Câu chuyện là gì?
Câu chuyện chính là tòa khách sạn với kiến trúc bề thế ổn định này, ngày này qua tháng khác nó vẫn đứng yên ở đó, mặc cho gió mưa bão táp, vẫn luôn đợi bạn tới để nhận một vai diễn.
Bạn nhập vào vai diễn, cảm xúc sẽ thay đổi khôn lường, bạn sẽ để lộ ra những ước muốn của mình, mà quên đi mất những gian phòng trong câu chuyện này.
Bạn bước vào những gian phòng khác nhau, chính là chìm vào những câu chuyện khác nhau.
Giữa Bì Bì và Gia Lân không cần phải có một câu chuyện. Họ thân nhau như vậy, họ có cùng một tuổi thơ, một ký ức và cả đám bạn. Thế nhưng ngay từ khi bắt đầu, giữa Bì Bì và Hạ Lan Tịnh Đình đã có một khoảng cách vô cùng lớn, họ đến gần nhau dựa vào một câu chuyện vô cùng lớn, lớn đến mức bạn chỉ có thể tin tưởng mà không sao hoài nghi về chân tướng của nó, lớn đến mức bạn sẽ bất giác chìm vào một vai diễn trong đó.
Song, kể từ khi Gia Lân rời xa Bì Bì, một thứ khác trong lòng cô cũng đồng thời mất theo.
Đó chính là niềm tin.
Mỗi khi ai đó có ý đồ tiếp cận cô, cô sẽ cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Trời vừa sáng, bên ngoài cũng bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rào rào xen lẫn tiếng sấm.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại inh ỏi trong túi mình, Bì Bì quay đầu nhìn Hạ Lan Tịnh Đình đang chìm trong giấc ngủ bên cạnh, đầu vùi sâu trong gối, thỉnh thoảng hàng mi dài khẽ động.
Cô rón rén bước ra ngoài khách sảnh mở điện thoại ra.
“Bì Bì!”
“Dạ, bà ạ?”
“Mẹ cháu nói cháu đi Tây An hả?”
“Vâng ạ, bà không đọc mảnh giấy cháu để lại à?”
“Bì Bì, đừng trách bà mê tín, nhưng cháu có thể về nhà ngay lập tức không?”
“Sao thế hả bà?”
“Sáng nay bà đến cổng chùa Kim Phúc xem cho cháu một quẻ. Thầy bói nói mấy ngày gần đây cháu sẽ gặp đại nạn.”
Sáng nào bà của Bì Bì cũng đến chùa Kim Phúc tập thể dục, có thời gian còn vô cùng thân thiết với thầy bói ngoài cổng chùa, bà có thể thường uyên miễn phí hỏi han thầy bói, bao gồm việc đầu tư cổ phiếu, sức khỏe, hôn nhân, con cái, thậm chí hỏi cả về vấn đề làm thế nào để tìm lại được chiếc chìa khóa đã mất…
“Ôi, bà, bà biết là cháu không tin vào bói toán mà. Bà ơi, cháu có chút việc, cháu ngắt điện thoại nhé.”
“Này này, đợi chút đã. Nhà họ Quan chúng ta chỉ có mình cháu thôi đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì cháu bảo bà biết sống làm sao!”
“Bà lại thế nữa rồi. Chẳng phải lần trước bà tin vào vị đại tiên đó mà bắt bố phải đầu tư cổ phiếu đó sao? Kết quả toàn bộ tiền trong nhà đều đổ vào đó cả. Bà còn tin bói toán nữa à? Bà còn chưa chịu thiệt đủ hay sao?”
“Lần này không phải là ông thầy bói lần trước đâu. Thầy này mới đến, ai cũng bảo ông ấy xem đúng. Bì Bì, ông ấy bảo ‘Thuần âm bất sinh, thuần dương bất trưởng’. Bát tự của cháu thuần dương, mệnh khắc phu. Năm nay là năm dương, tháng này là tháng dương, cháu thuộc mệnh kim, năm nay lại là thổ, thổ chôn kim…”
“Được rồi, được rồi”, Bì Bì ngắt lời bà, “Những ngày gần đây cháu sẽ hết sức cẩn thận khi sang đường, như thế là được rồi chứ ạ?”.
“Đang yên đang lành sao đột nhiên cháu lại đi du lịch chứ? Là do học hành căng thẳng quá à?”
“Vâng ạ.”
“Vậy thì cháu phải thật cẩn thận trong mọi chuyện nhé, nhớ là ngày nào cũng phải gọi điện về cho bà báo bình an, bà đợi đó.”
“Vâng ạ.”
Bì Bì ngắt điện thoại, trong lòng bỗng thấy bất an, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào cô bèn cầm điện thoại lên, ấn vào một số chức năng mà từ trước đến giờ cô không dùng đến.
Trên điện thoại có cài lịch vạn năm, cô tìm về Thiên can địa chi của tuần này.
Máy tính ở ngay bên cạnh, Bì Bì lập tức lên mạng tìm thông tin.
Hôm nay là ngày Mậu Tuất, thuần dương, đến hoàng hôn sẽ là Bính Tuất, lại thuần dương một lần nữa.
Trong đầu cô mây đen dày dặc.
Quân bài domino [1] đột nhiên chuyển sang một hướng khác. Cô bắt đầu nảy sinh lòng nghi hoặc, các tình tiết bắt đầu tạo nên một tổ hợp mới.
[1] Hiệu ứng domino là một phản ứng chuỗi xảy ra khi một thay đổi nhỏ tại điểm gốc của hệ, có thể gây ra những thay đổi tương tự tại các điểm lân cận, từ đó lan tỏa ra các điểm xa hơn và tạo ra một chuỗi thay đổi tuyến tính.
Những người ngày ngày tiếp xúc với báo chí đều biết phía sau những câu chuyện luôn tiềm ẩn những câu chuyện khác. Cùng một câu chuyện, nhưng nếu được nói ra từ những người khác nhau thì sẽ có những phiên bản khác nhau.
Vì sao cô gái tên Tô My chỉ có duyên gặp cô một lần kia lại xuất hiện ở vũ trường đúng vào lúc ấy? Vì sao cô lại biết nhiều chi tiết về câu chuyện chín trăm năm trước kia đến thế?
Do ngẫu nhiên hay bởi được cố tình sắp xếp?
Ngài Chủ tế và cô kết hôn là để anh có thể sở hữu cô một cách nhanh hơn sao?
Đêm qua anh đã ra sức “huy động” tình cảm của cô, là để thứ anh muốn đạt đến trạng thái tốt nhất sao?
Còn nữa, còn nữa…
Câu chuyện về Tuệ Nhan có phải là thật không?
Dù sao lần đầu tiên nghe thấy câu chuyện đó, Bì Bì đã rất cảm động. Bởi vì đây là một câu chuyện vô cùng tình cảm. Về mặt này, Bì Bì thiếu hụt khả năng miễn dịch. Xem phim hoạt hình cô cũng có thể xúc động đến nỗi nước mắt giàn giụa. Nếu như là Bội Bội, cô ấy sẽ nói đây chẳng qua chỉ là một tiểu thuyết huyền ảo. Còn Tiểu Cúc chắc chắn sẽ chỉ cười nhạt mà thôi.
Nghĩ đến đây, Bì Bì bất giác thấy rùng mình, toàn thân bất chợt run lên bần bật.
Lẽ nào hôm nay chính là ngày tận thế của cô?
Cô vào Baidu, gõ dòng từ khóa: Làm thế nào để giết chết hồ ly tinh.
Baidu ngay lập tức hiện ra mấy vạn nội dung liên quan.
Hồ ly tinh sợ nhất ba thứ: Hùng hoàng, máu chó và xác chim hỉ tước.
Cô tắt máy tính đi.
Sàn gỗ lạnh khiến bàn chân cô buôn buốt. Cô đi đến bên tủ quần áo tìm đôi tất, đang định đi vào chân, vừa ngẩng đầu lên bỗng nhìn thấy khuôn mặt mình trong tấm gương treo trên tường.
Là cô đó sao?
Mặt mũi trắng bệch, vầng trán xanh xao, đường mi tâm đen mà thẳng tắp, đôi đồng tử tối tăm, lòng trắng ẩn hiện những tơ máu, hai mắt thâm quầng đáng sợ. Người nào không biết lại cho rằng cô đang trang điểm kiểu mắt gấu trúc.
Cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào người trong gương.
Một đôi tay nhè nhẹ ôm lấy đầu cô, cả người cô đột nhiên run rẩy.
“Làm em giật mình rồi à?”, phía sau vọng lại tiếng của Hạ Lan Tịnh Đình.
Tim đập thình thịch, cô ra sức lấy lại bình tĩnh, “Không… không có”.
Dáng hình anh không nhỏ, vì sao cô không nghe thấy chút động tĩnh gì. Anh ôm cô từ phía sau, tựa sát mặt mình vào vai cô, khẽ khàng vuốt ve. Lồng ngực phảng phất hơi thở của anh, ngọt ngào mang theo cả lửa tình. Cô bỗng thấy sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng càng bị anh ôm chặt hơn.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi rả rích, mùa thu dần trôi qua. Giọt nước rơi trên những phiến lá lách tách, buồn tẻ. Đó không phải là mưa mà là tiếng con lắc đồng hồ trong sinh mệnh cô. Cô vô thức lại nhìn vào trong gương, ánh sáng mông lung đang mặc ý cắt lên bóng hình yếu đuối trong đó.
Hạ Lan Tịnh Đình đứng phía sau khẽ hôn lên gáy cô, đôi tay vòng lên, cởi dây đai thắt nơ trên áo cô. Cô bị trêu đùa, khẽ kêu lên một tiếng, rồi ngã nhào vào gương, như thể rơi xuống vực sâu. Người trong gương tựa như vỡ vụn, từng hơi thở tạo thành đám sương mờ, trong khoảnh khắc lại biến thành những giọt mồ hôi. Cô giống như cần gạt nước trên xe bị anh đẩy đi đẩy lại, người trong gương bị giày vò đến biến dạng, cả người toát mồ hôi, như cơn gió ấm áp thổi qua mặt hồ lạnh lẽo. Cơ thể anh mang tới cảm giác thoải mái không sao hình dung được, cô cứ dần dần lún sâu vào, hết lần này đến lần khác, không thể kiềm chế được bản thân.
Họ chơi đùa như hai đứa trẻ, ánh ban mai ngắn ngủi qua đi trong gương.
Đúng thế, tất cả đều có thể là giả, nhưng niềm hoan lạc vào thời khắc này là thật, khiến cô tham lam chẳng muốn dừng. Cô đòi hỏi hết lần này đến lần khác, anh cũng vô tư cho cô tất cả.
Hai người ôm chặt lấy nhau, im lặng chờ đợi cho hơi thở ổn định lại.
Một lúc sau, anh hỏi: “Bên ngoài đang mưa ư?”.
“Đúng thế, trời mưa rất to.”
“Anh đi tắm đã”, anh buông tay ra, nhặt chiếc áo dưới đất rồi choàng lên người cô.
“Để em đi xem xem tiệm hoa bên ngoài bán những loại hoa gì”, cô nhanh chóng thay quần áo, giả bộ bình tĩnh đi ra ngoài.
Anh đột nhiên giữ cô lại, “Đừng đi, ở lại đây với anh”.
Giọng anh nhẹ nhàng như đứa trẻ đang cầu xin cái gì đó.
“Em sẽ có thai sao? Hạ Lan?”, cô đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên là không thể”, anh vẫn còn ngửi thấy mùi hormone trên người cô, “Hôm nay chưa phải lúc”.
“Anh đi tắm đi”, cô nói.
“Phòng tắm ở hướng nào? Anh không thể nhớ được”, anh đưa tay ra, lần sờ mép cửa.
Ban ngày Hạ Lan Tịnh Đình không nhìn thấy thứ gì. Cô khẽ thở phào một hơi, vừa rồi căng thẳng quá nên cô quên mất điều này.
“Ở bên này”, cô nắm tay anh, đưa anh đến bên cửa phòng tắm.
“Em có biết không, Bì Bì”, anh kéo tay cô, không muốn buông, “Dùng nước nóng sẽ tiêu hao hai mươi lăm phần trăm lượng điện trong nhà”.
“Không… không biết. Ý anh là… anh muốn tắm bằng nước lạnh sao?”
“Không phải. Ý anh là sau này trong cuộc sống, chúng ta phải có ý thức bảo vệ môi trường”, anh cười nói, “Nếu như chúng ta tắm cùng nhau, thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều nước, và như thế sẽ có cống hiến rất lớn cho việc bảo vệ môi trường, đúng không?”.
“Không, anh tắm một mình đi”, Bì Bì mặt tái mét nói, cảm nhận thấy giọng điệu mình có phần lạnh lùng, sợ anh nghi ngờ, liền cười vang mấy tiếng.
Quả nhiên anh hơi gượng gạo, im lặng một lúc, lại hỏi, “Bì Bì, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”.
“Ngày ba mươi.”
“Ừm.”
“Tại sao anh lại hỏi vấn đề này?”
“Hẹn người ta đến bàn chuyện làm ăn, sợ nhỡ thời gian.”
Nghe thấy tiếng nước vang lên, Bì Bì vội vàng cầm túi xách rồi chạy ra ngoài.
Bên ngoài trời mưa tầm tã, cô vào cửa hiệu bên đường đối diện mua chiếc ô, bắt taxi đến ga tàu hỏa.
Tháng này là mùa du lịch, người ở ga tàu hỏa đông nghìn nghịt, người đông hơi hỗn tạp, Hạ Lan Tịnh Đình sẽ rất khó tìm thấy cô.
Cô đi đến quầy bán vé, xếp hàng tận nửa tiếng đồng hồ mới biết vé tàu đi thành phố C trong ba ngày tới đã hết sạch. Đang lo lắng, điện thoại bỗng đổ chuông, cô run bắn cả người, thiếu chút nữa làm rơi nó xuống đất.
Quả nhiên là số máy của Hạ Lan Tịnh Đình, cô không dám nhận. Tiếng chuông vẫn vang lên hết lần này đến lần khác, thấy điện thoại của mình sắp sập nguồn đến nơi, cô đành phải ấn nút nghe.
“Bì Bì, em đang ở đâu? Ở tiệm hoa sao?”
“Tôi… tôi… Hạ Lan Tịnh Đình, anh đừng tìm tôi nữa.”
Giọng nói ở đầu bên kia lập tức nâng cao cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”
Anh lập tức hiểu ra, im lặng một lúc rồi bình tĩnh nói, “Bì Bì, đừng nên tin vào những thứ đó. Anh sẽ không làm hại em đâu”.
“Chỉ cần anh không đến tìm tôi nữa, anh sẽ không làm hại được tôi.”
“Bì Bì, anh đang tìm em”, giọng anh rất lạnh lùng mang theo chút tức giận, “Em không quen với thành phố này, bất cứ nơi đâu cũng có thể gặp nguy hiểm. Cho dù em đang ở đâu, chỉ cần đứng nguyên chỗ đó, anh sẽ nhanh chóng tìm được em”.
Cô đột nhiên kinh ngạc, “Sao anh biết tôi đang ở đâu?”.
Anh trả lời rất chắc chắn, “Anh biết”.
Trái tim cô như chùng xuống, lập tức cúi nhìn viên my châu Hạ Lan Tịnh Đình tặng mình trên cổ tay, vô cùng hoảng hốt lấy con dao Thụy Sỹ cài trên chiếc chìa khóa ra, sau đó cứa thật mạnh sợi dây, rồi sải những bước dài chạy đến bưu điện. Cô để my chau vào một túi giấy chắc chắn, viết địa chỉ của Hạ Lan Tịnh Đình lên đó, rồi gửi chuyển phát nhanh cho anh.
Sau đó cô tắt điện thoại đi, đứng giữa phòng chờ xe, nhìn đám người đi lại xung quanh mình như con lốc xoáy, dường như cô chính là một hành tinh nhỏ bé không tên tuổi nào đó trong hệ ngân hà.
Cô thở dài một hơi.
Hạ Lan Tịnh Đình, giờ thì anh không thể tìm thấy tôi rồi chứ?
Một tiếng sau, Bì Bì ra khỏi bến xe từ cửa sau, rồi đi về phía Nam. Ở đó có mấy cửa hàng san sát nhau. Đi mấy vòng cô mới tìm thấy một quán lẩu thịt chó. Cô mua một chai máu chó với giá mười Nhân dân tệ, rồi đến cửa hàng thuốc mua hai lạng rưỡi Hùng hoàng, sau đó cất hai thứ bùa hộ mệnh ấy vào túi xách của mình.
Bến xe đường dài cách ga tàu hỏa không xa lắm, không mua được vé tàu, Bì Bì quyết định lên ô tô về nhà. Đi đến đầu phố, cô đứng đợi đèn xanh dưới cơn mưa rả rích.
Một cơn gió lớn thổi đến, hất ngược chiếc ô trên tay cô. Nước mưa trút xuống, khiến cô ướt sũng, cô bỗng thấy hoang mang lo sợ. Một người đi qua bên cạnh thấy vậy bèn tốt bụng giúp cô chỉnh lại ô. Cô cảm ơn người kia, rồi ngoái đầu nhìn lại, bỗng phát hiện ra Hạ Lan Tịnh Đình đang đứng bên đường phía đối diện.
Anh mặc chiếc áo gió màu đen, đeo kính đen và cầm chiếc ô đen, cổ áo dựng lên che khuất nửa khuôn mặt.
Tay phải anh vẫn cầm chiếc gậy dành cho người mù, nhưng dáng vẻ thì chẳng giống người mù chút nào, mà giống một tay sát thủ hơn.
Cách một con đường có thể cảm nhận được dát khí đằng đằng trong anh, Bì Bì căng thẳng nhìn anh chằm chằm trong cơn mưa, tay chân lạnh ngắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Chẳng phải cô đã gửi my châu cho anh rồi sao? Tại sao Hạ Lan Tịnh Đình vẫn có thể tìm thấy cô chứ? Liệu trên người cô có được gắn thiết bị theo dõi không?
Hay thực ra anh không hề tìm thấy cô, mà chỉ là đi qua nơi này thôi?
Đèn đỏ vẫn đang điểm, từng giây từng giây trôi qua.
Bảy… sáu… năm… bốn… ba… hai… một… không.
Đây là con đường bắt buộc phải qua để đến bến xe khách. Cô có nên đi tiếp không?
Đúng lúc đó, Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên quay đầu về hướng cô. Mặc dù cơn mưa lớn đã gột đi mọi vết tích, nhưng anh vẫn nhanh chóng cảm nhận được cô. Bì Bì vốn định lướt qua anh như một người xa lạ, nhưng lại nghi ngờ mùi hương bị anh cấy lên cơ thể có thể sẽ bán đứng mình. Trong khoảnh khắc đèn chuyển sang màu xanh, cô dứt khoát quay đầu, sải bước dài đi về một con đường khác.
Cơn gió lớn đột nhiên thổi đến, cuốn bay chiếc ô của cô ra xa mấy mét, cô bất chấp tất cả chạy đi nhặt trong cơn hoảng hốt. Cô đội mưa chạy nhanh về phía trước, tựa như con thú đang ra sức chạy thoát tầm ngắm của người thợ săn.
Trên đường, cô không ngừng ngoái đầu nhìn lại, lần nào cũng thấy Hạ Lan Tịnh Đình đang theo sau mình với một tốc độ không nhanh không chậm như thế, duy trì khoảng cách hơn mười mét với cô.
Thỉnh thoảng chiếc gậy của anh lại gõ gõ xuống đường, nhưng nhìn dáng vẻ đó cô biết anh chỉ đang giả vờ để người khác tránh đường cho mình mà thôi.
Lúc đó trước mặt bỗng có một đám người đi tới, Bì Bì nhanh chóng lên vào giữa họ. Hạ Lan Tịnh Đình bị đám người chặn lại, không thể không dừng bước nhường đường. Khoảng cách giữa hai người lập tức giãn ra. Trước khi đèn chuyển sang màu đỏ, Bì Bì đã kịp thời đi qua một con đường khác. Đèn đỏ cũng vừa lúc ngăn được bước chân Hạ Lan Tịnh Đình. Cuối cùng cô cũng bỏ lại anh ở một con đường khác phía xa.
Cô rẽ vào một cửa hàng tổng hợp, ngồi trong phòng vệ sinh thở dốc, sợ đến nỗi quên cả lạnh, quên cả khóc. Cô không dám ở lại đây lâu, hệ thống sưởi ấm sẽ khiến hương thơm trên người cô tỏa ra xung quanh. Cô dứt khoát đi ra ngoài, đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy Hạ Lan Tịnh Đình đâu, cô bèn men theo một con đường nhỏ đi về phía trước. Chẳng được bao lâu cô phát hiện ra mình đang đi sâu vào một con ngõ nhỏ. Con ngõ sâu hun hút, còn có rất nhiều ngã rẽ nữa. Có người chỉ cho cô một lối ra, người đó nói rằng ra khỏi đây tiếp tục đi về phía Tây năm trăm mét chính là bến xe khách đường dài.
Cô cứ chạy trối chết trong mưa to gió lớn, toàn thân ướt sũng. Cái lạnh của tiết trời cuối thu phương Bắc khiến cô run rẩy, răng không ngừng va vào nhau lập cập.
Đi qua một tòa nhà, khi cô đã sắp ra khỏi con ngõ nhỏ, thì đột nhiên một bóng hình không biết từ đâu xuất hiện chặn đứng đường đi của cô.
Cô đột nhiên dừng bước, cảm thấy máu toàn thân mình như đang dồn cả lên đầu.
Bóng người kia đang từng bước tiến lại gần cô.
Cô lập tức lùi về sau mấy bước, đột nhiên giơ chai máu chó lên, lớn tiếng, “Anh đừng qua đây!”.
Anh liền dừng bước.
Trái tim cô không ngừng đập thình thịch, rồi lại thầm thở dài một hơi.
Hóa ra anh sợ thứ này.
“Anh nghe thấy chưa, Hạ Lan Tịnh Đình? Xin anh hãy lập tức biến mất trước mắt tôi!”, cô quơ quơ chai máu chó trong tay, gào lên với anh.
Nhưng cô đang nói gì, anh hoàn toàn chẳng nghe thấy. Chỉ trong chớp mắt, anh liền xuất hiện trước mặt cô một cách quỷ dị.
Anh vốn dĩ có thể cướp được chai máu chó trong tay cô chỉ trong một giây, nhưng một tay anh vẫn cầm ô, tay kia cầm gậy dành cho người mù, không hề chạm vào cô.
Rốt cuộc anh có sợ không?
Cô hoảng hốt nhìn anh, căng thẳng đến mức thở không ra hơi, nhìn vẻ mặt hờ hững của anh, cô liền gào lên, “Tôi nói anh có nghe thấy không? Đừng tới đây, anh còn tiến lên thêm một bước nữa là tôi sẽ ra tay đó”.
Anh từ từ bỏ kính xuống, nhìn cô bằng đôi đồng tử vô hồn, “Bì Bì, nghe anh nói…”.
“Tôi không nghe! Tôi không muố nghe điều gì hết! Tôi biết anh đang nghĩ gì Anh lừa tôi! Anh, còn cả Gia Lân nữa, tất cả đều là kẻ lừa dối!”
“Tuệ Nhan…”
Cô lập tức ngắt lời anh, “Hạ Lan Tịnh Đình, anh nghe cho rõ đây, tôi là Quan Bì Bì, không phải Thẩm Tuệ Nhan. Tôi không quen cô ấy, cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với cô ấy. Cho dù anh muốn thứ gì của tôi, bây giờ tôi cũng không thể cho anh được. Trong cuộc đời này tôi còn rất nhiều việc chưa làm, tôi không thể tin anh chỉ vì một câu chuyện, không thể tặng anh sinh mệnh đáng quý nhất của mình được. Anh không có tư cách yêu cầu tôi phải làm như vậy, tạm thời tôi cũng không cao thượng đến mức ấy. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé, một người khách qua đường trong cuộc đời dài dằng dặc của anh mà thôi, anh hãy tha cho tôi”, cô khóc nói, “Xin anh hãy buông tha cho tôi!”.
Anh lặng lẽ “nhìn” cô, rất lâu sau mới nói, “Xin lỗi, Bì Bì, anh không thể để em đi. Xin hãy tin anh, anh muốn được ở cạnh em là thiện chí chứ hoàn toàn không có ác ý, anh chỉ muốn cố hết sức mang đến cho em… hạnh phúc”.
“Không, tôi không tin anh! Tôi không cần hạnh phúc của anh!”
Biểu cảm của anh rất kỳ lạ, nhưng trong mắt anh không hề mang chút sợ hãi.
“Nếu em đã nghĩ như vậy, có lẽ là em đúng. Đối với em, sự tồn tại của anh chẳng có lợi gì hết”, anh thở dài một hơi, “Nhưng nếu em muốn giết anh thì một chai máu chó này là hoàn toàn không đủ. Nếu em muốn biết đổ máu chó lên người anh sẽ có hiệu quả thế nào, thì bây giờ em hãy ra tay đi…”.
Anh vứt chiếc gậy trong tay sang một bên, tiến một bước về phía trước.
Cô lập tức mở nắp chai thủy tinh, nheo mắt lại, nhìn anh như một con báo.
“Nghe đây, tôi không muốn làm hại anh! Xin anh đừng ép tôi! Tôi biết anh rất cần… thứ đó của tôi, nhưng thực sự tôi không thể cho anh được!”
Anh dừng bước, tay khẽ buông, chiếc ô ngay lập tức bị gió cuốn đi.
“Anh không cần gì của em hết, Bì Bì”, anh nói, “Anh chỉ muốn tìm một nơi, một nơi có thể nằm xuống nghỉ ngơi”.
“Nói cho tôi biết, nơi đó ở đâu, tôi sẽ tìm giúp anh.”
Anh im lặng, không nói câu gì.
“Nói cho tôi biết!”
“Bì Bì, em chính là nơi đó. Ngoài em ra, anh chẳng còn nơi nào để đi cả”, anh cúi đầu, “Anh sẽ đến bất cứ nơi nào mà em muốn… cho dù là thiên đường hay địa ngục”.