Bùi Tiểu Thập đáp: "Vậy không qua nhà nữa, em sẽ đến tiệm chú Lưu tìm anh."
"Tôi thôi việc rồi. Chương trình học kỳ sau nhiều việc nên phần lớn thời gian phải ở lại trường."
Thì ra do ít ở nhà nên mới bảo mình không đến nữa!
Bùi Tiểu Thập như được hồi máu, phấn chấn kéo tay Vạn Hạ Trình: "Vậy sau này em đến thẳng trường tìm anh nha!"
"Lau nước mắt trước đi." Cuối cùng, Vạn Hạ Trình chỉ nói vậy.
Bùi Tiểu Thập khoan về nhà ngay vì Vạn Hạ Trình vừa nhận được cuộc gọi từ Tào Đông. Anh bạn đang khiêng mấy thùng pháo hoa cùng vài người bạn, định lên sân thượng chỗ Vạn Hạ Trình để chơi.
Tào Đông là bạn cấp ba của Vạn Hạ Trình, đang học đại học ở Bắc Kinh. Năm đó, điểm thi của y thấp hơn Vạn Hạ Trình cả chục điểm nhưng lại đỗ một trường tốt hơn.
Dù thành tích của Vạn Hạ Trình rất tốt, nhưng thực ra hắn không có nhiều lựa chọn. Điểm số không thay đổi được tương lai, còn gia thế thì ngược lại. Nhà Tào Đông rất có điều kiện, mỗi lựa chọn quan trọng chỉ cần cân nhắc cho bản thân, riêng điều này đã giúp y có nhiều lợi thế từ xuất phát điểm hơn Vạn Hạ Trình.
Khoảng 9 giờ tối, phố ăn vặt ngập tràn xác pháo. Y đậu xe bên ngoài, cùng hai nam sinh khác chia nhau khiêng một thùng pháo đi bộ vào trong. Đồng hành cùng họ còn có hai cô gái, mỗi người xách một túi nhỏ đựng một ít pháo mini cầm tay.
Khi Vạn Hạ Trình nghe điện thoại, cả nhóm đã đứng chờ dưới nhà.
Sau khi lên đại học, Tào Đông lúc nào cũng muốn mọi người tụ tập, nhưng Vạn Hạ Trình rất bận nên Tào Đông chẳng buồn hỏi trước nữa, cứ thế kéo đàn kéo đống tới thẳng nhà hắn.
Vạn Hạ Trình hỏi Bùi Tiểu Thập muốn ở lại hay về, song thấy cậu có vẻ ham vui, miệng líu ríu rằng sẽ ở lại bèn dẫn cậu đi cùng.
Khi xuống lầu đón khách, Tào Đông vừa thấy mặt đã hỏi: "Cụ nhà chú ngủ chưa?"
Vạn Hạ Trình đá nhẹ vào bắp chân y: "Chưa, nhưng bà nói mấy cậu ồn quá, bảo xôi xéo sớm đi."
Tào Đông cười hì hì, giả vờ co người lại, bỗng thấy Bùi Tiểu Thập sau lưng Vạn Hạ Trình: "Con nít nhà ai đây?"
Thiếu niên lập tức trả treo: "Tôi là sinh viên năm nhất, bạn của anh ấy."
"Anh Vạn, cậu lại xem ông cháu nhà cậu đắc ý ghê chưa này?" Tính Tào Đông vốn thân thiện, nếu không phải đang xách thùng pháo khéo đã bẹo cái má bánh bao của Bùi Tiểu Thập. "Là kiểu bạn nào của anh Vạn? Trước giờ chưa thấy nhóc bao giờ, có thật là sinh viên năm nhất không?"
"Tào Đông, bớt nói lại đi, đừng dọa em ấy nữa." Một nữ sinh xinh đẹp lên tiếng.
Bùi Tiểu Thập nghiêng đầu nhìn qua. Chị gái có nước da trắng, dáng người hoàn hảo, mặc một chiếc quần jeans cạp cao càng làm nổi bật đôi chân dài miên man, giọng nói rõ ràng lanh lảnh.
Tào Đông quay sang trêu: "Ủ ôi, vặn loa bé chút đi chị đại. Ai chả biết cậu học phát thanh. Giọng vang thế này cẩn thận kẻo bà người ta dậy đấy."
"Chưa ồn bằng cậu." Lần này tới lượt Vạn Hạ Trình nói.
Vạn Hạ Trình dẫn cả nhóm lên cầu thang tới sân thượng. Bùi Tiểu Thập đi sau, kế tiếp đến Tào Đông, sau đó là cô gái học phát thanh và bạn nữ đi cùng, cuối hàng là hai nam sinh còn lại.
Trừ cô bạn đi cùng nữ sinh phát thanh là lớp bên cạnh, tất cả bọn họ đều từng học chung với Vạn Hạ Trình. Tào Đông chung lớp Vạn Hạ Trình ba năm liền, cô gái phát thanh học cùng hắn một năm lớp 10, đến lớp 11 bị tách lớp vào ban xã hội nên mỗi người một ngả, còn hai nam sinh kia thì học chung từ lớp 11.
Cả nhóm vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, vào tai Vạn Hạ Trình chỉ đọng lại sự ầm ĩ. Hắn thật sự không có tâm trạng nghịch pháo hoa. Nếu Tào Đông báo trước, có lẽ hắn đã từ chối thẳng thừng.
Ồn ào tới lúc lên cầu thang toàn những chuyện không đầu không đuôi. Lúc thì Tào Đông than bây giờ thành phố cấm đốt pháo ở những nơi ABC, xong lại quay sang hỏi Bùi Tiểu Thập học trường nào, ngành gì ở Thượng Hải.
Nghe nói Bùi Tiểu Thập là sinh viên diễn xuất, mọi chú ý liền chuyển về đề tài này.
Tào Đông hỏi: "Học diễn xuất là sau này em sẽ thành người nổi tiếng phải không?"
Bùi Tiểu Thập đã quen bị hỏi như vậy. Diễn viên là một nghề, người nổi tiếng là danh phận, địa vị; hai thứ đó không nhất thiết phải đi cùng nhau, mà cái cậu quan tâm chỉ là điều đầu tiên.
Hạ Mẫn Mẫn, chính là cô bạn học ngành phát thanh, chen vào: "Tào Đông, mình cũng học phát thanh, sao không thấy cậu bảo tớ là người nổi tiếng thế?"
Tào Đông cười hề hề: "Nhìn cậu cùng lắm chỉ làm phát thanh viên trên radio thôi."
Nói một phát thanh viên tương lai chỉ có thể làm ở đài phát thanh chẳng khác gì mắng người ta xấu. May mắn thay, Hạ Mẫn Mẫn luôn tự tin với ngoại hình của mình nên không để bụng, chỉ đánh nhẹ một cái vào lưng y. Tào Đông đang leo cầu thang, bị mất thăng bằng nên ôm rương pháo hoa chúi về phía trước, suýt nữa thì đè trúng Bùi Tiểu Thập. Thiếu niên vốn đã sợ những bậc thang dốc thế này, dù vịn sẵn tay vào lan can để không ngã nhưng vẫn bị dọa tới hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Cậu vừa dừng lại, cả đoàn cũng dừng theo.
Thấy chân Bùi Tiểu Thập run rẩy không đứng lên nổi, Vạn Hạ Trình kéo tay giúp cậu đứng dậy, sau đó nhắc Tào Đông và Hạ Mẫn Mẫn đừng đùa nghịch trên cầu thang.
Ban đầu chỉ là nắm cánh tay, nhưng sau khi leo thêm hai tầng tới tầng 7, không biết từ lúc nào đã thành nắm tay nhau, nhưng Vạn Hạ Trình không quá để ý.
Tới cửa sắt dẫn lên sân thượng, Vạn Hạ Trình buông tay cậu ra, đi lên kéo chốt cửa.
Cửa vừa mở, không khí trong lành bên ngoài lập tức ùa vào, trái hẳn với cầu thang kín bưng không có thông gió khiến Bùi Tiểu Thập thở không ra hơi cả quãng đường.
Dĩ nhiên, một phần cũng tại nhiệt độ từ lòng bàn tay của ai kia truyền qua, khiến tim cậu đập nhanh hơn hẳn.
Đoàn người lên tới sân thượng. Vạn Hạ Trình bật một bóng đèn nhỏ ngoài cửa. Ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi một góc nhỏ. Cũng may đêm nay trời quang, mấy góc tối không có đèn cũng được những chùm pháo hoa trên trời thắp lên.
Tào Đông và Hạ Mẫn Mẫn bị cấm chat chưa được bao lâu đã ngựa quen đường cũ. Hạ Mẫn Mẫn quay sang hỏi Bùi Tiểu Thập: "Em thấy chị có hợp ngành diễn xuất không?"
Bùi Tiểu Thập còn chưa kịp trả lời, Tào Đông đã đặt hộp pháo hoa xuống, nói leo: "Bớt đùa lại, học ngành này không phải cứ đẹp là đủ."
Hạ Mẫn Mẫn lạnh giọng đáp: "Chẳng phải nãy mới chê xấu sao? Giờ lại thừa nhận chị đây đẹp rồi à?"
Tào Đông không chịu thua: "Huống chi cậu còn chả tới mức đấy. Nhìn bạn của anh Vạn mà xem, có ném vào đám đông người ta vẫn nhận ra ngay. Như thế mới gọi là đẹp, còn cậu cùng lắm là vai phụ mờ nhạt thôi!"
Nghe đến đây, sắc mặt Hạ Mẫn Mẫn lập tức tối sầm lại.
Vạn Hạ Trình đang ngồi xổm xếp mấy hộp pháo hoa, nghe vậy thì nói với Tào Đông: "Con gái xấu đẹp thì liên quan gì đến cậu? Cậu nghĩ mình là ai?"
Chỉ có Vạn Hạ Trình mới dám nói thẳng những lời không nể mặt người khác như vậy, nhắc nhở Tào Đông rằng đùa quá trớn sẽ thành vô duyên.
Tào Đông tự thấy mình hơi lố, chỉ biết ngượng ngùng gãi mũi rồi lủi ra một góc.
Bùi Tiểu Thập nhìn Hạ Mẫn Mẫn ngồi xuống bên cạnh Vạn Hạ Trình, gần đến nỗi sát rạt vào nhau. Có vẻ cô nàng đang cảm ơn, còn nói thêm một vài chuyện nữa, nụ cười luôn treo bên khóe môi. Vạn Hạ Trình cũng đáp gì đó, không phải một mà nhiều câu.
Lòng Bùi Tiểu Thập chợt dâng lên nỗi chua xót khó tả, khiến cậu không thể thốt nên lời.
Họ đều là bạn học cũ của anh ấy, đương nhiên có vô số chủ đề chung lẫn nhiều chuyện để nói.
Lúc này, Bùi Tiểu Thập thậm chí còn thấy cái bảng đen trong lớp cấp 3 của Vạn Hạ Trình có phúc hơn cả cậu. Ít nhất nó còn được Vạn Hạ Trình nhìn mỗi ngày.
Đợi một lát, Hạ Mẫn Mẫn và cô bạn đi cùng chia cho mọi người một ít pháo mini trong túi. Ánh sáng quá mờ, thiếu niên chẳng nhìn được gì, chỉ nhặt bừa vài cái bỏ vào túi, rồi cầm thêm vài cây pháo que tiên nữ*. Chị Mẫn Mẫn bảo nếu không đủ thì cứ lấy thêm, Bùi Tiểu Thập gật đầu cảm ơn.
(Chú thích: Một loại pháo cầm tay, hay còn được gọi là Sparklers (que tiên nữ), cháy chậm trong khi phát ra những tia lửa sáng, có màu sắc giống như vung đũa phép nên được gọi là pháo que tiên nữ. Cháy ở nhiệt độ cao nên rất nguy hiểm.)
Tào Đông thì não cá vàng, mới vừa rồi còn ngại ngùng vì lời qua tiếng lại với Hạ Mẫn Mẫn và Vạn Hạ Trình mà giờ đã tới xin pháo hoa để đốt. Hạ Mẫn Mẫn vẫn để bụng, đá một cái vào mông y mà người nọ vẫn cười hề hề, đùa rằng chưa đã ngứa, đá thêm vài lần đi.
Vạn Hạ Trình, Tào Đông, và một nam sinh nữa mỗi người phụ trách một rương pháo hoa. Ba rương cùng lúc được châm lên trời. Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu nhìn, há hốc mồm ngạc nhiên, không ngừng trầm trồ trước ba chùm hoa rực rỡ trên bầu trời.
Tất nhiên, pháo hoa từ rương của Vạn Hạ Trình là đẹp nhất!
Khi pháo tàn, cậu hạ ánh mắt xuống, chợt thấy Hạ Mẫn Mẫn đã đứng cạnh Vạn Hạ Trình từ lúc nào. Hắn đang dùng bật lửa châm pháo cho cô. Đầu của họ gần đến mức sắp chạm vào nhau.
Thấy pháo của Hạ Mẫn Mẫn đã sáng, Vạn Hạ Trình quay sang hỏi Bùi Tiểu Thập có cần lửa không. Thiếu niên gật như gà mổ thóc, nhưng Vạn Hạ Trình lại rút một cái bật lửa khác trong túi ra đưa cho cậu.
Hóa ra không phải định châm lửa giúp mình à...
Bùi - có một sự thất vọng không hề nhẹ - Tiểu Thập - ing.
Sao lại phân biệt đối xử thế chứ? Chẳng lẽ vì em là con trai nên không cần được anh quan tâm chăm sóc ư?
Thiếu niên tủi thân nghĩ thầm, rồi nhớ ra mình là con trai thật, 100%.
Nhìn cái bật lửa trên tay, Bùi Tiểu Thập mếu: "Em không biết dùng loại này..."
Đó là sự thật, Bùi Tiểu Thập chỉ biết dùng loại ấn xuống là cháy đơn giản nhất. Nhưng cái Vạn Hạ Trình đưa là bật lửa bánh răng. Từ nhỏ tới giờ thiếu niên chưa từng đụng tới loại này, trượt lên trượt xuống tầm mười lần may ra được một đốm lửa nhỏ.
Vạn Hạ Trình cuối cùng vẫn giúp cậu châm pháo, nhưng Bùi Tiểu Thập không thấy vui mấy, vì nó chẳng làm cậu thấy mình đặc biệt chút nào.
Thiếu niên vẫn chưa nhận ra suy nghĩ trong đầu này bất ổn cỡ nào. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào que pháo, khóe miệng xệ xuống như một bà già, khuôn mặt đầy vẻ đăm chiêu.