nhiên, chẳng buồn tiếp lời.

“Cô Quan vẫn đang nhớ nhung Hạ Lan ư?”, hắn ta thở nhẹ một tiếng, lắc đầu, “Đáng tiếc, Hạ Lan chẳng còn nhớ tới cô nữa rồi”.

“Không nhớ? Sao có thể chứ? Chẳng phải tộc hồ ly các anh luôn có trí nhớ rất tốt đó sao?”, Bì Bì hỏi lại.

“Đó là khi hắn vẫn còn chân nguyên. Xin lỗi, tôi nên dùng từ hắn nào đây? Là chữ hắn có bộ Nhân đứng bên cạnh hay bộ Miên trên đầu [1]?”, hắn ta nhìn ngón tay mình, chậm rãi nói.

[1] Trong tiếng Trung, từ để chỉ ngôi thứ ba (anh ấy, cô ấy, hắn, nó…) có âm đọc giống nhau nhưng từ dùng cho người và vật có cách viết khác nhau. Có bộ Nhân đứng bên cạnh (他) là để chỉ anh ấy, còn có bộ Miên trên đầu (它) thường dùng để chỉ vật hoặc con vật.

“Hạ Lan thì tôi không biết, anh thì chắc chắn là phải dùng chữ có bộ khuyển bên cạnh.”

Cô muốn mắng thẳng vào mặt hắn ta là “Đồ cầm thú”, nhưng cô lại nhất thời nghẹn lời, nhớ tới Hạ Lan, mấy từ đó không sao thoát khỏi ra miệng.

May mà chuyện trò chưa được mấy câu thì chiếc xe đã tới trước cửa ngân hàng Kiến Thiết Trung Quốc.

Họ cùng xuống xe.

“Anh có chứng minh thư không?”

“Đương nhiên là có.”

“Vào khu bảo quản dưới tầng hầm cần có chứng minh thư của anh và giấy ủy quyền của tôi, bởi vì bản thân anh không có đồ bảo quản ở đây.”

“Làm giấy ủy quyền có mất nhiều thời gian không?”

“Không cần, chỉ cần ra quầy điền vào mẫu đơn là được.”

“Vậy tôi đợi cô ở đây.”

Cô điền vào một mẫu đơn, sau đó có nhân viên bảo vệ đưa họ xuống phòng bảo quản dưới tầng hầm, sau khi kiểm tra giấy tờ chứng nhận của hai người, anh ta làm việc theo thường lệ, nói: “Trong khu bảo quản không thể cất giữ chất lỏng, bình đựng khí, những vật phẩm có mùi lạ, vật phẩm có tính phóng xạ, chất độc, súng ống, đồ dễ cháy, dễ nổ và những vật phẩm có tính nguy hiểm, vi phạm pháp luật. Trong những vật cần cất giữ của hai vị không có các chất nêu trên chứ?”.

Bì Bì và Triệu Tùng đồng thời lên tiếng, “Không có”.

“Vậy thì mời hai vị qua kiểm tra về thể khí trên người. Bất cứ vật gì nguy hiểm dễ cháy dễ nổ đều sẽ lập tức bị dò ra được.”

Sau khi qua cửa kiểm tra an toàn, dưới sự dẫn dắt của nhân viên bảo vệ, hai người bước vào cửa phòng bảo quản dưới tầng hầm. Vào cửa là một hệ thống lấy dấu vân tay, Bì Bì đặt ngón trỏ vào máy kiểm tra, cửa điện tử liền tự động mở ra. Cô đưa Triệu Tùng đến một nhà kho ngân hàng dài hun hút. Ở đó Hạ Lan Tịnh Đình đã thuê nguyên một phòng cho mình, bên trong cất giữ những tờ ngân phiếu quan trọng nhất, một vài đồ ngọc và châu báu quý giá, cùng mật khẩu cũng như chìa khóa của các két khác ở các nơi khác. Hạ Lan Tịnh Đình thường đến đây tiến hành mua bán đồ cổ.

Tất cả những thứ ấy đều được cất giữ trong một chiếc két.

“Hạ Lan nói, những thứ đồ bên trong thuộc về tài sản công hữu của tộc hồ ly, dùng cho sự nghiệp chung liên quan đến sự sinh tồn của tộc hồ ly. Anh Triệu, tôi muốn anh đảm bảo với tôi một việc, sau khi tôi đưa cho anh chiếc chìa khóa này rồi, anh không được đến làm phiền cuộc sống của tôi và người nhà tôi. Tôi cũng sẽ hứa với anh, tôi và tộc hồ ly sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ, không còn liên quan gì đến nhau nữa”, cô nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Tùng, nói từng tiếng một.

Một ý cười châm chọc lóe lên trong mắt hắn ta, “Xem ra cô Quan quá đau lòng bởi tộc hồ ly rồi”.

“Anh có thể đảm bảo không?”

“Đương nhiên, tôi đảm bảo. Với danh nghĩa là Chủ tế, tôi xin hứa với cô, nếu lấy được chiếc chìa khóa này, tôi sẽ buông tha cho cô, không đến tìm cô nữa.”

Bì Bì liền đưa chìa khóa cho hắn ta.

Triệu Tùng vội vàng mở két, rồi kéo ngăn kéo trên cùng ra.

Trong ngăn kéo ấy đựng rất nhiều đá quý: cổ ngọc, phỉ thúy, kim cương, cùng những viên đá quý độ thuần chất cao với các loại màu sắc… Tóm lại, đều là những thứ đồ vô giá. Giữa đám đá quý đó tản mát một vài khối đá màu đen như những mẩu mi ca.

Triệu Tùng đang mải suy nghĩ xem loại đá này thuộc nhóm đá quý nào, thì viên đá đó bất chợt lóe lên dưới ánh đèn chiếu rọi trên trần nhà.

Như bị sét đánh, Triệu Tùng lập tức ngã xuống, những món đồ châu báu vương vãi khắp sàn. Nhưng hắn ta vẫn còn chút sức lực, trong khi ngã xuống, hắn ta theo đà túm lấy tay Bì Bì, kéo cô cùng ngã.

Bì Bì bất chấp tất cả bổ nhào đến, hai tay kẹp chặt cổ hắn ta, nhưng hai tay hắn ta cũng đang bóp chặt cổ cô.

Bị thương do đá chiếu, sức lực của Triệu Tùng giảm đi rất nhiều, song lực ở cổ tay vẫn vô cùng lớn, thừa sức để đối phó với Bì Bì.

Cả đời Bì Bì chỉ đánh nhau có hai lần. Lần đầu tiên cô cùng Bội Bội đánh Uông Huyên, nếu không phải Tiểu Cúc đi qua giúp đỡ thì chắc chắn họ đã thua rồi. Lần thứ hai đối thủ là Điền Hân, cô vẫn không chiếm được thế thượng phong, nếu không phải là Gia Lân kéo cô rời đi thì có lẽ cũng đã bị đánh đến thâm tím mặt mày. Nhưng Bì Bì chưa bao giờ đánh nhau với nam sinh, càng chưa bao giờ đánh nhau với đàn ông con trai.

Bàn tay Triệu Tùng mỗi lúc một siết chặt, khiến cô không sao thở nổi, thậm chí cổ cô còn gần bị bóp đến gẫy đôi.

Đúng lúc đó, cô thu tay về, lấy hết chút sức lực cuối cùng đấm thật mạnh vào mặt Triệu Tùng. Tay hắn ta thả lỏng hơn một chút, nhưng lại nhanh chóng túm lấy cánh tay phải của cô.

Ngón tay hắn ta siết lại như gọng kìm, ngay lập tức cô thấy đau buốt đến thấu xương, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng xương mình vỡ nứt. Nhất thời, cô đau tới mức khuôn mặt biến dạng, gắng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay Triệu Tùng. Khó khăn lắm cô mới rút được tay ra thì lại bị hắn ta túm lấy cổ tay.

Một cơn đau truyền tới, cả người cô run rẩy. Cô bèn vung tay trái cố ngắm chuẩn miếng ngọc dài nhỏ hình móc câu trên đất, rồi nhặt lên dùng hết sức lực đâm vào mắt Triệu Tùng. Cô không hề biết rằng hóa ra tay mình cũng thật dữ tợn, sức lực của mình cũng rất kinh khủng, đã khiến khuôn mặt Triệu Tùng đầy những máu. Nhưng hắn ta vẫn cố nắm thật chặt bàn tay cô không buông, xương bên trong đã vỡ vụn, tay cô giờ như bột nhão, bị vặn đi vặn lại, biến thành hình thù kỳ dị.

Những viên đá giống mi ca lấp lánh trên đất, trên trần là những ánh đèn được Hạ Lan Tịnh Đình đặc biệt lắp đặt cho việc giám định cổ ngọc.

Triệu Tùng mỗi lúc một yếu, cuối cùng cả người hắn ta bắn ra, bàn tay thả lỏng.

Cô vội vàng đứng dậy, nhặt thật nhiều đá chiếu rọi lên đầu, lên người và lên mặt hắn ta.

Đôi mắt hắn ta mở to, đôi đồng tử dường như đang muốn vùng vẫy ra khỏi tròng mắt. Nhưng cơ thể hắn ta thì chẳng chút cử động, chỉ biết ngỡ ngàng nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó toàn thân co quắp, run rẩy như một kẻ động kinh. Chỉ một lúc sau, cả người Triệu Tùng vỡ tan tựa như bọt khí, rồi hoàn toàn biến mất trong không trung, chỉ để lại quần áo cùng đôi giày trên đất.

Cô đứng ngẩn người ở đó, kinh ngạc nhìn cảnh tượng thật khó lòng tin được vừa xảy ra, thở hổn hển, quên cả đau đớn.

Trong không trung đột nhiên xuất hiện ba viên ngọc lấp lánh đang trôi nổi.

Một viên màu tím nhạt, một viên màu xanh da trời và một viên màu hồng.

Cô cẩn thận kéo một ngăn kéo khác, rồi từ trong đó lấy ra một chiếc lọ thủy tinh.

Tay phải giờ đã hoàn toàn không nghe theo sự chỉ đạo, cô chỉ đành dùng tay trái.

Cô nhảy lên bàn vụng về chụp lấy ba viên ngọc đang lấp lánh sáng trong không trung. Căn mật thất này không lớn lắm nên rất nhanh hai viên ngọc màu tím nhạt và màu xanh da trời đã chui vào chiếc lọ thủy tinh như hai con đom đóm.

Cô nhón chân vươn tay muốn cời nốt viên ngọc màu hồng vào lọ, không ngờ cô vừa đưa tay, viên ngọc đó đã bay tới, chạm vào trán cô, “bụp” một tiếng hoàn toàn tiêu tan.

Bì Bì ngẩn người trong mười giây, hoảng hốt nhìn lọ thuy tinh trong tay mình.

Nguyên châu của Hạ Lan Tịnh Đình có màu tím nhạt, cô đã tận mắt nhìn thấy, không thể sai được.

Viên ngọc bị vỡ đó nếu không phải của Triệu Tùng, thì chính là của Thanh Mộc rồi.

Cô chỉnh lại quần áo của mình, dọn dẹp sạch sẽ những thứ ngổn ngang trên đất, rồi cất lọ thủy tinh vào trong túi xách, sau đó lại lấy từ trong két ra hai điếu thuốc có kẹp gỗ cây thần bên trong, cố nén cơn đau bên cánh tay phải, rồi bình thản đi ra ngoài.

Đây là khu bảo quản đồ cá nhân của ngân hàng lớn nhất thành phố C, nên mỗi ngày đều có rất nhiều người đi ra đi vào.

Khi cô đi ra vừa hay cũng có một đám người cũng đi ra, cô bèn nhanh chóng hòa vào đám người đó.

Nhân viên bảo vệ đứng kiểm tra ở cửa nhìn đoàn người một cách lơ đãng, không hề phát hiện là đa thiếu mất một người.

Ra đến cửa, cô lấy điếu thuốc, nói với một người trong hàng người, “Phiền anh cho tôi xin chút lửa”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK