• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 27

Trị thương

Đi qua những hành lang ngoằn nghèo, rồi những cánh cửa sơn đỏ, Hạ Lan Tịnh Đình và Bì Bì bước vào một mật thất tối đen. Tiếp đó, Hạ Lan Tịnh Đình bấm nút điều khiển, phiến đá trên mặt giếng từ từ mở ra, trước mắt Bì Bì bỗng trở nên sáng hơn, họ đã trở lại đáy giếng.

Muôn vàn vì sao trên bầu trời cũng không sáng bằng ánh trăng. Ánh trăng xuyên qua phiến thạch bích trơn bóng như gương lách vào trong.

Cùng lúc đó, hơi lạnh của buổi sớm cũng không ngừng lùa vào.

Trên người Bì Bì khoác chiếc áo ngủ của Hạ Lan Tịnh Đình, chỉ một màu trắng tinh khiết, chất lụa tơ tằm mềm mượt, rất mỏng và rộng, không ngừng bay bay theo chiều gió, như thể thứ khoác lên người không phải quần áo mà là một làn gió nhẹ vậy. Vừa tắm rửa xong, cơ thể cô còn mang chút ẩm ướt, dưới ánh trăng, làn da cô càng thêm trắng ngần sau lớp áo mỏng mịn. Chỉ trong nháy mắt, cả cơ thể cô như được bao bọc trong lớp sương núi buổi sớm mai, Bì Bì bất giác run rẩy.

Còn chiếc áo lụa của Hạ Lan Tịnh Đình thì toàn một màu đen. Anh nâng phần lưng ghế dựa lên cao, ôm Bì Bì, giúp cô ngồi xuống, tựa lưng vào người mình. Sau đó, anh nắm chặt tay cô, để lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, mười ngón tay đan chặt. Bì Bì thoải mái dựa vào lòng Hạ Lan Tịnh Đình.

Hơi thở của anh rất nhẹ, lồng ngực và lòng bàn tay vô cùng ấm áp.

“Tôi thấy hơi lạnh”, Bì Bì ngược lên, bầu trời vẫn rất tối, bên ngoài chỉ có tiếng gió thổi nhẹ cùng tiếng sâu cỏ kêu râm ran.

“Cô sẽ thấy nóng lên nhanh thôi”, giọng anh khẽ vang bên tai cô.

Quả nhiên, một luồng khí nóng lập tức truyền đến từ lòng bàn tay anh, chẳng bao lâu trên trán cô đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

“Anh đã bắt đầu rồi sao?”, cô nói.

“Đúng thế.”

Rõ ràng vừa nãy rất lạnh, bây giờ lại nóng rồi.

“Đây là phản ứng bình thường.”

“Còn phản ứng gì nữa không?”

“…”, anh chần chừ một lát, “Cô sẽ bị rụng rất nhiều tóc”. Giọng anh trầm thấp, vô cùng áy náy như thể là lỗi của mình vậy.

“Không sao”, Bì Bì nhẹ nhàng an ủi anh, “Chẳng phải anh nói chúng sẽ mọc lại sao?”.

“Chắc chắn sẽ mọc lại”, anh nhắc lại, “Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm nó mọc trở lại”.

Nghe có vẻ như đây là một quá trình vô cùng gian nan.

Ra quá nhiều mồ hôi, Bì Bì bắt đầu cảm thấy khô cổ, liên tục nuốt nước bọt. Cứ ngồi thẳng bất động như vậy ba mươi phút, Bì Bì thấy eo đau chân tê, chẳng khác gì một cái xác khô vậy. Không thể kiên trì thêm được nữa, cô bèn nói, “Phải ngồi như thế này bao lâu?”.

“Ngồi cho đến khi trời sáng, khi ánh trăng cuối cùng tan biến.”

Thực ra lúc này trời cũng sắp sáng rồi, nhưng ít nhất cũng phải ngồi thêm hai tiếng đồng hồ nữa. Bì Bì quay đầu nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, đôi mắt anh vẫn nhắm chặt, hơi thở đều đều, không một cử động như hòa thượng đang ngồi thiền vậy.

Sương núi không ngừng len xuống, nửa tiếng nữa lại trôi qua, toàn thân Bì Bì dường như đã ướt đẫm bởi mồ hôi và sương mù. Làn áo lụa mỏng dính sát vào da, vô cùng khó chịu. Bên ngoài sắc trời dần sáng, ánh trăng mờ dần, đám mây phiêu phất, tiếng chim hót đâu đó và tiếng xe cộ phía xa, thậm chí là tiếng trộn bê tông ầm ầm ở công trường đang thi công dưới chân núi cứ vọng lại từng hồi.

Cả thành phố đang dần thức giấc, nhưng dưới đáy giếng thì vẫn một màu đen tối không nhìn rõ ngón chân mình. Thông thường vào thời khắc này, ít nhiều Hạ Lan Tịnh Đình cũng sẽ trò chuyện cùng cô mấy câu, hoặc sẽ cho cô nghe chương trình Tâm sự cùng Pandora trên đài FM1097.

Giờ đây anh cứ cúi đầu không nói gì trong khoảng thời gian dài như vậy, thật sự đối với cô chẳng khác gì một nỗi giày vò. Cô khẽ cử động thân hình, hỏi: “Này, tôi có thể nghe nhạc không? Chẳng phải anh có đài radio sóng ngắn đó sao?”.

“Không thể.”

“Tôi khát lắm, muốn uống nước ngọt.”

“Cố chịu đi.”

Cô nhìn xung quanh, được một lúc lại lên tiếng, “Ở đây có cáp không? Có thể xem tivi không? Dưới đáy giếng này nhiều công tắc như vậy, chắc chắn phải có phích cắm chứ? Hạ Lan Tịnh Đình, anh giúp tôi chuyển chiếc tivi vào đây đi”.

“Nơi tôi sống không có tivi”, giọng điệu của anh có chút mất kiên nhẫn, “Cô có thể nói ít đi vài câu không? Thật là phiền phức”.

“Trong túi xách của tôi có MP3”, Bì Bì nói, “Phiền anh đi lấy giúp tôi, tôi muốn nghe MP3”.

Anh vẫn không cử động, tiếp tục luyện công, không hề để ý đến yêu cầu của cô.

“Hạ Lan, tôi muốn nghe MP3.”

“…”

“MP3.”

“…”

“MP3.”

“…”

“MP3.”

“…”

“Mmm… Ppp… 3333333!!!”

Người phía sau cô đột nhiên buông lỏng tay, khoác chiếc áo khoác rồi nhảy ra ngoài. Chưa đến hai phút sau, bỗng “bụp” một tiếng, có thứ gì đó từ ngoài ném vào trong giếng, rơi đúng vào đùi Bì Bì. Bì Bì liền giận dữ kêu lên, “Này! Anh ném cái gì vậy? Ném đá xuống giếng hả?”.

Cô cúi đầu nhìn kỹ, thì ra là chiếc MP3 của cô. Trong khi các đồng nghiệp của Bì Bì đua nhau sử dụng SONyY, IPOD, thì Bì Bì vẫn mua cho mình chiếc MP3 chỉ nhỏ bằng cục tẩy với chiếc vỏ màu hồng này, giá vô cùng rẻ, rất được ưa chuộng, có màn hình màu sáng long lanh, và rất nhiều chức năng. Chỉ có điều chưa dùng được ba tháng, các phím ấn đã bắt đầu không nhạy, phải ấn thật mạnh như nặn mụn trứng cá mới có thể điều chỉnh được âm lượng.

Tiếp đó một bóng đen từ từ đáp xuống, Hạ Lan Tịnh Đình sầm mặt, nhặt MP3 lên, gỡ tai nghe ra và đặt vào tai Bì Bì.

Nào ngờ Bì Bì vừa nghe đã cảm thấy không bình thường, vị trí trọng âm không đúng, “Tai nghe này có phân chia trái phải, anh để ngược rồi”.

“Cô chỉnh lại một chút đi.”

“Không cách nào chỉnh lại được, chất lượng tiếng hoàn toàn không đúng, nghe mà thấy đau đầu.”

Người trước mặt lặng lẽ đứng đó, mặt đầy mây đen, đang định nổi cáu thì nhìn thấy đôi mắt tròn của Bì Bì mở to, đã chuẩn bị tinh thần cho trận đất, đành thở dài một tiếng, cúi người xuống, đổi lại vị trí hai bên tai nghe, “Còn có yêu cầu gì nữa không, cô nương?”.

“Tôi muốn uống nước ngọt, nếu không có nước ngọt thì uống nước lạnh cũng được…”, Bì Bì vẫn không ngừng vã mồ hôi, nên vô cùng khát nước.

“Tôi rất muốn lấy cho cô, nhưng…”, anh chỉ lên bầu trời, “Thị lực của tôi đang giảm, đồng thời uống nước cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trị liệu”.

Không biết là do bị kích động hay bởi mất đi lòng kiên nhẫn khi đang bệnh nặng, Bì Bì quyết không chịu thua, “Anh lừa tôi! Anh chỉ lấy cớ thôi! Tôi muốn uống nước”.

Anh không buồn quan tâm đến cô, vẫn ngồi về vị trí và tư thế lúc ban đầu, mười ngón tay đan vào mười ngón tay cô, giọng nói mang theo vẻ kiềm chế rõ ràng, “Bì Bì, rốt cuộc cô có cần tóc của mình nữa không?”.

“Tôi muốn uống nước”, cô vẫn khăng khăng nói, “Đồng thời tôi ngồi cũng không thoải mái”.

“Sao cô ngồi lại không thoải mái?”, giọng anh lạnh lùng, “Chỗ nào không thoải mái?”.

“Sau lưng tôi có thứ gì… rất cứng.”

Vòng tay anh ôm cô chặt hơn, “Bây giờ thoải mái hơn một chút rồi chứ?”.

Bì Bì quả thực khóc không ra nước mắt, “Thoải mái gì chứ… Anh đang quấy nhiễu tình dục đó”.

Giọng anh rất vô tội, “Tôi là đàn ông, cô bảo tôi phải làm thế nào?”.

“Đã như thế này rồi, chi bằng dứt khoát…”

“Không được”, anh không chút do dự ngắt lời cô, ngón tay men theo sống lưng cô đi đến mang tai, rồi nhẹ nhàng ấn vào một huyệt ở đó, “Cô ồn ào quá, cô nên ngủ một chút thì hơn”.

Bì Bì đang định tranh luận, đột nhiên không sao mở lời được nữa, cúi đầu xuống, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Hạ Lan Tịnh Đình.

Đó là một giấc ngủ không sâu, Bì Bì mơ thấy mẹ mình.

Bắt đầu từ hôm bà đọc trộm nhật ký của cô và hung hãn đánh cô một trận, tình cảm của Bì Bì dành cho mẹ bỗng trở nên yêu hận đan xen.

Mặc dù mẹ vẫn nói thuở bé cô bú sữa mẹ cho đến tận năm ba tuổi rưỡi, bú tới khi bầu sữa mẹ cạn khô, hai ngực mẹ xệ xuống, nếu không cho cô bú cô sẽ khóc đến nỗi làng trên xóm dưới không được yên; mẹ còn nói cô từ nhỏ đã bướng bỉnh, đêm không chịu ngủ ngày chẳng chịu dậy, ngày còn là đứa trẻ sơ sinh cứ một tiếng cô tỉnh dậy một lần, vừa khóc vừa kêu gào, hai người thay nhau trông cô mà vẫn mệt bở hơi tai.

Có lẽ nỗi cực khổ khi cô còn nhỏ đã vắt kiệt sức chịu đựng của mẹ, khi vào học cấp một, trong lòng Bì Bì, mẹ cô đã trở thành một người xấu. Mẹ không ngừng cãi nhau với bà và bố cô, còn thề là sẽ đi khỏi gia đình này, nhưng nơi mẹ đi xa nhất cũng không ngoài thành phố.

Trong cơ quan mình, mẹ của Bì bì là một người chua ngoa có tiếng, thích soi mói, khó chiều, cũng chính là “tiểu thư con nhà nghèo” mà tục nghữ thường nói tới.

Mẹ không kiếm được nhiều tiền nhưng tiêu tiền thì vô cùng hoang phí, khiến bố không dám đưa cho mẹ quản lý tiền lương của mình, nếu không chưa đến nửa tháng số tiền ấy đã không cánh mà bay rồi. Tất cả mọi người lớn bé trong nhà đều vì việc mẹ mua một lọ mỹ phẩm đắt tiền hoặc một bộ đồ thật đẹp mà phải bớt ăn bớt mặc là chuyện thường xuyên xảy ra.

Bì Bì còn nhớ có lần mẹ vừa lĩnh lương, nhưng không thể chiến thắng được sự mời chào của cô bạn đồng nghiệp, liền mua một lọ “tảo xoắn” với gia vô cùng cao. Kết quả là cả tháng đo gia đình Bì Bì ăn liền cải bắp và đậu phụ, khiến bà tức giạn đến nỗi ngày ngày mắng mẹ sau lưng là bại gia chi tử. Bà còn nói nhỏ vào tai Bì Bì rằng, “Sau này cháu không được tiêu xài vô độ như mẹ của cháu, trừ khi cháu có bản lĩnh lấy một ông chồng giàu có. Hơn nữa, mẹ cháu không biết tiết kiệm tiền, sau này cháu cưới hỏi, hơn nửa phần tiền hồi môn của cháu chẳng còn, đến nhà người ta, nếu nhà chồng quá để ý việc này, họ sẽ coi thường cháu”.

Nghe bà nói vậy, Bì Bì rất sợ hãi, tính cách nhanh chóng phát triển theo chiều hướng trái ngược với mẹ mình. Cô trở nên vô cùng tiếp kiệm. Làm bất cứ việc gì cũng đề nhớ đến chuyện phải tiếng kiệm, dường như cô mất dần sở thích mua sắm, nếu không phải thực sự cần thiết, cô tuyệt đối không đi mua sắm quần quần áo áo.

Cô không biết thế nào là giá gốc, bởi vì chưa bao giờ cô mua thứ hàng nào mà không khuyến mãi giảm giá cả. Đến khi không thể tiếp tục dựa dẫm vào bố mẹ, vừa đi làm cô đã bắt đầu nhịn ăn nhịn mặc, mua trái phiếu, mua ngân sách, gửi tiền tiết kiệm, dành dụm một khoản tiền nào đó cho việc cưới xin của mình sau này. Chính vì vậy, cho dù là Tân Tiểu Cúc hay Trương Bội Bội, mỗi khi túng tiền đều đến vay của cô, họ rằng chắc chắn cô có tiền, mà còn có không ít nữa.

Bì Bì hoàn toàn không ngờ rằng, về khoản nhanh mồm nhanh miệng và gian manh xảo trá thì mình và mẹ chẳng có gì khác nhau cả. Ngày trước khi ở bên Gia Lân, lần nào cũng là cậu phải nhường nhịn cô, không muốn nhường sẽ không sao chịu được những tiếng la hét và những trận đánh đấm của cô. Mặc dù cô và Gia Lân không được xem là hẹn hò tình tứ với nhau, nhưng những lần cô giả vờ giận dỗi làm nũng cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tính nhõng nhẽo thích gây chuyện của con gái mà thôi, Gia Lân thường không để ý đến, chỉ mỉm cười cho qua, con trai không nên tranh luận với con gái.

Nghĩ như vậy, tâm trạng Bì Bì bỗng nhiên trùng xuống, có lẽ Gia Lân không thích mình cũng là chó nguyên do. Có thể tỏng mắt người khác, cô hoàn toàn không phải là cô gái khiến người ta dễ dàng yêu quý. Có thể trong lòng Gia Lân đã không ưa mình từ lâu rồi, chỉ là không tìm được lý do chia tay mà thôi. Những thứ khác không nói, riêng luận về cách đối xử hòa nhã với mọi người, nói năng khéo léo, xuất thân gia giáo, thậm chí cả về học lực tiền đồ, điểm nào Điền Hân cũng hơn cô. Bì Bì không thể không thừa nhận, Điền Hân xứng đôi với Gia Lân hơn mình.

Sau đó, cái đêm tuyết rơi nọ lại một lần nữa hiện lên trước mắt cô. Bì Bì nhìn thấy mình siết chặt nắm đấm lao vào đám người chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua, rồi lại đánh nhau với Điền Hân trên đất, không cần biết đến thể diện, như một trí thức quét rác, không biết Gia Lân ở bên cạnh có cảm nhận gì. Cậu sẽ lấy một người phụ nữ như vậy làm vợ sao? Có lẽ cậu cũng đang cảm thấy may mắn vì không lấy Bì Bì.

Chưa bao giờ Gia Lân nổi cáu với Bì Bì như thời khắc ấy, không còn vẻ ôn tồn trước kia, cậu như ném cô vào trong xe vậy.

Hà tất phải tự lừa dối bản thân chứ! Đương nhiên là Gia Lân không cần cô!

Mơ đến đây, cô đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện toàn thân mình toát mồ hôi lạnh, trên gối cũng ướt đẫm một mảng.

Hơn bất cứ khi nào, Bì Bì càng cảm nhận được sâu sắc rằng bản thân mình chỉ là một cô gái yếu đuối.

Một cô gái yếu đuối đích thực.

Chiếc đồng hồ bên giường chỉ tám giờ sáng. Cô ngủ một mạch trên chiếc giường rộng lớn của Hạ Lan Tịnh Đình.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim đồng hồ chạy chậm chạp và tiếng chim hót buổi bình minh.

Khẽ cử động tay, Bì Bì kinh ngạc và vui mừng phát hiện ra cánh tay mình đã có lực, cô khoác thêm chiếc áo ngủ rồi ngồi dậy, vịn vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh lần xuống giường.

Chân cô vẫn có cảm giác mềm oặt nhưng đã có thể bước đi. Cô vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, bỗng thấy sợ hãi đến gần ngã khuỵu.

Chỉ qua một đêm, mái tóc dài chấm vai của cô đã rụng hết, đầu còn nhẵn bóng hơn cả mấy ni cô vừa xuất gia. Cô đưa tay xoa xoa, da đầu ngưa ngứa, không còn lấy một sợi tóc nào, như thể rụng sạch bởi một loại thuốc nào đó vậy.

May mà Hạ Lan Tịnh Đình đã nói trước với cô, rụng tóc chỉ là hiện tượng nhất thời mà thôi, nếu không cô đã phát hoảng lên rồi.

Bì Bì nhanh chóng rửa mặt, rồi đánh răng, sau đó chậm rãi đi lại trong phòng, tìm bóng hình Hạ Lan Tịnh Đình khắp nơi.

Ô cửa thủy tinh ở phía Nam phòng khách đã bị che mất một nửa bởi tấm rèm dài sát đất.

Mở cửa ra, Bì Bì bỗng ngẩn người.

Hiện ra trước mát cô là một vườn hoa rộng hơn cả sân bóng. Xung quanh là bãi cỏ, ở giữa là những luống hoa vô cùng ngay ngắn. Miêu tả bằng cụm từ “muôn tía nghìn hồng” là hoàn toàn chính xác, bởi vì chắc chắn số hoa trong vườn phải hơn mười nghìn bông với đủ các loại khác nhau: hoa mẫu đơn, hoa thược dược, hoa mộc hương, hoa đỗ quyên, hoa hồng, hoa mộc lan, hoa quỳ tím, hoa loa kèn, hoa mào gà… Nhiều loại hoa khiến cô hoa mắt. Cứ nhìn như vậy, Bì Bì bỗng cảm thấy mệt, vừa hay bên hiên có một chiếc ghế treo, cô thấy tiện bèn ngồi xuống.

Hạ Lan Tịnh Đình đang quỳ bên luống hoa cách đó không xa, đào đất bên một cây hoa hồng tươi. Chiếc xẻng trồng hoa ngay bên cạnh, nhưng anh không dùng, cũng không đeo găng tay, những ngón tay trắng ngần đào sâu xuống đất, lấy ra một miếng đất rắn sau đó từ từ bóp nát, rồi cẩn thận đắp lên gốc cây hoa hồng. Những ngón tay thon dài của anh lướt trên thân cây rồi chạm đến ngọn lá, đo chiều dài của nó, sau đó lấy kéo cắt bớt đi, tỉa những cành không cần thiết.

Anh làm việc vô cùng tập trung, trong vẻ tập trung ấy lại mang theo sự thân thiết, đầu ngón tay dừng lại trên mỗi cánh hoa tựa như đôi bướm xinh dập dờn bay lượn, nhẹ nhàng một chút, đóa hoa kia như đang được thúc giục khẽ rung rinh, tỏa ra hương thơm ngát. Anh đang vội dùng ngón tay giữ chặt cây hoa, không ngờ lại chạm vào nhiều cánh hoa hơn, khiến cho một vài cánh đung đưa trong gió như muốn rơi xuống. Anh lập tức hái xuống, đưa vào trong miệng từ từ thưởng thức. Đôi tay đồng thời ra sức lèn chặt chỗ đất ở gốc cây xuống.

Lúc ấy, một bông hoa hồng cao nhất đẹp nhất trong đó bất ngờ nở rộ, những cánh hoa đung đưa, một vài giọt sương sớm lặng lẽ rơi qua kẽ ngón tay anh. Anh đột nhiên quay đầu, bỗng phát hiện Bì Bì đang đứng đằng sau mình không biết tự bao giờ.

“Xin chào”, cô nói.

“Cô đã dậy rồi à?”, anh đứng lên, trên tay dính đầy đất đen, “Cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn”.

Những cánh hoa đung đưa khiến cô thấy hoa mắt chóng mặt. Cả người cô bỗng nhiên chao đảo, Hạ Lan Tịnh Đình đã kịp thời đỡ lấy cô.

“Tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi”, cô định thần lại, đồng thời liếm môi, “Tất cả chỗ hoa này đều do anh trồng sao?”.

Anh gật đầu, “Thực ra khi nào bận quá, sẽ có người chuyên trồng hoa tới giúp tôi”.

Cô dựa vào lòng anh, thở từng hơi, thấy phiền muộn bởi dục vọng của bản thân mình, nhưng lại cố dùng trăm phương nghìn kế để che giấu, “Vừa rồi anh thực sự đang trồng hoa sao?”.

“Cô cho rằng tôi đang làm gì?”

“Ừm… anh rất tỉ mỉ”, cô đành nói.

“Nếu như cô là đóa hoa hồng ấy…”, anh nói khẽ, “liệu có thích tôi tỉ mỉ như vậy không?”.

Cô vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt đỏ đến tận mang tai, sợ hãi tới mức không dám nhìn tay anh.

Anh lại trêu đùa, quệt đất lên mũi cô, “Ngửi xem, đất rất thơm”.

“Anh là hồ ly, đương nhiên thích đất rồi.”

“Cô cũng nên thích đất. Đất là sinh mệnh chung của chúng ta”, anh thì thào.

Cô nhắm mắt lại, để kệ anh lau đất lên đầu, lên mặt mình. Lòng bàn tay còn vương hạt cát của anh vuốt ve da thịt cô, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô từ trên xuống dưới, cho đến tấm eo thon rồi lại vuốt ngược lên trên, nhẹ nhàng chạm vào cổ cô. Cô không kìm được hừ khẽ một tiếng, cánh tay anh lại nắm chặt rồi nâng mặt cô lên.

“Anh, anh làm gì vậy…”

Đột nhiên anh cúi đầu, hôn cô thật mạnh, một nụ hôn ngấu nghiến, chú ý đến mọi mặt, không sao thở nổi và cũng không vùng vẫy được. Cô chỉ cảm thấy toàn thân như được bọc trong một mùi hương thơm ngát, cho dù môi miệng ah lúc này đầy hương hoa hồng. Bản thân cô cũng thấy nghẹt thở, quai hàm đau nhức. Cô không chịu nổi, kiễng chân lên, tức giận đá anh một cái. Nhưng cô không đá được còn bị tay anh giữ chặt lại, sau đó cả người bị anh bế bổng lên.

Cô tiếp tục vùng vẫy, cố hết sức véo tai anh. Anh bèn đặt cô xuống, nhưng thở được hai hơi, trong chớp mát lại nhấc cô lên, môi đáp xuống. Lần này anh vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như cành liễu rủ bên đường, vấn vương chẳng muốn rời, quyến luyến mà triền miên. Anh ngang ngược đẩy cô đến bên gốc cây lựu, cả cơ thể như trấn áp cô, khiến cô không sao phản kháng được.

Dường như qua cả một thế kỷ, anh mới từ từ buông tay, chầm chậm lùi về phía sau, còn mặt dày hỏi một câu: “Có thích không?”.

Bì Bì đỏ bừng mặt, không hề nghĩ đến vấn đề này, “Anh buông tay như thế… có phải vì đêm qua tôi dùng nhiều công lực của anh?”.

Anh cười nói, “Có thể nói như vậy, cô là cô gái chuyên gây rắc rối”.

Cười được một lúc, khuôn mặt anh đột nhiên cứng đờ, “Haizzz, cô muốn làm gì?”.

“Trông anh khó chịu như vậy, để tôi giúp anh.”

Anh thấp giọng ngăn lại, “Cô đừng làm bừa”.

Thế nhưng cô đã bắt đầu rồi, lời đã nói ra không thể lấy lại được.

“Bì bì, chúng ta không thể…”, anh ra sức giữ tay cô lại, “Tôi không muốn có bất cứ nguy hiểm nào”.

“Tôi biết”, Bì Bì nói, “Đây chỉ là gián tiếp thôi mà. Sao phải căng thẳng như vậy? Chẳng phải anh đã chín trăm tuổi rồi hay sao?”.

“…”, ai đó hoàn toàn không biết phải nói sao, khuôn mặt đờ đẫn, đỏ bừng đến mức phải nhanh chóng cúi xuống.

Trong cơn bối rối, Hạ Lan Tịnh Đình chỉ biết dùng hai tay giữ chặt đầu Bì Bì, “Được rồi, Bì Bì, cô rất biết gây chuyện, tôi đưa cô đi tắm”.

“Ồ, anh bảo cứ như thế này tóc của tôi có thể mọc nhanh hơn một chút không?”. Bì Bì thành thật kiến nghị, “Chúng ta có thể làm như vậy mỗi tối”.

“Im miệng, Bì Bì! Im… miệng!”

“Vậy chắc chắn là anh thích rồi.”

“Không thích.”

“Bày đặt.”

Chương 28

Miếng ngọc hoa văn rồng hình bán nguyệt

Hạ Lan Tịnh Đình và Bì Bì cùng bước vào phòng, xuân tình nhanh chóng lắng lại, giữa hai người bỗng xuất hiện một sự thận trọng đến kỳ lạ.

Đi đến cửa phòng tắm, Bì Bì đột nhiên dừng bước. Hạ Lan Tịnh Đình biết điều hỏi, “Cô có cần tôi giúp nữa không?”.

“Cảm ơn anh, không cần đâu, tôi tự làm được.”

Cô nhận lấy chiếc khăn tắm anh đưa, không biết vì sao khuôn mặt bỗng đỏ ửng. Cô nhìn trộm Hạ Lan Tịnh Đình, phát hiện ra đôi đồng tử của anh lúc này mang vẻ ảm đạm như đang phỏng đoán tâm tình cô.

“Cô… vẫn chưa vào ư?”, cuối cùng anh nói.

“À, được rồi, được rồi.”

Bì Bì nhanh chóng vào phòng tắm, vô cùng thành thạo với công việc tắm rửa. Cũng không biết do mắt anh không được tốt lắm hay bởi mắc bệnh sạch sẽ, sau khi tắm xong đi ra ngoài, Bì Bì còn phải đợi Hạ Lan Tịnh Đình nửa tiếng đồng hồ liền.

Hai người gặp nhau ngoài phòng khách, không hiểu vì sao cả hai đều cảm thấy khó xử.

Bì Bì đành phải tìm ra lời để nói, “Thời tiết hôm nay thật đẹp, tuần trước thì cứ mưa mãi thôi. Hoa mai đã nở vàng hết cả, mùa mưa dầm này cũng đến lúc phải kết thúc rồi…”.

Hạ Lan Tịnh Đình im lặng hồi lâu, một lúc sau anh bèn đi đến bên cửa tìm chiếc gậy dành cho người mù, “Tôi đưa cô đi ăn cơm trưa nhé”.

Hai người đi bộ đến một hàng cơm dưới chân núi. Mặc dù họ nắm tay nhau cả dọc đường nhưng bầu không khí vẫn có phần kỳ quái, hai người không chuyện trò mấy. Bì Bì thầm nghĩ trong lòng, bóng hình này thật phóng đãng, tại sao cô lại có cảm giác không theo kịp anh? Cảm giác còn hơn cả mối tình đầu, cũng chẳng biết đã sai ở đâu nữa. Cô rầu rĩ bước vào quán cơm, buồn bã ăn hết bát rùa hầm nhân sâm mang đậm vị thuốc Bắc mà Hạ Lan Tịnh Đình gọi cho mình, sau đó lại uống hết một cốc nước lạnh lớn. Cuối cùng cô xòe hai tay ra, hỏi: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”.

Giống như mọi lần, Hạ Lan Tịnh Đình chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, thậm chí không uống một ngụm nước nào, “Hôm nay tôi phải đến Viện bảo tàng, cô cùng tôi đến đó đi”.

Bì Bì vội vàng lắc đầu, “Tôi không đi, tôi ở nhà nghỉ ngơi”.

“Không được”, anh vội đứng lên, rút chiếc gậy dành cho người mù ra, rồi kéo cô đang ngồi trên ghế dậy.

“Tại sao?”, Bì Bì cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không thể không đi theo anh, “Tôi không muốn quấy rầy anh làm việc, tôi thà ở nhà xem tivi còn hơn”.

“Nhà tôi không có tivi.”

“Vậy anh đưa tôi về ký túc xá đi. Tôi tranh thủ thời gian ôn tập bài vở một chút.”

“Trong thời gian trị liệu, dù là lao động chân tay hay lao động trí óc đều phải giảm bớt”, Hạ Lan Tịnh Đình không hề bị tác động bởi bất cứ điều gì, “Như thế sẽ làm tiêu hao mất nguyên khí của cô”.

“Được rồi, tôi không thích đến Viện bảo tàng”, Bì Bì thẳng thắn, “Bởi vì không khí ở đó đầy mùi chết chóc, như một cái cổ mộ ngàn năm vậy”.

Cô thuận miệng nói bừa một câu chứ không hề để trong lòng, nhưng Hạ Lan Tịnh Đình lại chợt chau mày, “Đầy mùi chết chóc? Cổ mộ ngàn năm? Nói một cách tích cực thì nên là bảo tàng văn hóa chứ?”.

Thực ra khi Hạ Lan Tịnh Đình không vui, điệu bộ vô cùng hung dữ, khuôn mặt chẳng khác nào Che Guevara [1] vậy, Bì Bì không nhịn được muốn cười.

[1] Một nhà cách mạng Mác-xít nổi tiếng người Argentina, là thầy thuốc, người tạo ra học thuyết quân đội, nhà lãnh đạo quân du kích và phong trào cách mạng Cuba.

“Ơ, anh căng thẳng gì chứ? Tôi có nói anh đâu. Hơn nữa, chẳng phải còn hẳn một trăm năm nữa anh mới được một nghìn năm ư? Anh không phải là quá già đâu, thật sự không phải”, Bì Bì chỉ ra cây bách lâu năm phải hai người ôm mới hết bên ngoài cửa sổ, “Cái cây kia chắc chắn già hơn anh nhiều…”.

Anh chàng đối diện mặt đầy mây đen, đôi mắt nheo lại mang theo vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

Bì Bì vội vàng chữa lời, “Là thế này, trong Viện bảo tàng có rất nhiều du khách, tôi không thích người ta ngắm nhìn cái đầu trọc của tôi”.

Câu nói này quả thực có tác dụng, cuối cùng Hạ Lan Tịnh Đình cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng hai giây sau, anh lại lên tiếng, “Tôi có thể kiến nghị rằng cô nên đội một chiếc mũ vào không?”.

Chiếc mũ ngay lập tức được mua trong một cửa hàng gần đó, kiểu dáng đơn giản, tròn tròn ôm lấy đầu cô. Bì Bì đội chiếc mũ rồi ngắm mình trong gương, bản thân chẳng khác nào một đứa trẻ sơ sinh phiên bản lớn cả.

Cô theo Hạ Lan Tịnh Đình lên xe đến Viện bảo tàng rồi vào phòng làm việc của anh một cách không tình nguyện.

Văn phòng này Bì Bì đã từng tới. Khi đó, chỉ để ý đến việc tìm ống nhổ nên cô không quan sát kỹ. Cô chỉ nhớ tất cả mọi thứ bày trong căn phòng này đều là đồ cổ, ngay cả chiếc ống nhổ cũng chẳng ngoại lệ. Cô tìm một chiếc ghế chắc chắn ngồi xuống, ngáp dài một cái. Dù sao cô cũng còn yếu, đi một quãng đường như thế đã cảm thấy mệt mỏi.

“Nếu thấy mệt thì cô có thể nằm lên sô pha, sẽ không có ai tùy tiện đi vào đâu”, Hạ Lan Tịnh Đình chỉ về phía bộ sô pha màu lam dùng để tiếp khách bên cạnh.

“Rõ ràng ban ngày anh không nhìn thấy gì, vì sao còn muốn đến đây?”, Bì Bì đến bên ghế sô pha, nghiêng người hỏi.

“Tôi chưa bao giờ làm việc ở nhà”, anh nói, “Nhà là nơi để nghỉ ngơi”.

Phòng làm việc của anh thực ra rất rộng, bên trong bày đầy đồ, nên trông có vẻ chật chội. Hiển nhiên Hạ Lan Tịnh Đình không thích không gian thoáng đãng. Cho dù là căn phòng anh ở, bên trong cũng bày đầy sách và thực vật.

“Vì sao cứ nhất định phải bắt tôi đi theo anh?”, cảm giác có điều gì bí mật bên trong, Bì Bì quyết định hỏi đến cùng.

“Tôi sợ cô xảy ra chuyện”, Hạ Lan Tịnh Đình bật chiếc máy tính trên bàn lên, “Mặc dù trông cô bây giờ có vẻ rất hoạt bát, nhưng đó là do được dựa vào nguyên khí của tôi… Nếu không cô có thể ngã khuỵu bất cứ lúc nào”.

Hóa ra là như vậy. Cô thực sự cảm động trước tinh thần trách nhiệm của anh, vội nói: “Nếu tôi thực sự ngã khuỵu, anh có thể cứu tôi không?’.

“Có thể, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chuyển nguyên khí sang cho cô.”

“Tôi hỏi một chút, nguyên khí này là tài nguyên tái sinh ư?”

“Đúng vậy”, anh mỉm cười, “Có phải bây giờ cô đang cảm thấy may mắn vì tôi lớn tuổi hơn cô không? Tu luyện chân nguyên không dễ, chỉ có hồ ly lâu năm như tôi mới đủ tài nguyên để cung cấp cho co. Nhưng cô đừng lo lắng, cô vẫn còn rất trẻ, có nguồn tinh lực dồi dào, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cô sẽ hồi phục lại sức khỏe như ban đầu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Thực ra những việc tôi phải làm trong mấy ngày cuối cùng chỉ là làm cho tóc cô mọc trở lại một cách nhanh nhất”.

Dừng lại một chút, anh bổ sung, “Có thể cô không tin, nhưng đối với tôi, làm cho tóc cô mọc trở lại khó hơn rất nhiều lần so với việc làm cho cô hồi phục sức khỏe”.

“Ồ!”, Bì Bì lại hỏi, “Nếu như tối hôm đó không phải chúng ta hôn mà là làm việc nghiêm trọng hơn thì sao? Tôi sẽ… sẽ chết ngay lập tức ư?”.

Hạ Lan Tịnh Đình trầm mặc giây lát rồi gật đầu, “Đúng vậy”.

Bì Bì bỗng thấy lạnh sống lưng, “Chủ tế, anh không thể ngăn cản được việc đó sao?”.

“Đừng quên chúng tôi là hồ ly, không phải con người. Tất cả những bộ phận ‘con người’ trên người chúng tôi được tạo nên chỉ là để hút sức sống của loài người mà thôi. Nếu như giữa tôi và cô xảy ra chuyện mà cô vừa nói, chân nguyên của cô sẽ tự động truyền vào cơ thể tôi”, anh nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, “Điều này ngay đến bản thân tôi cũng không có cách nào khống chế được”.

“Lẽ nào trong giới hồ ly các anh không một ai có khả năng này sao?”, Bì Bì nói, “Những hồ ly đã tu hành trên nghìn năm cũng không có ư?”.

“Con người chỉ là công cụ để chúng tôi tu tiên, chúng tôi chưa bao giờ kết hôn với loài người. Cái khả năng mà cô vừa nói chỉ một người có”, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Đó là bố tôi”.

“Cũng có nghĩa là trong cả giới hồ ly chỉ mình ông ấy có thể lấy con gái thuộc loài người mà không khiến cô ấy chết. Thế nhưng…”

“Xin lỗi, tôi phải làm việc rồi.”

Hạ Lan Tịnh Đình ngắt lời cô, đeo tai nghe vào, rồi mở hệ thống giọng nói nhắc nhở của máy tính.

Anh không muốn nói đến vấn đề này nữa.

Bì Bì chau mày suy nghĩ một lúc lâu, rồi đột nhiên đứng dậy đi tới bên bàn, tháo tai nghe của anh xuống, hỏi từng từ một:

“Hạ Lan, mẹ của anh là ai? Bà ấy là người, đúng không?”

Cô còn muốn hỏi nhiều hơn, nhưng cổ cô đã bị Hạ Lan Tịnh Đình bóp mạnh.

Những ngón tay anh từ từ chặt hơn, khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

“Buông… buông tôi ra!”

Anh chầm chậm đứng lên, khuôn mặt áp sát lại gần cô, hơi thở vấn vít trước mắt cô: “Nếu cô đã muốn nghe câu chuyện dưới đây, tôi cũng sẽ không ngại kể cho cô nghe, cô Quan”.

“Buông… buông ra! Anh bóp chết tôi mất!”, cô ra sức vùng vẫy, đầu móng tay sắc không ngừng cào vào mặt anh.

“Đúng vậy, mẹ tôi chính là con người”, giọng nói của anh lạnh như núi băng, “Bố tôi rất yêu bà ấy, không cẩn thận còn khiến bà ấy mang thai. Vốn dĩ bố tôi nên giết bà ấy ngay, nhưng trước sự nỗ lực van xin khẩn cầu của bà ấy, ông đã lần lữa cho đến ngày đứa bé sinh ra”.

Lồng ngực Bì Bì không ngừng đập mạnh, Hạ Lan Tịnh Đình đã buông lỏng tay ra từ lâu, cô thở gấp nhưng càng lúc càng không thở nổi.

Anh vuốt khuôn mặt cô, cười lạnh: “Bây giờ cô đã hiểu trêu chọc Chủ tế là một việc ngốc nghếch đến thế nào rồi chứ?”.

Một lúc lâu sau, Bì Bì mới ho khan một tiếng, nói: “Chủ tế, anh nhầm rồi. Tôi chưa bao giờ trêu chọc anh cả, chính anh trêu chọc tôi trước”.

Cô cũng vỗ khuôn mặt anh, đáp lại một cách hung tợn, “Quan Bì Bì tôi cũng không phải người dễ bị trêu chọc như vậy đâu”.

Hạ Lan Tịnh Đình không nói gì, yết hầu chuyển động, khuôn mặt hằm hằm như có thể xé nát cô ra.

Đúng lúc đó, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Anh nhấc máy.

“A lô!”

“Ngài Phan, xin chào.”

“Miếng ngọc hoa văn rồng hình bán nguyệt. Chẳng phải huyện Đằng tỉnh Sơn Đông đã khai quật được vào năm 1982 ư?”

“Đây là món đồ trang sức rất thịnh hành trong giới quý tộc thời Tây Chu, được phát hiện ở cả hai miền Nam Bắc.”

“Tôi thấy cùng lắm cũng chỉ là sản phẩm cấp hai.”

“Một đầu bị hỏng sao? Ừm… Vậy thì có lẽ còn không được xem là sản phẩm cấp ba.”

“Không cần, cảm ơn. Ở đây tôi có một miếng ngọc hình bán nguyệt khắc hoa văn người và rồng thời Tây Chu, sản phẩm cấp hai, ngài có hứng thú với nó không?”

“Đương nhiên không phải là di vật văn hóa quốc gia, là đồ thầy giáo tôi sưu tầm, sau khi mất ông ấy đã tặng lại cho tôi, giấy tờ chứng nhận đều đủ cả, còn có thêm giấy đánh giá nữa.”

“Một trăm sáu mươi vạn, tôi chấp nhận chuyển tiền qua ngân hàng.”

“Xin lỗi, ngài Phan, đây là giá chính xác.”

“Xem hàng? Đương nhiên có thể rồi. Trước năm giờ tôi rảnh, có thể giao dịch qua ngân hàng, ở đó rất an toàn.”

“Được, vậy thì bốn giờ gặp nhau nhé.”

“Không cần đón đâu, cảm ơn, tôi sẽ đi cùng trợ lý của mình đến đó.”

“Tôi đã nhớ số điện thoại di động của ngài, hẹn lát nữa gặp lại.”

Anh cúp máy bàn rồi ấn điện thoại di động của mình, lập tức vang lên tiếng báo giờ máy móc: “Bây giờ là hai giờ hai mươi lăm phút chiều giờ Bắc Kinh”.

Kéo bàn phím ra, không kịp nối tai nghe, anh nhanh chóng đánh chữ vào máy tính. Đồng thời vọng ra giọng nữ chậm rãi của máy nhận biết từ ngữ:

“Giấy đánh giá đồ ngọc. Xuống dòng. Xuống dòng. Tựa đề, font chữ Times New Roman, chỡ chữ số ba, ở giữa. Xuống dòng. Xuống dòng.”

Bàn tay Hạ Lan Tịnh Đình thoăn thoắt gõ chữ, tốc độ còn nhanh hơn cả nhân viên đánh máy, lại không có bất cứ một lỗi nào.

“Font chữ SimHei, cỡ chữ số ba, miếng ngọc hình bán nguyệt khắc hoa văn người và rồng. Xuống dòng. Xuống dòng. Lùi đầu dòng. Lùi đầu dòng/”

Giọng nữ khô khan của máy nhận biết từ ngữ vang lên: “Font chữ Times New Roman, cỡ chữ số bốn, dài chín phẩy năm centimet, phẩy, rộn hai phẩy chín centimet, phẩy, rộng không phẩy ba centimet, chấm… chất ngọc trắng xanh. Màu trắng xanh, có một vài chấm nhỏ màu nâu. Bề mặt nhẵn nhịn, sáng bóng, gần như trong suốt. Mặc trước khắc hoa văn người và rồng đối xứng, mặt sau màu trắng. Hình người không có bốn chân, cơ thể cuộn tròn. Mũi, mắt, tai, tóc đều có. Thân rồng uốn khúc, đầu có sừng, mũi cuốn lên trên, mắt hình bầu dục, miệng lộ răng nanh. Cả miếng ngọc khắc hình răng, hai đầu có hai lỗ thủng. Giữa hoa văn người và rồng có khắc hình lỗ tròn. Thuộc cuối thời Tây Chu. Khai quật vào năm Minh Gia Tĩnh, do gia tộc Từ Giai của Lễ bộ Thượng thư cất giữ. Sau thời kiến quốc du nhập vào nhân gian. Ngọc khí cấp hai. Xuống dòng. Xuống dòng. Xuống dòng. Căn chỉnh lề phải, đơn vị đánh giá: Ủy viên hội Di vật văn hóa Trung Quốc. Người đánh giá: Hạ Lan Tịnh Đình”.

Soạn xong bản thảo, Hạ Lan Tịnh Đình lấy từ trong tủ hồ sơ ra một tờ giấy có con dấu, sau đó đút vào máy in laser.

Chỉ trong một giây, giấy đánh giá đã được in ra. Bì Bì còn đang tò mò làm thế nào anh có thể tìm được chỗ ký tên, liền thấy anh lấy một miếng nhựa plastic trên bàn lên so sánh, tay lần sờ tới chỗ trống cần ký tên, sau đó ký một chữ rồng bay phượng múa lên, rồi đóng dấu. Anh đang định nhét giấy đánh giá này vào một chiếc phong bì lớn, thì Bì Bì đột nhiên lên tiếng: “Có cần tôi giúp anh kiểm tra lại một chút không? Anh không đóng dấu ngược đấy chứ?”.

Hạ Lan Tịnh Đình hờ hững nhìn cô, rồi nắm lấy ngón tay cô đặt nhẹ vào con dấu của mình, “Cô sờ xem, có phải ở đây có một chữ không?”.

Cô sờ được một chữ “Thượng” nổi ở đó.

Ồ, Bì Bì cười, hóa ra là như vậy.

Điều may mắn là sau khi bị ngắt quãng bởi một loạt sự việc vừa xảy ra, tâm tình Hạ Lan Tịnh Đình đã hồi phục một cách kỳ lạ, “Bì Bì, tôi phải gặp một người, cô có thể đi cùng tôi không?”.

Thế nhưng Bì Bì vẫn thấy rối rắm trong lòng: “Nói như vậy… là bố của anh đã… ăn thịt mẹ anh sao? Ăn như thế nào?”.

“Quan Bì Bì”, khuôn mặt Hạ Lan Tịnh Đình lập tức nghiêm lại, “Cho dù trong tộc hồ ly có thói quen ăn tươi nuốt sống, thì nói vấn đề này nghe cũng thật khiến gnwowfi ta nổi da gày”.

“Chỉ ăn lá gan thôi, hay là ăn cả người?”

“Chỉ ăn gan thôi”, anh cất phong bì vào trong túi, “Nghe thế có phải cô cảm thấy rất thích thú không?”.

“Tôi thấy vô cùng kinh khủng. Tóm lại là ăn như thế nào? Ăn sống ư?”

“Bì Bì.”

“Lúc bị ăn thịt, mẹ anh vẫn còn sống sao?”

“Bì Bì!”

“Được rồi, tôi đi cùng anh đến gặp người kia.”

Ra đến cửa lớn, hai người đứng đợi taxi, Bì Bì bèn kéo cánh tay anh: “Một câu hỏi cuối cùng thôi, khi bố anh ăn thịt mẹ anh, ông ấy có khóc không? Ông ấy có đau lòng không?”.

Đối với câu hỏi này, Hạ Lan Tịnh Đình trả lời vô cùng nhanh, “Không”.

“Cho nên anh rất hận bố mình?”

“Chẳng có gì đáng hận cả”, Hạ Lan Tịnh Đình quay đầu nhìn cô, đôi mắt trống rỗng vô hồn, “Tôi và ông ấy giống nhau, sớm muộn gì tôi cũng sẽ ăn thịt cô thôi”.

“Anh sẽ không như vậy đâu”, Bì Bì nói chắc chắn.

“Tôi sẽ thế.”

“Chắc chắn là không.”

“Sao cô biết là không?”

“Nếu như anh muốn ăn thịt tôi thì anh đã làm từ lâu rồi.”

“Chẳng bao lâu nữa đâu.”

“Hi hi, Hạ Lan, anh rất đáng yêu.”

“Cô nói cái gì?”

“Anh rất đáng yêu… Anh không nỡ ăn thịt tôi đâu.”

“Nếu không thì thế này đi, hôm nay tôi sẽ ăn ngón tay của cô trước”, anh đưa ngón tay cô vào miệng mình cắn nhẹ.

Cô chẳng chút sợ hãi, đột nhiên ôm chặt lấy anh, “Tôi thích anh, Hạ Lan Tịnh Đình. Nói cho tôi biết, có phải một kiếp trước nào đó, tôi từng là mẹ của anh không?”.

Anh vội vàng bỏ ngón tay cô ra, “Ọe ọe, buồn nôn quá đi mất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK