• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào 8 giờ tối, khi Vạn Hạ Trình trở về từ Vân Thành sau chuyến thăm Hứa Thục Anh, hắn gặp Bùi Tiểu Thập dưới chung cư.

Đúng như những gì Khương Khải từng miêu tả - Làn da trắng ngần, dáng người mảnh khảnh, nổi bật như một ngôi sao, rất dễ thu hút sự chú ý của người đi đường. Lần này, trên gương mặt xinh đẹp của diễn viên họ Bùi nhiều thêm một cặp kính râm. Nhưng chỉ vậy thì không làm khó được Vạn Hạ Trình.

Bùi Tiểu Thập có vẻ thất thần, mặc một bộ đồ thể thao như quần áo ở nhà, khoá kéo đến tận cằm. Tay buông thõng, ngồi trên ghế dài dưới đèn đường. Ánh mắt sau kính râm lơ đãng nhìn vào vô định, nhưng chắc chắn không hướng về Vạn Hạ Trình.

Đôi lúc, hắn không hiểu được suy nghĩ của Bùi Tiểu Thập. Dù chính hắn là người đã nhắc cậu nên đeo kính râm, nhưng đeo vào giữa đêm thế này, cộng với kiểu quần áo kia, thực ra càng thu hút sự chú ý hơn.

Đợi Vạn Hạ Trình bước tới trước mặt, Bùi Tiểu Thập mới ngẩng đầu lên, dường như vừa nhận ra sự có mặt của hắn.

Khi thấy người nọ, Bùi Tiểu Thập ngạc nhiên tháo kính xuống, lắp bắp hỏi: "Anh... sao anh lại ở đây?"

"Vì tôi sống ở đây." Vạn Hạ Trình trả lời, "Tôi từng dẫn em đến một lần, quên rồi à?"

Giọng điệu thật nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến Bùi Tiểu Thập đỏ mặt.

"Em... em không có ý đó." Bùi Tiểu Thập cào nhẹ móng tay lên ghế. "Chẳng phải anh thường đi thẳng vào gara ạ?"

Vạn Hạ Trình cúi xuống, cầm tay Bùi Tiểu Thập lên xem. Không rõ là do bị cắt quá ngắn hay thường xuyên làm thế này, móng tay đã bị mài phẳng lì, dường như sắp ăn sâu vào phần thịt.

"Tôi không được xuống khu này à?" Vạn Hạ Trình buông tay cậu ra, "Đừng cào, ngắn nữa sẽ vào đến da đấy."

Bùi Tiểu Thập rụt tay về, khi đặt tay xuống lại vô thức định cào mặt gỗ tiếp. Nhưng nhớ lời Vạn Hạ Trình vừa nói, cậu đành cuộn tròn, bảo vệ móng trong lòng bàn tay.

Vài năm trước, lúc bệnh tình nghiêm trọng nhất, cậu từng dùng nỗi đau để phân tán sự chú ý. Về sau, dù đã học được cách kiểm soát thói quen đó, nó vẫn để lại tật xấu cào cấu đồ vật, nhiều lần còn làm tới nỗi đầu ngón tay be bét máu.

Vạn Hạ Trình hỏi: "Quay phim thế nào rồi?"

Bùi Tiểu Thập nhìn đi chỗ khác, đáp: "Cũng tạm ổn."

Vạn Hạ Trình hỏi tiếp: "Đến đây tìm tôi à?"

Bùi Tiểu Thập không trả lời, chỉ bày ra bộ dạng mím môi vô tội – Cậu bẩm sinh đã có gương mặt thế này, chính là thứ khiến Vạn Hạ Trình năm xưa khi nói chia tay từng tự vấn liệu quyết định của hắn là sai hay đúng.

Vạn Hạ Trình nói: "Không muốn nói cũng được. Nhưng nếu em im lặng, tôi sẽ cho rằng em có việc riêng, nên bây giờ tôi sẽ lên tầng"

Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập mới lên tiếng: "Em đến tìm anh."

"Tìm tôi làm gì?"

Bùi Tiểu Thập ngập ngừng nói: "Đoàn làm phim cho nghỉ ba ngày nhân dịp Tết Dương lịch, em không quen ai khác ở Thâm Quyến..."

"Nên ngồi dưới này đợi tôi nãy giờ?" Vạn Hạ Trình hỏi. "Sao không gọi điện hoặc nhắn WeChat?"

"Vừa định gửi thì anh đã xuất hiện rồi."

"Tôi đang rất díu, về rồi sẽ đi ngủ ngay. Nếu em không ngại chán, có thể lên nhà ngồi một lát."

Vạn Hạ Trình thật sự đã sức cùng lực kiệt, nếu người trước mặt không phải Bùi Tiểu Thập, hắn đã chẳng buồn nói nhiều như vậy.

Đôi mắt u ám của thiếu niên chợt bừng sáng: "Không chán, không chán đâu! Em ngồi một lát rồi đi ngay, không làm phiền anh ngủ."

===

Lên trên nhà, Vạn Hạ Trình rót cho Bùi Tiểu Thập một cốc sữa tươi từ tủ lạnh. Cậu nhận lấy, ngồi nghiêm chỉnh trên sa lông, hoàn toàn hiện thực hóa cụm từ "ngồi một lát".

Vạn Hạ Trình vào phòng ngủ rửa mặt, khi trở ra đã thấy ly sữa trống trơn đặt trên bàn trà. Nhưng vị khách không mời nào đó, nửa người dưới vẫn ngồi ngay ngắn như trước, còn nửa thân trên đã ngả hẳn xuống ghế, thiếp đi với một tư thế kỳ quặc.

Uống rượu thì say, uống sữa lại ngủ, Vạn Hạ Trình nhìn Bùi Tiểu Thập, không khỏi liên tưởng đến một con lười.

Hắn cẩn thận nâng hai chân cậu lên sofa, rồi phủ thêm một tấm chăn mỏng.

Suốt quá trình, Bùi Tiểu Thập không hề tỉnh giấc.

Sau đó, Vạn Hạ Trình quay lại phòng, nhưng chưa đặt lưng được bao lâu thì bị vô số cuộc gọi của Vương tổng, một đối tác lớn của công ty dựng dậy. Thấy không thể từ chối được, hắn đành thay đồ rồi ra ngoài. Trước khi đi, người đàn ông thoáng nhìn thiếu niên đang ngủ ngoan trên sofa, quyết định không đánh thức cậu, chỉ để sáng một chiếc đèn ở cửa ra vào.

Đêm nay Vạn Hạ Trình uống nhiều hơn bình thường. Rạng sáng 2 giờ, chủ tịch Vạn Trình Technology mới về đến nhà, hoàn toàn quên khuấy mất người yêu cũ vẫn đang ở phòng khách.

Mãi đến khi Bùi Tiểu Thập bò lên giường, hắn mới nhận ra cậu vẫn chưa đi.

Vạn Hạ Trình với tay, kéo cậu xuống khỏi người mình. Trong bóng tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, hắn thấy Bùi Tiểu Thập đã cởi hết quần áo từ lúc nào, chỉ sót lại mỗi chiếc quần lót.

Cơn giận âm ỉ bùng lên từ tận đáy lòng. Vạn Hạ Trình cúi người, giữ chặt đôi vai gầy guộc, ấn đối phương xuống gối: "Có phải muốn tôi bật đèn để nhìn rõ hơn không?"

Cậu gầy quá. Chỉ cần ấn nhẹ, lòng bàn tay lập tức làm vùng da tiếp xúc đỏ ửng. Khi nắm lấy bờ vai mảnh khảnh, đầu ngón tay như có thể chạm vào từng khớp xương tinh tế, mềm mại.

"Thật... thật xin lỗi..." Bùi Tiểu Thập nằm ngửa, đầu lún vào giữa gối. Hai mắt cậu đỏ hoe, rối rít xin lỗi. Thiếu niên giải thích rằng quần áo bẩn nên mới cởi ra, không muốn mang đồ dơ lên giường.

Bùi Tiểu Thập không giả vờ, hắn hiểu rõ cậu có thói quen không mặc quần áo đã ra ngoài lên giường, cho nên ngày đó cũng phải giúp cậu thay đồ.

Lúc này, giọng Bùi Tiểu Thập đã hơi nghẹn ngào: "Xin... xin anh, đừng bật đèn."

Bởi vì cậu thật xấu xí, thân thể này cũng vậy.

Vạn Hạ Trình vẫn còn biêng biêng, lười giả vờ không hiểu tâm tư của thiếu niên. Người hắn nồng nặc mùi rượu, nghiến răng nói từng chữ: "Có phải thiếu đàn ông thì em sống không nổi phải không? Em nghĩ tôi sẽ vui vẻ với cái bộ dạng này của em à?"

Tôi là gì mà khiến em nhớ mãi không quên như vậy?

Bỗng, Bùi Tiểu Thập giơ tay che mắt: "Tại sao anh lại muốn chia tay, tại sao không cần em nữa..."

Bùi Tiểu Thập vừa nói xong đã hối hận ngay lập tức. Cậu thấy bản thân thật ngu ngốc.

Chia tay là chia tay thôi, trước đây Vạn Hạ Trình đã nói là hai người không hợp, mà không hợp thì còn cần lý do gì nữa? Giống như đổi một đôi giày không phù hợp, đâu cần nói vì sao không hợp?

Điều hắn không ngờ là dù xa nhau ngần ấy thời gian, Bùi Tiểu Thập vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng. Rõ ràng năm đó hai người đã nói xong toàn bộ.

Men say đã vơi đi phần nào, Vạn Hạ Trình xoay người nằm nghiêng, đưa tay xoa mặt. Hiện giờ, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm từ thể xác lẫn tinh thần.

Vạn Hạ Trình nhắm mắt được bao lâu, Bùi Tiểu Thập ở bên cạnh cũng lặng lẽ khóc suốt bấy lâu. Khoảng 10 phút sau, hắn ngồi dậy, bật đèn ngủ đầu giường rồi lấy một chiếc áo thun trong tủ quần áo, kéo Bùi Tiểu Thập từ trên giường dậy và choàng nó lên đầu cậu.

Cậu đang mặc áo thun của Vạn Hạ Trình ngồi trên mép giường, đôi chân trần buông thõng. Thiếu niên đã khóc đến mức toàn thân run rẩy, thở hổn hển không đều. Vạn Hạ Trình sợ cậu bị ngộ độc kiềm*, bèn rút một tờ giấy đặt lên mũi: "Đừng khóc nữa, nín thở vài giây đã."

(Chú thích: Chứng ngộ độc kiềm xảy ra khi chứng khó thở tăng nhanh, tím tái da, ngạt, chỉ định phẫu thuật cắt khí quản.)

Dù đang rối loạn, Bùi Tiểu Thập vẫn ngoan ngoãn làm theo, cơ thể còn run, nhưng hô hấp đã bình ổn hơn.

Khóc được cũng tốt, im lặng quá mức mới khiến người khác lo lắng. Bởi Bùi Tiểu Thập vốn không biết cách che giấu cảm xúc của mình.

Vạn Hạ Trình bỏ tờ giấy ra, nửa ngồi trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt đối phương:

"Thứ nhất, chia tay là chuyện bình thường. Đôi khi chỉ do thấy không phù hợp, không có ai bỏ ai cả; Thứ hai, có nhiều lý do khách quan dẫn đến chia tay, em đừng đổ lỗi cho bản thân, càng không nên tự hành hạ mình; Thứ ba..."

Trên đời không thiếu đàn ông tốt. Với điều kiện của em, dư sức tìm được người hoàn hảo hơn nữa.

Bùi Tiểu Thập lau nước mắt, chăm chú nghe: "Thứ ba là gì?"

"Thứ ba... vừa nãy không nên quát em, tôi xin lỗi."

Bùi Tiểu Thập luôn đau đáu lý do chia tay, trong khi năm đó Vạn Hạ Trình đã giải thích rất rõ.

Bùi Tiểu Thập lại bắt đầu gãi, ngón tay lần trên lớp vải mỏng của chiếc áo, hết cào đến cổ tay rồi lại xuống đùi, những vết thương cũ đôi khi ngứa ngáy.

"Mấy vết này..." Vạn Hạ Trình ngừng lại một chút, "Em đã đi gặp bác sĩ chưa?"

Nghe hắn hỏi, Bùi Tiểu Thập mới ý thức được mình đang làm gì. Cậu vội dừng lại, giấu cả hai tay ra sau lưng, giả bộ đang chống xuống giường song thực chất là để che đi. "Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi anh..."

"Bình thường lúc nào cũng mặc áo dài tay à?"

"Thỉnh thoảng em sẽ dùng kem che khuyết điểm."

"Bắt đầu từ khi nào?"

Bùi Tiểu Thập lưỡng lự, rồi quyết định không nói thật: "Không nhớ rõ."

"Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?"

"Không nhớ thật mà, chuyện lâu rồi. Giờ em ổn lắm."

Cố chấp đến nỗi, như thể người vừa khóc sắp ngất không phải là mình.

"Vì tôi à?" Vạn Hạ Trình nhìn vào mắt cậu, lặp lại câu hỏi ấy.

"Tại em không biết xử lý tâm trạng của mình." Giọng Bùi Tiểu Thập đã khàn đi nhiều vì khóc, nhưng vẫn rõ ràng. "Bác sĩ nói em bị bệnh, còn kê đơn... Nhưng giờ em khỏi rồi, không cần uống thuốc nữa."

"Không xử lý được tâm trạng gì? Tâm trạng sau khi chia tay à?" Vạn Hạ Trình không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề chính.

Nếu hắn muốn, chỉ cần quan sát phản ứng của Bùi Tiểu Thập là có thể hiểu được mọi chuyện.

Vừa rồi giúp cậu mặc áo, chỉ nhìn thoáng cánh tay gầy gò giơ lên một chút, từng đường sẹo trên đó đã khắc sâu vào lòng Vạn Hạ Trình.

Nếu nhận rằng, chuyện chia tay năm xưa là lỗi của tôi, liệu em có thấy nhẹ nhõm hơn chút nào không?

Đã nhiều năm Vạn Hạ Trình không nghĩ về điều này. Nhưng sự thật chứng minh, chỉ cần hắn nhìn lại hoặc nhớ tới nó, cảm giác nặng nề lại trỗi dậy, khó mà tránh khỏi.

Dẫu vậy, với đoạn tình này, nếu việc phụ lòng là điều không thể tránh khỏi, chí ít bản thân đã cố gắng hết sức để giảm bớt tổn thương xuống mức tối thiểu.

Vạn Hạ Trình ngừng nghĩ thêm, nói với cậu: "Đêm nay ngủ lại đây trước, có gì mai mình nói tiếp, được không em?"

Mặc dù là câu hỏi nhưng người nghe không cần trả lời, như thể người hỏi chỉ đang dùng một cách nói uyển chuyển hơn để thông báo.

Vạn Hạ Trình không nói thẳng là không cho Bùi Tiểu Thập ngủ trên giường của hắn, nhưng xem như đã ngầm đồng ý.

Hắn trở lại giường, tắt đèn rồi nằm xuống. Không lâu sau, tiếng thở đều đều vang lên, có vẻ người nọ đã ngủ.

Bùi Tiểu Thập vẫn ngồi ở đầu giường, tiếp tục ngẩn người, mải mê phát ngốc trong bóng tối.

Một lát sau, cậu dò dẫm đi đến đầu giường phía Vạn Hạ Trình, ngồi xổm xuống cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc ở đó của hắn, nhập mật khẩu 0325.

Lần này, màn hình báo sai mật khẩu.

Còn bốn lần thử.

Bùi Tiểu Thập không can tâm, thử lại dãy số 0325, nhưng vẫn không đúng.

Cậu không có ý xem trộm điện thoại của hắn, tất cả chỉ là tò mò đơn thuần.

Thiếu niên chọn một mã khác: 0202, ngày 2/2, sinh nhật của Vạn Hạ Trình.

Vẫn sai, chỉ còn hai lần.

Cậu thử tiếp năm sinh của Vạn Hạ Trình, nhưng cũng thất bại, giờ chỉ còn cơ hội cuối cùng.

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng nói: "2580."

Tay Bùi Tiểu Thập run lên, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

"Password đã đổi thành 2580, chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì đâu, dễ bấm thôi."

"Anh... anh chưa ngủ ạ?" Bùi Tiểu Thập nào dám thử tiếp, vội đặt điện thoại vào chỗ cũ. "Em... em..."

Vạn Hạ Trình im lặng, không nói thêm gì.

Bùi Tiểu Thập biết, mình luôn là người tự phức tạp hóa mọi thứ. Những chuyện này vốn chẳng ảnh hưởng mấy đến Vạn Hạ Trình, bởi hắn sẽ không tốn thời gian vào những việc như vậy.

Nhưng chẳng phải anh ấy cũng đổi mật khẩu sao?

Cậu nghĩ, có phải điều đó chứng tỏ ít nhất Vạn Hạ Trình vẫn còn để tâm chút gì không?

"Ngủ đi, sáng mai tôi đưa em về." Cuối cùng, Vạn Hạ Trình nói thêm một câu.

Mấy tháng nay Bùi Tiểu Thập quay phim chỗ nào tại Thâm Quyến? Vẫn đang ở khách sạn sao?

Vạn Hạ Trình không hỏi, vì khi trời còn chưa sáng, Bùi Tiểu Thập đã tự mình rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK