Cuối cùng Bì Bì cũng hiểu, trong những câu chuyện hoang đường, người hoang đường luôn có hạnh phúc của riêng mình.
Mỗi lần Sisyphus đẩy khối đá to lên đỉnh núi, anh ta được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy mặt đất, anh ta hiểu ra sự đáng quý của sinh mạng và ý nghĩa của lao động.
Ai nói lặp lại là chẳng ích gì?
Trong những lần lặp lại, sinh mệnh sẽ được thay đổi từng chút từng chút một, và trong mỗi lần lặp lại ấy, chúng ta sẽ đi đến một khởi đầu mới.
Bì Bì vẫn không thi đỗ nghiên cứu sinh. Sau lần thi vòng hai, cô đi kiểm tra sức khỏe, cứ ngỡ mình sẽ được nhận giấy báo đỗ, cho đến tận cuối tháng Tám cô mới được thông báo là mình đã trượt trong kỳ thi này.
Không nói đến vì sao nhưng cô biết rõ nguyên nhân.
Vì không kịp thời chữa trị, nên cánh tay phải của cô đã bị thương nghiêm trọng, tới mức ảnh hưởng tới dây thần kinh. Tay phải không thể nhấc lên, không thể cầm đồ, dần dần cơ thịt của cả cẳng tay và bàn tay đều bắt đầu teo lại. Ngón tay cô không có cảm giác, mỗi ngày cứ nắm lại như con giun. Cô đã đến rất nhiều bệnh viện và tiến hành rất nhiều cuộc phẫu thuật, nhưng vẫn không sao chữa khỏi được.
Song cô cũng nhanh chóng học được cách đánh máy bằng tay trái, tốc độ không hề chậm.
Cô chuyển vào sống trong căn nhà bên đường Nhàn Đình, tự học lấy nghệ thuật làm vườn, sửa sang lại hoàn toàn vườn hoa của Hạ Lan Tịnh Đình.
Mỗi khi hoàng hôn xuống, cô lại pha một ấm trà, ngồi trên ghế mây thưởng thức hoa cỏ do tự tay mình trồng.
Cô còn nhớ câu nói của Hạ Lan Tịnh Đình, rằng linh hồn cũng có mùi hương riêng. Chỉ cần cô còn có chút ký ức, cho dù là những ký ức vụn vặt, xa vời, mỗi khi nhớ về anh, anh đều có thể lần theo gió mà đến đây.
Thế nhưng ngày nào cô cũng nhớ anh da diết, cô nhớ đến từng ngày hai người đã trải qua, từng tình tiết nhỏ xảy ra khi hai người ở bên nhau. Nếu như linh hồn thật sự cũng có hương thơm, thì nhất định mùi hương ấy sẽ rất mạnh, rất nồng.
Mỗi lần gió thổi qua cửa sổ, chiếc chuông gió kêu leng keng, cô đều bất giác nhìn ra bên ngoài, tưởng tượng ra một người mặc áo gió đeo kính đen đang tiến về phía mình.
Thế nhưng, Hạ Lan Tịnh Đình chưa bao giờ đến cả.
Cô cũng thường xuyên về nhà thăm bà và bố mẹ mình.
Mọi người rất thương cô, lần nào về cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho cô.
Cứ cách mấy ngày bà và mẹ lại cãi nhau một lần, cô vẫn làm người hòa giải, cuối cùng thì vẫn có một người giận dữ đập cửa bỏ đi, đến nửa đêm lại lặng lẽ mò về ngủ.
Chẳng có cách nào cả, đây chính là cuộc sống của con người.
Bì Bì mở một tiệm hoa trong chợ hoa dưới chân núi. Cô bán hoa, bồn cảnh và cả cây giống nữa. Kỹ thuật làm vườn của cô ngày một cao, cô kiếm được chút tiền, ngày một có danh tiếng trong nghề, cô thường xuyên được những người xung quanh mời đến chăm sóc vườn và trồng hoa, thiết kế vườn giúp họ. Bì Bì rất thích công việc này, hoa và đất khiến cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đôi khi cô cũng hoang tưởng rằng sẽ có một ngày, Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên trở về ngôi nhà này, việc đầu tiên hai người cần làm chính là không nói gì hết, đi thẳng đến đáy giếng thể hiện tình yêu của mình.
Mặc dù Hạ Lan Tịnh Đình không còn nhận ra cô nữa, nhưng có lẽ cơ thể và da thịt họ vẫn còn lưu lại một phần ký ức.
Cô không ngừng trồng hoa mẫu đơn, cô hy vọng khi Hạ Lan Tịnh Đình quay về sẽ không bị đói, cô có thể tiếp đãi anh bằng thứ đồ ngon nhất.
Tất cả những điều đó đều chỉ là hy vọng.
Hơn bốn năm nay, Hạ Lan Tịnh Đình chưa trở lại bao giờ.
Ngày nọ, cô đang bán hoa trong tiệm, đột nhiên thấy chiếc xe con màu đen dừng trước cửa, một người đàn ông trẻ vô cùng khôi ngô tuấn tú bước từ trên xe xuống.
Người đàn ông ấy khoác trên mình bộ comple thẳng thớm, trên tay ôm bó hoa hồng to, đi đến trước quầy hàng, rồi bất thình lình quỳ một gối xuống: “Bì Bì, làm vợ tớ nhé, được không?”.
Cô đang ngồi trên chiếc ghế cao trong quầy hàng, ngẩn ngơ hồi lâu mới nhận ra đó là Gia Lân.
“Gia Lân?”
Vừa không để ý một chút, trên quầy hàng đã xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sáng, “Là tớ đây”.
“Cậu về rồi à?”
“Đúng thế.”
Cô nhìn chiếc nhẫn được nạm viên kim cương lớn, “Cậu phát tài rồi sao?”.
“Đúng.”
Không biết phải nói gì, cô bèn nói, “Chúc mừng cậu”.
“Bì Bì, làm vợ tớ nhé, được không?”
Cô không buồn suy nghĩ đã trả lời ngay, “Không”.
“Tớ vừa biết tin cậu bị thương ở tay, đừng lo lắng, sau này tớ sẽ chăm sóc cho cậu.”
“Vì sao cậu lại muốn chăm sóc cho tớ?”, cô hỏi.
“Bởi vì tớ yêu cậu”, Gia Lân lớn tiếng, “Ngày trước tớ đã sai, hãy để tớ được thật lòng và thủy chung yêu cậu lần này!”.
Bì Bì liền trả lại nhẫn cho Gia Lân, thờ ơ nói, “Cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng xin lỗi, tớ không còn yêu cậu nữa rồi”.
“Bì Bì”, Gia Lân vội nói, “Cậu luôn là cô gái lương thiện nhất, có thể cho tớ một cơ hội nữa không?”.
“Không”, cô lại nói tiếp, “Yêu là yêu, mà kohong yêu là không yêu”.
Gia Lân thường xuyên tới thăm cô, đồng thời cũng thường xuyên tới thăm bà và bố mẹ cô, thậm chí còn bảo cả bố mẹ mình mang lễ cao quà lớn đến nhà cô đặt vấn đề cho mình.
Nhưng cho dù cậu có nói gì, có nghĩ ra cách gì, thì Bì Bì vẫn cương quyết không đồng ý.
Thật may, mùa thu sắp đến, Bì Bì còn có nhiệm vụ của mình, cô bèn tìm một cái cớ rồi rời khỏi thành phố C.
Hằng năm mỗi độ thu sang, cô đều đến các nông trường ở tỉnh Thiểm Tây và vùng Đông Bắc mua hồ ly. Cô thuê mười mấy người huấn luyện đến nông trường ở núi Đại Hưng An của Hạ Lan Tịnh Đình lúc trước để huấn luyện các kỹ năng sống cần thiết trong cuộc sống hoang dã cho hồ ly. Sau đó đưa từng đám từng đám một đến các vùng núi rừng khác nhau sinh sống. Địa điểm xa nhất chính là Siberia. Mỗi một mùa đông cô đều trải qua những lộ trình dài trên những con tàu ở phương Bắc, để kiếm tìm thêm những nơi hồ ly có thể sinh sống.
Mùa đông năm nay cũng không ngoại lệ. Cô lựa chọn tuyến đường sắt đi qua Siberia nước Nga. Từ Vladivostok1 xuất phát về hướng Đông, vượt qua tám múi giờ, cô đưa hai nghìn con hồ ly đến vùng rừng rậm và thảo nguyên dọc đường theo từng nhóm. Đây là con đường sắt dài nhất thế giới, cả lộ trình hơn chín nghìn kilomet, đi liền mất khoảng sáu ngày rưỡi. Hoàn thành xong mọi việc, từ Ulan-Ude nằm ở bờ phía Đông hồ Baikal, cô đi một chuyến tàu khác từ Chita vào Mãn Châu. Thanh toán một vài tài khoản trong công ty dịch vụ hậu cần ở Mãn Châu, sau đó cô mua vé trở về Bắc Kinh.
1 Là trung tâm hành chính của Primorsky Krai, Nga.
Chuyến tàu hỏa bắt đầu lắc lư chuyển bánh.
Cô rất thích cảm giác ngồi trên xe, nó giống như một chuyến tàu rời bến, không ở bờ bên này cũng chẳng thuộc bờ bên kia, tựa như đi vào một con đường dài vô tận chẳng có điểm dừng, tâm trạng lênh đênh chẳng nơi nương tựa của cô sẽ được thoải mái phát triển một cách không mục đích trong hành trình lênh đênh không nơi thuộc về ấy.
Cô cứ nhìn mãi ra phong cảnh bên ngoài cửa một thời gian dài, uống hết cốc trà này đến cốc trà khác. Hành khách trong xe thấy cô chỉ hoạt động được bằng một tay, ai nấy đều hết lòng giúp đỡ, họ chủ động đến xách hành lý giúp cô. Cô rất thích sự nhiệt tình hiếu khách của người Đông Bắc, nhưng chẳng có hứng đâu mà trò chuyện cùng họ. Bởi vì những việc liên quan đến cô, liên quan đến sự nghiệp của cô đều rất đỗi ly kỳ, không nói thì thôi, hễ nhắc đến là sẽ khơi gợi lòng hiếu kỳ của người khác, họ sẽ nhất quyết phải truy hỏi đến cùng. Thà rằng cô không nói gì cả, còn hơn là ấp úng mấy câu cho qua chuyện.
Về ưu điểm của những chuyến du lịch đường dài thì cũng chẳng có gì đáng nhắc đến. Ngồi trong toa tàu, cô đọc hết một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, xem xong hai bộ phim điện ảnh, cô cảm thấy mệt mỏi bèn chìm vào giấc ngủ. Đoàn tàu đã chạy được hai mươi tám tiếng đồng hồ, đến ba giờ sáng cô hoàn toàn tỉnh giấc, chuyến tàu đang dừng tại ga Thiên Tân. Cô xuống sân ga hít thở chút không khí giá lạnh của mùa đông. Khi lên tàu cô bỗng thấy đói bụng.
Toa bán đồ ăn được thiết kế theo kiểu mới ở ngay bên cạnh, ngoài việc cung cấp ba bữa ăn, ở đó còn có quầy bar theo kiểu cách tân, cung cấp các loại rượu và đồ uống. Cô vào gọi một cốc trà sữa và hai miếng bánh ngọt, nhân viên rất vui vẻ, pha cho cô cốc trà sữa thơm ngào ngạt, hai miếng bánh ngọt dường như mới được lấy từ trong lò ra. Cô một tay cầm cốc trà sữa, tìm chỗ nào đó để ngồi.
Trong toa có mấy vị khách, bốn người ngồi túm tụm lại với nhau chơi bài. Một người đàn ông mặc áo gió màu đen đang ngồi trên ghế trước mặt cô.
Nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông ấy, cô bỗng thấy chấn động trong lòng, suýt chút nữa làm rơi cốc trà sữa trên tay xuống đất.
Người đàn ông đó ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong tay nắm chặt một cốc nước lạnh.
Hóa ra anh thực sự đã không còn nhận ra cô nữa rồi.
Cô bỗng cảm thấy nản lòng, bàn tay như không còn sức lực, cộng thêm đoàn tàu đang đi vào ngã rẽ, chiếc khay trên tay cô liền không đứng vững, “bụp” một tiếng, cốc trà rơi xuống sàn. Cô vội vàng cúi người xuống nhặt, không ngờ hai miếng bánh trên khay cũng rơi xuống, lăn tới gầm bàn. Tay trái vốn không linh hoạt bằng tay phải, cô chỉ có thể nhặt từng thứ lên một. Đang định với người nhặt thứ đồ lăn đi xa nhất, đột nhiên một bàn tay vươn tới nhặt giúp cô miếng bánh quệt đầy bơ bên trên, rồi vứt vào thùng rác.
Trái tim cô loạn nhịp, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô cảm ơn một tiếng, rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh, sau đó liền nhận ra đây là chỗ ngồi của người ta, bèn vội vàng đứng dậy, “Xin lỗi, tôi ngồi nhầm chỗ rồi”.
“Không sao, tôi có thể ngồi chỗ đối diện”, anh ngăn bước chân cô, ép cô ngồi lại vị trí đó.
“Cô vẫn muốn uống trà sữa chứ? Tôi đi lấy giúp cô”, anh điềm đạm nói, dáng vẻ rất ga lăng.
Cô biết vì anh nhìn thấy cánh tay không bình thường của cô nên muốn giúp cô.
Cô chưa kịp từ chối thì anh đã đi tới quầy bar. Biết cô chỉ là vô tình làm đổ cốc trà sữa nên cô nhân viên phục vụ làm cốc khác cho cô mà không hề tính tiền.
Anh bưng cốc trà sữa đến, rồi đặt cẩn thận bên tay trái cô.
“Cảm ơn”m cô nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình.
“Đừng khách sáo”, anh cười khẽ.
Bất giác, ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt anh, tham lam ngắm nhìn từng chi tiết trên người anh.
Anh chẳng thay đổi gì, nụ cười, hình dáng, giọng nói, thậm chí cả giọng điệu khi trò chuyện đều giống y hệt trước đây.
Nhưng trong mắt anh không còn nét u buồn như trước, anh có vẻ trẻ hơn, anh tuấn hơn, và cũng tràn đầy sức sống.
Cô cứ ngẩn người nhìn anh chằm chằm, một lúc lâu sau anh bèn ho lên một tiếng, cô vội vàng thu lại ánh nhìn, cười thẹn thùng, “Nhìn anh rất giống một người mà tôi quen. Vừa rồi khiến tôi giật mình, tôi cứ ngỡ là anh ấy thật”.
Dứt lời cô liền thấy hối hận ngay. Nói như vậy dễ khiến người ta hiểu lầm, mà lại mang theo ý cợt nhả, cố tình tiếp cận làm quen với người ta.
“Vậy sao?”, anh bán tín bán nghi, “Cô là người ở đâu vậy?”.
“Tôi sống ở thành phố C.”
Anh có vẻ ngơ ngác, như thể chưa từng nghe qua tên thành phố này.
“Còn anh?”
“Tôi từng sống ở rất nhiều nơi, mấy năm gần đây tôi sống ở Helsinki, thủ đô của Phần Lan.”
“Xa như vậy sao? Thế anh là Hoa kiều à?”
“Cứ cho là như vậy đi.”
“Anh có biết nói tiếng Phần Lan không?”
“Biết.”
“VẬy anh đến Trung Quốc du lịch à?”
“Ừm… Đúng vậy.”
“Làm quen một chút nhé, tôi họ Quan, tên là Quan Bì Bì”, cô đưa tay ra.
“Tôi họ Hạ Lan”, chần chừ một lúc, anh bắt tay cô, bàn tay anh rất ấm áp, rất mạnh mẽ, “Hạ Lan Huề”.
“Huề? Là chữ Huề nào?”
“Cô đoán thử xem, nếu như đoán đúng, cô có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó giúp cô”, anh nói một cách thần bí.
“Tôi được đoán mấy lần?”
“Một lần.”
“Có phải chữ Huề bên cạnh có bộ Giác không? Chữ Huề có số nét nhiều nhất ấy?”
Anh lộ vẻ ngạc nhiên trên mặt, “Cô gái, cô là chuyên gia tự điển sao?”.
“Không phải.”
Nghĩ một lúc, cô nói, “Có phải bây giờ đến lượt tôi đưa ra yêu cầu không?”.
“Đúng thế.”
“Anh có thể đến phòng của tôi giúp tôi một việc không?”
“Đương nhiên là được rồi”, trong chuyến đi dài lặng lẽ, cuối cùng anh cũng gặp được một việc thú vị, anh cười rất vui vẻ.
Anh đi theo cô đến phòng của cô, bên trong chỉ có một mình cô ở.
Trên tàu có thiết bị sưởi ấm, cô chỉ mặc có chiếc áo vải bông. Bất chợt cô đưa tay vụng về cởi từng chiếc khuy trên áo ra.
Lỗ khuyết rất nhỏ, nên tháo khuy ra không phải là chuyện dễ dàng lắm. Bàn tay cô run rẩy, trái tim tăng nhịp đập.
Anh bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi, “Cô đang làm gì vậy?”.
“Cởi áo.”
Thân hình thon thả không mảnh vải che thân của cô hiện lên trước mắt anh, không biết do căng thẳng hay bởi kích động, co cứ rùng mình không ngừng. Cô ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn vào đôi đồng tử của anh.
Có thể dễ dàng nhận ra anh rất khó xử, cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn không nói lời nào, giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
“Cô gái, cô làm như vậy rất nguy hiểm”, anh thờ ơ buông lời cảnh cáo.
“Tôi có một chuyện muốn nói với anh.”
Anh đợi cô nói tiếp.
“Tôi là một loài động vật.”
“Cô là một loài động vật?”
“Đúng vậy, cũng giống như anh, chúng ta đều thuộc động vật có xương sống và có vú.”
Đôi mắt anh rất sâu, sâu không nhìn thấy đáy, ánh mắt đột nhiên thay đổi chỉ trong chốc lát.
“Tôi không có hứng thú với Động vật học, cô gái à.”
“Bình minh sắp tới rồi, hôm nay là một ngày nắng, anh có nhìn thấy mặt trời không?”
Anh hít vào một hơi thật sâu, không lên tiếng.
Một lúc sau anh mới nói, “Không, tôi không nhìn thấy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời cả”.
Cô vội nắm lấy một bàn tay anh, đặt trước ngực mình, để anh cảm nhận được nhịp đập trái tim cô, “Không cần nhìn, mặt trời ở ngay đây”.
Lòng bàn tay anh băng lạnh, ánh mắt lờ mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngoài hành lang vọng tới tiếng thông báo đoàn tàu sắp tới ga.
“Sắp tới Bắc Kinh rồi”, anh mê mẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt người con gái lạ, “Cô sống ở Bắc Kinh ư?”.
“Tôi xuống Bắc Kinh rồi chuyển sang đi máy bay về thành phố C”, cô có chút nhếch nhác, hơi thở bỗng gấp gáp trong phút chốc, “Còn anh?”.
“Thật trùng hợp”, anh nói, “Tôi cũng đi tới đó, chúng ta đi cùng nhé? Tôi có thể xách hành lý giúp cô. Đúng rồi, cô tên là gì nhỉ?”.
“Quan Bì Bì.”
The End.