Giờ này khắc này Bì Bì chỉ hy vọng mình là một con thằn lằn, có thể nhanh chóng bò lên vách giếng trơn bóng kia mà chạy thoát ra ngoài.
Thế nhưng trong bóng tối, trừ hơi thở gấp gáp của bản thân thì bốn bề yên tĩnh như một nấm mồ. Cô ra sức cào móng tay vào vách giếng mấy lần, vách đá vô cùng rắn chắc, không để lại một chút vết tích nào.
Ngay sau đó, Hạ Lan Tịnh Đình lại cười khẽ, không hiểu vì sao nhưng vô cùng thú vị, tựa như một mũi kim chọc thủng bầu không khí đang vô cùng ngột ngạt nơi đây. Nhất thời Bì Bì căng thẳng đến mức không sao thở nổi.
"Cô sợ rồi ư?"
"Thật xin lỗi, tôi không hề biết anh lại mắc bệnh tim nghiêm trọng đến vậy!", Bì Bì nói.
Im lặng vài giây, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn chưa phản ứng lại được, "Cô nói gì?".
"Anh đã đi khám chưa?"
"..."
"Anh luôn lảng tránh chuyện phỏng vấn, có phải vì anh có vấn đề về tim, sợ người ta làm phiền không?"
"..."
"Cái đó, tôi không làm phiền anh nữa, tôi cũng không phỏng vấn anh nữa. Anh yên tâm dưỡng bệnh đi. Làm phiền anh mở cửa, tôi phải về đây."
"... Tôi nghĩ, cô vẫn chưa hiểu rõ ý của tôi...", giọng nói của Hạ Lan Tịnh Đình rõ ràng đã kèm theo chút buồn bực.
"Ngài Hạ Lan, xin cho phép tôi được khen ngài một câu, ngài vô cùng hài hước. Nghe ngài nói chuyện, tôi cứ như được tắm gió xuân vậy, lần sau chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé. Tạm biệt!"
"Nói như vậy, cô chắc chắn thấy sợ rồi."
"... Làm gì có chuyện đó."
"Tay cô đang run bần bật."
"Làm gì có chuyện đó."
"Chân cô cũng đang run cầm cập."
"Làm gì có chuyện đó."
"Cô sợ gì chứ?"
"Tôi chẳng sợ gì cả."
"Vậy thì tại sao cô lại ra sức giẫm lên chân tôi?"
"Xin lỗi."
-
Phiến đá trên đầu đột nhiên động đậy.
Ánh trăng cùng hơi núi ùa xuống, một con đom đóm không biết từ đâu bay đến, đậu trên vai Bì Bì, tỏa ánh sáng nho nhỏ, lấp lánh một cách kỳ lạ.
Cùng tỏa sáng lấp lánh còn có chiếc răng nanh trắng như tuyết của Hạ Lan Tịnh Đình.
Hồn vía Bì Bì hỗn loạn.
Qua một lúc, cuối cùng cô cũng hỏi: "Anh nói anh không phải là người, vậy rốt cuộc anh là gì?".
"Tôi là hồ ly."
"Anh là một con hồ ly?"
"Xin lỗi, khi gọi tôi phiền cô thêm từ 'vị' giúp cho. Tôi quen với việc người khác dùng giọng điệu kính trọng khi nhắc đến tôi", Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng lịch sự chỉnh sửa lại.
"Một... vị hồ ly?"
"Chính xác. Sự tự giác của con người luôn cao hơn vạn vật, nói cho cùng cũng chỉ là một bầy khỉ. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đều là động vật có xương sống."
"Ờ...", Bì Bì không biết phải nói sao.
Sững sờ hồi lâu, cô lại hỏi: "Vậy năm nay anh... bao nhiêu tuổi?".
"Tôi lớn hơn cô."
"Lớn hơn bao nhiêu?"
"Lớn hơn.... tám trăm bảy mươi chín tuổi."
Hễ lo lắng là đầu óc Bì Bì lại vô cùng không sáng suốt, đặc biệt là đối với các con số. Nhẩm tính cả hồi lâu trong lòng, Bì Bì vẫn không cho ra được một con số chính xác. Lưng chạm vào thành giếng lạnh buốt, sát đến mức không thể sát thêm được nữa, cô chỉ hận một nỗi bản thân không thể hóa thạch, mà nạm sâu vào bên trong. Cùng lúc đó, trong đầu cô đã xẹt qua mấy câu chuyện Liêu trai, cũng may những hồ tiên trong đó đều tích cực, thiện lương. Thế nhưng, một câu chuyện khác liền xuất hiện, lập tức áp đảo, làm lu mờ tất cả những câu chuyện phía trước - Họa bì.
Bì Bì từ chối nhớ lại nội dung cụ thể trong truyện Họa bì, liếm môi, bình tĩnh lại: "Nếu như anh muốn ăn thịt tôi, chắc chắn anh sẽ phải hối hận".
"Ồ?", giọng điệu của Hạ Lan Tịnh Đình rất nhẹ nhàng, vẫn mang theo nụ cười, "Tại sao?"
"Tôi bị bệnh AIDS, nếu bị ép quá cũng có thể cắn người."
Hạ Lan Tịnh Đình cười đến mức không sao thở nổi.
Nhân cơ hội đó, Bì Bì nhấc ngay chân lên, định đá nhưng bị anh nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
"Đừng sợ, tôi không làm hại cô đâu", anh buông tay ra, ngồi xuống bên kia chiếc ghế tựa, duy trì khoảng cách xa nhất với cô dưới đáy giếng.
Thế nhưng, càng nói như vậy, giọng Bì Bì càng run rẩy: "Anh... nói lời giữ lời hay... đang cố ý trêu tôi?".
"Tộc hồ ly chúng tôi vô cùng coi trọng chữ Tín."
"Không, anh không phải là hồ ly."
"Muốn tôi phải nói thế nào cô mới chịu tin tôi?", dường như bị xúc phạm, giọng Hạ Lan Tịnh Đình có chút mất kiên nhẫn.
"Rất đơn giản, anh hiện nguyên hình cho tôi xem."
Hạ Lan Tịnh Đình nở nụ cười.
-
"Tôi không hiện được."
"Tôi hạ thấp yêu cầu, anh có thể cho tôi xem một chút đuôi của hồ ly cũng được."
"Tôi không có..."
"Vậy anh không phải là hồ ly."
"Là như thế này", Hạ Lan Tịnh Đình đau khổ giải thích, "Sau khi tu luyện, rất nhiều đặc trưng trên ngoại hình của tôi đều biến mất".
"Tôi không hiểu."
"Thông thường, hồ ly sẽ tu luyện từ trên xuống dưới, cho nên đuôi là cửa cuối cùng. Thế nhưng tôi thì ngược lại, cho nên mắt là cửa cuối cùng cần qua."
"Tại sao anh lại tu luyện ngược lại thế?"
"Tôi bị mù bẩm sinh, nên đành phải tu luyện từ dưới lên trên, đồng thời còn vô cùng chậm. Ai bắt tôi là người tàn tật chứ."
"Anh đừng có gạt tôi."
"Những điều tôi nói đều là sự thật."
"Được rồi, trừ nhịp tim ra, anh còn gì có thể chứng minh mình là hồ ly không?"
"Khứu giác của tôi rất nhạy bén."
"Là như thế nào?"
"Sáng nay ngủ dậy, cô dùng kem đánh răng hiệu Lạng Diện Châm [1]. Tiếp đó, cô ăn bánh bao chiên vị nấm hương. Cô uống sữa đậu nành, sau đó cô đến Tòa soạn báo, trên đường đi đã không cẩn thận giẫm phải vỏ chuối. Tàu điện ngầm rất đông, cô đứng sát một cô nàng xức nước hoa hiệu Gucci. Buổi trưa cô ăn thịt xào và cháo cá viên, cô rất yêu quý hàm răng của mình và lại đi súc miệng. Lần này cô dùng kem đánh răng vị Thảo san hô. Sau đó, cô cảm thấy mệt, bèn uống cốc trà đặc, là loại hoa lài rẻ tiền. Đồng nghiệp của cô thích nhai kẹo cao su, cô ta lại không thích cô nên đã dính kẹo cao su lên ghế của cô, cô ngồi xuống làm việc, trên quần bị dính mtoj chút nhưng đến giờ cô vẫn không biết. Công việc hôm nay của cô là chỉnh lý lại tài liệu, cô đã sờ vào mấy trăm tờ giấy, có xuất xứ từ ba mươi niên đại khác nhau, mùi mực lẫn lộn. Cô ngồi xe buýt, người lái xe buýt hút loại thuốc Ngọc Khê. Cô cảm thấy đói nên đã ăn rất nhiều thịt bò khô và khoai tây miếng... Kinh nguyện của cô vốn không đều, hormone khiến cho mùi trên cơ thể cô thay đổi thất thường, nhưng tôi có lý do tin chắc rằng kỳ kinh của cô tối nay sẽ đến..."
[1] Một nhãn hiệu kem đánh răng và các sản phẩm chăm sóc sức khỏe của Trung Quốc, đồng thời cũng là tên một loại thảo dược.
"Hạ Lan Tịnh Đình, anh dám theo dõi tôi!"
"Ban ngày tôi chẳng nhìn thấy gì hết, có thể theo dõi cô sao?"
"Anh không nhìn thấy? Ai biết được anh đang nói thật hay nói dối?"
"Quan Bì Bì, tôi không việc gì phải lãng phí trí lực chỉ để đi lừa một cô gái ngốc nghếch như cô."
"Hoặc anh hiện nguyên hình chứng minh mình là hồ ly, hoặc anh là một kẻ nói dối."
"Tôi đưa cô về nhà, cuộc trò chuyện của chúng ta dừng lại ở đây thôi", đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình giữ lấy cánh tay cô, nhún một cái cùng cô nhảy ra khỏi giếng.
"Ôi, anh còn nhảy cao hơn cả Lưu Tường, sao anh không đăng ký thi vào hạng mục nhảy cao một trăm mét trong thế vận hội Olympic chứ?"
"Cô có thể im miệng lại không?"
"..."
-
Bầu không khí trong xe rất không bình thường.
Khuôn mặt Hạ Lan Tịnh Đình vẫn luôn u ám.
Bì Bì ngồi không yên, đành phải kếm cớ để nói: "Ngoài hoa ra, anh còn ăn gì khác nữa?".
"Tôi còn ăn thịt người."
"Nói đùa à. Những thứ chúng tôi ăn bây giờ đều có chứa chất hóa học và phụ gia, chúng tôi không phải là thực phẩm sạch..."
"Cho nên tôi rất kén ăn."
"Vậy chắc chắn anh sẽ không chọn tôi đâu, thật đấy. Tôi đã từng mắc bệnh viêm gan."
"Nói đến gan, đây đúng là thứ mà tôi thích ăn nhất."
"Vậy thì lần sau tôi mời anh ăn món gan lợn xào nhé?"
Ai đó chán nản.
Bì Bì chẳng buồn để tâm đến anh, nói tiếp: "Anh có phát hiện ra không, trên thế giới này, chứng minh mình là người thì vô cùng dễ dàng, nhưng chứng minh bản thân không phải là người quả là khó".
"Két" một tiếng, chiếc xe đột nhiên phanh lại. Mặc dù đã thắt dây an toàn nhưng cả người Bì Bì vẫn lao về phía trước, rồi lại bị dây an toàn giữ chặt, xương sườn bị đập đau nhức.
Hạ Lan Tịnh Đình nhảy xuống, kéo cô từ trong xe ra ngoài, ấn tới dưới một cây to, hai tay thình lình kẹp chặt cổ cô, nói lạnh lùng, "Nếu như bây giờ tôi ăn thịt cô, có phải sẽ chứng minh được không?".
-
Thực ra không cần dùng đến tay, chỉ cần ánh mắt âm trầm của Hạ Lan Tịnh Đình cũng có thể cắt đứt yết hầu của Bì Bì rồi.
Thế nhưng một thứ gì đó cưng cứng thình lình đâm tới, khiến Hạ Lan Tịnh Đình đột ngột lùi lại một bước. Cúi đầu nhìn, một thứ đen tuyền lấp loáng ánh bạc đang chạm lên ngực anh.
"Đây là thứ gì?"
"Bút ghi âm hiệu Sony."
Hạ Lan Tịnh Đình khẽ nhíu đôi mày, "Cô muốn ghi âm?".
Bì Bì gật mạnh đầu, bày ra tư thái của một biên tập viên, cao giọng nói: "Ngài Hạ Lan, xin cho hỏi làm hồ ly chín trăm năm có cảm tưởng gì? Có thể dùng một câu để diễn đạt không?".
Đây là một đại lộ đông người qua lại trong thành, trên đường có rất nhiều xe, ánh đèn xe đan xen nhau, từng luồng hắt lên khuôn mặt hai người. Bên đường không có người qua lại, chỉ có một ông lão mặc áo bông đang nhặt rác.
Hạ Lan Tịnh Đình bỗng giật mình, rồi cười lạnh: "Xem ra cô thật sự không sợ tôi".
"Không sợ", Bì Bì lắc đầu quả quyết, "Ngày trước tôi sống ở một nơi, đằng sau là địa điểm hỏa táng, bên trái là mộ liệt sĩ, ngay sát vách là cửa hàng bán vòng hoa đám tang. Cái gì tôi cũng sợ, duy chỉ không sợ quỷ thôi".
Thật ra đó không phải là nơi Bì Bì sống, mà là nơi cô bạn thân Tân Tiểu Cúc của Bì Bì ở. Bởi vì từ nhỏ đã sống ở một nơi như vậy. Tiểu Cúc bị cho là âm khí trùng trùng, âm u quỷ quái, ma quỷ đầu thai, có quỷ bên mình. Khi học cấp hai, mặc dù là cây Toán của lớp, nhưng những người chịu để ý đến cô ấy trong lớp không hề nhiều, ngoại trừ Quan Bì Bì với tính cách hiếu kỳ bẩm sinh.
"Tôi không phải quỷ."
"Anh có bóng", Bì Bì chỉ xuống đất, thể hiện sự đồng tình.
"Tôi nói lại một lần nữa, tôi là..."
"Trừ khi anh có thể chứng minh."
Im lặng đắn đo vài giây, Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên cười nói: "Ngày đó cây cối nhiều hơn bây giờ".
Lần này đến lượt Bì Bì chẳng hiểu gì, "Cây gì?".
"Chẳng phải cô hỏi tôi có cảm tưởng thế nào sao? Đây chính là cảm tưởng của tôi."
-
Ngày đó cây cối nhiều hơn bây giờ. Nói thừa! Khi đó giá phòng cũng rẻ hơn bây giờ!
Người này sống chín trăm năm mà chỉ có cảm tưởng ấy thôi sao?
Nhất thời Bì Bì cảm thấy khinh thường, "Hạ Lan Tịnh Đình, bao nhiêu năm như vậy, anh đúng là sống uổng phí rồi".
-
Trở lại xe, Hạ Lan Tịnh Đình lại mở kênh quen thuộc, trong xe ngân nga khúc nhạc ở gam Mi trưởng sầu não.
"Đây là thứ nhạc hồ ly thích sao?"
"Ừm."
"Đây là... đài phát thanh của các anh?"
"Ừm."
"Người dẫn chương trình gợi cảm trong đó cũng là một con hồ ly?"
"Cách xưng hô."
"Cũng là một vị hồ ly?"
"Tộc hồ ly chúng tôi tương đối thích làm việc trong ngành giải trí."
"Thảo nào cả ngày đều là âm nhạc, thậm chí còn không có cả một tin tức", Bì Bì than thở một câu.
"Cô sai rồi. Trong đó đang phát tin tức, chỉ là phát bằng âm nhạc mà thôi. Là hồ ly thì sẽ hiểu."
Bì Bì hai chân bắt chéo, "Đài truyền hình đang phát tin gì vậy? Anh nói tôi nghe xem".
"Vừa rồi nói về thời tiết ở núi Đại Hưng An. Trời nắng chuyển nhiều mây. Bắc Cực -52oC. Cửa hàng hoa Độ Khẩu mới nhập về một lô hoa tươi sạch, số lượng không nhiều, chào đón mọi người đến mua. Còn có bài diễn thuyết của một vị đại tiên đắc đạo nào đó, đại loại là một bí quyết tu luyện."
"Cửa hàng hoa Độ Khẩu, anh muốn nhắc tới cửa hàng hoa nằm trên con đường phía Nam đấy ư?"
"Ừm."
Mọi người ở thành phố C không ai là không biết đén cửa hàng hoa lớn nhất này, đồng thời cũng biết đến chợ hoa được tổ chức long trọng mỗi năm một lần ở đây. Bà của Bì Bì còn mua rất nhiều hạt giống hoa ở đó nữa kìa.
"Anh cũng thường xuyên tới đó mua hoa à?"
"Không thường đi, thỉnh thoảng mới đi. Đối với chúng tôi, cửa hàng hoa đó cũng giống như McDonald's của các cô vậy."
"Chỉ ăn hoa như vậy, hệ tiêu hóa của anh có chịu được không?"
Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên im lặng.
"Anh... anh có hệ tiêu hóa không?"
Tiếp tục im lặng.
"Một ngày anh đi vệ sinh mấy lần?"
Chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp, ngay sau đó cánh cửa xe bên phía Bì Bì đột nhiên bật ra, giọng Hạ Lan Tịnh Đình chẳng chút khách khí, "Xuống xe".
"Còn chưa tới nhà tôi mà."
"Xuống xe."
"Tôi không."
Hạ Lan Tịnh Đình nhảy xuống, mở cửa xe, "Quan Bì Bì, cô mau xuống xe".
"Tôi không xuống."
Anh đột nhiên nắm lấy chân cô, cởi bỏ đôi giày da cô đang mang, vứt về hàng ghế sau.
"Hạ Lan Tịnh Đình, anh muốn làm gì?"
"Cô có xuống xe không?"
"Giày của tôi..."
Chẳng buồn quan tâm đến điều gì, Hạ Lan Tịnh Đình kéo cô xuống khỏi xe, sau đó đóng cửa, "vèo" một tiếng, chiếc xe để lại một đám khói bụi, nghênh ngang bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Bì Bì đứng bên đường với đôi chân trần, hét về phía chiếc đèn sau xe đang dần dần đi xa một cách vô ích, "Này... Hạ Lan! Anh quay lại mau. Tôi thừa nhận anh là hồ ly là được chứ gì! Hạ Lan...".
Đèn sau nhấp nháy vài cái như đang chế nhạo, rồi dần dần biến thành một chấm nhỏ, hòa vào dòng xe cộ nườm nượp, không thể phân biệt được nữa.
Không tin nổi, người này lại thật sự vứt cô xuống đây.
-
Quan Bì Bì không khỏi nhìn xuống dưới chân: Con đường trải nhựa chất lượng cao, bề mặt nhẵn bóng. Nếu như vào mùa hè, đi dạo chân trần nơi đây thì quả là một cách hưởng thụ.
Thế nhưng, trong lòng cô không ngừng kêu khổ, giờ đang là mùa đông.
Mặc dù tuyết đã ngừng rơi, băng cũng đã tan, song mặt đường vẫn lạnh giá như không gian xung quanh vậy.
Giơ tay bắt taxi, chẳng có ai để ý tới cô. Cô muốn gọi điện thoại, nhưng di động đã sập nguồn. Huống hồ giờ đã quá nửa đêm, bộ dạng nghiêng nghiêng ngả ngả của cô lúc này thật khiến người khác hoài nghi.
Một mình bước đi gần một tiếng đồng hồ, đôi chân chỉ lo tiến về phía trước mà hoàn toàn không còn cảm giác nữa.
Cứ thế chầm chậm bước đi, cho đến tận khi toàn thân toát mồ hôi, ánh sao nhạt dần, cô mới nhìn thấy căn phòng của mình. Khi ra ngoài cô đã quên không tắt đèn, ánh sáng nơi phòng ngủ vẫn còn hắt ra. Đi đến bên cửa, nhờ ánh đèn đường, cô phát hiện đôi chân mình đã xuất hiện rất nhiều bọng nước do cọ xát, mặc dù đã có đôi tất dày ôm lấy, song bàn chân vẫn bị tróc da, vô cùng thê thảm.
Bì Bì đau đớn gào khóc trong lòng: Đúng là người và hồ ly không cùng một chủng loại! Hồ ly đại tiên nói giận là giận ngay, đúng là không thể đắc tội được!
Cô khẽ thở ra một hơi, vừa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy thấp thoáng một bóng trắng đang ngồi trên bậc tam cấp trước cửa.
Dáng vẻ vô cùng quen thuộc, cô có thể lờ mờ nhận ra là ai.
"Gia Lân?"
Bóng trắng ấy đứng dậy, kinh ngạc đón cô, "Bì Bì, xảy ra chuyện gì vậy? Muộn như thế này rồi mới về?".
"Tớ... giày của tớ mất rồi", Bì Bì cảm thấy có chút tủi thân, lại trách bản thân lắm lời, tự làm tự chịu.
May mà Gia Lân cũng không hỏi nhiều, dường như sợ cô khó xử, nhìn cô khập khà khập khiễng bước đi, Gia Lân bèn cúi người xuống, "Để tớ cõng cậu".
Bì Bì rất thật thà trèo lên lưng Gia Lân, để cậu cõng mình lên tầng hai.
Thực ra đây cũng không phải là lần đầu Gia Lân cõng cô. Có một lần đi xe bị ngã, gãy xương cả một tháng trời, ngày nào Gia Lân cũng đạp xe đến đưa cô tới trường, sau đó đỡ cô lên xuống cầu thang, trong đó có vài lần cõng cô. Khi đó dáng người cậu chưa cao, nhưng cô cũng vẫn còn nhỏ. Lời nói của cậu không dễ gì mà thương lượng, cô cũng không từ chối, bèn vui vẻ nằm trên lưng cậu. Cũng vì chuyện này, Gia Lân đã từng bị bạn bè cười nhạo, nói cậu là "Trư Bát Giới cõng vợ". Khuôn mặt anh chàng Gia Lân cõng cô thời ấy rất nghiêm túc, quai hàm kiên định, bày ra dáng vẻ chống lại mọi lời đồn đại. Cuối cùng, cậu bất đắc dĩ được chọn làm tấm gương học theo tinh thần Lôi Phong [2] trong toàn trường, vô cùng buồn cười.
[2] Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 - 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong".
Gia Lân mặc chiếc áo khoác lông, thế nhưng hơi thở đàn ông vẫn xuyên qua vạt áo ra ngoài, từng nhịp từng nhịp chạy vào chóp mũi. Trái tim Bì Bì đập những nhịp thình thịch nhanh chóng, mặt đỏ tía tai, cảm giác bản thân mình như sắp bị tổn thương bởi tấm lưng của cậu rồi.
Bước vào cửa, đặt cô xuống ghế sô pha, Gia Lan quay người đi xuống bếp đun nước.
"Gia Lân, muộn như thế này còn tìm tớ có việc gì sao?", Bì Bì hỏi Gia Lân cách qua cánh cửa.
"Không có chuyện gì", Gia Lân khẽ khàng thở dài một hơi.
"Điểm thi không tốt sao?"
"Ừm, không phải là không tốt, chỉ là không đạt được số điểm mà tớ mong muốn, cho nên dù có xin thì nhà trường cũng không cho học bổng toàn phần."
Bì Bì còn nhớ trước đây, mỗi lần kết quả kiểm tra không tốt là Gia Lân lại không muốn về nhà, mà thường đến nhà cô ngồi một lát, lấy lại tinh thần, khi nào cảm thấy bình thường trở lại mới quay về đối diện với trận nhiếc móc của mẹ.
"Thế thì cậu xin của nhiều trường vào, chỗ này không được thì chỗ khác được."
"Tớ chỉ thích mấy trường thôi, trường khác cấp học bổng toàn phần cho tớ, tớ cũng chẳng buồn đi."
Bì Bì cười khổ.
Từ trước đến giờ, Gia Lân lúc nào cũng đứng đầu lớp, hình thành nên tính cách kiêu ngạo trong học tập ở cậu, làm gì cũng phải đứng thứ nhất, thứ hai là không được.
"Vậy cậu... hay là thi GRE một lần nữa xem?"
"Ừm, đành phải như vậy thôi. Còn có một rường cuối cùng chưa trả lời, tớ đợi thêm một thời gian nữa."
Bì Bì còn nhớ mỗi lần chuẩn bị thi GRE, dường như Gia Lân lại gầy đi mấy cân thịt. Đến Bắc Kinh tham gia vào trường Tân Đông Phương gì đó, cũng là ngôi trường đào tạo theo hình thức khép kín. Hễ về nhà gặp nhau, cô lại thấy cậu vừa đen vừa gầy, thật khiến người ta xót xa.
"Chỗ tớ có khoai tây miếng, cậu có ăn không?", cảm thấy chủ đề này có chút nặng nề, Bì Bì đột nhiên nói.
"Chân của cậu sưng lên rồi, tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé."
"Không cần, không cần, tớ có bột thuốc trắng Vân Nam đây rồi."
Gia Lân pha cho Bì Bì một ly trà, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Muộn quá rồi, tớ về đây".
"Ồ... Ừm...", thực ra Bì Bì rất muốn nói rằng, đã muộn như vậy rồi thì nghỉ tạm một đêm ở ghế sô pha đi, thế nhưng lời nói ra đến miệng rồi lại bị nuốt trở lại.
Nhìn thấy cậu bước đến cửa, Bì Bì đột nhiên nhớ đến một chuyện, bèn hỏi: "Gần đây cậu có gặp Điền Hân không?".
Gia Lân chần chừ giây lát, không quay đầu lại, trả lời, "Không gặp".
"Nếu như gặp cô ấy, nhờ cậu hỏi giúp một chuyện nhé, hỏi cô ấy xem đã mua được tấm vé buổi biểu diễn của NK triết khấu 40% chưa. Con nhỏ này, tớ gọi điện thoại mấy lần mà không thấy bắt máy."
"Được."
Gia Lân quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu xa, "Chúc ngủ ngon".