Chẳng cần dùng vân tay để mở khóa hay nghiêng nhẹ điện thoại để kích hoạt face ID. Sau vài lần nhập pass thủ công thất bại, Vạn Hạ Trình nhận ra bản thân vẫn vô thức nhập dãy số cũ, bèn vào phần cài đặt đổi lại mật khẩu thành ngày sinh của Bùi Tiểu Thập.
- ------
"Hạ cánh thì gọi cho anh." Đây là yêu cầu của người đàn ông với cậu.
Sau khi đáp xuống Thượng Hải, Bùi Tiểu Thập rất tự giác gọi điện báo cáo mình đã đến nơi an toàn. Trên điện thoại, Bùi Tiểu Thập lấy hết can đảm hỏi lần nữa: "Mối quan hệ của chúng mình bây giờ là gì nhỉ?"
Người đàn ông hỏi ngược lại: "Thế em nghĩ chúng ta là kiểu quan hệ gì?"
Ban đầu Bùi Tiểu Thập còn dè dặt, nhưng rất nhanh đã nâng cao giọng, như thể đang tự cổ vũ bản thân: "Em nghĩ bây giờ chúng mình là người yêu, kiểu đang hẹn hò ấy... Em đã theo đuổi được anh rồi, đúng không?"
Nhưng thật ra Bùi Tiểu Thập hiểu rằng, không phải chính mình theo đuổi được Vạn Hạ Trình, mà là Vạn Hạ Trình cho phép cậu theo đuổi.
Ai kia không phải người dễ dàng bị "chinh phục". Nếu người đàn ông không có ý định đó, bất kể nỗ lực tán tỉnh thế nào cũng chẳng lay chuyển được hắn, càng đừng nói đến chuyện hẹn hò.
Quả nhiên, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia: "Có để em làm gì nhiều nhặn đâu. Chẳng phải lúc chưa theo đuổi được đã cho lên giường ngủ cùng rồi sao?"
À... Vậy là mình trúng mánh rồi...
Mặt Bùi Tiểu Thập đỏ tới mức khẩu trang suýt không che nổi, thầm thấy may mắn vì hiện tại không phải nói chuyện trực tiếp với đối phương.
- -----
Hồi ở Thâm Quyến, cả hai đã hẹn nhau rằng sau khi Bùi Tiểu Thập có bằng lái sẽ đến đó nghỉ hè một thời gian.
Không biết nên gọi là hạnh phúc đến quá bất ngờ, hay tới muộn mất vài năm, nhưng tóm lại Bùi Tiểu Thập rất hào hứng, mắt trước mắt sau đã lấy được cái bằng con con trước tháng Bảy.
Tuy nhiên, dù đã có bằng, Bùi Tiểu Thập lại không đến Thâm Quyến.
Vào tháng Bảy, Vạn Hạ Trình nhận được cuộc gọi từ Bùi Tiểu Thập. Giọng cậu khàn đặc, nghe như vừa khóc một trận rất dữ dội. Thiếu niên liên tục gọi "anh Vạn ơi", mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Anh Vạn ơi... Hai hôm trước em vừa gặp Dương Dục."
Lúc này, Vạn Hạ Trình đang chuẩn bị họp, nghe vậy thì khựng lại, ra hiệu cho trợ lý điều chỉnh lịch trình, sau đó trở về văn phòng để nói chuyện đàng hoàng với người nọ. "Giọng em khàn quá. Trước tiên uống một cốc nước cho dịu giọng đã, có chuyện gì thì uống xong hãy kể.
Bùi Tiểu Thập rất nghe lời đi rót nước, nhưng chưa kịp uống đã nghẹn ngào nói tiếp: "Anh Vạn, Dương Dục kể em nghe hết rồi, cả chuyện ba em đã làm với anh và studio..."
Sau đấy, thiếu niên không nói tiếp được nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc hỗn loạn.
Người đàn ông có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề của cậu qua điện thoại. Rất nhanh tiếp theo, đối phương vội vàng nói một câu: "Xin lỗi, anh Vạn, bây giờ em không ổn lắm." rồi cúp máy.
Vạn Hạ Trình gọi lại ngay lập tức.
"Không được cúp máy. Với trạng thái này của em mà tắt máy thì chúng ta chẳng khác nào mất liên lạc, làm sao anh yên tâm được." Vạn Hạ Trình nói. "Em cứ từ từ bình tĩnh lại trước. Giờ không nói được thì đợi ổn hơn rồi nói. Bao lâu anh cũng chờ được. Nếu em không muốn nói thì để anh nói, nhưng em nhất định phải giữ máy."
Vạn Hạ Trình hỏi cậu: "Hiện em đang ở đâu?"
"Giờ ba em bị bệnh rồi. Đầu óc đều lú lẫn cả nên em chỉ còn cách hỏi anh trai..." Giọng Bùi Tiểu Thập đều đều. Khi nói chuyện, cả người cậu đờ đẫn, dường như không nghe thấy câu hỏi của hắn. "Anh ấy thừa nhận hết rồi... Sao lại có thể thừa nhận dễ dàng như vậy..."
Vẻ thản nhiên không thèm che giấu những việc đã làm trong quá khứ của Bùi Húc chỉ khiến Bùi Tiểu Thập càng thêm suy sụp — Trước đây, cậu chưa từng nghi ngờ nhà họ Bùi. Sau khi "Đêm An Giấc" được công chiếu, thiếu niên hiểu số tiền đó là do nhà mình đầu tư, nhưng lại ngốc đến mức tin rằng Bùi Hoa Vĩnh đã thỏa hiệp.
Nhiều năm qua, cậu chỉ lo bỏ mặc bản thân chìm trong bóng đen của việc thất tình, dễ dàng gục ngã trước dòng ký ức xưa cũ, thậm chỉ còn nói Vạn Hạ Trình rằng mình "hận" hắn, song lại chưa một lần mở mắt nhìn thẳng vào sự thật.
Gã đàn ông Bùi Hoa Vĩnh từng không từ thủ đoạn, một mình một cõi trong giới kinh doanh chẳng ai bì nổi ngày nào giờ chỉ còn là một ông lão ngồi trên ghế bập bênh, gần như quên cả bản thân là ai khiến người khác chẳng biết truy cứu trách nhiệm thế nào.
Còn vị anh trai từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, chỉ biết rằng "một túp lều tranh, hai trái tim buồn". Dẫu có thể miễn cưỡng hiểu được tình cảm giữa họ, nhưng anh ta nhiều nhất chỉ có thể không phản đối, hoàn toàn không thể đối đầu với Bùi Hoa Vĩnh để giúp em trai vào thời điểm đó.
Đến giờ phút này, người mà Bùi Tiểu Thập có thể trách chỉ còn lại chính mình.
"Em đang ở đâu, ở nhà hay bên ngoài? Nhà em hay nhà anh trai?" Vạn Hạ Trình cần xác nhận cậu đang an toàn trước.
"Em mới từ công ty của anh hai về, hiện đang ở nhà em rồi." Bùi Tiểu Thập cuối cùng cũng trả lời, rồi run rẩy hỏi: "Có phải anh chưa từng định nói cho em biết chuyện của ba và anh trai không?"
Thiếu niên ý thức được, nếu cậu không tình cờ gặp được Dương Dục ở Bùi thị, nếu cậu không hỏi y về chuyện rút vốn năm xưa, có lẽ cả đời này bản thân sẽ chẳng biết được nhà họ Bùi đã làm những gì với Vạn Hạ Trình.
Hắn thở dài: "Tiểu Thập, những chuyện đó đã qua lâu rồi. Bây giờ nó không còn quan trọng đối với chúng ta nữa."
"Em biết, em biết là cho dù anh có nói với em thì em cũng chẳng làm được gì. Thậm chí, điều duy nhất em có thể làm lúc đó chính là chia tay anh, vì chỉ có chia tay mới có thể khiến anh đỡ khổ hơn một chút..."
Nhưng Vạn Hạ Trình đã không nói chia tay vào lúc ấy. Thậm chí khi bị nhà họ Bùi chèn ép tới mức buộc phải đóng cửa studio, hắn vẫn không nói chia tay. Tất cả những điều này, bấy giờ Bùi Tiểu Thập mới biết được.
Hắn nói: "Thật ra mấy chuyện này rất đơn giản, em đừng tự phức tạp hóa mọi thứ thêm. Khi nào tiện thì nói anh biết, anh sẽ đến Thượng Hải, rồi chúng ta gặp nhau nói chuyện."
"Cứ để em đến gặp anh đi. Bây giờ em mệt quá, muốn ngủ một giấc trước. Khi nào dậy, em sẽ đến Thâm Quyến tìm anh." Bùi Tiểu Thập hít sâu. "Cho nên anh Vạn này, giờ em cúp máy nhé."
Đối phương im lặng một lúc rồi đáp: "Được, khi nào dậy thì gọi cho anh."
- -----
Cuộc gọi kết thúc vào 2 giờ chiều. Đến 6 giờ tối, Bùi Tiểu Thập nhắn tin trên WeChat nói rằng mình đã ngủ dậy, nhưng không gọi điện thoại, cũng không đến Thâm Quyến như đã nói.
Vạn Hạ Trình tan làm lúc 10 giờ tối, sau đó gọi video cho thiếu niên. Trong camera, đối phương nằm trên giường, không rõ là từ 6 giờ đến nay vẫn chưa rời giường hay đang chuẩn bị ngủ tiếp.
"Hôm nay em không đi học, nãy mới xuống giường order đồ ăn, tắm xong lại lên giường nằm..." Bùi Tiểu Thập dụi mắt, mí mắt sụp xuống. "Em không muốn học mấy lớp ở Thượng Hải nữa đâu... Anh Vạn ơi, em nhớ anh..."
"Không muốn học thì thôi, vài hôm nữa anh đón em qua đây. Còn mấy lớp yoga, tennis, diễn xuất gì đó bên Thượng Hải nếu muốn học tiếp, anh có thể sắp xếp ở Thâm Quyến cho em." Người đàn ông đáp. "Tiểu Thập, chúng mình đang hẹn hò, lúc nào em cũng có thể đến chỗ anh."
Nếu là trước đây, chắc Bùi Tiểu Thập đã vui đến mức nhảy cẫng lên, nhưng giờ cậu chỉ mở to mắt nhìn màn hình, hàng mi chớp thật chậm, như thể có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, hoặc chẳng biết phải nói thế nào. Cuối cùng, cậu chỉ đành chun mũi, lặp đi lặp lại một câu: "Em nhớ anh quá."
Hồi chiều nói muốn đến tìm Vạn Hạ Trình là thật. Nhưng sau khi tỉnh giấc, khóc thêm một trận, mệt đến nỗi không thể rời giường cũng là thật.
May thay, thiếu niên hiểu bản thân không phải lại phát bệnh, mà chỉ đơn thuần thấy đau lòng; càng không vì "hận" chính mình mà làm gì dại dột. Cậu chỉ cần thời gian để tự tiêu hóa mọi thứ, xong xuôi mới có thể đối diện với Vạn Hạ Trình bằng phiên bản tốt hơn.
Cậu không muốn để Vạn Hạ Trình chỉ nhìn thấy mỗi dáng vẻ khóc lóc ầm ĩ của mình nữa.
Hai người không ai nhắc lại chuyện ban ngày, như thể đều ngầm hiểu những chuyện đó sẽ để dành đến khi gặp nhau mới nói.
Trong video, Bùi Tiểu Thập nằm nghiêng. Cánh tay cầm điện thoại rũ xuống giường. Có lẽ cậu lại buồn ngủ, bộ dạng mắt nhắm mắt mở như sắp thiếp đi thật: "Ông xã, em buồn ngủ quá. Anh đừng cúp máy nhé, em chợp mắt một chút thôi."
Vạn Hạ Trình ừm một tiếng: "Ông xã biết rồi."
Một câu nói khiến Bùi Tiểu Thập đang mơ màng bỗng giật mình mở to mắt. Con ngươi đảo qua lại giống một chú hamster đang kiếm ăn, như thể không kịp phản ứng xem âm thanh vừa rồi là phát ra từ đâu.
Sau khi chậm rãi tiêu hóa, Bùi Tiểu Thập co người lại, giấu nửa mặt thật sâu vào trong chăn, không muốn người đàn ông nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trên video: "Nãy em gọi anh là ông xã, anh đừng để ý em nhé..."
Vạn Hạ Trình định nói cậu "nhõng nhẽo," nhưng sau khi nhận ra đã lâu đối phương không làm vậy thì bỗng dưng cảm thấy nhõng nhẽo một chút cũng không tệ.
Hắn thuận theo đáp: "Biết rồi, sau này sẽ không để ý em nữa."
Quả nhiên, Bùi Tiểu Thập lập tức đổi ý: "Vẫn phải để ý chứ!"
Sau đó thử thỏ thẻ một tiếng "Ông xã".
Người nọ lại ừ một tiếng.
Lần này, cả mái đầu tròn lủm của Bùi Tiểu Thập đều chui vào chăn, vài phút sau mới ló mắt ra.
Chẳng mấy chốc, cậu đã thiếp đi mất. Biết rằng thiếu niên có thể tỉnh giấc bất cứ lúc nào để tìm mình, Vạn Hạ Trình mang cả điện thoại vào phòng tắm khi đi tắm, vì nguyện vọng nhỏ nhoi của người nọ chỉ là "đừng cúp máy", chẳng tốn bao nhiêu khí lực của hắn.
Cuối cùng, khi điện thoại của Bùi Tiểu Thập tự động tắt nguồn, họ mới kết thúc cuộc gọi. Chắc vì có Vạn Hạ Trình bên cạnh, suốt quá trình Bùi Tiểu Thập đã ngủ rất say, không tỉnh dậy bất cứ lần nào.
Hai ngày sau, không đợi Vạn Hạ Trình đến đón, Bùi Tiểu Thập đã tự rời khỏi Thượng Hải.
Dù đã có bằng, cậu không lái xe mà chỉ mang theo một chiếc ba lô lên tàu cao tốc một mình, với điểm đến không phải là Thâm Quyến.
Trước khi đi, thiếu niên gọi một cuộc cho hắn, nói rằng mấy năm nay bản thân đã ở nhà đủ rồi, giờ muốn ra ngoài giải sầu một chút.
Vạn Hạ Trình nghe tiếng loa phát thanh ở trạm tàu cao tốc từ đầu dây bên kia, hỏi cậu: "Đi rồi à, không gặp nhau một chút sao?"
Bùi Tiểu Thập nói: "Anh Vạn đợi em trở về nhé, sau đó em sẽ quấn lấy anh cả đời."