• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Đường xa

Ngày hôm sau, Bì Bì một mình ngồi máy bay trở về thành phố C.

Hạ Lan Tịnh Đình vẫn không gọi điện liên lạc, trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời sáng rực, thời tiết đẹp vô cùng, cơn gió thổi ấm áp, trăm hoa đua nở, dòng người tấp nập trên đường, làm sao cô biết hôm nay là một ngày xấu?

Vừa xuống máy bay, cô liền mua bốn chiếc bật lửa loại đơn giản nhất, không có nắp đậy, bật là lên ngay.

Cô đã lên xong mọi kế hoạch.

Cô sẽ để Hạ Lan Tịnh Đình trốn dưới đáy giếng, sau đó một mình đi gặp Triệu Tùng.

Không ai trong tộc hồ ly biết cô đã đích thân đến lăng mộ của Yên Chiêu Vương, lấy cắp gỗ cột trụ và đá chiếu nghìn năm.

Tu Nhàn nói đây chỉ là truyền thuyết được lưu truyền từ lâu, đồng thời không phải lưu truyền từ tộc hồ ly, mà nó được phát hiện trong sách cổ của nhân loại. Hạ Lan Tịnh Đình rất hiếu kỳ, lúc nào cũng muốn tìm được thứ vũ khí có thể chế ngự được bố mình, nên đã nghiên cứu rất lâu, khai quật mấy chục ngôi mộ cổ, mới tìm được nơi đó.

Nhưng Hạ Lan biết rất rõ thứ có thể diệt được bố mình thì đương nhiên cũng có thể tiêu diệt được mình, thậm chí có thể tiêu diệt được toàn bộ tộc hồ ly, cho nên anh đã không mang những linh vật này ra ngoài, mà chỉ tạm thời cất ở đó, trong trường hợp bất đắc dĩ mới dùng làm vật phòng thân.

Chiếc xe chạy thẳng tới đường Nhàn Đình, Bì Bì bất giác chạm vào túi áo của mình, bên trái là gỗ Hằng Xuân, bên phải là bật lửa, trong túi quần cô để hai miếng đá chiếu. Trong ba lô có máu chó, Hùng hoàng và chim hỷ thước đã thối rữa. Trên ghế sau taxi còn có một chú chó săn hồ ly cô mua với một số tiền lớn.

Thế nhưng vừa bước xuống xe, tim cô đã đập thình thịch.

Bên ngoài tòa nhà nằm trên đường Nhàn Đình có đỗ một chiếc xe jeep lạ.

Hạ Lan Tịnh Đình có thói quen tiếp khách ở văn phòng làm việc trong Viện bảo tàng, nhà anh rất ít khi có người tới thăm.

Cửa không hề khóa, trong nhà chắc chắn có người.

Cô dứt khoát đập vòng đồng gõ cửa.

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước ra.

Người đàn ông này vô cùng anh tuấn, mày dài mắt sáng, đôi đồng tử như hai vì sao lạnh lẽo.

Nhưng vẻ anh tuấn của hắn ta hoàn toàn khác với Hạ Lan Tịnh Đình hay Tu Nhàn.

Vẻ đẹp của Hạ Lan Tịnh Đình và Tu Nhàn là nét trẻ trung mang theo sự oai hùng, ngạo mạn, còn người này lại sở hữu một vẻ đẹp chín chắn, hắn ta đã có những nếp nhăn nơi khóe mắt, hai vết ngấn khi cười mờ bên khóe miệng, dáng vẻ bình tĩnh, vô cùng khôn ngoan.

Hắn ta như thể là chủ nhân của ngôi nhà, hoàn toàn không mong đợi có khách tới chơi, nên vừa nhìn thấy Bì Bì đeo ba lô đứng bên cửa, hắn ta có chút kinh ngạc.

Thế nhưng hắn ta không hề hỏi “Cô là ai?”, cũng chẳng hỏi “Cô muốn tìm ai?”, mà chỉ nói một câu đơn giản, “Mời vào”.

Một lời mời rất đỗi thản nhiên, Bì Bì đứng bên ngoài cửa ngược lại còn có chút do dự.

Người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có chìa khóa của ngôi nhà? Hạ Lan Tịnh Đình có nhà không? Liệu cô có đang bước vào hang cọp không?

Ngay lập tức cô liền hối hận với hành động mạo muội của bản thân. Rõ ràng cô có chìa khóa cửa sau, cô có rất nhiều cách để vào được ngôi nhà, hoàn toàn không cần chạm mặt với người đàn ông này… Nếu như hắn ta chính là Triệu Tùng…

Đặt một chân vào ngưỡng cửa, Bì Bì cười nói, “Tôi tìm ngài Hạ Lan, xin hỏi ngài là…”.

“Tôi họ Triệu.”

Đôi chân cô khẽ run rẩy, bỗng nghe thấy tài xế taxi nhắc nhở phía sau, “Cô gái, cô quên mang theo chó rồi”.

“Đúng, đúng.”

Hóa ra cô vội vàng xuống xe, quên mất chú chó mình mới mua còn đang ngồi trên ghế sau. Chú chó đó vốn không quen cô lắm, nên cũng chẳng trung thành gì, không có ý xuống theo cô.

Cửa sau xe vừa mở ra, chú chó săn liền xồ ra ngoài, hùng hổ chạy đến bên Bì Bì thì bỗng nhiên dừng lại, sủa những tiếng kỳ lạ.

Người đứng trong tòa nhà cười cười, nói: “Đây là chó của cô sao? Thật đáng yêu”.

Bì Bì nói, “Nó có chứng sợ người lạ, anh có để ý nếu tôi đưa nó vào cùng không?”.

“Không sao, tôi rất thích chó.”

Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn người đàn ông lạ, rồi kéo chó đi vào nhà.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa đã đóng lại.

“Ngài Hạ Lan có nhà không?”, cô vừa hỏi vừa buộc con chó bên cột nhà.

Căn nhà không có gì thay đổi, dường như người thợ trồng hoa đã đến đây dọn dẹp một lần, những bông hoa vương vãi đã được dọn đi, lúc này cành lá đã tươi tốt, bóng cây đung đưa.

“Có”, hắn ta nói.

Cô khẽ khàng thở phào một hơi, nhưng, câu tiếp theo lại khiến cô giật mình.

“Tôi đang đợi cô.”

Bì Bì chú ý đến chủ ngữ trong câu nói của hắn ta.

Hắn ta không nói Hạ Lan Tịnh Đình đang đợi cô, mà là nói hắn ta đang đợi cô.

“Anh chính là Triệu Tùng?”, cô đột nhiên nói.

“Đúng thế”, dáng điệu của hắn ta rất khiêm tốn, lịch sự, thậm chí quá ôn hòa.

Bì Bì bất giác đút tay vào túi áo. Trong túi có một bao thuốc, trong mỗi một điếu thuốc đều có một mẩu cây thần rất nhỏ. Đột nhiên cô nghĩ, bây giờ cô và Triệu Tùng đơn phương đối mặt với nhau, chính là lúc thích hợp để ra tay. Nếu như một lúc nữa gặp Hạ Lan Tịnh Đình, ném chuột sợ vỡ bình, lúc đó cô sẽ không ra tay được.

Cô cố ý bước thật chậm, rồi lấy một điếu thuốc ra kẹp giữa hai ngón tay.

“Con gái mà hút thuốc không phải thói quen tốt đâu”, hắn ta cười nói, “Không những gây ô nhiễm môi trường mà còn có hại cho sức khỏe”.

“Tôi không quan tâm”, Bì Bì cười trêu đùa.

Cô lấy bật lửa ra đang định châm lửa, thì đột nhiên Triệu Tùng lên tiếng, “Có lẽ cô rất muốn biết bây giờ Hạ Lan Tịnh Đình đang ở đâu”.

Bàn tay Bì Bì run rẩy, vội vàng cất lại bật lửa vào trong túi áo.

“Chẳng phải anh nói ngài Hạ Lan ở trong nhà sao?”

“Nhà của cậu ta rất to rất to”, hắn ta bày ra tư thái nhấn mạnh như một bậc đế vương.

Có lẽ Hạ Lan Tịnh Đình đã trốn đi rồi? Ngay cả Triệu Tùng cũng không tìm thấy anh?

Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh đáy giếng, trái tim không khỏi đập mạnh, nhưng nghĩ lại, cô lập tức rùng mình ớn lạnh.

… Có lẽ Hạ Lan Tịnh Đình đang bị người đàn ông này uy hiếp.

Cô không khỏi liếc nhìn Triệu Tùng, khuôn mặt hắn ta vẫn giữ nét thờ ơ, rất bình tĩnh, thoải mái và bình thường.

Hai người bước vào phòng khách.

“Ngồi đi”, hắn ta chỉ tay vào ghế sô pha.

Bì Bì lập tức nhìn thấy chiếc gậy dò đường của Hạ Lan Tịnh Đình đang đặt cạnh ghế sô pha, lòng bỗng nhói đau.

Thông thường, chiếc gậy dò đường này rất ít khi rời khỏi người anh.

Bất chợt, cô thấy chán ghét việc vòng vo với con người này, liền hỏi thẳng, “Hạ Lan Tịnh Đình đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy’.

Hắn ta kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện với cô, ngẩng đầu đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ, rồi lại quan sát khuôn mặt cô, “Gặp cậu ta, được thôi. Nhưng tôi cần một món đồ của cậu ta, có lẽ cô có thể giúp tôi”. Những nếp nhấn nơi khóe mắt hắn ta khẽ hằn lên, “Cô chính là bạn gái của cậu ta, đúng không?”.

Cô hơi nheo mắt lại, “Anh muốn thứ gì?”.

“Chiếc chìa khóa đó.”

Cô chưa nghe rõ, “Chìa khóa?”.

“Đúng thế.”

Cô giả vờ không hiểu, “Chiếc chìa khóa gì?”.

“Một chiếc chìa khóa vô cùng quan trọng, cậu ta không chịu giao ra”, hắn ta đưa tay vỗ vai cô, “Có lẽ gặp được cô, cậu ta sẽ đưa thôi”.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”

“Chắc chắn cô chính là người con gái đó”, hắn ta mặt không biến sắc, nói, “Cậu ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy cô bị giày vò đâu”.

Cô trừng mắt lên nhìn người đối diện, hóa ra hắn ta đã biết hết tất cả.

“Tôi biết chiếc chìa khóa đó được cất ở nơi nào”, cô nói, “Nhưng, anh phải đem Hạ Lan Tịnh Đình ra đây trao đổi với tôi”.

“Hạ Lan Tịnh Đình thực sự đang nằm trong tay tôi, nhưng cậu ta quá nguy hiểm, tôi không thể giao cậu ta cho cô được. Đưa chìa khóa cho tôi, tôi sẽ để cô sống mà ra khỏi đây.”

Bì Bì vẫn nhìn chằm chằm hắn ta, không hề cử động, “Thả Hạ Lan Tịnh Đình ra, tôi sẽ đưa chìa khóa cho anh”.

“Thế này đi”, hắn ta nói thờ ơ, “Tôi cho cô nhìn cậu ta một chút”.

Hắn ta liền nhặt chiếc gậy dò đường dưới sàn nhà lên, rồi chọc chọc lên trần nhà.

Đột nhiên một tiếng “Ầm” lớn vang lên, trần nhà mở ra một cái hang lớn, một người từ trong đó rơi ra, hai tay bị buộc chặt bởi những vòng xích, nhẹ nhàng lơ lửng giữa phòng khách.

“Hạ Lan!”

Cô bất chấp tất cả chạy lên phía trước, muốn ôm chặt lấy anh nhưng lại bị Triệu Tùng ngăn lại. Hắn ta khẽ kéo một cái, rồi ném cô vào chân tường. Đầu cô đập mạnh vào tường, trước mắt bỗng đầy sao bay, một lúc lâu sau vẫn không ngồi dậy được.

Hạ Lan Tịnh Đình vẫn luôn cúi đầu, người đầy những máu, chiếc áo ngủ màu trắng như tuyết phanh ra, vết thương ở eo hình như còn sâu hơn trước.

Anh lơ lửng trong không trung, không biết gì như một tù nhân phải chịu cực hình vậy.

“Hạ Lan!”, cô gọi lớn, “Hạ Lan, anh tỉnh lại đi!”.

Người đang lơ lửng trong không trung cố gắng cử động, hai mắt mở ra, mơ hồ nhìn về phía cô.

Bây giờ anh không nhìn thấy gì hết.

“Em về rồi đây”, cô òa khóc, “Em sẽ cứu anh ra ngoài!”.

Không kịp lau khô nước mắt, cô nhanh chóng lấy từ trong túi ra mảnh gỗ đã được ngâm trong mỡ rồng lâu ngày, tay kia vội vàng bật lửa.

Đúng vậy, đây chính là vũ khí bí mật của cô.

Cô thầm thấy may trong lòng, cho tới bây giờ, tất cả những gì cô làm đều là đúng đắn.

Vừa nhìn thấy mảnh gỗ thần kỳ kia, mặt Triệu Tùng thất sắc, rồi lại đột nhiên bật cười, “Cột trụ nghìn năm? Cô gái, cô thật thú vị đó. Cô nên biết rằng Hạ Lan Tịnh Đình cũng sợ thứ đó giống tôi chứ?”.

Mặc dù nói như vậy nhưng hắn ta vẫn bất giác lùi ra sau một bước, tiến đến đứng bên cạnh Hạ Lan Tịnh Đình.

“Bì Bì, đốt nó đi!”, Hạ Lan Tịnh Đình quát lên.

“Nếu cô đốt nó, tôi sẽ cùng biến mất với người đàn ông trong lòng cô, chúng tôi sẽ lập tức biến hành hai con hồ ly…”

“Không!”, bàn tay cô khẽ run, cứ cầm mảnh gỗ đó, do dự không dám ra tay.

“Bì Bì, trên người hắn ta có chân nguyên của bố anh”, Hạ Lan Tịnh Đình cố gắng để giọng nói của mình thật bình tĩnh, “Châm lửa rồi, tất cả những lời nguyền trên người em sẽ hoàn toàn biến mất!”.

“Không!”, cô gào lên, “Biến thành hồ ly, cùng lắm anh cũng chỉ sống được có một năm nữa thôi! Em không muốn anh chết! Em… em còn chưa lấy anh cơ mà!”.

“Haizzz, đừng lo lắng, chúng ta còn có kiếp sau…”, anh vội vàng nói, “Em phải nắm lấy thời cơ mà quyết đoán!”.

“Anh ta đang lừa cô đó”, Triệu Tùng lên tiếng, “Tộc hồ ly không có kiếp sau đâu. Nếu như cô châm lửa đốt mảnh gỗ đó thì hai người sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau nữa”.

Vừa nói, Triệu Tùng vừa cởi xích trói trên người Hạ Lan Tịnh Đình ra. Anh đang bị thương liền rơi xuống sàn nhà như một viên đá. Triệu Tùng nhanh chóng túm lấy cánh tay anh, kéo về phía mình, đứng chắn trước mình như một lá chắn.

“Bì Bì, châm lửa đi! Nếu em không châm lửa, hắn ta cũng sẽ cướp đi chân nguyên của anh, kết cục chẳng có gì khác cả!”, cả người Hạ Lan Tịnh Đình bị Triệu Tùng giữ, bắt ép phải đứng thẳng lên. Khuôn mặt anh xám ngắt, mình đầy vết thương, da tróc thịt bong, nhưng khuôn mặt anh vẫn đẹp, vẫn ưa nhìn như thế.

“Không!”, cô gào lên khóc lớn, “Không! Em không thể nhìn thấy anh chết! Em không thể giết chết anh được!”.

Dòng lệ làm mắt cô hoen mờ.

“Bì Bì, châm lửa đi! Tất cả sẽ trôi qua nhanh thôi! Anh sẽ không cảm thấy đau đớn!”

“Không! Em không thể!”, cô gào lên như thể đang phát điên.

Cuối cùng cô không muốn bật chiếc bật lửa trên tay mình, chỉ biết căng thẳng nhìn hai người trước mặt.

Khoảng khắc đó, cô như sợi dây cung bị kéo quá căng, tới mức đứt phựt.

Trong khi cô đang do dự không quyết, bóng người bất chợt lóe lên, hai người trước mắt cô đồng thời biến mất.

Cuối cùng cô vẫn chậm một bước.

Từ nhỏ tới lớn, Bì Bì đã không phải là một người quyết đoán. Cô thường trách mẹ vì điều này. Ví như thời trung học đi mua quần áo, chỉ cần là những bộ quần áo Bì Bì chọn thì mẹ cô tuyệt đối không chịu trả tiền, trừ khi kiểu dáng đó mẹ cô cũng thích. Nếu như mẹ cô thích bộ quần áo nào, mẹ cô sẽ thuyết phục bằng được con gái chọn bộ đó dù mất hẳn ba tiếng đồng hồ. Ví như khi còn nhỏ đi ra ngoài, Bì Bì nói “nóng quá”, mẹ cô sẽ bảo bên ngoài rất lạnh, nhất quyết bắt cô phải mặc chiếc áo thật dày. Hoặc là có hôm Bì Bì cảm thấy thời tiết rất lạnh, thì mẹ cô lại không cảm thấy như vậy, liền bảo: “Mặt trời chói chang thế này, chẳng lạnh chút nào cả, ai bắt con ngày thường không chịu rèn luyện thân thể, có chút gió nhẹ thế này cũng không chịu được”. Cuối cùng khiến Bì Bì có trở ngại về cảm giác đối với nhiệt độ. Cô không biết thế nào là lạnh, thế nào là nóng, tất cả đều nghe theo cảm giác của mẹ. Cô cũng không biết bộ quần áo nào hợp với mình, tất cả đều phải đợi sự đồng ý của mẹ cô.

Ngày đầu tiên sau khi đi làm, mua ngay một chiếc áo len bằng chính tiền lương của mình. Lần đó là mua bằng tiền của mình, nên cô hùng hồn không cần hỏi qua ý kiến của mẹ. Nhưng ngay từ giây đầu tiên khi mang chiếc áo về nhà mẹ cô đã chê bai: Màu sắc không chuẩn, tên nhãn hiệu quá nhỏ, kiểu dáng cổ quái, mặc lên rất già, đường đan cũng rất lỏng, giặt chắc chắn sẽ bị co lại, giá cả đắt như vậy, còn không phải là sợi lông dê chính hiệu. Tóm lại một câu cuối cùng là cất hóa đơn chưa? Để mẹ đi trả lại người ta. Trên tầng hai cửa hàng tổng hợp trên đường Tân Hoa mới mở một cửa hàng chuyên bán áo lông dê, mẹ đưa con đi chọn một chiếc, nhắm mắt chọn cũng chọn được cái đẹp hơn cái này. Bì Bì giận dữ, dứt khoát không đi trả, mặc được một tháng, càng ngày cô càng thấy lời mẹ nói là đúng, áo co đến mức hở cửa nửa vai, giặt còn bị bạc màu, cô xót xa cất chiếc áo vào trong tủ quần áo, không còn lấy ra mặc nữa.

Năm đó thi đại học, Bì Bì muốn đăng ký vào ngành Báo chí, ngành mà mình đã mong ước từ lâu, nhưng mẹ cô hét lớn với bố cô một tiếng: Học Báo chí gì chứ? Các Tòa soạn báo hot như thế, không có người quen biết liệu con có vào được không? Thôi thì cứ thi vào ngành Quản lý hành chính đi, ngành này cũng chẳng phải chuyện đùa đâu, lớn thì có thể làm quản đốc, nhỏ thì cũng làm nhân viên đánh chữ.

Bì Bì không hề châm lửa, chỉ biết giương mắt đứng nhìn Triệu Tùng đưa Hạ Lan Tịnh Đình đi mất.

Cô không buồn nghĩ ngợi gì, lập tức đuổi theo hai người họ, đến cổng tòa nhà bỗng phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Cô bèn quay người leo qua tường, chiếc xe bên ngoài đã bắt đầu khởi động, khi cô nhảy từ trên tường xuống thì chiếc xe đã mất tăm mất tích, chỉ còn để lại làn khói xe cuồn cuộn mà thôi.

Cô một mình quay trở lại tòa nhà, mồ hôi đầm đìa đứng giữa sân.

Đầu óc cô tự động xoay tròn như cánh quạt, cô đã nghĩ ra rất nhiều cách nhưng chẳng cách nào thực hiện được cả.

Bởi vì cô không hề biết Triệu Tùng là ai, làm thế nào mới có thể tìm thấy hắn ta. Hạ Lan rất ít khi nhắc tới Triệu Tùng, nhưng nhìn dáng hình, có lẽ hắn ta cũng có một nghề nghiệp, một thân phận trong xã hội loài người giống như Hạ Lan Tịnh Đình.

Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng: Triệu Tùng sống ở ba mươi độ vĩ Bắc về phương Bắc nên chắc chắn hắn ta không ở trong thành phố này.

Cô chỉ còn cách gọi điện thoại cho Tô My.

Gọi từ lúc trời sáng cho đến tận hoàng hôn, đầu bên kia vẫn không có ai nghe máy, cô để lại lời nhắn cũng chẳng thấy hồi âm.

Cho tới tám giờ tối, đầu bên kia mới truyền đến giọng biếng nhác: “Ai vậy?”.

“Là em đây, Quan Bì Bì!”

Đầu bên kia im lặng.

Một lúc sau, Tô My mới nói: “Bì Bì, em gây ra họa lớn rồi”.

Bì Bì thấy xót xa trong lòng, “… Triệu Tùng đưa Hạ Lan đi rồi”.

“Chị đã nghe nói rồi.”

“Chị đã nghe thấy rồi ư? Nhanh như vậy sao?”

“Thời đại công nghệ thông tin mà.”

“Vậy chị có tin tức gì của Hạ Lan không?”

Đầu bên kia ngừng lại một lúc, như thể đang do dự rằng không biết có nên nói ra hay không, “Bì Bì, em đừng buồn nữa. Triệu Tùng đã cướp đoạt được chân nguyên của Hạ Lan rồi”.

“Cái gì?”, mặc dù đoán được nửa phần rằng sự tình sẽ như vậy, nhưng cô vẫn không muốn tin đây là sự thật, bèn nói lớn vào điện thoại, “Chị nói gì?”.

“Chị nghe được tin đó trên radio. Triệu Tùng đã tuyên bố với tộc hồ ly là chân nguyên của Hữu chủ tế Hạ Lan Tịnh Đình đã bị cướp đoạt. Tất cả những hồ sơ đăng ký tu tiên mà Hạ Lan đã ký giờ đều không có tác dụng. Từ nay về sau, hắn ta không phê chuẩn bất cứ một đơn đăng ký nào nữa. Nói một cách khách, tương lai bọn chị sẽ là nhóm hồ tiên cuối cùng trên Trái Đất này”, giọng nói của Tô My mang theo cả sự phẫn nộ.

Bì Bì ngẩn người ở đó, hồi lâu không lên tiếng.

Từng chuyện cũ cứ lần lượt ùa về, hiển hiện rõ trước mắt cô.

… Một ngày đông tuyết rơi dày, cô đã giúp một chàng trai sợ chó.

… Hình ảnh anh tắm trăng dưới đáy giếng.

… Anh chầm chậm thưởng thức những cánh hoa.

… Anh thản nhiên lần sờ dòng chữ nổi trên cuốn sổ ghi chép trong buổi bán đấu giá.

… Bên hồ nước tĩnh mịch, anh đã đưa tay ra giúp đỡ cô.

… Bài hát anh viết.

… Nụ hôn đầu tiên của hai người trong rừng dâu.

… Lời anh nói trên đường cao tốc, “Tuệ Nhan, làm sao anh có thể làm thương tổn em chứ?”.

… Dòng chữ sơn vàng trên mái nhà: Quan Bì Bì, anh yêu em.

… Sự càn rỡ của anh trên lầu quan sát ở Thành Cổ.

… Vết thương không ngừng chảy máu ấy.

Giữa Hạ Lan Tịnh Đình và cô là chuỗi dài những bi kịch. Cũng giống như Sisyphus cứ không ngừng đẩy khối đá lớn lên đỉnh núi, rồi lại giương mắt nhìn nó lăn xuống dưới. Ngày qua ngày, sự việc tương tự tiếp diễn, rồi lại có một cái kết chẳng thay đổi gì.

Giữa hai người họ đã định trước không có hạnh phúc dài lâu, một trong hai người sẽ phải đột nhiên mất đi.

Bì Bì cảm thấy số phận mình như đang bị đùa cợt, tự trong đáy lòng, cô cảm thấy chuyện này thực sự rất hoang đường.

Hạnh phúc là một điều vô căn cứ, nó sẽ lặng lẽ mất đi khi cô cứ ngỡ mình đã chạm tay đến rồi.

Trong một hai năm tới cô cũng sẽ phải tiếp nhận vận hạn của mình.

Kiếp này có lẽ là lần gặp gỡ cuối cùng giữa cô và Hạ Lan Tịnh Đình.

“Hạ Lan sẽ đi đâu?”, giọng Bì Bì run run hỏi, “Anh ấy có thể đi đâu?”.

“Nghe nói Triệu Tùng đã làm theo tâm nguyện, đưa anh ấy trở về Bắc cực.”

“Bắc cực?”

“Bắc cực chính là quê hương của Hạ Lan”, sợ Bì Bì đau lòng, Tô My nói khẽ, “Nghe này, Bì Bì, tất cả đã kết thúc rồi. Hạ Lan bị thương, mắt cũng không nhìn thấy gì, sau khi trở về nguyên hình, anh ấy không thể sống lâu được. Được nhắm mắt an nghỉ ở Bắc cực chính là tâm nguyện cuối cùng của anh ấy”.

Cô bật khóc.

“Bì Bì, hãy tiếp tục cuộc sống của em, giống như tất cả những người bình thường khác… Dù sao em và chị cũng không cùng một loài.”

“Không”, cô đột nhiên gào lên, “Không thể như thế được! Em không thể để tất cả những chuyện này xảy ra với mình được!”.

Hóa ra đau lòng là cảm giác cắt da cắt thịt đến như thế. Tất cả đều là lỗi của cô, chính cô đã đích thân chôn vùi Hạ Lan, chính cô đã hủy hoại hạnh phúc đang cận kề của hai người.

“Bì Bì, đừng ngớ ngẩn nữa. Nghe lời chị, về nhà ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại, quên tất cả những chuyện này đi.”

“Không! Em không thể quên! Em mãi mãi sẽ không bao giờ quên!”, cô không ngừng khóc, khóc đến nửa tiếng đồng hồ, Tô My vẫn không cúp máy.

Cuối cùng cô khịt khịt mũi, “Chị Tô My, còn có cách nào có thể cứu được Hạ Lan không?”.

“… Trừ khi em bắt được Triệu Tùng, ép hắn ta phải nhả nguyên châu của Hạ Lan ra.”

Viên ngọc như bọt khí màu tím nhạt chính là toàn bộ tinh khí và sinh mệnh của Hạ Lan Tịnh Đình.

“Có cách nào bắt được Triệu Tùng không?”, cô vội vàng hỏi.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu.

“Chẳng có cách nào cả. Trên thế giới này, ngoài ngài Thanh Mộc và Hạ Lan ra thì không còn người thứ ba có thể áp chế được hắn ta. Nếu như ngài Thanh Mộc đã bị hắn ta tiêu diệt như lời đồn, thì hắn ta bây giờ chính là người đứng đầu giới hồ ly”, Tô My thở dài một hơi, “Bọn chị sẽ bước vào thời đại chuyên chế, mục đích của Triệu Tùng đơn giản chỉ là tiêu diệt hết các hồ tiên, để một mình hắn ta điều khiển giới hồ ly”.

Nghĩ một lát, đột nhiên Bì Bì lấy lại bình tĩnh, “My My, chị có thể giúp em một việc được không?”.

“Nói đi, chị nhất định sẽ cố hết sức giúp em.”

“Chị có thể giúp em gửi một lời nhắn đến Triệu Tùng không?”

“… Lời nhắn gì?”

“Nói với hắn ta, em có một chiếc chìa khóa, nếu hắn ta muốn lấy thì hãy gọi điện thoại di động cho em.”

“Một chiếc chìa khóa? Chìa khóa gì? Liệu hắn ta có hứng thú không?”

“Có chứ”, khóe môi cô bất giác nở một nụ cười lạnh, “Đó là những món của cải mà Hạ Lan Tịnh Đình đã tích lũy bao nhiêu năm cho tộc hồ ly: đồ cổ, kim cương, vàng, tài khoản ngân hàng ở Thụy Sỹ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK