Bên tai cô vang lên những tiếng ong ong.
Rất hỗn độn, như thể ở một công trường đang thi công vậy, sau đó là tiếng máy động cơ vang lên. Cả cơ thể cô bỗng bồng bềnh, bồng bềnh.
Có người vẫn luôn nắm tay cô.
Cô chìm dần vào giấc ngủ triền miên, nhưng vẫn chiến đấu với ý thức mình đã rơi vào tay giặc. Cô cố gắng thử mở to đôi mắt, nhưng mí mắt vẫn cứ nặng trịch, không thấy bất cứ thứ gì.
Cứ mơ mơ màng màng như vậy trong một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng da thịt cô mới đột nhiên có cảm giác.
Cô rơi xuống nước, dòng nước lạnh ngắt giống như lưỡi dao cứa vào da thịt cô.
Đột nhiên mở to đôi mắt, cô phát hiện ra bản thân đang ngồi trong một bồn tắm lớn với vô số những khối đá, cả người mềm nhũn, chẳng có lấy một chút sức lực. Có người đỡ cô từ phía sau, giữ cô không bị chìm trong nước.
Cô không thể lên tiếng, cổ họng như bị ai đó chặn lại, chỉ có thể thở phì phò từng tiếng lớn.
Một lúc sau, người kia bế cô ra khỏi bồn tắm, quấn cho cô tấm khăn rồi bế cô lên giường nằm, đắp cho cô tấm chăn rất dày.
Là Hạ Lan Tịnh Đình. Ngoài anh ra, không có người thứ hai phảng phất mùi dương xỉ trong rừng sâu như thế.
Nói như vậy có nghĩa là cô vẫn rơi vào tay anh.
Cô nằm trên giường không nói một câu nào. Chẳng bao lâu, cơ thể cô nóng bừng, nóng đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, lục phủ ngũ tạng đều như thể đang được nướng trên bếp lò vậy. Hạ Lan Tịnh Đình đo thân nhiệt qua đường tai cho cô, đồng thời thở dài một hơi.
“Khát à? Có muốn uống nước không?”, anh thấp giọng hỏi.
Vẫn là căn phòng ấy, vẫn là căn phòng ngủ rộng đến mức có thể nghe thấy cả giọng nói vọng lại.
Cô cố mở mí mắt nặng trịch, ngẩn ngơ nhìn anh rồi gật đầu.
Anh ra phòng khách rót cho cô cốc nước. Cô uống một hơi cạn sạch, đồng thời phát hiện trên đầu mình có chườm một túi đá to bằng nửa cái gối. Hạ Lan Tịnh Đình ngồi trên ghế sô pha bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay cô. Anh không hề dùng sức nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác muốn dựa dẫm. Bì Bì đưa mắt nhìn anh, khuôn mặt anh đã bị khuất trong bóng tối, không nhìn thấy biểu cảm gì, chỉ nghe thấy hơi thở như có như không của anh.
“Bây giờ là lúc nào?”, cô chợt hỏi.
Trong phòng ngủ chỉ có chút ánh sáng mờ mờ. Đây là thói quen của Hạ Lan Tịnh Đình. Anh vốn không thích để đèn thật sáng cho dù là thời điểm nào. Anh cho cô nhìn đồng hồ đeo tay dạ quang, lúc này là mười một giờ hai mươi phút.
“Có muốn ăn gì không? Cả ngày em đã không ăn gì rồi”, anh nói với ngữ điệu rất bình thản.
Thực ra cô cũng hơi đói nhưng lại không muốn làm phiền anh, bèn nói: “Em không đói”.
Trong phòng buông tấm rèm rất dày. Thỉnh thoảng đèn xe bên ngoài chiếu vào qua khe rèm, tựa nhe nét bút vẽ một đường trên mặt anh. Ánh sáng lướt qua trong giây lát ấy khiến cô cảm nhận được mình vẫn đang ở nhân gian. Cô không nói thêm gì nữa, toàn thân nóng hầm hập, nằm trên giường lặng lẽ đổ mồ hôi.
Ga giường nhanh chóng ướt sũng, cô quay người nằm ra chỗ khô ráo khác. Anh lập tức cảm nhận được điều đó, liền lấy khăn bông lau mồ hôi rồi thay bộ đồ ngủ khác cho cô, sau đó thay ga giường. Hành động của anh không hề có chút thân thiết nào, nhưng vẫn rất chu đáo cẩn thận. Cô cứ bị anh bế đi bế lại như một đứa trẻ vậy.
“Trong phòng nóng quá”, cô nói.
“Em đang bị sốt, bốn mươi độ”, anh lấy nhiệt kế đo tai, “tinh” một tiếng đo thân nhiệt cho cô, “Nếu như một tiếng nữa mà em không hạ sốt, anh đành phải đưa em tới bệnh viện thôi”.
“Xin lỗi”, cô nhỏ giọng nói.
Quai hàm anh khẽ động, nhưng không nói tiếng nào.
“Em… em không làm anh bị thương chứ?”, cô sợ hãi nói, cô không nhớ rốt cuộc mình có hắt chai máu chó vào người anh không.
“Có bị thương”, anh nói, “thương trong tim”.
Sau đó bầu không khí yên ắng vây quanh hai người.
Trong không khí lặng ngắt ấy, Bì Bì chìm vào giấc ngủ cùng cơn buồn rầu.
Vốn có thân thể khỏe mạnh, sang ngày thứ hai Bì Bì đã hoàn toàn hạ sốt. Trời sáng thức giấc, cô thấy đầu nhẹ nhõm, người thoải mái hơn hẳn, nhưng lại thấy da đầu ngưa ngứa. Đưa tay lên sờ, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi cảm nhận được lớp tóc mềm mềm mới nhú. Cô vội chạy đến đứng trước gương ngắm thật kỹ, đúng là tóc mọc rồi! Mái tóc hơi xoăn tựa như người châu Phi vậy.
Cô phát hiện Hạ Lan Tịnh Đình đang ôm gối say giấc nồng trên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách, đôi lông mày nhíu lại. Nghe thấy tiếng động, anh khẽ cựa, nhưng không tỉnh giấc, xoay người, thiếu chút nữa thì ngã từ trên sô pha xuống đất. Cô khẽ khàng đi đến dịch bàn trà một chút để chắn chiếc sô pha lại, sau đó đứng lặng lẽ nhìn anh. Trái tim mềm yếu của cô đầy nỗi thương cảm. Ánh mắt cô như nước mùa xuân, thay đổi từng chút một. Cô lặng lẽ mang chăn đến đắp cho anh.
Ngày trước, Hạ Lan Tịnh Đình chẳng mấy khi ngủ đêm, nhiều nhất thì cũng chỉ nằm hai tiếng đồng hồ sau khi luyện công mệt mỏi rồi lại dậy. Thế nhưng đến Tây An, đồng hồ sinh học của anh lại có sự thay đổi đến ba trăm sáu mươi độ, càng ngày anh càng giống “con người”. Bì Bì lên giường khi nào anh cũng lên giường khi ấy, rồi quấn lấy cô đùa nghịch, sau đó ngủ một mạch đến sáng, thậm chí còn dậy muộn hơn cô.
Cả buổi sớm, hai người đều giữ khoảng cách một cách lịch sự. Họ chỉ nói với nhau những câu đơn giản nhất, như: “Dưới lầu có cơm miễn phí, anh đi ăn đi”, “Cho em mượn chìa khóa phòng, em làm mất chìa khóa rồi”, “Em không có tiền lẻ, cho em vay mười Nhân dân tệ”, “Điện thoại sạc đầy pin chưa?”.
Có lúc Bì Bì cũng vồn vã nói, “Em đến tiệm hoa mua bó hoa cho anh, tiện thể mua chút mật ong”. Nói xong, mặt cô liền đỏ bừng, nhớ lại chuyện hai người đã làm cùng hai thứ này. Kết quả là ngài Chủ tế thẳng thừng từ chối, “Không cần đâu”.
Cô cảm thấy bị tổn thương, nhưng cũng nghĩ lại chuyện đã xảy ra.
Đương nhiên rồi, hôm qua cô còn có cả dã tâm muốn lấy mạng anh, chút phản ứng này của người ta cũng có thể hiểu được.
Ánh mắt Hạ Lan Tịnh Đình nhìn cô không mấy thiện cảm, cô đành một mình xuống lầu ăn cơm.
Bữa sáng có hai món Trung và Tây kết hợp, còn có điểm tâm theo kiểu Quảng Đông. Giờ Bì Bì mới phát hiện ra cả ngày không ăn cơm, bụng đã đói meo tự bao giờ, bèn ngồi ăn một cách ngon lành, còn trò chuyện với cô gái ngồi đối diện mình nữa. Dù sao thì cũng không vội về phòng, về phòng thái độ của Hạ Lan Tịnh Đình cũng hờ hững với cô.
Cuối cùng cô cầm theo ly cà phê đang uống dở còn một nửa, từ từ đi lên tầng năm, bỗng phát hiện trong phòng vốn không có người, chỉ có một nhân viên đang quét dọn vệ sinh mà thôi. Cô bỗng thấy hoảng hốt, vội vàng chạy tới chiếc tủ xây trong tường ở phòng ngủ kiểm tra kỹ lưỡng, ngài Chủ tế sẽ không vì quá giận dữ mà bỏ vợ đấy chứ?
May quá, may quá, hành lý của cả hai người đều còn nằm ở đó.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho anh, “A lô, Hạ Lan, anh đang ở đâu vậy?”.
Điện thoại vang lên mấy hồi chuông cô mới nghe thấy giọng thờ ơ của anh ở bên kia vọng lại, “Anh ở đại sảnh tầng một”.
“Đợi em, em sẽ xuống đó ngay.”
Cô xách túi, chạy ra khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất. Sợ thang máy đi quá chậm, cô bèn đi thang bộ, cứ nhảy ba bậc một xuống phía dưới.
Cô tìm Hạ Lan Tịnh Đình ở khắp đại sảnh, cuối cùng nhìn thấy anh đang đứng trước cửa của một văn phòng làm việc, trong tay nắm chắc cây gậy dò đường, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía trước, hình như đang xếp hàng.
Chần chừ đứng bên cạnh anh, cô không dám mạo muội nắm tay anh, chỉ lắp bắp nói, “Ở đây… bán… bán thứ gì? Anh… anh đang xếp hàng à?”.
“Anh đang đăng ký thuê hướng dẫn viên du lịch.”
“Chẳng phải anh còn có vụ làm ăn quan trọng sao?”
“Đối tác có việc gấp nên lùi thời gian lại rồi, ngày mai bọn anh sẽ gặp mặt.”
Khuôn mặt cô trông càng thảm hại hơn, cắn môi mãi hồi lâu mới nói, “Anh muốn đi đâu, em đi cùng anh. Đừng thuê hướng dẫn viên du lịch nữa, phí tiền. Huống hồ, anh cũng đến Tây An nhiều lần rồi chứ? Liệu người ta có biết nhiều bằng anh không?”.
“Anh không cần kiến thức về lịch sử của người ta, anh chỉ cần một người dẫn đường thôi.”
Cô ngượng ngùng nói, “Em dẫn đường cho anh không được sao?”.
Anh liền lắc đầu chắc chắn, “Không được… Ở cùng em, anh sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng”.
“… Người ta đã xin lỗi anh rồi mà…”
Khuôn mặt anh vẫn rất nghiêm khắc, không buồn để ý đến cô, vẫn tiếp tục xếp hàng.
Một nhân viên tiếp đón hai người, “Quý khách muốn đi cung đường nào? Chúng tôi có tuyến du lịch theo cung đường phía Đông trong một ngày, phía Tây hai ngày, còn có cung đường đến Hoa Sơn…”.
Bì Bì cảm thấy cô nhân viên này cũng thật chuyên nghiệp. Rõ ràng nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình đang cầm gậy dò đường, thế mà còn nhét một xấp những bức ảnh muôn vàn màu sắc vào tay anh. Cung đường phía Đông, cung đường phía Tây, bây giờ người ta có thể phân biệt được Đông Tây sao?
“Tôi chỉ cần một hướng dẫn viên dẫn đường cho tôi”, Hạ Lan Tịnh Đình cũng chẳng mấy để ý cầm tập ảnh đó, “Chỉ cần đi dạo trong thành phố là được rồi”.
Cô nhân viên vội vàng nói, “Thật xin lỗi, hướng dẫn viên du lịch của công ty chúng tôi thường đi theo đoàn xe du lịch. Nếu anh muốn thuê một mình một hướng dẫn viên thì anh có thể đến hỏi Công ty du lịch Thiên Hồng ở phía Nam đường Nhị Hoàn thử xem. Nhưng phí dịch vụ của họ tương đối đắt. Tôi có danh thiếp của họ đây, quý khách có cần không?”.
Hạ Lan Tịnh Đình đang định nói gì thì Bì Bì vội cướp lời, “Không cần, không cần đâu, cảm ơn cô”.
Nói rồi cô liền nắm tay anh kéo ra ngoài cửa, sau đó vỗ vai anh, nói cười thân thiết, “Nói đi, anh muốn đi đâu, em đưa anh đi, đảm bảo phục vụ nhiệt tình, chu đáo”.
Buồn bực một lúc lâu, cuối cùng anh nói, “Anh muốn đến thăm Tường Thành Cổ”.
“Không vấn đề gì! Cẩn thận, phía dưới có ba bậc thềm”, cô nắm lấy tay anh một cách tự nhiên, anh cũng rất tự nhiên nắm chặt tay cô.
Tường Thành Cổ được tu sửa lại dựa trên cơ sở Tường Thành cũ. Tất cả những nơi du khách có thể chạm tới, phân nửa gạch vỡ đều là mới. Mặc dù nói đứng trên Tường Thành có thể nhìn thấy tháp chuông, chòi canh, nhà thờ Hồi giáo và đền thờ Thành Hoàng, nhưng cứ phải nhìn thấy tận mắt cái đã.
Hai người đi vào từ cửa Nam, rồi đi quanh Ung thành, phát hiện Tường Thành to hơn tưởng tượng của mình, đi bộ một vòng ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ. Bì Bì đoán chắc chân mình sẽ mỏi nhừ, nhưng Hạ Lan Tịnh Đình thích đi, hai tiếng đồng hồ thì hai tiếng đồng hồ vậy.
Cả dọc đường, Hạ Lan Tịnh Đình cứ lặng lẽ đi theo cô, nghe cô không ngớt lảm nhảm, “Anh đừng tưởng nơi đây lạnh lẽo âm u, thực ra hôm nay trời nắng lắm, có mặt trời, nhưng ánh mặt trời hơi lạnh. Chẳng có cách nào khác, Tây An vào độ cuối thu chính là như thế. Anh sờ chỗ này xem, đây chính là cửa Nam, cũng có tên khác là cửa Vĩnh Ninh. Nghe nói đây là cửa lâu đời nhất ở Tường Thành đấy, được xây dựng vào thời Tùy… đây là đài quan sát, cửa sổ của nó hình vuông. Anh sờ vào đây đi, người xưa thường trốn ở đây để bắn tên đó”.
Đột nhiên ngài Chủ tế lấy từ trong túi ra một chiếc máy ảnh bỏ túi chỉ to bằng bàn tay, rồi nhìn về phía trước ấn một cái. Bì Bì thấy thật nực cười, người này chẳng nhìn thấy thứ gì lại còn chụp ảnh nữa, chắc chắn không ngắm được chuẩn. Thế nhưng anh vẫn say sưa với công việc chụp ảnh, chỉ cần thấy cô nói đến nơi nào phong cảnh đẹp, anh sẽ lập tức ấn một cái.
“Phong cảnh về đêm ở cửa Nam cũng rất đẹp, nếu như anh thích, buổi tối chúng ta lại đến nhé, anh có thể chụp thoải mái”, dứt lời, cô bỗng thấy chua xót trong lòng, bất giác một lớp sương mờ phủ trước mắt.
“Cười với anh một cái”, anh không hề phát hiện ra chuyện gì.
Cô liền cong khóe môi, không ngờ một giọt nước mắt lăn xuống, cửa trập vang lên “tách” một tiếng.
“Có khi nào không chụp đúng không?”
“Chụp thêm mấy tấm nữa, tối về nhà ghép lại với nhau”, anh nói qua loa, “Anh thường làm như thế, dù sao cũng dùng công nghệ kỹ thuật số”.
Cô cười tươi, giúp anh chỉnh lại góc độ chụp.
“Vậy, như thế này này, ngắm thật chuẩn góc này là có thể chụp được đèn lồng to đằng kia đấy.”
Có người lái xe đi qua hai người họ, hình như là người Ấn Độ. Anh ta vui vẻ chào hỏi cô, “DumitruParo!”.
Suy nghĩ một lúc, Bì Bì nói, “Em thấy hình như anh ta không nói Tiếng Anh…”.
“Là tiếng Bangladesh”, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Anh ta đang chào em đấy”.
Bì Bì giật mình, “Anh hiểu tiếng Bangladesh sao?”.
Anh khẽ cười, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
“Nếu như Trần Dần Khác [1] còn sống, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui khi được gặp anh”, cô hào hứng nói.
[1] Nhà nghiên cứu văn học cổ, ngôn ngữ học, nhà thơ và học giả lịch sử hiện đại của Trung Quốc (3/7/1890 – 7/10/1969).
Cô còn muốn nói, tất cả những ngôn ngữ đã thất truyền, những mảnh giáp cốt chẳng còn nguyên vẹn và cả những văn tự chép tay ở Đôn Hoàng cũng muốn được gặp anh, thế nhưng cô không đòi hỏi nhiều. Cô rất biết thỏa mãn. Cô chỉ mong muốn được chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời đằng đẵng của Hạ Lan Tịnh Đình, ngoài ra cô không hề mong muốn điều gì xa xỉ khác.
“Em đã đến Tây An rồi, thì anh cũng muốn đề cử với em cuốn sách Văn minh Tây Vực và Trường An thời Đường của tác giả Hướng Đạt [2]. Cuốn sách viết rất hay, ngôn từ dễ hiểu, thậm chí Trần Dần Khác cũng rất khâm phục ông ấy”, anh nói nghiêm túc.
[2] Nhà sử học, học gia Đôn Hoàng, chuyên gia về lịch sử Trung Quốc và thế giới nổi tiếng của Trung Quốc.
Bì Bì nghiên đầu, nhìn anh cười dịu dàng. Hạ Lan Tịnh Đình quả là một con mọt sách, thích khoe mẽ sự đọc nhiều hiểu rộng của mình. Trên giá sách nhà anh, từng hàng sách ken dày. Một hồ ly đã sống đến chín trăm năm, chắc học vấn phải uyên thâm lắm. Nhưng học thức nhiều như thế mà chẳng được thể hiện, thật là một thiệt thòi lớn. Ngài Chủ tế thật là bình tĩnh.
“Nếu như anh viết sách, nhất định sẽ viết hay hơn ông ấy, chắc chắn thế!”, cô thật lòng nói.
“Anh ư?”, anh lắc đầu, “Anh chi đọc sách chứ không viết, chỉ kể chứ không viết”.
“Đọc nhiều sách như thế, vậy anh thích câu chuyện nào nhất?”
Nghĩ một lát, anh nói: “Anh thích nhất câu chuyện do một người Pháp viết”.
“Câu chuyện anh thích nhất không phải của Trung Quốc sao?”, Bì Bì kinh ngạc.
“Vì sao anh cứ phải thích truyện của Trung Quốc?”
“Chẳng phải anh là hồ ly Trung Quốc à?”
“Anh nói mình là hồ ly Trung Quốc khi nào? Anh không có quốc tịch.”
Bì Bì ngẩn người, đôi mắt mở to, “Đừng nói với em là em kết hôn cùng hồ ly ngoại quốc nhé. Vậy thì khi nào về quê anh, lẽ nào em phải làm visa sao?”.
“Ừm… anh cũng không phải là hồ ly ngoại quốc. Đến bây giờ nơi anh sinh ra vẫn chưa được xác lập lãnh thổ.”
“Vậy anh là… hồ ly sinh ra ở sa mạc?”
“Sao cứ hỏi mãi vấn đề này thế? Việc sinh ra ở đâu rất quan trọng ư?”
“Vậy anh thích nhất truyện gì?”
“Thần thoại về Sisyphus.”
“Chưa từng nghe nói đến. Có hay không? Khi nào em sẽ mượn một cuốn về đọc.”
“Đối với em thì không thay đâu, rất vô vị”, anh xoa đầu cô, “Em không nên đọc thì hơn”.
“Hãy nói một câu trong chuyện để lại ấn tượng sâu sắc nhất với anh”, cô giả bộ như đang phỏng vấn, “Ngài Hạ Lan!”.
“Ừm…”, anh nghĩ giây lát, “Sisyphus là một vị thần trong Thần thoại Hy Lạp. Anh ta phạm lỗi nên đã bị các vị thần trừng phạt, bắt anh ta lúc nào cũng phải đẩy một khối đá vô cùng lớn lên trên đỉnh núi. Lên đến đỉnh núi, khối đá ấy lại lăn xuống dưới, anh ta lạp phải tiếp tục đẩy lên. Cứ lặp đi lặp lại một cách hoài công và vô vọng như vậy. Thế nhưng người viết nên câu chuyện này không hề cho rằng anh ta bất hạnh hay đang làm một việc phi lý. Tác giả cảm thấy anh ta rất hạnh phúc, bởi vì anh ta mang một tình yêu tha thiết với thế giới này, vận mệnh thuộc về chính anh ta, vận chuyển khối đá lên núi là công việc của anh ta, tất cả mọi thứ vẫn chưa bao giờ đi đến hồi kết thúc”.
“Haizzz, thật là thâm thúy và triết lý, rất khó hiểu!”, Bì Bì cường điệu hóa. Bỗng nhiên cô kéo tay anh đặt lên đầu mình, “Anh sờ thử xem, tóc em mọc lại rồi đấy”.
Anh khẽ chạm lên đầu cô, rồi chau mày, “Cũng không nhiều mà”.
“Vậy thì tối nay anh lại giúp em lần nữa nhé?”, giọng nói của Bì Bì mang theo vẻ nũng nịu, như muốn quyến rũ người khác. Lần đầu tiên cô phát hiện, hóa ra giọng mình cũng có thể gợi cảm đến vậy.
“Không được, anh phải bảo vệ bản thân mình”, anh cố ý nói, “Ngộ nhỡ anh không cẩn thận bị người ta sát hại thì phải làm sao?”.
“Xin anh đấy…”
“Vậy thì em phải hứa với anh, từ giờ về sau, ngày nào cũng phải mang theo my châu của anh bên người, cho dù là khi chết cũng phải đeo theo my châu vào quan tài.”
Hả, viên my châu đó…
Bì Bì nói đầy áy náy, “Viên my châu đó hả? À… là như thế này: Hôm qua vì sợ quá nên em đã nhét viên my châu vào một phong bì, sau đó gửi cho anh rồi. Cho nên bây giờ em không có my châu”. Thấy khuôn mặt anh nghiêm lại, cô vội nói, “Em gửi chuyển phát nhanh, gói cước đắt nhất đấy, chắc chắn sẽ không thất lạc đâu. Về nhà là em đeo vào ngay, coi nó như viên ngọc của Ngọc ca ca vậy, không làm mất, không để quên, mãi mãi mang theo bên người, không bao giờ tách rời [3]”.
[3] Đây là một tích trong truyện Hồng lâu mộng, miếng ngọc của Bảo Ngọc và chiếc vòng của Đại Ngọc là một đôi, nếu như luôn mang theo bên mình, không làm mất thì có thể sống lâu trăm tuổi và luôn bình an. Ngày nay thường dùng để chỉ dù chuyện gì xảy ra cũng không tách rời.
Ánh mắt anh dịu đi một chút, hừ một tiếng rồi nói, “Thôi được, tạm thời không chất vấn em nữa. À đúng rồi, chẳng phải gần đây có một nhà vọng lâu sao?”.
“Ở ngay phía trước, để em dẫn anh đi.”
Nhà vọng lâu trông có vẻ giống một cái chòi hai tầng. Mái cong bốn góc treo bốn chiếc đèn lồng. Cô dẫn anh lên tầng hai, còn chưa đứng vững thì bỗng nhiên bị anh đẩy đến một góc tối. Cô sợ đến nỗi thiếu chút nữa hét toáng lên, nhưng khóe miệng ngay lập tức bị anh chặn lại.
“Hạ Lan…”, bị anh ôm chặt, cô không sao cử động nổi.
“Yên tâm đi, xung quanh tạm thời không có người đâu”, thấy đôi chân cô cứ không ngừng giẫm đạp, anh dứt khoát bế cô lên, sau đó co một chân, để cô ngồi lên đùi mình.
Anh hôn cô cuồng nhiệt, nụ hôn từ môi kéo đến vành tai, miệng thì thầm những lời vô nghĩa, không hiểu đang nói gì.
Cô “Ưm” một tiếng, có vẻ hoảng hốt thấp giọng nói, “Hạ Lan, đây là nơi công cộng”.
“Đây là vùng nông thôn.”
Đôi môi anh chẳng muốn rời xương quai xanh của cô, say đắm với mùi hương trên cơ thể cô, dừng lại một lúc, anh lại dịch lên vai cô. Nhịp thở của anh chậm rãi, sâu nhưng nhẹ nhàng, mang theo hương hoa dìu dịu cùng hương cỏ cây nơi rừng rậm vấn vít xung quanh.
Bì Bì thầm kêu khổ trong lòng, rõ ràng hôm nay rất lạnh, cô chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng không tay. Vì áo choàng rất ấm nên bên trong cô chỉ mặc áo dệt kim lộ vai bó sát người, phía trước có khóa kéo.
“Đừng…”, cô hoảng hốt, “Em nghe thấy có người”.
“…”
“Nhanh một chút được không?”, cô sợ hãi ôm chầm lấy anh, mái tóc anh vẫn đang vương vấn nơi vòm ngực cô, “Ở đây đâu đâu cũng là du khách, sẽ có ảnh hưởng không tốt đấy”.
“Chưa đủ.”
“Ôi, bên dưới có người… thật sự có người!”
“Người ta đi qua thôi.”
“Em cảm thấy có người vào nhà vọng lâu đó.”
Cô nghe thấy tiếng bước chân, sau đó có người bước lên bậc thang, đúng lúc mặt cô đang hướng về phía cửa cầu thang, cô lập tức bối rối, ngại ngùng, gượng gạo, hoảng hốt, lo lắng đến mức mồ hôi đầy đầu. Thế nhưng làn môi Hạ Lan Tịnh Đình vẫn quyến luyến, chẳng có ý gì là muốn dừng lại. Việc duy nhất cô có thể làm là giữ chặt lấy áo choàng của mình.
Bước vào là hai sinh viên, có lẽ là một cặp tình nhân, trên tay vẫn còn cầm lá cờ của đoàn du lịch. Vừa bước lên, đột nhiên chứng kiến cảnh vừa rồi, họ ngơ ngác nhìn nhau, miệng há hốc.
Hạ Lan Tịnh Đình quay đầu lại, nói một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, “Hai người, có để ý không?”.
Chàng sinh viên kia hiểu ý, vội đáp, “Không, không, xin cứ tự nhiên. Chúng tôi đi ngay đây”, nói xong anh ta liền kéo tay bạn gái rời đi như một làn khói, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Bì Bì giận dữ giẫm vào chân anh, “Anh không thể dừng lại một chút à? Đợi người ta đi đã chứ?”.
“Không được”, anh lại tìm lên trên, cười tít mắt hôn cô, “Lần sau nhất định anh sẽ chú ý”.
“Lát nữa chúng ta đi đạp xe, được không?”
Anh ngẩn người, một lúc sau mới nói, “Được, em đi đi. Anh ngồi đây đợi em”.
“Đồ ngốc, có xe đạp đôi mà. Em đưa anh đi hóng gió.”
Hạ Lan Tịnh Đình ngồi phía sau trên chiếc xe đạp đôi. Bì Bì ngồi trước ra sức đạp, mồ hôi túa như mưa, cảm thấy bản thân mình thật giống người đạp xe xích lô.
“Cần phải đi nhanh như thế sao?”
“Anh đạp cùng em một chút có được không? Sao em đạp mệt thế chứ?”
“Có khi nào đang lên dốc không?”
“Không, đang đi đường bằng mà.”
“Anh đạp rồi, thật đấy.”
“Anh không ra sức đạp, đây là xe đạp đôi, hai người đều phải đạp.”
“Chủ yếu là em đạp”, anh nói, “Em ngồi phía trước mà”.
“Ôi! Chân người ta mỏi nhừ rồi đây này.”
“Luyện tập một chút cũng tốt.”
Bì Bì cùng anh đạp xe đúng một vòng quanh Tường Thành Cổ hết một tiếng đồng hồ. Hạ Lan Tịnh Đình ngồi phía sau vô cùng sung sướng, như thể đang ngồi trên xích lô vậy.
“Xuống xe đi, đến rồi. Đã đạp một vòng rồi đó”, một chân Bì Bì chống xuống đất, mệt đến mức thở hổn hển.
“Bì Bì, ngồi trên xe của em thật thoải mái, vừa nhanh lại vừa đều”, Hạ Lan dường như vẫn chưa nói hết ý, “Đi thêm một vòng nữa, được không?”.
“Hôm nay khó khăn lắm anh mới thấy vui vẻ, cô nương đây sẽ đưa anh đi thêm một vòng nữa, ngồi chắc nhé.” Bì Bì uống một hơi hết nửa chai nước, sau đó tiếp tục đưa anh đi. Lần này cô vòng ngược chiều kim đồng hồ, nên có một đoạn dài xuống dốc, tiếng gió thổi vù vù bên tai, suýt chút nữa thổi bay cả áo choàng của cô, nhưng cô vẫn rất vui mừng gào lên, “A… Thật thú vị, Hạ Lan!”.
Phía sau không có tiếng trả lời.
“Hạ Lan?”
“Đừng quay đầu lại”, anh nói, “Anh đang hiện nguyên hình”.
“A… Rầm!!!”
Cả người và xe của cô đâm vào Tường Thành. Đầu sưng vêu lên một cục, nhưng cô vẫn cố nhịn đau, hai tay bịt chặt mắt, giọng run run, “Hạ Lan, anh biến lại chưa?”.
Những ngón tay lành lạnh vuốt ve khuôn mặt cô, anh nói, “Đâu có nguyên hình gì chứ, anh chỉ đùa thôi”.
“Làm em sợ muốn chết”, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Xin lỗi”, nét mặt anh có chút kỳ lạ, “Đầu em chảy máu rồi”.
“Không sao đâu, chỉ bị xước da một chút thôi”, trong túi có miếng urgo, cô liền lấy ra rồi dán lên đầu.
“Nói vậy là…”, giọng anh có phần cứng ngắc, “em rất sợ hình dáng thật của anh?”.
Một vấn đề mẫn cảm.
“Không, em không sợ”, cô ra sức nắm chặt tay anh, “Chỉ là bỗng nhiên em nhớ đến câu chuyện trong Liêu trai thôi”.
“Câu chuyện gì?”
Cô trầm lặng một lúc lâu, không biết nên trả lời anh thế nào. Bầu không khí giữa hai người bỗng ngưng đọng chỉ trong phút chốc, một nỗi sợ hãi vây quanh, như bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy. Nhưng bàn tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, tựa như chiếc cầu bắc qua dòng Ngân hà, cứ trở nên lạnh dần, lạnh dần.
“Em không nhớ nội dung cụ thể”, cô cười khổ, “Chỉ nhớ rằng sau khi hiện nguyên hình, hai người sẽ phải sinh ly tử biệt”.
“Em nghĩ chúng ta cũng sẽ có kết cục như vậy ư?”, anh nói, “Em không có niềm tin đến vậy sao?”.
“Không phải. Nếu như không có sinh ly tử biệt, thì câu chuyện sao mà xúc động lòng người được chứ? Giữa chúng ta lại chẳng phải là câu chuyện. Chỉ là em chưa bao giờ nhìn thấy hồ ly thật cả. Nếu như vừa rồi khi đang đạp xe, bỗng nhiên em biến thành một con thỏ, anh cũng sẽ giật mình hoảng hốt, đúng không?”
“Không đâu”, anh nói rất chắc chắn, “Cho dù em có biến thành cái gì, anh cũng không giật mình”.
Tranh luận với ngài Chủ tế thật là phí công vô ích. Bì Bì nhìn anh, cười khổ một hồi lâu, không biết phải làm sao, thở dài một hơi.
Dừng một lúc, Hạ Lan Tịnh Đình lại nói, “Quên mất không nói cho em biết rằng, lần này đến Tây An là để thăm hồ ly – hồ ly đích thực. Rất nhiều rất nhiều”.