Người đàn ông thay giày, vào bếp mở tủ lạnh, thấy nhiều thêm hai chai sữa 1 lít mới đóng tủ lạnh lại.
Khi hắn ra ngoài, Bùi Tiểu Thập đồng thời mở cửa phòng bước ra. Cậu mặc đồ ngủ bằng cotton màu xanh, mái đầu sợi vểnh sợi cong trông như vừa tỉnh giấc.
Vạn Hạ Trình đi đến trước mặt cậu, chứng OCD lại trỗi dậy, giơ tay vuốt những lọn tóc rối rõ nhất hộ đối phương: "Tôi đánh thức em à?"
"Em chưa ngủ đâu, chỉ chờ anh về thôi, cũng tiện giặt hết đồ bẩn của hai đứa mình rồi."
Vạn Hạ Trình nhìn theo hướng tay Bùi Tiểu Thập chỉ, thấy vài món đồ đang treo ngoài ban công, trong đó có mấy thứ của hắn thật ra không thể giặt máy hay giặt tay, mà phải mang đi giặt khô.
Bùi Tiểu Thập chu đáo bổ sung: "Em dùng máy giặt, không mệt chút nào."
"Cảm ơn, em vất vả rồi." Vạn Hạ Trình nói thêm: "Đã bảo sẽ về muộn, đừng chờ."
"Em biết, nhưng hôm nay đặc biệt mà..." Bùi Tiểu Thập quyết định không để đối phương đoán nữa, nói thẳng: "Bây giờ đã qua nửa đêm, là sang ngày mới rồi, nên em có thể chúc mừng sinh nhật anh!"
Thật sao? Vạn Hạ Trình ngẫm lại, ngày 2 tháng 2, đúng là sinh nhật hắn.
"Anh 30 tuổi rồi đó!" Bùi Tiểu Thập cười tươi: "Em cũng suýt quên. Mấy năm nay trí nhớ kém ghê, may mà tối kịp nhớ ra."
"Ừ, 30 rồi." Vạn Hạ Trình lặp lại lời cậu.
Năm đó, bản thân quen Bùi Tiểu Thập khi mới 20 tuổi, vậy mà thoắt cái đã 10 năm.
Bùi Tiểu Thập nói tiếp: "Em não cá vàng quá nên chưa chuẩn bị quà trước, mua đại trên đường thì không hay lắm. Có gì quà sinh nhật em nợ lại, sẽ bù cho anh sau."
Cả thế giới chỉ có Bùi Tiểu Thập quan tâm đến sinh nhật của Vạn Hạ Trình, thậm chí ngay cả chính hắn cũng chẳng để tâm.
Vạn Hạ Trình nói cảm ơn rồi hỏi: "Hôm nay có đi công viên không?"
Bùi Tiểu Thập gật đầu: "Em có, nhưng không đi chỗ gần nhà. Em ra biển, còn thấy cả chim hải âu nữa."
Cậu tiến lại gần, ngửi ngửi trên áo người nọ, phát hiện có chút hương rượu và khói thuốc vương lại, cau mày nhắc: "Anh bớt hút thuốc đi, với uống ít rượu thôi."
Vạn Hạ Trình thấy cậu nghiêm túc như vậy, cũng nghiêm túc trả lời: "Tối nay tôi uống rượu vang, không uống nhiều, sẽ không hại dạ dày. Còn mùi thuốc lá trên người là của người khác, tối nay tôi không hút thuốc."
Bùi Tiểu Thập đỏ mặt, vội xua tay: "Em không phải đang đòi anh giải thích hay báo cáo gì đâu."
"Tôi biết." Vạn Hạ Trình cởi áo khoác, vắt lên tay, chuẩn bị về phòng tắm rửa.
"Đêm nay..." Bùi Tiểu Thập lưỡng lự, cuối cùng vẫn hỏi: "Mình ngủ cùng nhau nhé?"
Vạn Hạ Trình đã đi được vài bước, ngoảnh lại nhìn cậu, khựng lại một chút rồi hỏi: "Em muốn à?"
Đúng vậy, Bùi Tiểu Thập cũng hiểu. Quan hệ giữa họ bây giờ không phải là người yêu, lý do chính đáng duy nhất để ngủ chung giường là thỏa mãn nhu cầu sinh lý của cả hai.
Nhưng Bùi Tiểu Thập chỉ đơn thuần muốn được ở gần Vạn Hạ Trình. Nằm trên cùng một chiếc giường, chẳng cần làm gì cũng được, nếu có thể ôm nhau ngủ thì càng tốt, dù biết từ góc độ của "bạn tình" thì điều này rất kỳ quặc.
"Anh... anh có muốn không?" Lần này, Bùi Tiểu Thập thấy cảm nhận của Vạn Hạ Trình quan trọng hơn.
"Chỉ để ý tôi thôi à? Miễn tôi muốn là được sao?" Vạn Hạ Trình quay lại, buông thõng tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên, giống như đang siết lấy vòng eo mỏng manh của cậu.
Tối qua, Vạn Hạ Trình cảm giác như thể Bùi Tiểu Thập sắp chết trên giường của hắn vậy.
"Em... em..." Bùi Tiểu Thập định nói "Em đâu yếu đến vậy," nhưng lời ra đến miệng lại chẳng có chút tự tin nào.
"Hôm nay đau ở đâu?" Vạn Hạ Trình liệt kê mấy chỗ Bùi Tiểu Thập hay than trước đây: "Đùi, bắp chân, eo, mông?"
Không hẳn là đau, mà mỏi nhiều hơn. Giờ Bùi Tiểu Thập gầy quá nên chỗ nào cũng thấy mỏi. Nhưng thiếu niên vẫn lắc đầu bảo không đau.
Tối đến, Bùi Tiểu Thập vẫn chạy sang phòng của Vạn Hạ Trình. Hắn vừa tắm xong, chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông. Từ phòng tắm bước ra, người đàn ông thấy phòng mình đã nhiều thêm một Bùi Tiểu Thập đang cúi đầu, ngồi bên mép giường chờ hắn.
Mãi đến khi nhìn thấy chân người nọ xuất hiện trước mắt, cậu mới ngẩng lên, ánh mắt bị kéo về phía hắn, ngắm nhìn gương mặt đối phương.
Vạn Hạ Trình cúi đầu, nhìn cậu chăm chú. Lòng bàn tay nâng lấy cằm thiếu niên, ngón cái vuốt ve môi dưới vài lần, thấy sắc mặt Bùi Tiểu Thập tái nhợt, màu môi nhạt đi huyết sắc rôi đậm dần trở lại.
"Chờ tôi à?" Vạn Hạ Trình buông tay. "Nay không làm."
"A... vậy, vậy em về phòng đây."
Thấy Bùi Tiểu Thập đứng dậy định rời đi, Vạn Hạ Trình không ngăn cản, lùi một bước nhường đường cho cậu. Thiếu niên đã ra tới cửa, tay đặt lên nắm vặn nhưng lần chần mãi chưa xoay mở.
Cả hai cứ vậy một lúc lâu, cuối cùng Bùi Tiểu Thập ngoảnh đầu lại, giọng ẩn chứa chút cầu khẩn: "Vậy... nếu không làm, em có thể ở đây một lát được không...?"
Vạn Hạ Trình bảo được, cứ tự nhiên.
Bùi Tiểu Thập quay lại, ngồi xuống mép giường, tiếp tục cúi đầu nhìn sàn nhà, như thể mục đích đến đây chỉ để tìm một chỗ có Vạn Hạ Trình ở gần. Không cần làm gì cả, chỉ ngồi đó cũng được.
Vạn Hạ Trình không tránh đi, đứng bên cạnh cởi khăn tắm rồi lấy đại một chiếc áo thun và quần short rộng rãi trong tủ mặc vào.
Trải qua đủ loại chất liệu, kiểu dáng của đồ mặc ở nhà, từ đắt đến rẻ, cuối cùng hắn nhận ra tiện nhất là những món nào có thể cứ thế tròng qua đầu. Vạn Hạ Trình nhớ lại, trước đây Bùi Tiểu Thập thích nhất là mặc mấy cái áo ba lỗ trắng rẻ tiền mua ở vỉa hè về làm áo ngủ.
Tuy giờ đã hút thuốc lá xịn hoặc xì gà, nhưng người đàn ông vẫn không ngại hút cả những loại thuốc rẻ tiền vài đồng một gói. Bởi vì vị của thuốc không tỉ lệ thuận với giá cả, không phải thuốc càng đắt thì càng ngon, ngược lại không phải của rẻ là của ôi.
Vạn Hạ Trình để Bùi Tiểu Thập lại một mình trong phòng, còn mình ra phòng khách lấy nước uống thuốc dạ dày, sau đó đi một vòng kiểm tra nhà một lượt, trong đầu tái hiện lại mọi việc Bùi Tiểu Thập đã làm trong tối nay.
— Sữa không phải mua buổi chiều ở IKEA, vì hóa đơn trong thùng rác cho thấy thời gian thanh toán vào 11 giờ 15 tối tại cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới chung cư. Máy giặt trên ban công đã được sử dụng, trong số đồ đã giặt có cả chiếc hoodie đã mặc ra ngoài vào buổi sáng. Dựa vào độ khô của quần áo và độ ẩm trong máy giặt, hắn đoán thiếu niên đã về nhà trước, tắm xong thì tiện tay giặt đồ một thể, sau đó mới nhớ ra chưa mua sữa nên xuống lầu mua. Thực ra, số sữa cậu mua trong tủ lạnh đều là loại gần hết hạn. Có vẻ, Bùi Tiểu Thập chẳng để tâm chuyện mua sữa lắm, chỉ đơn giản hoàn thành một nhiệm vụ tự mình đặt ra. Hoặc nói cách khác, hiện tại Bùi Tiểu Thập không mấy bận tâm đến bất kỳ chuyện gì.
Hay suy nghĩ vẩn vơ rồi lại quên ngay, khó tập trung, dễ bị phân tâm, không hứng thú với đa số mọi thứ, nhưng lại cố chấp một cách kỳ lạ với vài chuyện nhất định – đó là Bùi Tiểu Thập của hiện tại.
Vạn Hạ Trình trở lại phòng, thấy Bùi Tiểu Thập cuối cùng cũng không còn ngồi thu lu như đứa trẻ phạm lỗi ở đầu giường nữa mà đã co chân nằm ngang trên giường, dù vẫn chỉ thu mình ở mép giường, nhưng ít ra cũng đã nằm xuống.
Vừa thấy đối phương, Bùi Tiểu Thập lại lồm cồm bò dậy, tay rũ xuống chống hờ lên giường, nheo mắt xin xỏ: "Buồn ngủ quá. Em chỉ nằm một lát thôi, chút nữa sẽ về phòng."
Vạn Hạ Trình tắt đèn trong phòng, chỉ chừa lại hai chiếc đèn ngủ đầu giường. Hắn khoanh tay, nói khẽ: "Ai đuổi em đi đâu mà lo?"
Bùi Tiểu Thập lại nằm xuống, nhưng mắt cứ mở trừng trừng không chịu nhắm. Vạn Hạ Trình nửa quỳ trên mép giường, cúi đầu nhìn cậu, đầu ngón tay vuốt khẽ mi mắt thiếu niên: "Buồn ngủ thế này còn cố gồng? Trước đây chẳng phải chúng ta cũng từng ngủ cạnh nhau khi chưa hẹn hò sao? Hai người đàn ông nằm chung giường là chuyện bình thường, em cần gì phải tự áp lực bản thân?"
Bùi Tiểu Thập bị nói đến ngẩn người, rồi cảm thấy lời hắn nói cũng có lý thì ngơ ngác gật đầu.
Vạn Hạ Trình rút tay về, nhìn vào mắt cậu, giọng điệu xem như chân thành: "Yêu nhau một thời gian, nói thế nào cũng coi như người quen cũ, giờ muốn làm bạn cũng không phải không thể, đúng không?"
Bùi Tiểu Thập thấy mắt cay xè không thốt nên lời, nhưng tự biết Vạn Hạ Trình nói đúng.
Buổi tối, Bùi Tiểu Thập đợi bên ngoài câu lạc bộ mãi đến khi bản thân hoàn toàn bình tĩnh mới rời đi. Lúc ấy, cậu nấp trong lùm cây, tay run rẩy không ngừng. Cậu không thể nhớ nổi tại sao mình đến đây. Là để nổi điên với Vạn Hạ Trình, để trách hắn không yêu cậu như cậu yêu hắn, hay chỉ là muốn đẩy người nọ ra xa, khiến hắn phải cảnh giác và giữ khoảng cách với mình?
Có vẻ từ sau chia tay, linh hồn cậu đã rách ra một đường. Vết nứt ngày càng lớn, đến nay đã tách thành hai thái cực: một phần bản thân không thể kiểm soát, và bên kia vẫn đang cố khống chế chính mình.
Chắc vì sắp đến sinh nhật Vạn Hạ Trình, trái tim Bùi Tiểu Thập mới dịu đi đôi chút. Giây phút ấy, cậu chỉ muốn ngoan ngoãn đợi đối phương về nhà, rồi chúc hắn một câu sinh nhật vui vẻ.
Bùi Tiểu Thập ở trên giường bật dậy, lấy lòng bàn tay che mắt. Một lát sau, cậu mới mở miệng, giọng mũi nặng nề: "Ngày mai... không đúng, phải là hôm nay... khi bình minh lên em sẽ về Thượng Hải..."
Bùi Tiểu Thập đã suy nghĩ chuyện này cả đêm. Cậu biết nếu tiếp tục ở lại, sớm muộn gì cũng ảnh hưởng đến Vạn Hạ Trình.
Vạn Hạ Trình không trả lời ngay, cũng không im lặng quá lâu. Suy nghĩ một chút, hắn đáp: "Được, khi em về Thượng Hải trước tiên hãy liên lạc với gia đình rồi hãy đi bệnh viện xem bác sĩ nói gì. Nếu bác sĩ bảo uống thuốc thì uống thuốc, giống như bị sốt thì uống thuốc hạ sốt, người đau thì uống thuốc giảm đau. Bị bệnh thì uống thuốc là chuyện bình thường, không có gì phải làm trái cả."
"Vâng, em sẽ nghe lời bác sĩ, sẽ uống thuốc đều đặn." Bùi Tiểu Thập buông thõng tay, đôi mắt đỏ hoe như quả đào nhưng vẫn cố nặn một nụ cười, tiếp lời Vạn Hạ Trình: "Vậy giờ chúng ta là bạn rồi nhỉ..."
"Có thể coi là vậy."
Bùi Tiểu Thập cúi đầu nghịch ga giường: "Vậy em hỏi tối nay là anh bạn cũ nào đến tìm anh được không? Khéo em cũng quen người đó..."
"Em biết đấy." Vạn Hạ Trình vốn thấy không cần thiết phải nhắc đến chuyện này, nhưng vì Bùi Tiểu Thập đã hỏi nên cũng không giấu: "Là Dương Dục."
Dương Dục là đối tác của Vạn Hạ Trình khi hắn mới ra trường. Y tốt nghiệp sớm hơn Vạn Hạ Trình 2 năm, có chút tiền tiết kiệm trong tay. Dương Dục bỏ vốn, còn Vạn Hạ Trình lo mảng kỹ thuật. Hai người cùng thành lập một studio nhỏ. Bùi Tiểu Thập còn nhớ, lúc đó Vạn Trình Technology chưa được gọi là "Vạn Trình" mà là một cái tên khác không quá liên quan.
Studio nhỏ ấy không thể chống đỡ nổi với những rủi ro và biến động lớn. Cuối cùng, hai người đã chấm dứt hợp tác, đó cũng là lần đầu tiên Vạn Hạ Trình khởi nghiệp thất bại.
"Các anh vẫn còn giữ liên lạc à..."
Thấy Vạn Hạ Trình cười không đáp, Bùi Tiểu Thập bĩu môi: "Giờ y thế nào rồi? Kiếm được bộn tiền chứ? Có hối hận vì không tiếp tục hợp tác với anh không?"
Thật ra, từ lâu Tiểu Thập đã thấy bất bình thay cho Vạn Hạ Trình. Một đối tác đầy tiềm năng như vậy, Dương Dục năm đó đúng là có mắt như mù, nói rút vốn là rút ngay.
Vạn Hạ Trình dừng lại một chút, giờ hắn đã chắc chắn thiếu niên hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện kinh doanh của gia đình. Rằng Dương Dục đã bị nhà họ Bùi chiêu mộ về từ vài năm trước, tuy không leo lên được tới vị trí quá cao nhưng cái ghế hiện tại cũng thuộc tầm trung trong tập đoàn Bùi thị.
Nhưng hắn cảm thấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, nên chỉ đáp: "Lâu rồi không liên lạc. Mấy năm nay y làm cho một bên khác, giờ định tách ra kinh doanh riêng, muốn rủ tôi góp vốn."
Bùi Tiểu Thập nhíu mày, bĩu môi không nói gì, lông mày khẽ động, khóe miệng cong xuống.
Vạn Hạ Trình nhìn thiếu niên chăm chú, thấy bộ dạng này của cậu nhìn khá buồn cười. Đôi lúc lại tự hỏi liệu Bùi Tiểu Thập có biết trên mặt đang thể hiện cảm xúc gì không.
"Tôi không định hợp tác với y." Vạn Hạ Trình bổ sung.
Bấy giờ, biểu cảm của Bùi Tiểu Thập mới thả lỏng hơn – lông mày và khóe miệng đều giãn ra.
"Không phải, em chỉ thấy không cam lòng thôi." Bùi Tiểu Thập không giấu nổi cảm xúc. "Anh nói em nghe đi, liệu giờ y có hối hận vì năm xưa đã rời bỏ anh không?"
Ngày trước, Vạn Hạ Trình thấy thảo luận thế này thật trẻ con, nhưng giờ hắn lại có cái nhìn khác, tựa như trong trò chơi của người lớn, sau khi thấy quá nhiều những đồng vàng và vương miện, đột nhiên bắt gặp một thứ khác biệt.
Người ngoài chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng từ thành công của hắn, chỉ có Bùi Tiểu Thập là trao cho mỗi trang đời đẫm mồ hôi gian khổ những bông hoa nhỏ màu đỏ.
"Em nghĩ sao?"
"Chắc chắn y hối hận chết đi được." Bùi Tiểu Thập chỉ muốn bênh vực người của mình, hoàn toàn chẳng để ý năm xưa Vạn Hạ Trình là hai bàn tay trắng, không một xu dính túi.
"Ừ, hối hận chết đi được." Vạn Hạ Trình nhại lại cách cậu nói.
Thế giới của người lớn luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Vạn Hạ Trình đi gặp Dương Dục cũng vì y mang theo một hạng mục có thể kiếm tiền.
Không tính đến tình cảm, cả buổi tối họ chỉ bàn chuyện tiền bạc, nhưng bây giờ Vạn Hạ Trình lại thấy dự án của Dương Dục cũng không nhiều tiềm năng đến vậy.
"Vậy tối mai, à không, tối nay anh vẫn gặp y chứ?" Bùi Tiểu Thập cố gắng học theo vẻ nghiêm túc của Vạn Hạ Trình.
Dương Dục dẫn vài người theo. Ban đầu Vạn Hạ Trình vốn đã dành ra hai buổi tối để gặp họ. Tuy nhiên, buổi thứ hai có thành hay không còn phụ thuộc vào kết quả của buổi gặp đầu, nên hắn vẫn đang cân nhắc.
"Phải." Vạn Hạ Trình đứng dậy rồi ngồi xuống mép giường, khom lưng chống khuỷu tay lên đầu gối, lòng bàn tay xoa mặt mấy cái: "Em nói xem, tôi có nên đi không?"
Bùi Tiểu Thập không nghĩ nhiều, mồm năm miệng mười: "Em thấy nếu đã không định hợp tác thì đừng gặp nữa."
"Ừ," Vạn Hạ Trình quay đầu nhìn cậu. "Vậy thì không gặp."
Nghe Vạn Hạ Trình nói vậy, Bùi Tiểu Thập ngẩn người trên giường vài giây mới kịp phản ứng, sau đó nhích sang ngồi sát lại gần, vai kề vai, lòng không mấy chắc chắn: "Anh nghe thật à... Mấy lời vừa nãy, có mấy câu em chỉ nói bừa lúc giận thôi."
Thực ra, trong lòng Vạn Hạ Trình đã có câu trả lời: "Vậy giờ đừng nói bừa nữa. Xem xét kỹ rồi cho tôi biết, em nghĩ tôi có nên hợp tác với Dương Dục không?"
Lần này, đối phương trả lời nghiêm túc từng chữ: "Đừng nghe em, anh thấy gì có lợi cho mình thì cứ làm."
Vạn Hạ Trình cười, giơ tay xoa đầu cậu: "Toàn nói nhăng nói cuội."
Bùi Tiểu Thập ôm đầu, lăn qua lăn lại trên giường. Vạn Hạ Trình đứng dậy từ đầu giường bên kia, kéo chăn đắp lên mình rồi hỏi cậu có định đi không, nếu đi thì tiện tay tắt giùm đèn ngủ bên phía cậu. Nhưng thiếu niên chỉ vùi mặt xuống gối, chẳng rõ có nghe được không.
Thế là Vạn Hạ Trình lật người, với tay qua người cậu tắt đèn, động tác giống như đang ôm đối phương vào lòng.
Đèn vừa tắt, Bùi Tiểu Thập cũng vươn tay ôm lấy eo hắn.
"Em... Trời sáng em sẽ đi..." Bùi Tiểu Thập ấp úng. "Nếu anh chưa ngủ luôn, hay là, mình làm một lần..."
"Mua vé máy bay chưa?"
"Chưa... chưa ạ."
"Thế đã nói với người nhà là về sớm chưa?"
"Cũng chưa..."
"Chẳng phải hôm nay là sinh nhật tôi sao? Nếu không vội thì ở lại ăn mừng đã." Vạn Hạ Trình nói. "Nãy em mới giúp tôi từ chối một buổi hẹn, do đó hôm nay tôi rảnh."
"Nhưng em sợ..." Bùi Tiểu Thập đột nhiên gọi lớn tên Vạn Hạ Trình. Giọng cậu run rẩy, vòng tay siết chặt lấy người kia: "Em sợ lắm."
"Sợ gì?" Vạn Hạ Trình đè nhẹ gáy đối phương, khẽ bóp. "Nói tôi nghe, em đang nghĩ gì?"
"Em không nói được... Em chỉ muốn, nhanh nhanh chóng chóng về Thượng Hải khám bệnh, uống thuốc." Bùi Tiểu Thập nức nở nói. "Trước đây, chính mình nghĩ rằng bệnh thì bệnh, cùng lắm thì trốn đi miễn chẳng ảnh hưởng đến ai. Nhưng giờ không thể nữa, suy nghĩ của em ngày càng nguy hiểm, vượt tầm kiểm soát của bản thân..."
Cảm nhận người trong lòng đang run rẩy dữ dội, Vạn Hạ Trình dần nhận ra bệnh tình của thiếu niên nghiêm trọng hơn mình tưởng.
"Nguy hiểm thế nào?" Vạn Hạ Trình xoa lưng cậu. "Nói tôi nghe được không?"
"Em không nói được, cũng không thể nói..." Bùi Tiểu Thập cảm thấy bản thân không thể thốt ra câu "muốn kéo anh cùng đi chết" với người ấy được.
Vạn Hạ Trình im lặng một lúc rồi nói: "Được, vậy không nói nữa."
"Thế nên, tối nay chúng mình làm một lần đi." Bùi Tiểu Thập gần như van xin.
Vạn Hạ Trình đè bờ vai đang run lên từng nhịp của đối phương xuống: "Tiểu Thập, em nghĩ kỹ xem, bây giờ em có thật sự muốn làm không?"
Trong bóng tối, Bùi Tiểu Thập yên tĩnh dần. Một lúc sau, cậu chậm rãi rút tay khỏi người Vạn Hạ Trình, trở người nằm thẳng rồi cứ thế ngửa mặt nằm bên cạnh hắn.
Vạn Hạ Trình nói không sai, chính mình hiện tại cũng không thật sự muốn làm chuyện đó. Bất kể bằng cách nào, quan hệ tình dục hay cùng nhảy xuống biển, cả hai với cậu đều giống nhau, có thể khiến cậu và đối phương hòa làm một, thậm chí cái sau còn có thể giúp họ mãi mãi không chia lìa.
Bùi Tiểu Thập biết, không thể cứ tiếp tục như thế này nữa.
Hôm đó, Bùi Tiểu Thập không ở lại ăn sinh nhật Vạn Hạ Trình. Tối qua, trước khi người nọ về nhà, cậu đã gói ghém phần lớn đồ đạc vào vali, khi ngủ dậy thì mua vé bay về Thượng Hải ngay trong ngày.
Chính mình đã tốn biết bao công sức để đến Thâm Quyến, giờ lại bỏ ra số tiền đắt hơn bình thường gấp mấy lần để rời đi.
Ngồi xe của Vạn Hạ Trình đến sân bay, Bùi Tiểu Thập tự đẩy vali qua cổng an ninh, nghe đối phương nói vọng "Không định chào tạm biệt à?" từ đằng sau nhưng vẫn không ngoảnh lại.