Tháng Tám, Bắc cực không hề lạnh giá như Bì Bì nghĩ.
Vùng băng giá một dải cỏ xanh mơn mởn, những vùng trũng còn tích nước, mấy con chim mỏ dài đang vui vẻ hót líu lo trên cành cây.
Bì Bì mặc chiếc áo lông rất dày, nhưng bên ngoài hoàn toàn không lạnh lắm, thậm chí cô còn không cần đội mũ.
Cuối vùng băng giá là Bắc Băng Dương mênh mông vô bờ bến. Mặt trời nhô rất thấp, chỉ chuyển động ở phía chân trời, cả ngày không lặn.
“Mùa hè là thời khắc đáng quý nhất của chúng tôi trong một năm”, Thiên Hoa ngồi bên cạnh lái xe nói, “Tháng Tám là mùa thu nơi đây, mùa đông cũng sắp tới rồi”.
“Ừm, mùa hè đúng là không lạnh lắm”, Bì Bì bỏ găng tay ra.
Một con chim cắt lông trắng chao lượn trên không. Phía xa một vùng vịnh màu xám, trên khối đá to mọc đầy nấm màu đỏ, một vài bóng trắng lướt qua ở phía xa.
Bất chợt sống lưng cô thẳng lên, khóe mi ươn ướt, chỉ về bóng trắng đó, hỏi: “Kia là…”.
“Đó là sói Bắc Cực.”
Cô ngượng ngùng rụt tay lại, có chút xấu hổ.
Cô lại không phân biệt được sói và hồ ly.
“Về mùa hè, lông của chúng tôi màu xám, khi nào đến mùa đông lông của chúng tôi mới chuyển sang màu trắng.”
Thiên Hoa nói, Hạ Lan rất may mắn. Mùa hè ở Bắc Cực, chuột Lemming thường sống thành bầy đàn, rất dễ để đi săn mồi. Nếu như Hạ Lan đến đây vào mùa đông, thì có lẽ anh sẽ chẳng qua được một tuần.
“Cô có biết mùa đông nơi đây lạnh như thế nào không?”, Thiên Hoa dừng xe, giúp Bì Bì đeo chiếc ba lô du lịch to đùng lên lưng, sau đó đi về hướng cánh đồng hoang vu, “Đổ một cốc nước xuống, nước còn chưa kịp chạm đất, vẫn lơ lửng trên không trung thì đã bị đóng thành băng rồi”.
Nói tới nước, Bì Bì mới phát hiện ra mình đang rất khát, cô lấy một chai nước trong túi ra, ngửa cổ uống ừng ực một lúc hết nửa bình.
“Tay phải của cô sao thế?”, Thiên Hoa hỏi.
Trên đường đi dù làm bất cứ việc gì Bì Bì cũng chỉ dùng tay trái. Vì phép lịch sự nên Thiên Hoa cũng không hỏi, đến bây giờ thì cô ta không kìm lại được nữa rồi.
“Bị thương nhẹ ấy mà”, cô nói thờ ơ.
Cánh tay phải của cô bị thương rất nghiêm trọng, cổ tay bị Triệu Tùng bóp vỡ, ảnh hưởng đến thần kinh, cho tới bây giờ cả cánh tay không thể nhấc lên được nữa. Cô không có sức để duỗi tay, cầm nắm vật gì và cũng không thể cầm bút viết.
Để có thể đến được Bắc Cực một cách nhanh nhất, cô không hề đến bệnh viện, chỉ mua chút băng gạc ở hiệu thuốc rồi nhờ người băng bó qua loa, sau đó cùng Thiên Hoa lên máy bay rời khỏi thành phố C.
Cánh tay cô rất đau, lúc đầu là đau nhức, cả dọc đường cô không thể không dựa vào thuốc giảm đau, sau đó cả cánh tay như bị tê liệt, không cảm thấy đau nữa, nhưng đồng thời cũng không có bất cứ cảm giác gì nữa.
Hai người đi lên một ngọn núi hoang vu cằn cỗi, vượt qua vùng đồng bằng, vượt qua những con đường quanh co, vượt qua sườn cỏ rồi đến thung lũng.
Cả chặng đường dài Bì Bì không dám nói chuyện, bởi vì Thiên Hoa đang tập trung vào việc lần tìm tung tích của Hạ Lan Tịnh Đình.
Bôn ba suốt ba tiếng đồng hồ, đột nhiên Thiên Hoa dừng bước, chỉ tay về phía triền núi vắng lặng, nói, “Có lẽ anh ấy đang ở gần đây”.
Trái tim Bì Bì bất chợt đập nhanh, kiễng chân lên nhìn về bốn phía, nhưng chẳng phát hiện thấy điều gì.
Trước mắt chỉ là vùng đồi núi rộng lớn với một màu xám xịt.
Cô quay đầu lại, nhìn Thiên Hoa.
Thiên Hoa liền nhắm mắt, đứng im giữa đất trời một lúc lâu, rồi đột nhiên quay người đi về hướng Đông.
Bì Bì vội vàng theo sau.
Trên sườn núi ngổn ngang những khối đá lớn, bên trên bám đầy rong tảo đá rực rỡ muôn vàn màu sắc.
Vén đám cỏ dại sang hai bên, giữa khối đá liền hiện ra một hang động.
Nơi đây rất nhiều hang động, cửa động này vô cùng bí mật.
Bì Bì biết Hạ Lan Tịnh Đình đang ở đây bởi vì cô ngửi thấy mùi dương xỉ nồng đậm.
Cô cúi người nhìn vào, hang động rất sâu, bên trong toàn một màu đen kịt.
Trong hang động sâu hun hút ấy truyền ra hơi thở gấp gáp yếu ớt.
Có lẽ anh vẫn bị thương, không thể cử động được.
Cô liền đứng dậy, lo lắng hỏi Thiên Hoa, “Anh ấy có ra ngoài không?”.
Thiên Hoa liền lắc đầu, “Không đâu, tôi nghe nói sau khi Triệu Tùng đưa anh ấy tới đây, anh ấy vẫn luôn trốn trong hang, chưa bao giờ ra ngoài cả. Anh ấy bị thương rất nặng, mọi người đều tin rằng đây sẽ là huyệt mộ mà anh ấy đã chọn. Cứ cách một ngày lại có hồ ly mang đồ ăn đến cho anh ấy. Dù sao thì Hạ Lan cũng là thủ lĩnh của giới hồ ly, tới khi chết vẫn được hưởng đặc quyền”.
Bì Bì không kìm được, nói, “Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”.
“Cô hãy mở nắp lọ thủy tinh ra, rồi đặt vào trong hang, chân nguyên của anh ấy sẽ tự động kiếm tìm chủ nhân của nó.”
Cô liền mở ba lô, lấy lọ thủy tinh mà cô coi như tính mạng mình ra.
Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy lọ thủy tinh trong suốt này, Thiên Hoa ngẩn người, hỏi: “Sao lại có những hai viên ngọc vậy?”.
“Chúng bay ra từ người Triệu Tùng khi hắn ta chết, tổng cộng có ba viên nhưng khi đó đã vỡ mất một viên. Tôi nghĩ, viên ngọc màu tím nhạt chắc chắn là của Hạ Lan. Còn viên ngọc màu xanh tôi không biết của ai. Hạ Lan nói, Triệu Tùng đã giết Thanh Mộc và nuốt chân nguyên của ông ấy. Vậy thì nếu như viên ngọc này không phải của Triệu Tùng thì sẽ là của Thanh Mộc.”
Thiên Hoa nhìn chằm chằm vào hai viên nguyên châu đang bồng bềnh trôi nổi trong lọ thủy tinh, hít một hơi thật sâu, gật đầu nói, “Có lẽ viên màu xanh là của ngài Thanh Mộc. Hồ tiên vạn năm mới có nguyên châu màu như vậy. Nếu như nuốt nó vào, Hạ Lan sẽ tưng thêm rất nhiều công lực”.
Bì Bì khẽ cười.
Nếu như viên ngọc màu xanh da trời ấy không biết mất, thì lời nguyền của ngài Thanh Mộc cũng sẽ không biến mất.
Vậy thì cô chỉ còn sống được một hai năm rưỡi nữa thôi.
Chỉ cần cô chạm nhẹ lên nó, viên ngọc đó sẽ vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Nhưng cô không làm vậy, “Nếu thế, sau khi trả nguyên châu về chủ, ngài Chủ tế không chỉ là thủ lĩnh cao nhất trong tộc hồ ly, mà ban ngày cũng có thể nhìn thấy mặt trời sao?”.
“Đúng vậy. Anh ấy không còn là kẻ mù nữa.”
Bì Bì đặt lọ thủy tinh vào trong hang, sau đó mở nắp ra.
Hai người cùng lùi lại, đứng đợi bên ngoài.
“Anh ấy phải mất bao nhiêu thời gian để khôi phục hình người?”
“Tròn một năm. Vốn dĩ không cần lâu như vậy, nhưng vì anh ấy đang bị thương.”
“Vậy tôi sẽ ở đây trông chừng anh ấy.”
“Cô đã nhìn thấy đàn sói ban nãy rồi chứ? Cô muốn vùi thân trong bụng sói hả? Mùa đông cũng sắp tới rồi, cô muốn chết cóng à?”
“Ngộ nhỡ trong thời gian này xảy ra chuyện gì…”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ ở đây trông chừng anh ấy, bảo vệ cho anh ấy được an toàn.”
Bì Bì vui mừng như phát điên, không kìm được nắm chặt tay Thiên Hoa, “Cảm ơn cô, Thiên Hoa!”.
Không ngờ Thiên Hoa vội rút tay lại, cười lạnh, “Cô đừng vui mừng quá sớm, tôi có điều kiện”.
“Điều kiện?”, Bì Bì ngẩn người, trái tim bắt đầu đập loạn, “Điều kiện gì?”.
“Mong sau này cô đừng bao giờ tới tìm anh ấy nữa”, Thiên Hoa nhìn vào mắt Bì Bì, “Anh ấy đợi cô chín trăm năm, tôi cũng đợi anh ấy năm trăm năm rồi. Một đời của cô rất ngắn, sang kiếp khác thì không còn nhớ chuyện gì nữa. Thế nhưng năm trăm năm qua, từng phút tôi đều nhớ rõ, từng phút tôi đều đau khổ. Cô không cảm thấy tôi cũng nên có được một cơ hội sao?”.
Không đợi Bì Bì trả lời, Thiên Hoa lại nói tiếp, “Huống hồ, chuyện này có ý nghĩa với cô không? Mất đi nguyên châu, Hạ Lan đã mất đi hoàn toàn ký ức khi trước, anh ấy không thể quen cô được nữa. Nếu anh ấy đã không còn nhận ra cô, chúng ta hãy bắt đầu lại từ vạch xuất phát. Hãy tin tôi, lần này cô tuyệt đối không thể có nhiều cơ hội hơn tôi đâu. Con người và hồ ly có cuộc sống khác biệt, cô hãy nhanh chóng trở về với cuộc sống của mình, hãy quên tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây đi”.
Bì Bì thấy nhói đau trong lòng.
“Cô có đồng ý với tôi không?”, Thiên Hoa nói.
Do dự một lát, cuối cùng cô gật đầu.
Sau đó cô đột nhiên mở to mắt, “Cô nhìn kìa…”.
Không hiểu vì sao viên ngọc màu xanh da trời bỗng bay từ trong ra, khẽ khàng lơ lửng ở cửa hang.
Bì Bì như ngừng thở, thấp giọng hỏi, “Sao thế?”.
Dáng vẻ của Thiên Hoa cũng rất mơ hồ, “Đây là viên nguyên châu của bố Hạ Lan, theo lý mà nói, sau khi rời khỏi chủ, nó sẽ tự động tìm kiếm ai có huyết thống gần nhất với chủ của nó để nương nhờ trên thân thể người đó. Trừ khi Hạ Lan không cần nó”.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Cứ để cho nó bay ở đây như vậy à?”
Một ánh sáng kỳ dị lóe lên trong mắt, Thiên Hoa bất chợt cúi người xuống, miệng há to.
Trong giây phút ấy, tay Bì Bì vội vàng vung mạnh một cái, đầu ngón tay chạm vào viên ngọc, “bụp” một tiếng, viên ngọc vỡ tan, rồi biến mất trong không trung.
Thiên Hoa giận dữ đứng lên quát, “Cô làm gì vậy?”.
“Xin lỗi”, Bì Bì nói, “Viên nguyên châu đó không phải của cô”.
Thiên Hoa cười lạnh, “Cô dám hủy đi viên nguyên châu của trưởng lão cao nhất trong tộc hồ ly, thật là gan to bằng trời!”, nói rồi cô ta vung tay tát một cái.
Bì Bì bỗng thấy bên tai đau rát, khi quay đầu lại, cô phát hiện ra viên my châu vẫn luôn làm bạn với mình bất chợt nằm gọn trong tay Thiên Hoa. Cô ta ngẩng đầu, nuốt viên my châu vào bụng.
“Xin hãy trả lại my châu cho tôi”, Bì Bì hờ hững nói, “Tôi đã hứa với cô là không đến tìm anh ấy nữa, đây là vật kỷ niệm duy nhất Hạ Lan để lại cho tôi”.
“Cô nói không sai, nhưng nếu như my châu vẫn nằm trong tay cô, chỉ cần hai người ở gần nhau, anh ấy vẫn sẽ tìm thấy cô. Cho nên…”, Thiên Hoa cười đắc ý, “… Đừng mơ!”.
“Trả lại my châu cho tôi”, đôi mắt Bì Bì híp lại.
“Có giỏi thì cô tới đây bắt tôi nhả my châu ra”, Thiên Hoa cười đùa vẻ thắng lợi.
Bì Bì chậm rãi lấy từ trong túi áo ra mảnh gỗ màu đen.
Mặt Thiên Hoa lập tức biến sắc, ngẩng đầu lên, lớn tiếng, “Mấy trăm năm nay, Thiên Hoa tôi chỉ biết khép nép cung phụng trước mặt một mình Chủ tế thôi. Quan Bì Bì, nếu cô muốn lấy lại viên my châu này, thì hãy châm lửa đi. Muốn tôi nhả nó ra ư, đừng mơ!”.
Nói rồi, cô ta nhắm mắt, ngẩng đầu chịu chết.
Bì Bì nhìn cô ta với sát khí đằng đằng, một lúc lâu sau bèn vứt mảnh gỗ xuống đất, “Xin cô… hãy thật lòng yêu anh ấy”.
Thiên Hoa ngạc nhiên mở mắt ra, phát hiện vẻ mặt Bì Bì lạnh băng, ánh nhìn như phát điện.
“Cô có gật đầu không?”
Thiên Hoa gật mạnh đầu.
Vùng hoang mạc thổi tới một cơn gió, cùng với nó là cái lạnh đến thấu xương.
Bì Bì nhìn vào hang động, sau đó đeo ba lô lên, đi về phía trước, không ngoảnh đầu nhìn.
Đi được khoảng một trăm bước, cô bất chợt dừng lại, quay đầu nhìn.
Trên triền núi màu xám phía xa xa, một bóng trắng nhỏ đang đứng đó, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, nó có vẻ cô độc và yếu ớt.
Cô nhìn chăm chú về phía đó, trong chốc lát quên cả hít thở.
Cô tự nói với lòng mình: Hạ Lan, cuối cùng em cũng nhìn thấy anh rồi.
Khoảnh khắc này quả nhiên là sinh ly tử biệt.