Bệnh viện Thiên Mỹ
Bì Bì vẫn có điều thắc mắc trong lòng, nhưng con chim trắng trước mắt bỗng nhiên lay động, sau đó chiếc áo Âu phục cũng dần dần phấp phới, dường như biến thành một lá cờ. Lá cờ mỗi lúc một to, rồi phủ lên đầu cô. Cô chỉ cảm thấy nghẹt thở, nóng lòng muốn đưa tay ra cầu cứu Tu Nhàn, song toàn thân lúc này như mềm nhũn, không tài nào nhấc lên được dù là một ngón tay. Khoảnh khắc đó, cô chìm dần vào cơn mê man.
Đó là một cơn nửa tỉnh nửa mơ. Trước mắt cô chỉ toàn một màu đen kịt, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Cô mơ hồ nghe thấy xung quanh vang lên những âm thanh gì đó, tiếng động cứ vấn vít bên tai như bước vào rạp chiếu phim ầm ĩ. Có người đến đỡ nửa người cô lên, giúp cô cởi bỏ quần áo, sau đó xoa một lớp chất lỏng lạnh buốt vào ngực cô. Một mũi kim được tiêm vào mu bàn tay cô, không biết tại sao cô thấy rất đau, mũi kim như thể đang xuyên qua cả cánh tay cô vậy. Sau đó thứ chất lỏng lành lahj được truyền vào cơ thể, khiến cô cảm thấy cơn lạnh như đang thấm cả vào lục phủ ngũ tạng của mình.
Cuối cùng, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, Bì Bì phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng khác, bức tường màu trắng như tuyết, ga trải giường cũng trắng toát, căn phòng phảng phất mùi rượu cồn nhè nhẹ. Bàn tay cô đang được truyền dịch, chai dịch truyền chỉ còn lại một chút. Bên ngoài cửa sổ là màn đêm bao phủ, không có lấy một ngôi sao, có lẽ giờ đang là đêm khuya.
Ánh đèn huỳnh quang trên đầu rất sáng, mắt cô vẫn chưa thích ứng kịp với chùm sáng đó. Khi đã nhìn rõ mọi thứ trong phòng, cô bỗng phát hiện Hạ Lan Tịnh Đình không ở bên cạnh mình, mà ngồi bên cạnh cô lúc này lại là vị bác sĩ tên Tu Nhàn kia.
Anh ta đang vùi đầu vào việc viết bệnh án. Nghe thấy tiếng động phía bên giường, anh ta liền ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhanh chóng viết một dòng chữ, rồi mới đặt bút xuống, tới bên cạnh cô, rút ống truyền ra khỏi tay cô.
Cơ thể Tu Nhàn cũng phảng phất một hương thơm huyền bí. Khuôn mặt anh ta còn sắc nét hơn cả Hạ Lan Tịnh Đình, mày rậm mắt sâu, hai má gầy gầy, sống mũi thẳng một cách lạ thường, trông hơi giống người nước ngoài. Anh ta thành thạo chuyển cây truyền dịch đi chỗ khác, sau đó lấy ống nghe bệnh kiểm tra tim và phổi cho cô, cuối cùng lại tiếp tục vùi đầu vào viết bệnh án.
Nhìn điệu bộ, có vẻ anh ta chỉ đang làm việc theo thói quen chứ hoàn toàn không để ý đến bệnh nhân đang nằm trên giường.
Bì Bì hít một hơi thật sâu, nói: “Xin hỏi, Hạ Lan Tịnh Đình đang ở đâu?”.
“Ở ngoài cửa.”
Mặc dù chẳng mấy thân thiết với Hạ Lan Tịnh Đình, nhưng nghe thấy anh đang ở bên ngoài, Bì Bì vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trí tò mò của cô bắt đầu nổi lên, “Vì sao các anh lại gọi anh ấy là A Huề? Các anh rất thân thiết với nhau sao? A Huề là biệt danh của anh ấy à?”.
“A Huề là tên của anh ấy.”
“Lẽ nào tên của anh ấy không phải là Hạ Lan Tịnh Đình?”
“Anh ấy là Hạ Lan Huề, Tịnh Đình là tự của anh ấy.”
“Là từ nào? Từ “Tây” trong “phương Tây” ư? [1]”
[1] Từ “Tây” và rất nhiều từ khác đều cùng âm đọc tiếng Trung với “Huề” là “xi”, nên khi nói mà không nhìn chữ, người ta sẽ không biết tên anh là Tây, là Huề hay là một cái tên nào khác. Từ đầu Bì Bì vẫn phát âm đúng tên anh nhưng chưa biết chắc là chữ gì, mà luôn hình dung ra chữ “Tây” trong từ “phương Tây”. Vốn trong bản gốc tiếng Trung tác giả Thi Định Nhu từ đầu đã để Khoan Vĩnh và Tu Nhàn gọi Tịnh Đình là “A Tây” chính bởi dựa theo suy nghĩ của Bì Bì. Tuy nhiên vì tính logic trong tiếng Việt và để dễ theo dõi, biên tập viên xin được để chuẩn tên Tịnh Đình ngay từ đầu là “A Huề” đúng với chữ anh đã viết để thể hiện tên của mình.
Tu Nhàn ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười thần bí, “Không phải, thế này nhé, tôi cho cô mười cơ hội, nếu như cô đoán đúng tên anh ấy là chữ nào, tôi sẽ mất cô năm trăm Nhân dân tệ”.
Anh chàng này thật thú vị. Bì Bì thầm nghĩ trong lòng: Chắc anh không biêt tôi học khoa Báo chí à, khoa Báo chí và khoa Trung văn có mối liên hệ rất chặt chẽ với nhau. Tôi mà đoán sai cả mười lần, thì tôi cũng chẳng thi nghiên cứu sinh nữa.
“Anh nói lời liệu có giữ lời không?”
“Đương nhiên.”
Vì Hạ Lan lớn hơn cô ngoài tám trăm tuổi, nên cô quyết định đoán từ những từ tương đối cổ.
“Hy trong Khang Hy?”
“Không phải.”
“Hy trong Phục Hy?”
“Không phải.”
“Hy trong Thần Hy (ánh bình minh)?”
“Không phải.”
Cô bắt đầu nói đến những từ đơn giản hơn, “Khê trong Khê Thủy (khe suối)?”
“Không phải.”
“Hy trong Hy Vọng?”
“Không đúng.”
“Tích trong Trân Tích (quý trọng)?”
“Không phải.”
Cô bắt đầu nhắc đến những từ không có khả năng, “Hề trong Quy Khứ Lai Hề (quy ẩn)?”.
Lắc đầu.
“Tích trong Bạch Tích (da trắng)?”
Không đúng.
“Tích trong Thanh Tích (rõ ràng)?”
Không phải.
“Tê trong Tê Ngưu (bò tót)?”
“Không đúng, cho cô thêm một cơ hội cuối cùng đó.”
Cô nghĩ đến một từ kỳ lạ, ngày trước cô đã tra tự điển một lần khi đọc cổ văn, nhưng cô chỉ nhớ nó có âm đọc giống từ “Huề”, mà không biết nó được sử dụng với từ nào, “Cái từ… Hất có bộ Nguyệt bên cạnh?”.
“Cô muốn nói đến từ Hất trong Phân Phúc Hất Hất (truyền phát) ư?”
Cô không hiểu Phân Phúc Hất Hất nghĩa là gì, nhưng cũng dễ dàng nhận thấy Tu Nhàn là người học vấn cao: “Chữ Hất đó có bộ Nguyệt bên cạnh không?”.[2]
[2] Các từ “Hy”, “Tích”, “Tê”, “Hất” đều có âm đọc tiếng Trung giống với từ “Huề”.
“Có.”
“Vậy tôi đoán đúng chứ?”
“Không phải.”
“Được rồi”, Bì Bì thở dài một hơi, nản lòng, “Tôi chịu thua, anh nói cho tôi nghe đi rốt cuộc tên anh ấy là từ nào?”.
“Chi bằng cô về nhà tự ra tự điển đi”, Tu Nhàn cười đắc ý, “Tôi cho cô một gợi ý nhé. Cho dù là trong những từ đồng âm hay trong cấc bọ của bản thân từ đó, thì tên của anh ấy cũng có số nét nhiều nhất”.
Nói vòng vo mãi mà vẫn không hỏi được ten của anh, Bì Bì bỗng cảm thấy bản thân như đang bị trêu đùa, nên muốn tìm một cái cớ để chuyển chủ đề, “Anh không làm gì trên người tôi khi tôi hôn mê đấy chứ? Nếu như anh muốn làm phẫu thuật gì cho tôi, hay muốn thay đổi kết cấu cơ thể tôi, thì phải có sự đồng ý của tôi đã”.
Tu Nhàn lạnh lùng nhìn cô, giận dữ, “Cô gái, cô báp đáp ân nhân cứu mạng của mình như thế hả?”.
Bì Bì mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, “Sao lại là cứu mạng chứ? Chẳng qua tôi chỉ thấy đầu hơi choáng váng, muốn đi ngủ một chút thôi mà”.
Sau đó cô muốn ngồi dậy nhưng sắc mặt lập tức thay đổi. Cô muốn cử động các đầu ngón tay, nhưng chợt phát hiện cả cánh tay mình không còn chút sức lực nào, ngón tay vừa nhấc lên đã mềm nhũn ra. Cô muốn nhấc chân nhưng cũng nhận ra hai chân mình nặng trịch, không sao cử động được, như thể bị rót chì vào người [3] vậy.
[3] Đây là một hình phạt vô cùng tàn khốc thời xưa.
Ánh mắt cô bất chợt toát lên nỗi hoảng hốt.
Tu Nhàn nhấc tách trà bên tay lên, lười biếng nhấp một ngụm, nhìn cô đang phí công vô ích giãy giụa trên giường, cười khẽ, nói: “Dám tùy tiện hôn Chủ tế, ha ha, không pahri tìm đến cái chết thì là gì? Cho dù là ở thời đại này hay chín trăm năm về trước, trong tộc hồ ly, bất luận là cô hay là Hạ Lan, hai người đều rước họa sát thân rồi”.
“Tự do yêu đương, quốc gia đề xướng, Chính phủ ủng hộ, anh có quản được không?”
Trên tay Tu Nhàn bỗng xuất hiện con dao phẫu thuật vừa dài vừa mỏng, khuôn mặt hoàn mỹ của anh ta không một chút biểu cảm, cớ khuơ đi khuơ lại con dao trước mặt cô, cất giọng như đang nói mê, “Cô Quan, dù sao cũng mất công đến đây rồi, chi bằng tôi giúp cô phẫu thuật thẩm mỹ nhé. Chứ với khuôn mặt này của cô mà đòi kết đôi với A Huề thì thật là khó coi”.
Cô nhất thời không dám lên tiếng, vô cùng sợ hãi trước dáng vẻ u ám của anh chàng trước mặt.
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta quét qua một lượt trên khuôn mặt cô, nghiên cứu từ mọi góc độ. Sau đó, bàn tay lạnh lẽo của anh ta đưa lên, vẽ những đường phác họa trên khuôn mặt cô.
“Nói thế nào nhỉ, mắt cô không được to cho lắm, cần phải phẫu thuật mở rộng khóe mắt, vứt bỏ đi đám da thừa, như thế đôi mắt sẽ có hồn hơn rất nhiều. Ừm… mũi cũng hơi thấp, cần phải độn lên cho cao. Tôi sẽ dùng phương pháp nâng mũi bằng sụn tự thân, sẽ dùng sụn tai của cô. Yên tâm, yên tâm, sẽ tiến hành phẫu thuật trong mũi, không để lại vết sẹo gì khó coi đâu.”
Anh ta nâng cằm cô lên, nhìn trái nhìn phải rồi lại ngó trước ngó sau, “Cái miệng cũng được nhưng cằm rộng quá, còn hơi ngắn nữa, phải làm phẫu thuật gọt cằm. Tiện thể có thể dùng luôn được sụn lấy ra từ cằm”.
Sau đó anh ta kéo tấm chăn ra, ánh mắt tiếp tục quét xuống dưới, “Thân hình chẳng ra làm sao cả, ngực quá bé. Chi bằng hút mỡ ở eo ra rồi đắp vào ngực…”.
Bì Bì chế giễu, “Chẳng trách khuôn mặt anh trông có vẻ đẹp đến thế, có lẽ đã phẫu thuật đến cả nghìn lần rồi ấy nhỉ. Sắp đuổi kịp Michael Jackson rồi đó”.
“Không có, tôi chưa bao giờ làm phẫu thuật cả”, anh ta nói, “Vẻ đẹp của tôi là vẻ đẹp tự nhiên”.
“Khuôn mặt tôi mặc dù không được đẹp nhưng cũng là vẻ tự nhiên. Tôi không thích vẻ đẹp nhân tạo.”
Tu Nhàn nhìn cô không tiếp lời, như thể tranh luận với phụ nữ là một việc gì đó khiến anh ta vô cùng mất mặt.
Im lặng trong giây lát, Bì Bì đột nhiên lại hỏi, “Trước đây tôi cũng đã từng đến đây, có phải không?”.
Anh ta không buồn trả lời.
Rất nhiều người trong thành phố này đều biết, tiền thân của bệnh viện Thiên Mỹ là một bệnh viện chuyên khoa gan rất nổi tiếng, thành lập sau Giải phóng, chứ không phải là bệnh viện có từ hàng trăm năm.
“Là bao nhiêu năm về trước?”
Anh ta không trả lời câu hỏi ấy, chỉ lạnh lùng nhìn cô, nói: “Xin cô hãy tránh xa A Huề một chút”.
“Tại sao?”
“Sớm muộn gì cô cũng hại chết anh ấy.”
Trái tim cô đột nhiên chấn động, không ngừng đập thình thịch, “Tại sao? Tôi chưa bao giờ làm hại người nào cả”.
“Anh ấy không phải là người.”
“Thậm chí tôi cũng chưa bao giờ làm hại một con kiến.”
“Một lúc nữa anh ấy vào, anh ấy sẽ yêu cầu đưa cô đi. Cô phải dứt khoát ở lại đây, ở lại bệnh viện này, mười ngày”, ánh mắt anh ta vô cùng kỳ lạ, “Tôi đảm bảo trong mười ngày này cô sẽ được chăm sóc tốt nhất, sau mười ngày cô sẽ hoàn toàn bình phục”.
Tại sao lại như vậy? Cô không thể ở bên Hạ Lan Tịnh Đình sao?
Cổ họng Bì Bì bỗng đau rát, cô cố gắng để bản thân mình thật lý trí, “Bác sĩ Tu, tôi đối với anh lần đầu gặp mặt, vì sao tôi phải tin anh, vì sao tôi phải đặt sức khỏe của mình vào tay anh?”.
“Bởi vì tôi là bác sĩ, đồng thời tôi cũng đã cứu mạng cô.”
“Anh cho rằng tôi sẽ thật sự tin vào việc hôn Hạ Lan một chút là tôi sẽ chết sao?”, cô nằm trên giường, khiêu khích, “Anh cho rằng tôi là kẻ ngốc, cho dù anh nói với tôi bất cứ chuyện gì tôi đều tin sao?”.
Tu Nhàn điềm nhiên nói, “Trên thế giới này chỉ có một kẻ ngốc, đó chính là Hạ Lan Tịnh Đình. Bất cứ ai cũng đều thông minh hơn anh ấy”.
Anh ta đang định nói gì đó thì đột nhiên im lặng, bởi vì cánh cửa đã mở ra và Hạ Lan Tịnh Đình bước vào.
Tu Nhàn rất tự giác đứng dậy, gật đầu chào anh.
Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Tôi muốn ngồi với cô ấy một lát”. Vẻ mặt anh nghiêm túc, đầy quyền uy. Tu Nhàn không nói lời nào đi ra khỏi phòng bệnh.
Bì Bì cố giương mắt nhìn anh, bỗng phát hiện khuôn mặt anh có chút tiều tụy, cằm lún phún râu. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhưng giờ nó vô cùng nhăn nhúm, cổ áo bẻ lệch không cân đối. Rõ ràng bên giường có một chiếc ghế dựa, nhưng anh không ngồi, mà nắm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn khẽ, sau đó ngồi xuống một chân quỳ trên đất.
“Cô cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Bì Bì như bị mê hoặc, khẽ “ừm” một tiếng, cả đời này cô chưa từng nghe thấy giọng nói nào lại dịu dàng nhường ấy.
“Tôi đỡ nhiều rồi, chỉ là cả người mềm nhũn không có sức lực”, cô khẽ bảo.
Khi nói chuyện, Hạ Lan Tịnh Đình cứ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm tình lộ vẻ thương hại dường như muốn nuốt chửng lấy cô. Anh vuốt nhẹ khuôn mặt cô, hỏi: “Bì Bì, cô có tin tôi không?”.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn vui vẻ gật đầu.
“Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng mười ngày, mong cô hãy hoàn toàn tin tưởng tôi, giống như tin tưởng một người thân vậy, có được không?”, anh chân thành hỏi, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng, ánh mắt vẫn dán chặt trên khuôn mặt cô.
Bị ánh mắt ấy nhìn vào, Bì Bì như cảm thấy linh hồn mình cũng không có cách nào trốn chạy.
“Đã xảy ra chuyện gì ư?”, Bì Bì sợ hãi, “Tôi… tôi sẽ chết sao?”.
“Không thể”, giọng anh an ủi như đang nói với một đứa trẻ, “Cô chỉ là không thể cử động được, cần otoi chăm sóc mà thôi”.
Bì Bì cẩn thận đưa ra dự đoán của mình, “Có phải… tôi hôn anh, anh sẽ… sẽ tự động hút hết nguyên khí của tôi không?”.
Anh chần chừ giây lát, rồi gật đầu, “Nguyên lý rất phức tạp, nói một cách đơn giản thì chính là như thế”.
“Vậy anh… vậy anh có thể trả lại nguyên khí cho tôi không?”, Bì Bì vội khẩn cầu, “Không phải tôi tiếc gì nguyên khí của mình đâu, nhưng mà gần đây tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi, rất cần nguyên khí”.
Khóe miệng không hề cử động, nhưng anh đã cười, ý cười biểu hiện nơi đáy mắt, “Nguyên khí của cô hễ vào người tôi rồi thì sẽ trở thành của tôi. Tôi cũng không có cách nào trả lại cho cô được, nhưng tôi sẽ dùng nguyên khí của chính mình để trị thương cho cô. Sẽ có một chút rắc rối nên cần đến mười ngày”.
Bì Bì cảm thấy mười ngày hoàn toàn không phải là lâu. Ngày trước bị viêm phổi, cô cũng phải nằm viện những hai tháng. Nhưng cô lại lập tức nhớ đến lời của Tu Nhàn, liền vội vàng hỏi, “Nếu như rắc rối quá, chi bằng tôi cứ ở lại bệnh viện thì hơn, cũng không cần phải dùng đến nguyên khí của anh. Bác sĩ Tu nói anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cho tôi”.
Cô cố gắng để giọng nói của mình thật kiên quyết.
“Cô bé, cô đang lo lắng cho tôi sao?”, mắt anh sáng lên, đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô.
“Không phải… anh là Chủ tế, chắc chắn sẽ có rất nhiều nguyên khí, chỉ là… chỉ là…”, có lẽ do đã hôn mê trong một thời gian dài nên Bì Bì cảm thấy đầu óc mình không còn linh hoạt nữa. Bình thường trông cô hiền như bụt nhưng đến khi cần thiết lại trở nên mạnh mẽ, nhất định phải tranh đấu đến cùng, dù là một tấc đất. Vậy mà lúc này đây cô muốn tìm một lý do cũng không sao tìm được.
Ánh mắt anh nặng nè, thấy cô ấp a ấp úng mãi mà vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng anh bảo, “Bì Bì, còn một việc nữa tôi vẫn chưa nói với cô. Để cứu cô, bác sĩ đã tiêm vào người cô một loại thuốc, nó có tác dụng phụ rất lớn”.
Vừa nghe thấy thế, lập tức Bì Bì cảm thấy đầu mình như tê dại, hơn thở trở nên khó khăn, “Tác dụng phụ… tác dụng phụ gì?”.
“Cô sẽ bị rụng tóc.”
Cô thở phào một hơi thoải mái, “Không sao, ngày nào tôi cũng bị rụng tóc, rụng một ít cũng không sao cả, tôi nhiều tóc mà”.
“Sẽ rụng hết cả đầu.”
“Cái gì? Cái gì?”, cô bắt đầu kêu lên, “Đây là loại thuốc gì vậy? Biết trước tôi sẽ bị rụng tóc, anh còn không ngăn cản họ? Anh có biết tóc đối với con gái quan trọng như thế nào không?”.
Hạ Lan Tịnh Đình khẽ chặn miệng cô lại, “Nếu như cô đi theo tôi, sau mười ngày tóc sẽ dần dần mọc lại. Còn nếu cô đi theo bác sĩ Tu thì tóc sẽ không thể mọc lại được đâu. Tóm lại cô chọn theo tôi hay theo bác sĩ Tu?”.
To be, or not to be. Điều này cũng phải chọn nữa sao?
Bì Bì nhìn anh, ngơ ngác hồi lâu, không lên tiếng. Một lúc sau, cô lại hỏi: “Họ gọi anh là A Huề, tên anh là Hạ Lan Huề, đúng không?”.
Anh gật đầu, “Tôi có tên và có tự. Tịnh Đình chính là tự của tôi”.
“Là chữ nào thế?”
Anh lấy ra một chiếc bút bi, rồi viết một chữ thật to lên lòng bàn tay cô.
Chữ rất to bởi vì chữ đó rất nhiều nét, thực sự rất nhiều, đồng thời Bì Bì cũng chưa từng nhìn thấy chữ đó bao giờ.
“Hạ Lan Huề.”
Cô luôn tự xưng là bản thân có học vấn, nhưng lần này thì thật khó xử, đành hỏi, “Từ này có nghĩa là gì?”.
“Đây là một thứ thời cổ mọi người dùng để tách hạt dẻ ra khỏi vỏ, có thể làm bằng xương, cũng có thể làm bằng ngọc.”
Sau đó, cô bỗng nhìn thấy miếng ngọc đang đeo trên cổ anh, một đầu nhọn, một đầu tròn, “Chính là thứ này sao?”.
“Đúng thế.”
“Vì sao tên anh lại như thế?”
“Do bố tôi đặt cho.”
Bì Bì nhìn khuôn mặt anh, thần sắc vô cùng cổ quái, “Anh… anh còn có bố sao?”.
“Tôi đâu phải là Tôn Ngộ Không, nên không sinh ra từ đá.”
“Vậy bố… bố anh có khỏe không?”
Bì Bì thầm nghĩ, Hạ Lan Tịnh Đình giờ đã hơn chín trăm tuổi rồi, vậy bố của anh sẽ bao nhiêu tuổi đây?
Chần chừ một lúc, Hạ Lan Tịnh Đình mới nói, “Có lẽ là ông ấy vẫn khỏe”.
“Anh không biết bố anh có khỏe hay không?”
“Ừm.”
“Từ trước tới giờ anh không… liên lạc với ông ấy sao?”
“Tôi không biết nhiều về chuyện của ông ấy”, vẻ mặt anh vô cùng miễn cưỡng, dường như không thích nói tới vấn đề này.
“Vậy… còn mẹ anh thì sao?”
“Bà ấy mất lâu rồi.”
“Chẳng phải anh nói anh là hồ tiên sao? Hồ tiên trường sinh bất lão mà, đúng không?”
“Nếu như lúc nào chúng tôi cũng có nguyên khí”, anh dứt khoát chấm dứt đề tài này, “Cô đừng hỏi nhiều như thế nữa, nên nghỉ ngơi đi thì hơn”.
“Một vấn đề cuối cùng”, Bì Bì bám riết không thôi, “Hạ Lan Huề…”.
“Tôi thích cô gọi tôi là Hạ Lan hoặc Tịnh Đình. Hơn nữa, ngày trước cô…”, đột nhiên ý thức được bản thân lỡ miệng, anh vội vàng thay đổi, “Cô luôn thích những thứ đơn giản. Thứ gì hễ phức tạp một chút là cô liền lơ mơ ngay”.
Bì Bì thích những thứ đơn giản nên cô ghét Toán học. Cô thích màu sắc đơn giản, kiểu dáng đơn giản, thức ăn có mùi vị đơn giản, thậm chí mối quan hệ giữa con người với con người mà trở nên phức tạp đầy mưu toan, cô liền cảm thấy không sao hiểu nổi.
Nói như vậy, Hạ Lan, trước đây… chúng ta quen nhau sao?”
Hạ Lan Tịnh Đình cười, khẽ vuốt khuôn mặt cô, “Không quen. Nếu như đã quen sao cô lại không nhớ ra tôi chứ?”.
“Vậy, hãy nói cho tôi biết, hai vị bác sĩ kia có phải là bạn anh không?”
Hiển nhiên anh rất vui vẻ trả lời vấn đề này, “Phải”.
“Anh và bọn họ… ai nhiều tuổi hơn?”
“Ừm… Tôi nhiều tuổi hơn bọn họ.”
“Nhưng tại sao hôm qua họ không đến dự buổi party?”
“Là hôm kia, cô gái à, cô đã ngủ trọn một ngày rồi.”
“Ồ… vậy sao?”, Bì Bì tiếp tục hỏi, “Vậy tại sao họ không tới party chứ?”.
“Thứ nhất, họ không sinh ra ở đây. Tu Nhàn đến từ Italia, Khoan Vĩnh đến từ Anh. Có người đã đưa họ từ nước ngoài về đây, bởi vì họ là hồ ly thuần chủng. Nói cách khác, họ có một huyết thống vô cùng tốt. Có người hy vọng sự gia nhập của họ có thể cải thiện được gen của tộc mình.”
Chương 26
Hồ ly giống
Cho dù Bì Bì không hiểu “hồ ly thuần chủng” có nghĩa là gì, nhưng ít nhất cô cũng biết ngựa thuần chủng hoặc chó thuần chủng là như thế nào, cô cũng biết nhiệm vụ chủ yếu của chúng là gì. Nghĩ tới đây, nhất thời cô có sự thông cảm sâu sắc đối với Tu Nhàn.
“Nhưng, lẽ nào tộc hồ ly cũng phân chia biên giới lãnh thổ giống con người sao?”, cô vẫn không bỏ qua, tiếp tục hỏi.
Ngoài việc yếu ớt vô lực như một kẻ bại liệt ra, Bì Bì không thấy khó chịu bất cứ nơi nào. Đồng thời, cô phát hiện tối nay tính khí của Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng tốt, anh nhiệt tình trả lời tất cả các câu hỏi của cô như một người thầy trả lời học sinh mẫu giáo vậy. Biết trước đây anh rất mẫn cảm với việc riêng tư, Bì Bì chưa bao giờ tưởng tượng mình lại có đãi ngộ như ngày hôm nay.
Hạ Lan Tịnh Đình trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Đương nhiên chúng tôi cũng có lãnh thổ của mình, nhưng chúng tôi không phân chia ranh giới lãnh thổ như con người… Nói như vậy chỉ là để giúp cô dễ hiểu thôi. Đối với chúng tôi, đường ranh giới lớn nhất chính là ba mươi độ vĩ Bắc. Tất cả hồ ly đều sinh sống ở cực Bắc ba mươi độ vĩ Bắc, còn phần lớn hồ tiên lại hoạt động ở cực Nam ba mươi độ vĩ Bắc”.
Thật kỳ lạ.
Bì Bì luôn cho rằng hồ tiên là do hồ ly biến thành, cho nên chắc chắn chúng là một loại, nhưng nghe nói thế, dường như chúng thuộc hai phạm vi hoàn toàn khác nhau.
“Có phải tất cả các hồ ly đều muốn biến thành hồ tiên không?”
Hạ Lan Tịnh Đình lắc đầu, “Đương nhiên là không phải. Hồ ly sống nơi hoang dã có tuổi thọ rất ngắn, nhiều nhất cũng không quá mười hai năm. Đại đa số hồ ly được sinh ra trong vòng hai ba năm đều không sống được nữa. Nhưng chúng tôi không coi trọng tuổi thọ dài hay ngắn như con người. Là một hồ ly, cô có thể lựa chọn ở lại với tộc hồ ly, cũng có thể lựa chọn tu hành, sống trong tiên giới. Tu hành là một việc vô cùng vất vả, khổ cực và cô đơn, cơ hội thành công cũng không lớn, hoàn toàn không phải tất cả hồ ly đều muốn thành hồ tiên”.
“Vậy còn anh thì sao? Tại sao anh lại muốn tu tiên?”
Hạ Lan Tịnh Đình khẽ cười, “Tôi chẳng thích tu tiên một chút nào, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.
“Tại sao?”
“Hai mắt toi mất đi thị lực, một hồ ly như tôi nếu không tu hành, thì căn bản không có cách nào sống nơi hoang dã được.”
Bì Bì quan sát kỹ đôi mắt anh, có chút không tin, “Không thể nào. Tôi luôn cảm thấy mắt anh có thể nhìn thấy mọi thứ, chỉ là sợ ánh sáng mà thôi”.
Rõ ràng anh cảm thấy mất tự nhiên khi bị cô nhìn ở khoảng cách gần như thế, bèn quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mãi sau này tôi mới có thị lực… đây là một trong những thành quả do nhiều năm tu luyện của tôi”.
Dường như quỳ lâu quá có chút mệt, cuối cùng anh cũng tìm chiếc ghế và ngồi xuống. Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cúi người nhìn cô, cố ý muốn được gần cô hơn, khi nói chuyện, hơi thở của anh phả vào mặt cô, mang theo hương hoa thơm. Đôi đồng tử của anh như chứa cả ánh sao, thần thái nhìn cô vô cùng đặc biệt. Dường như người trước mặt anh không phải là một con người, mà là một bức tranh, thậm chí không phải anh đang nói chuyện với cô, mà đang trò chuyện với một linh hồn ẩn nấp trong đầu cô.
“Tôi rất vui khi có thể nhìn thấy thế giới này, cho dù chỉ vào buổi tối…”, anh khẽ thổn thức, “Có một thời gian rất dài, điều này chính là mơ ước của tôi”.
Nếu như những lời hồ tiên nói đều là thật, thì Bì Bì cảm thấy Hạ Lan Tịnh Đình cũng có thể xem như một tiên nhân. Có lẽ ít nhất tiên nhân cũng luôn cảm thấy vui vẻ. Tiên nhân có thể sống lâu trăm tuổi, tiên nhân nếm mặt nằm gai, tiên nhân hô mưa gọi gió, tiên nhân biến đá thành vàng… Thế giới này chẳng có thứ gì tiên nhân muốn mà không được. Thế nhưng, trên my châu của Hạ Lan Tịnh Đình dường như luôn ẩn chứa điều gì đó buồn bực.
Anh rất ít cười, như thể chưa bao giờ thật sự cảm thấy vui, anh luôn có vô vàn điều phiền muộn, thậm chí… Hình như anh đang phải chịu đựng nỗi giày vò nào đó. Một hồ tiên đã sống chín trăm năm, trong cuộc sống này những điều cần thấy, cần hưởng thụ đều đã trải qua, vậy anh còn thiếu thứ gì đây? Lẽ nào anh cũng có thứ muốn mà không được hay sao?
Bì Bì vui tươi hớn hở phản đối, “Nếu như tôi cũng có thể sống được dến chín trăm tuổi, tôi có thể vứt bỏ thị lực của mình”.
Anh chau mày, vô cùng ngạc nhiên, “Thật không?”.
Cô gật đầu, “Thật”.
“Cô có biết bóng tối là như thế nào không?”
“Thế anh có biết chết là như thế nào không?”, Bì Bì nói, “Chết là bóng tối vô cùng vô tận. Nếu so sánh thì mất đi thị lực chỉ là mất đi một tri giác trong rất nhiều tri giác mà thôi”.
Hạ Lan Tịnh Đình thở dài một hơi, “Bì Bì, cô hoàn toàn không hiểu về cái chết”.
Nặng nề quá, Bì Bì không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa. Bàn bạc với một hồ tiên đã sống đến chín trăm tuổi về ý nghĩa nhân sinh chẳng phải rất hoang đường ư?
Đột nhiên cô nhớ lại buổi hòa nhạc lần trước. Đó là lần đầu tiên cô được biết Hạ Lan Tịnh Đình không nhìn thấy gì vào ban đêm, bèn hỏi, “Nếu như anh bị thương nặng về nguyên khí, thì thị lực của anh cũng sẽ không còn nữa, có phải vậy không?”.
“Đúng thế.”
“Bị gãy xương có tính không?”
Thực ra điều Bì Bì thực sự muốn hỏi là, làm một hồ tiên, liệu Hạ Lan Tịnh Đình có bao giờ bị bệnh không? Anh có bị cảm hay bị sốt giống con người không? Còn nữa, trong quãng thời gian dài đằng đẵng đó, dung mạo của anh có thay đổi không? Họ cũng có điều cấm kỵ sao?
Thế nhưng, Hạ Lan Tịnh Đình không trả lời câu hỏi này.
Nếu Hạ Lan Tịnh Đình muốn lảng tránh chuyện gì, phản ứng của anh rất trực tiếp. Lúc đó anh sẽ im lặng hoặc đột ngột chuyển đề tài. Sau đó cho dù Bì Bì có cố gắng thế nào cũng đừng mơ lấy được đáp án từ miệng anh, dù là một chút ít.
Anh chỉ đáp lại cô bằng sự im lặng, bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bì Bì tự động chuyển đề tài: “Đúng rồi, nói tới biên giới quốc gia và lãnh thổ, quê hương anh ở đâu?”.
Câu trả lời của anh rất mơ hồ, “Quê howng tôi rất lạnh”.
“Khí hậu ở quê tôi lại rất nóng”, Bì Bì nói, “Tôi sinh ra ở thành phố này, tôi chính là người bản địa”.
Anh cười nói, “Tôi biết”.
“Thực ra nếu như anh có tiếng địa phương, có lẽ tôi có thể đoán ra anh đến từ đâu. Đáng tiếc anh không có. Tôi luôn cho rằng anh là người Bắc Kinh, hoặc là người vùng Đông Bắc Trung Quốc”, Bì Bì tiếp tục nói.
Hạ Lan Tịnh Đình nói tiếng phổ thông rất rõ ràng, nhưng không cứng ngắc và nhanh như phát thanh viên chương trình Thời sự, mà rất nhẹ nhàng chậm rãi. Giọng nói của anh rất trầm và cũng rất rõ ràng, mang theo vẻ ung dung tao nhã khó nói thành lời. Ngay cả khi tức giận, giọng anh vẫn vô cùng xúc động người nghe.
“Tôi không nói âm địa phương ư?”, anh hỏi lại.
“Anh có sao?”
“Có thể là cô không nhận ra”, anh nói, “Có điều cô đoán rất đúng, tôi đích thực là người phương Bắc”.
Trò chuyện cùng Hạ Lan Tịnh Đình cũng cần phải có kỹ xảo. Nếu như muốn, anh sẽ trực tiếp nói ra, nếu như không muốn, anh sẽ không ngừng vòng vo.
Bì Bì đành phải quay về với Tu Nhàn và Khoan Vĩnh.
“Tu Nhàn và Khoan Vĩnh không thể đến buổi party bởi vì họ là hồ ly thuần chủng ư?”
“Cũng không hẳn như thế. Thứ nhất, họ tu hành chưa quá năm trăm năm, chưa đủ tư cách. Thứ hai, do họ bị bắt ép làm quá nhiều việc mà bản thân mình không muốn, nên họ trở nên ác cảm với tất cả phái nữ, họ không đồng ý giao du với người khác.”
Bì Bì nói nhỏ, “Ý anh… họ là Gay sao?”.
Hạ Lan Tịnh Đình suy nghĩ, không biết nên dùng từ nào thì thích hợp hơn, đành nói: “Cũng gần như thế. Vì họ không chịu thực hiện trách nhiệm của mình – đương nhiên họ không thừa nhận đó là trách nhiệm của họ - nên họ thuộc nhóm hồ ly bị kỳ thị và đả kích. Đã từng có rất nhiều hồ ly giống như họ, nhưng mấy năm gần đây họ dần dần bị tiêu diệt, hầu như không còn nữa. Họ là hai hồ ly cuối cùng ở khu vực này”.
“Những ai kỳ thị họ thế? Chẳng phải anh là Chủ tế sao? Lẽ nào anh không phải là hồ ly có địa vị cao nhất?”
Hạ Lan Tịnh Đình lắc đầu, “Tôi không phải”.
Bì Bì như hiểu ra vấn đề, “Tôi hiểu rồi, địa vị cao nhất chính là bố anh?”.
Ánh mắt Hạ Lan Tịnh Đình rất hờ hững, dáng điệu không đưa ra ý kiến. Đây là lần thứ hai anh bày ra điệu bộ này, quai hàm cứng như sắt, thậm chí nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ phẫn nộ.
Anh đứng dậy, nói: “Cô truyền nước xong rồi, bây giờ chúng ta về nhé”.
“Trị thương giúp tôi có tiêu hao nhiều nguyên khí của anh không?”, một lần nữa cô nhớ tới lời dặn dò của Tu Nhàn, “Có làm anh bị thương không?”.
“Đương nhiên là không”, anh nhíu mày, dường như đang tức giận bởi có kẻ đã tiết lộ chuyện này cho cô biết.
“Thế nhưng…”
Chẳng có thế nhưng gì cả. Sau nửa tiếng đồng hồ, hai người đã về tới ngôi nhà số 56 của Hạ Lan Tịnh Đình nằm trên đường Nhàn Đình.
Bì Bì cảm thấy mình như thể bị Hạ Lan Tịnh Đình bắt cóc về vào thời khắc trăng sáng sao thưa lúc ba giờ sáng vậy. Mặc dù ánh đèn đường rất sáng, nhưng dường như cả thành phố, cả dãy núi vẫn còn chìm trong giấc nồng.
Chiếc xe lặng lẽ tiến vào gara, Hạ Lan Tịnh Đình bế cô lên từ ghế sau, đi qua phòng khách rồi đặt cô lên chiếc giường rộng lớn trong phòng ngủ. Bì Bì lập tức nhận ra rằng đây không phải là căn phòng cô ở lần trước khi ngã xuống nước. Đây là phòng riêng của chủ nhà, nói một cách khác chính là thư phòng. Căn phòng có diện tích rất lớn, những tủ sách chiếm trọn bốn bức tường, từng ngăn từng ngăn chồng lên nhau, kéo dài từ mặt đất lên tới tận trần nhà. Cả căn phòng phảng phất mùi mực tàu nhàn nhạt.
Mặc dù trong bóng đêm nhưng dường như Hạ Lan Tịnh Đình cũng không thích bật đèn quá sáng. Bất kể là phòng khách hay phòng ngủ, ánh đèn đều rất tối. Mặc dù trong phòng ngủ có rất nhiều đèn nhưng chẳng ngọn đèn nào sáng đến mức đủ để Bì Bì nhìn rõ tên của những cuốn sách bày trên giá phía đối diện.
Hạ Lan Tịnh Đình nói anh không có thói quen đọc sách vào đêm khuya, anh quen dùng sách của người mù, và thích đọc bằng cách dùng tay cảm nhận. Sau đó anh lại phàn nàn rằng sách trên thế giới này đại để đều giống nhau, những câu chuyện mới lạ càng ngày càng ít, chẳng có cuốn nào hay.
Anh có một chiếc máy tính xách tay vô cùng hiện đại, cài đặt phần mềm ngữ âm rất đặc biệt, có thể đọc bất cứ chữ nào xuất hiện trên màn hình, nhưng anh chẳng thích dùng mấy, anh chê giọng nói của phần mềm ấy không hay.
Đại đa số những buổi tối của anh thường dùng để tu luyện, ví như tắm trăng, hoặc đến những nơi đông người xem đấu bóng, xem phim, nghe biểu diễn âm nhạc. Tu luyện xong, anh sẽ có chút mệt mỏi, nhưng thời gian ngủ của anh rất ít, chỉ hai ba tiếng đồng hồ là đủ.
Đặt Bì Bì nằm lên giường, sau đó Hạ Lan Tịnh Đình đi vào nhà tắm, Bì Bì nghe thấy tiếng nước chảy vọng lại từ nhà tắm. Một lúc sau, nước ngừng chảy, Hạ Lan Tịnh Đình bước ra, đứng trên đầu giường của cô, từ trên cao nhìn xuống, nói với cô, “Trước khi trị liệu, tôi phải giúp cô tắm trước đã. Chúng tôi gọi đó là trai giới”.
Bức tường màu xanh nhạt vốn rất ấm áp, nhưng bóng hình calo lớn của Hạ Lan Tịnh Đình in lên đó, ánh sáng nhất thời mờ đi rất nhiều. Bì Bì sợ hãi nhìn anh, hỏi: “Có thể không tắm được không?”.
Anh lắc đầu.
Bì Bì nuốt nước miếng, đành nói: “Vậy… phiền anh đưa tôi đến bồn tắm, sau đó tôi tự tắm được”.
“Nước rất sâu, cô không thể cử động, sẽ bị chìm nghỉm mất.”
“Xin lỗi, tôi muốn có một chút riêng tư”, khẩu khí của cô rất kiên quyết.
“Vào lúc này, tôi có thể khuyên cô là nên từ bỏ ý định đi không?”, anh không hề bị tác động bởi bất cứ điều gì.
“Không được”, cô kiên quyết lắc đầu, “Hoặc là tôi tự tắm, hoặc là không cần tắm nữa, cứ để bẩn cho xong”.
Để phối hợp với khẩu khí của mình, cô nhướng mày, trừng đôi mắt tròn, ra vẻ khiêu khích.
Hạ Lan Tịnh Đình hừ một tiếng, không đáp lời cô, cứ thế bế cô từ trên giường lên. Trên người cô mặc chiếc áo của bệnh nhân, kiểu dáng vô cùng đơn giản, chỉ buộc một chiếc đai mà thôi. Anh khẽ kéo chiếc đai ấy, ngay lập tức cô chẳng còn mảnh vải che thân.
“Á… Anh muốn làm gì?”, cô kêu lên.
“Hãy lễ phép với Chủ tế!”, giọng anh lạnh lùng, “Trong hồ tộc, bất cứ ai trước khi gặp tôi đều phải tắm rửa trai giới”.
“Tôi không phải hồ tộc! Đừng nói chuyện quy tắc của các anh với tôi.”
“Đương nhiên cô không phải. Cô là một con khỉ, một con khỉ nhảy nhót khắp nơi. Cái gì cô cũng ăn, đầy một bụng rác rưởi.”
“Hạ Lan Tịnh Đình, tôi không muốn tắm!”
“Cô gái, cô không tắm không được.”
Trong phòng tắm không có đèn, đóng cửa lại, không gian tối đến mức không thể nhìn rõ năm đầu ngón tay. Bì Bì lập tức phát hiện đây cũng không phải phòng tắm lần trước cô vào khi ngã xuống nước. Phòng tắm này rất rộng, khi nói còn có tiếng vọng lại.
Rõ ràng Hạ Lan Tịnh Đình đã rất quen với việc hoạt động trong bóng đêm. Anh bế cô đi khắp gian phòng nhưng không hề đụng vào bất cứ thứ gì,. Khoảnh khắc ấy, cô vùng vẫy trong lòng anh, cố gắng rướn vai lên, đáng tiếc cánh tay vẫn mềm nhũn không nghe theo sự chỉ đạo của cô. Trên người cô, nơi duy nhất có thể cử động chỉ là ngón tay, nhưng cũng chẳng mấy linh hoạt. Cô đột nhiên nghĩ ra chắc chắn trong mười ngày sắp tới cuộc sống của cô sẽ rất khó khăn. Ví như ăn cơm, thay quần áo cô phải làm sao đây? Đi vệ sinh thì làm thế nào? Lẽ nào tất cả đều do Hạ Lan Tịnh Đình lo liệu? Anh có đủ nhẫn nại không? Có khi nào cảm thấy buồn chán, anh sẽ lập tức ăn thịt cô không?
Nghĩ tới đây, cô bỗng chột dạ, cảm thấy vừa rồi mình không nên cùng anh về. Nhưng đồng thời trong lòng cô cũng dấy lên một cảm giác an toàn đến kỳ lạ. Cô tin rằng Hạ Lan Tịnh Đình sẽ không làm hại cô. Cô cũng không biết niềm tin ấy từ đâu mà có, như thể vào chính cái ngày mà hai người gặp nhau, mặc dù không hề quen biết nhưng Bì Bì vẫn bất chấp tất cả chặn con chó đó giúp anh. Giữa cô và Hạ Lan Tịnh Đình có một sự thân thiết đến kỳ diệu, họ có thể thành thật với nhau mà không cần bất cứ sự giải thích nào.
“Sao lại tối như vậy? Đèn trong phòng tắm hỏng rồi sao?”, cô hỏi.
“Đèn không hỏng, chẳng phải cô muốn được riêng tư ư?”
Cô há hốc miệng, sau đó lại ngậm vào.
Bồn tắm hình như rất rộng và sâu, cơ thể cô vừa chìm xuống nước đã cảm thấy bồng bềnh, dường như cô không làm chủ được bản thân nữa. Cô sợ bị sặc nước, thần sắc có chút hoảng loạn, cử động ngón tay một cách phí công vô ích. Sau đó cô lại thấy chẳng có gì phải lo lắng cả, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn luôn đỡ gáy cô bằng tay trái, giữ cho đầu cô luôn ở trên mặt nước.
Anh tháo nắp chặn nước, cho nước chảy đi hơn một nửa, để cơ thể cô chạm được xuống đáy bồn, sau đó xát xà bông giúp cô từ đầu xuống chân, tắm rửa kỹ càng cho cô, thậm chí còn giúp cô đánh răng nữa.
Tất cả mọi thứ đều được tiến hành trong bóng tối, không ai nhìn thấy ai.
Nhưng khuôn mặt Bì Bì cứ nóng dần lên, trái tim cũng không ngừng đập loạn. Tắm được một nửa, Hạ Lan Tịnh Đình bế cô lên, lật úp người cô xuống, tắm lưng cho cô. Phần trên của cơ thể cô nằm gọn trong vòng tay anh.
Nước rất nóng, nhè nhẹ bốc hơi, dường như trong không trung đầy những giọt nước li ti. Mỗi lần cúi người, cằm anh lại khẽ chạm vào trán cô, bị đám râu cưng cứng cọ vào khiến cô cảm thấy đau. Điều khiến trái tim cô loạn nhịp chính là hương dương xỉ cứ phảng phất toát ra từ vòm ngực anh, mang theo sức quyến rũ hút hồn đầy nam tính. Mồ hôi anh làm ướt khuôn mặt cô, một vài giọt rơi xuống hàng mi. Anh đỡ cô như đang đỡ một cốc rượu, cẩn thận lau người cô, đồng thời cũng thận trọng tránh đi những nơi nhạy cảm trên cơ thể cô. Mặc dù như vậy, cô vẫn như bị khiêu khích, hơi thở bắt đầu hổn hển. Anh nhanh chóng cảm nhận được điều đó, lập tức dừng tay, hỏi, “Sao thế? Không thoải mái à? Có cần gọi điện thoại cho bác sĩ không?”.
“Tôi thấy rất ngột ngạt.”
“Vẫn đang mở cửa sổ mà.”
“Cũng không hẳn là ngột ngạt…”, cô đáp một câu yếu ớt, bất chợt không kìm được đặt lên cổ anh một nụ hôn, nụ hôn vấn vít chẳng rời. Nghe hấy tiếng yết hầu anh chuyển động, cô cho rằng anh sẽ đáp trả lại nụ hôn của mình.
Chẳng phải không thể hôn môi sao? Những nơi khác… chắc là được chứ?
Thế nhưng anh chỉ ngẩn người giây lát, không quan tâm cũng không đáp trả cô, hoàn toàn tập trung vào việc tắm rửa, như thể không hề biết cô đang làm gì vậy. Cô bỗng thấy giận dữ, cắn nhẹ anh một cái. Anh kêu lên một tiếng nhưng vẫn tiếp tục không quan tâm đến cô. Cô vô cùng giận dữ, trừng mắt trong bóng đêm, đột nhiên nói, “Hạ Lan Tịnh Đình, cúi đầu xuống đây”.
“Để làm gì?”
“Hôn tôi một chút.”
“Hôn ở đâu?”
“Ở đâu cũng được.”
“Người phụ nữ to gan, dám dụ dỗ Chủ tế, cô nhất định là không muốn sống nữa rồi”, anh chế nhạo một câu, rồi đặt một nụ hôn hời hợt lên trán cô.
“Thế này không tính! Làm lại!”
“Chỉ có thế thôi, hết rồi.”
Sau đó dù cô có nói gì, anh cũng không buồn quan tâm nữa.
Cũng không biết dùng loại sữa tắm gì, người cô đầy bọt xà phòng. Anh cũng không dùng tới bất cứ loại khăn tắm nào, chỉ dùng tay không ngừng xoa lên người cô, từng chút tỉ mỉ, cẩn thận chu đáo nhưng lại có chừng mực. Dục vọng của cô đã bị khuấy đảo thành một mớ hỗn loạn bởi bàn tay cùng đám xà phòng kia.
May mà hiệu suất hoạt động của Hạ Lan Tịnh Đình rất cao, anh nhanh chóng kết thúc trận chiến trước khi cô nổi giận.
Cô cảm thấy thật sạch sẽ, nhưng đồng thời cũng vô cùng mệt mỏi. Cô cứ nghĩ sẽ được lên giường ngủ ngay lập tức, ai ngờ Hạ Lan Tịnh Đình lại bế cô ra khỏi phòng ngủ, đi về phía tầng hầm.
Không đúng! Cô đột nhiên cảnh giác: “Này, giờ chúng ta đi đâu thế?”.
Anh chỉ đáp lại hai từ, “Trị thương”.
“Trị thương ở… ở đâu?”
Anh lại đáp đúng hai từ, “Đáy giếng”.