Nôn trên sàn đá hoa sáng bóng là một việc khiến người ta xấu hổ.
Bì Bì đành phải chạy ra ngoài, vào nhà vệ sinh nôn một trận tối tăm trời đất, cuối cùng, hai chân run rẩy, thậm chí ngay cả việc đứng dậy cũng trở nên khó khăn. Nghỉ ngơi một lát, cô mới vịn tường đi ra, bất chợt phát hiện Hạ Lan Tịnh Đình đã đứng bên ngoài đợi mình từ lúc nào.
Sau đó, anh kéo cô vốn đang loạng choạng lên chỉ bằng một tay: "Cô có thể đi được không? Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé".
"Tôi... tôi đang chảy máu ư?", Bì Bì vẫn luôn cúi đầu, cảm thấy rất đau, từng giọt từng giọt máu mũi cứ nhỏ xuống mặt đất.
Anh bèn ôm ngang người cô, đi qua một dãy hành lang dài treo những chuông bạc, xuống lầu bằng lối thoát hiểm.
Bì Bì ngẩng mặt lên, bỗng nhìn thấy bảng thông báo bên ngoài cửa thang bộ. Ánh đèn sáng rực chiếu lên lớp kính dày. Trên đó có viết:
"Danh sách nhân viên xuất sắc trong năm nay của Viện bảo tàng thành phố C..."
Cô đã nhìn thấy tên của Hạ Lan Tịnh Đình ở đó.
Trong lòng cô lập tức nảy ra một số từ khóa cho bài viết như: vui vẻ giúp đỡ người khác, làm tăng ca, cẩn trọng, vừa tiến bộ về tư tưởng vừa chuyên nghiệp trong kiến thức, kỹ năng...
Nhìn anh khoác trên mình bộ quần áo giản dị, cô vốn còn định nói "cần cù tiết kiệm", thì Hạ Lan Tịnh Đình bế cô đi về phía ga ra, sau đó mở cửa sau của một chiếc xe rồi ấn cô vào đó.
Bì Bì liền loại bỏ bốn từ "cần cù tiết kiệm" ấy ra khỏi đầu mình.
Chiếc xe chạy trong đêm yên tĩnh.
Bì Bì nằm một lát ở hàng ghế sau, cảm thấy đỡ hơn một chút bèn ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, cô bỗng nhiên hoảng hốt, hỏi: "Anh không đến bệnh viện ư?".
Chiếc xe đang lăn bánh về hướng ngoại thành.
"Không", Hạ Lan Tịnh Đình bình thản trả lời/
"Vậy anh định đi đâu?"
"Đến nhà tôi."
"Nhà anh? Tại sao lại đến nhà anh?"
"Chẳng phải cô muốn phỏng vấn tôi sao?"
"Tôi... tôi...", Bì Bì giảo biện, "Tôi nói muốn phỏng vấn anh khi nào?".
"Nói dối là một năng lực, cần phải luyện tập."
Những người đã từng đọc Sổ tay phòng sói đều biết tuyệt đối không được đến nhà của người đàn ông lạ, thế nhưng, xét thấy bản thân đã từng viết báo cáo tư tưởng hơn ba năm cũng không được tổ chức kết nạp, Bì Bì cho rằng, người đàn ông lạ mặt và nhân viên xuất sắc lạ mặt cơ bản là khác nhau về bản chất.
Qua một lúc, Bì Bì đột nhiên hỏi: "Mắt anh đa xkhoong nhìn thấy rồi, vậy anh dựa vào đâu mà lái xe được?".
"Tôi nói mắt mình không nhìn thấy khi nào?"
"Vào buổi sáng."
"Buổi sáng? Buổi sáng tôi không hề gặp cô."
"Ngài Hạ Lan, mặc dù ngài có thể đã luyện tập rất kỹ lưỡng nhưng nói dối thì vẫn cứ là nói dối thôi."
Anh hừ nhẹ một tiếng, rồi lại lặng lẽ cười, "Đúng vậy, tôi mắc chứng mù vào ban ngày. Ban ngày không nhìn thấy gì, nhưng buổi tối thì nhìn thấy".
Ừm... Bì Bì có chút kinh ngạc trong lòng. Cô cảm thấy một người nếu như ban ngày không nhìn thấy gì, có lẽ ít nhiều người đó sẽ cảm thấy đau khổ hoặc buồn bực. Thế nhưng cô không hề nhận ra một chút phiền muộn nào trong giọng nói của Hạ Lan Tịnh đình, hình như anh bẩm sinh đã như vậy rồi, chẳng việc gì khiến anh phải tiếc nuối.
"Chứng mù vào ban ngày? Trong y học có loại bệnh này sao?"
"Chính là ngược lại với chứng mù vào ban đêm."
"Ờ..."
"Cô cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?", anh hỏi.
"Chưa."
Bì Bì ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài xe.
Tuyết đã ngừng rơi từ lâu. Màn đêm đen kịt, bầu trời là một màu u ám. Một mảnh trăng sáng rõ tựa như quả chanh đang trôi nổi trong cốc trà đá. Sương trắng bồng bềnh trên dải núi phía xa, những cành cây bị tuyết trắng bao phủ lóe lên thứ ánh huỳnh quang tựa như san hô. Chiếc xe đang đi với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi tiến về phía vùng núi ở ngoại ô, nhanh như thể đang bay lượn trên không trung vậy.
Quan Bì Bì vô cùng thông thuộc thành phố này, đếnmức nó dường như đã trở thành cơ thể thứ hai của cô. Trung tâm thành phố đầy rẫy những nhà hàng, quán bar, vũ trường, sân khấu kịch, nhà thể thao và một danh mục phong phú về khu vui chơi giải trí, đó là trung tâm của những dục vọng. Đi qua mười mấy chiếc cầu vượt, đến vùng ven thành phố, ánh đèn ít hơn, xe cộ giảm bớt, mọi thứ nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Ở đó có vô số kiểu giao dịch tội ác như buôn lậu ma túy, đánh nhau, cướp bóc, vô cùng đáng sợ.
Họ xuyên qua một vùng đất hoang vu, rồi dần dần đi vào con đường núi nhấp nhô, từng bóng cây như những con dã thú cứ bổ nhào tới, dường như muốn lao vào người mà cắn xé.
Bì Bì biết Hạ Lan Tịnh Đình đang đưa mình tới khu dân cư cao cấp nhất thành phố này: Sơn trang Lộc Thủy. Ở đó gồm hơn năm mươi ngôi biệt thự nằm ở chân núi phía Nam ấm áp của một ngọn núi lớn - là vùng ngoại ô gần thành phố nhất. Trên núi có suối nước nóng, cây tùng lâu năm, rừng rậm, thác nước, chân núi có xe điện ngầm, quán cà phê, vườn bách thảo, sân golf. Cái gọi là sự hòa quyện giữa con người với thiên nhiên và đại ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu sơn1 đều để chỉ nơi đây.
1 "đại ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu sơn" là câu nói của Trang Tử. Người ở ẩn trên núi được coi là tiểu ẩn (ẩn thân), còn người ở ẩn ngay trong thành phố gọi là đại ẩn (ẩn tâm). Ông cho rằng "không màng thế sự" thực sự là trong lòng không quan tâm chứ không phải thể hiện sự hông quan tâm ấy ra bên ngoài. Mặc dù đã ở ẩn trên núi nhưng trong lòng vẫn luôn bận tâm thì không được coi là ở ẩn thực sự. Còn nếu vẫn ở nơi ồn ào nhộn nhịp mà trong lòng "không màng thế sự, không bị bất cứ thứ gì tác động" mới là cảnh giới cao nhất của ở ẩn.
Chiếc xe chạy với tốc độ nhanh như bay, leo lên con đường quốc lộ được bao bọc bởi núi xung quanh, Bì Bì chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng. Chẳng bao lâu, chiếc xe đột nhiên dừng lại. Hạ Lan Tịnh Đình bước xuống rồi mở cửa xe cho cô. Bàn chân Bì Bì vừa chạm đất, cô liền trông thấy cả một mảng tuyết trắng, trên mặt tuyết mọc đầy những khóm cỏ tranh hình lốc xoáy.
Nhà của Hạ Lan Tịnh Đình là một ngôi tứ hợp viện theo kiểu kiến trúc cũ, cánh cửa lớn sơn đỏ, mái nhà cong cong với những đường hất điệu nghệ, chuông đồng cổ treo trên mái hiên leng keng, chuông gió nhẹ lay, mành trúc cuốn lên một nửa, để lộ những tia sáng nhàn nhạt. Hạ Lan Tịnh Đình một tay kéo Bì Bì, một tay lấy chìa khóa, mở chiếc khóa đồng cổ xưa.
"Tách" một tiếng, cánh cửa gỗ từ từ mở ra, bên trong lòng khoảng sân yên tĩnh vắng vẻ. Ở giữa có bày một hòn giả sơn, hai bên trồng hoa mai, đã bị tuyết vùi mất một nửa. Bì Bì ngẩng đầu nhìn, bầu trời hình tứ giác, cỏ khô lay động đầy trên nóc nhà, tạo cảm giác trong trẻo nhưng lành lạnh, một nét tiêu điều khó diễn tả thành lời.
Bì Bì quan sát xung quanh, có chút nghi ngờ bản thân đã đến nhầm địa điểm. Bước vào phòng khách, cô lại cảm thấy không phải mình đã sai.
Cách bài trí trong phòng khách đủ để chứng minh Hạ Lan Tịnh Đình chính là một nhà sưu tầm và bảo tồn đồ cổ.
Đồ gia dụng là kiểu cũ, bốn góc đều được gắn đồng. Trên chiếc bàn gỗ tử đàn có bày những chiếc cốc hoa cổ sứ men xanh. Nét bút trên bức thư họa trên tường không sao nhận rõ được, mang đậm phong cách cổ. Nền nhà gỗ sồi sạch sẽ được phủ lên lớp sơn lóng lánh. Chỉ có bộ sô pha màu đỏ kê sát cửa sổ là trông còn mang dáng dấp hiện đại, hoàn toàn không ăn nhập với toàn bộ không gian cổ điển nơi này, nhưng lại mang đến cho người ta chút cảm giác về thời đại.
Bì Bì ngồi xuống ghế sô pha, bỗng phát hiện không biết từ lúc nào trên tay Hạ Lan Tịnh Đình đã xuất hiện một quả táo. Anh nhàn nhã ngồi xuống chiếc sô pha đối diện cô, cách cô một bàn trà, nhẹ nhàng gọt vỏ táo bằng con dao gọt hoa quả có nạm cẩm thạch.
Vô cùng khách sáo.
Cứ gọt mãi, đột nhiên bất cẩn, ngón tay anh bị dao cứ thành vết thương nhỏ, máu lập tức chảy ra, lưu lại những vệt đỏ tươi trên quả táo.
Nhưng dường như anh không cảm thấy đau, mà vẫn tiếp tục chuyên tâm vào công việc đang làm, dáng vẻ vô cùng tao nhã. Bì Bì nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, cảm thấy anh sở hữu một tướng mạo vô cùng mê đắm lòng người, nhưng thật đáng tiếc lại đeo kính râm, khiến khuôn mặt vô duyên vô cớ thêm nét lạnh lùng, chẳng khác nào chàng vệ sĩ của tổng thống hoặc một tay sát thủ xã hội đen.
Vệt đỏ mỗi lúc một lan rộng, dần dần kích thước đã bằng cả đồng xu.
"Tay anh chảy máu kìa", Bì Bì nói.
"Ừm."
Anh không hề để ý, vẫn nhìn quả táo, rồi dùng dao chia quả táo thấm máu ấy ra thành bốn phần.
Bì Bì bỗng phát hiện mặc dù vẫn luôn cúi đầu nhưng anh lại rất chú ý quan sát mình.
"Nói như vậy, ngài Hạ Lan đây là nhân viên xuất sắc rồi", Bì Bì nói.
"Đừng khách sáo, gọi tôi là Hạ Lan Tịnh Đình là được rồi", anh dịu dàng sửa lại.
"Hạ Lan... Tịnh Đình, bây giờ tôi có thể bắt đầu phỏng vấn không?"
"Đợi một chút."
Vì phải đợi một lát, Bì Bì chẳng có việc gì làm, lại có chút khô miệng, nên vừa ngó nghiêng xung quanh, vừa ăn hết sạch chỗ táo bày trên đĩa. Ăn hết rồi cô mới nhớ ra trong đó có một miếng không nên ăn, bởi vì nó có dính máu của Hạ Lan Tịnh Đình. Nghĩ như vậy, cô bất giác cảm thấy buồn nôn, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy anh đi ra từ nhà bếp, trong tay cầm một chiếc đĩa và một bộ dao dĩa phương Tây mạ bạc, vô cùng sắc bén.
Bì Bì ngẩn người, hỏi: "Ngài Hạ Lan, ngài vẫn chưa ăn cơm sao?".
Bây giờ đã là chín giờ rồi.
"Chưa", anh trả lời.
"Thế anh định ăn gì cho bữa tối?"
Nghĩ một lát, Hạ Lan Tịnh Đình bỗng đặt dĩa xuống, nói: "Tôi có thể đưa cô đi tham quan một nơi trước không?".
"Được chứ, nếu như anh không để ý, tôi cũng đang có ý định di tham quan căn phòng của anh đấy! Tôi muốn biết căn phòng của một nhà sưu tầm và bảo tồn đồ cổ nổi tiếng sẽ như thế nào!", Bì Bì cười tít mắt, nói.
"Bây giờ cô cảm thấy khỏe hơn một chút rồi chứ? Không buồn nôn nữa?", Hạ Lan Tịnh Đình lại hỏi.
"Khỏe hẳn rồi, thật là cứ từng cơn từng cơn..."
"Vậy đi theo tôi."
Anh dẫn cô đi qua dãy hành lang dài, sau đó ra phía cửa sau.
Thực ra ngôi biệt thự của Hạ Lan Tịnh Đình nằm ở vị trí cao nhất ngọn núi này, cách đỉnh núi chỉ có mười mấy bước chân. Bức tường của tứ hợp viện chạy dọc theo sườn núi, vây quanh một mảnh đất lớn bao gồm cả đỉnh núi trong đó.
Trên đỉnh núi có một chòi bát giác, bên cạnh là bãi đá rộng lớn với dãy lan can cẩm thạch trắng xung quanh, nhìn xuống dưới là con dốc thẳng đứng về phương Bắc.
Đi lên bãi đá, Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên hỏi: "Cô có thích nơi này không?".
"Cũng được, nhưng có chút âm u", làn gió núi thổi qua khiến Bì Bì rùng mình. Bất chợt cô ngửi thấy mùi nguy hiểm, không kìm được liếc nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, chân cũng không tự chủ được mà run lên bần bật.
Ngay sau đó, cô phát hiện ra chính giữa bãi đá này có đào một cái giếng.
Đứng bên thành giếng nhìn xuống dưới, bên trong không có nước, cũng không sâu lắm. Thành giếng được lát đá hoa sáng bóng, mặt giếng nhỏ nhưng đáy giếng lại rất rộng rãi. Ánh tẳng trong trẻo nhưng mang phần lạnh lẽo chiếc thẳng xuống, hiện lên dáy giếng vô cùng sáng rõ.
Bên trong không có bất cứ thứ gì ngoài một chiếc ghế tựa.
Anh chàng Hạ Lan Tịnh Đình bên cạnh vẫn thoảng mùi dương xỉ như trước.
Thản nhiên nhìn Bì Bì, anh dịu dàng nói: "Bì Bì, tối nay cô có bằng lòng tắm trăng cùng tôi không?".
Giọng nói ấy đầy mê hoặc, không biết tự lúc nào bàn tay anh đã đặt lên eo cô.
Khẽ đẩy một cái, Bì Bì liền rơi xuống dưới.