Vạn Hạ Trình nhìn Bùi Tiểu Thập, cảm thấy cái đuôi vô hình của cậu đang mọc ra, nhưng không còn là "cún con vui vẻ" mà chỉ là một bé cún bình thường.
Hắn không vội trả lời, quả nhiên thiếu niên lập tức bổ sung: "Em đùa thôi."
"Hì hì, có phải anh bị dọa sợ rồi không?" Người nọ đã nói như vậy.
"Thì ra là đùa à?" Khuôn mặt lạnh lùng của hắn thoáng hiện nụ cười nhạt. "Tôi còn định nói được."
Câu trả lời của Vạn Hạ Trình nằm ngoài dự liệu của Bùi Tiểu Thập, khơi dậy những cảm xúc không thể kiểm soát. Toàn thân cậu căng cứng, bờ môi run rẩy. Phản ứng tự vệ hình thành hậu chia tay đột nhiên đạt đến đỉnh điểm. Lần đầu tiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cậu.
—— Mình không muốn chết nữa, muốn trói chặt anh ấy, giữ anh mãi mãi bên cạnh.
"Sao anh có thể nói "Được"...?" Bùi Tiểu Thập lặp đi lặp lại. "Sao anh lại nói "Được"...?"
"Thế em muốn tôi nói như nào?" Vạn Hạ Trình xoa xoa ấn đường, cắt ngang chủ đề này. "Vậy "không được" nhé?"
"Nhưng anh đã nói "được" rồi." Bùi Tiểu Thập cúi đầu, lóng ngóng không biết đặt tay ở đâu, đành nắm chặt hai ống quần.
—— Anh là Vạn Hạ Trình. Anh không nên thỏa hiệp. Sao anh có thể dễ dàng đồng ý lên giường với một người mà anh không yêu?
Tình yêu của Bùi Tiểu Thập dành cho Vạn Hạ Trình là kiểu, dù đối tượng thỏa hiệp là chính mình, cậu vẫn cảm thấy không đáng thay hắn.
—— Đáng lẽ anh phải từ chối, phải đẩy em ra như bao lần trước, dù tổn thương người khác cũng chẳng sao.
Hiện tại, Bùi Tiểu Thập như đang lạc giữa mớ bòng bong của bản thân.
"Chẳng phải đây là điều em muốn sao?" Vạn Hạ Trình cúi đầu lại gần, giữ chặt gáy cậu, xoay mặt người nọ về phía mình, không kiên nhẫn nghe thêm bất kỳ lời nào: "Bất kể tôi yêu em, thích em hay ghét em, em đều không quan tâm, đúng chứ?"
"... Phải." Bùi Tiểu Thập lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng Vạn Hạ Trình.
"Ngay cả khi tôi không yêu em nữa, em vẫn thấy ổn, đúng không?"
Thiếu niên im lặng vài giây, một lần nữa nhìn thẳng người nọ, đối diện với cặp mắt đen láy luôn điềm tĩnh, chưa từng lộ ra chút hoảng loạn nào.
Cậu hít nhẹ một hơi, khóe miệng nhếch thành nụ cười vừa đủ: "Đúng vậy, anh không cần yêu em, cũng chẳng nhất thiết hẹn hò với em."
—— Hãy để em yêu anh là đủ.
Đứa nhóc ngày xưa từng quấn lấy đòi nói lời yêu, đòi chịu trách nhiệm, dường như đã bị chính Bùi Tiểu Thập vứt bỏ ở miền xa xăm cách vạn năm ánh sáng nào đó.
"Ồ, vậy giờ ý em là tôi không được phép yêu em, cũng không được phép hẹn hò?" Vạn Hạ Trình nhấn mạnh cụm "không được phép", cố tình bóp méo ý của cậu.
"Không phải..." Bùi Tiểu Thập thoáng ngẩn người, như thể không hiểu được suy nghĩ của đối phương. "Không phải ý đó."
——Ý em là, anh được tự do.
Bùi Tiểu Thập biết Vạn Hạ Trình chắc chắn hiểu cậu có hàm ý gì.
"Em muốn làm bạn giường với tôi." Lần đầu tiên Vạn Hạ Trình nói thẳng hai từ này ra. Giọng chậm rãi, rõ ràng từng từ một. "Hôn tôi, ôm tôi, ngủ với tôi, những chuyện đó có thể khiến em vui."
"Em cũng muốn làm anh vui." Bùi Tiểu Thập vô thức siết chặt hai tay, giọng nhỏ dần. "Em biết anh không muốn bị ép buộc, cũng không muốn bị ai kỳ vọng quá nhiều điều bản thân không muốn. Em biết hết mà."
Không thấy Vạn Hạ Trình đáp lại, Bùi Tiểu Thập vẫn ngoan cố nói tiếp: "Hay chúng ta thử đi, kiểu quan hệ mở ấy... Em biết anh chưa muốn yêu đương, nên em sẽ cho anh sự tự do hoàn toàn, không đòi hỏi bất kỳ thứ gì ở anh. Anh có thể dừng bất cứ lúc nào, em sẽ không quấn lấy anh nữa... được không ạ?"
Bùi Tiểu Thập nói "Được không" đến hai lần, hạ mình đến tột cùng.
Dẫu bản thân đã hèn mọn tới vậy, cậu vẫn sợ Vạn Hạ Trình sẽ thật sự đồng ý.
Thiếu niên không ngại mình chịu ấm ức, chỉ sợ Vạn Hạ Trình bị thiệt thòi, sợ bản thân tạo áp lực cho anh, sợ anh nói "được" chỉ vì muốn thỏa hiệp. Nhưng từ cương vị bản thân, cậu lúc nào cũng gây áp lực cho người nọ.
Trong những năm tháng hậu chia tay, Bùi Tiểu Thập vẫn luôn mắc kẹt trong tình cảnh này, lặp đi lặp lại những việc vô nghĩa. Không phải vì cậu ngốc, mà vì sợ chúng sẽ ảnh hưởng đến Vạn Hạ Trình.
Cậu tự giấu mình đi, để những chiếc răng nanh và gai nhọn mọc lên từ vết nứt trên cơ thể không thể làm đau Vạn Hạ Trình, để tất cả đều đâm ngược lại chính cậu.
Bùi Tiểu Thập không rõ bản thân thật sự mong đợi điều gì từ Vạn Hạ Trình. Cậu muốn hắn hạnh phúc, nhưng nếu không có hắn thì chính mình cũng chẳng sống nổi. Vì vậy, cậu đã tìm ra phương pháp vụng về này.
"Có thể hẹn hò." Vạn Hạ Trình đã trả lời như vậy, còn bổ sung. "Nhưng không phải bây giờ. Với tình trạng hiện tại, em không thể yêu ai một cách bình thường được.
"Em không muốn" Đột nhiên, nước mắt cậu tuôn trào, lăn dài trên má rồi rơi xuống sàn nhà. "Em không muốn yêu."
Yêu là sẽ chia tay, mọi mối tình đều kết thúc bằng sự chia ly. Bùi Tiểu Thập đã nghĩ thông suốt. Cậu không thể chịu thêm một lần mất đi Vạn Hạ Trình nữa.
Tới lúc ấy, chắc chắn cậu sẽ chết. Cho dù tòa nhà chỉ có 42 tầng, cậu cũng sẽ trèo lên tầng 43 để nhảy xuống.
Vạn Hạ Trình giơ tay, ấn nhẹ lòng bàn tay lên mắt đối phương, không giống như giúp lau nước mắt mà gián tiếp nhắc cậu đừng nên khóc. "Vậy nên, dù sau này tôi tìm người khác, em cũng chấp nhận sao?"
"Nếu khi đó anh hạnh phúc..." Cổ họng Bùi Tiểu Thập khô khốc, khó khăn mở miệng: "Em có thể chấp nhận."
Dường như Vạn Hạ Trình có thể nhìn thấu đối phương, từng lời nói đều dẫm trúng nỗi đau sâu kín: "Sợ chúng ta chia tay lại không sợ tôi tìm người khác? Em nghĩ khi đã có tình mới, liệu tôi có giữ em lại không?"
—— Vậy mình sẽ chết mất.
Bùi Tiểu Thập cảm thấy không còn sức để đáp lại. Sợ rằng nếu Vạn Hạ Trình tiếp tục nói nữa có thể khiến bản thân phát bệnh nên chỉ vội để lại một câu: "Em đi tắm trước" rồi quay lưng rời đi.
Gọi là bỏ chạy cũng không sai. Không chỉ vì những lời ấy, mà còn vì ánh mắt hắn mỗi lần nhìn cậu. Đôi khi, chúng khiến Bùi Tiểu Thập muốn lùi bước, nhưng có lúc lại thôi thúc cậu lao đến ôm chặt lấy hắn, để những dây leo trên người cậu quấn quanh cơ thể Vạn Hạ Trình, trói họ lại bên nhau mãi mãi.
Bùi Tiểu Thập sợ khi bản thân phát bệnh sẽ muốn kéo theo cả Vạn Hạ Trình cùng nhảy xuống. Vì vậy, cậu ép mình phải giữ khoảng cách.
Sau khi về phòng tắm rửa, thiếu niên mặc đồ ngủ dài tay rồi ngồi bên mép giường. Trái với những gì đã nói trước đó, cậu không qua phòng Vạn Hạ Trình tìm hắn.
Bây giờ, Bùi Tiểu Thập đang ép bản thân lùi lại, chỉ lẳng lặng nghe tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ, để tâm hồn lơ lửng theo dòng nước một lúc lâu.
Cuối cùng, người chủ động đến gõ cửa lại là Vạn Hạ Trình.
Không cần người nọ nói gì, Bùi Tiểu Thập đã tự động gỡ bỏ mọi phòng bị trong lòng.
Cửa phòng không đóng, cậu bước xuống giường chuẩn bị đi theo, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng: "Chẳng phải đã mua gel bôi trơn và bao cao su rồi sao? Mang qua luôn đi."
Tự mình mặt dày mặt dạn trèo lên giường người ta, nhưng đến khi đối phương thực sự muốn làm thì lại bắt đầu lo lắng cho cơ thể của hắn. Vậy nên, thiếu niên bước tới đối diện, nhỏ giọng nói: "Để hai hôm nữa đi, bây giờ anh vẫn chưa khỏe mà..."
"Bệnh cũ thôi, không chết được," Vạn Hạ Trình cúi đầu nhìn cậu, nhấn mạnh từng chữ. "Hay là, phải khỏe tới mức nào mới đủ tiêu chuẩn lên giường với em?"
"Ý em không phải vậy..." Bùi Tiểu Thập bối rối xua tay. "Em-em chỉ sợ anh..."
"Sợ gì? Sợ tôi chết trên giường khi đang chịch em à?" Hắn thản nhiên tiếp lời.
Từng câu từng chữ đều đối nghịch rõ ràng, thẳng thừng đến mức không thể coi là vô tình.
"Đừng nhắc đến "chết"..." Cậu có thể nói từ đó, nhưng không muốn nó phát ra từ miệng Vạn Hạ Trình.
Làm sao Bùi Tiểu Thập đấu lại được Vạn Hạ Trình? Chỉ mới vài câu, bản thân đã phơi bày hết con át chủ bài, đành cúi đầu, yếu ớt nói: "Anh không muốn thì thôi, mình đừng làm nữa..."
"Vậy nếu tôi muốn em vui, em có vui được không?" Vạn Hạ Trình lại làm khó cậu, giống như thách một người què chạy nhảy như thường, giờ lại bắt Bùi Tiểu Thập thấy vui.
Nhưng hắn cần Bùi Tiểu Thập hiểu rõ suy nghĩ của mình – Hắn không muốn thiếu niên cứ mãi đắm chìm trong quá khứ, không cách nào thoát ra.
Việc từ bỏ một đoạn tình cũ chẳng hề dễ dàng, giống như bỏ thuốc, bỏ rượu hoặc bắt con nghiện phải cai. Ban đầu chắc chắn sẽ phản ứng gay gắt, liên tục xé toạc lớp vảy trên vết thương đã lành để liếm láp chút ngọt ngào đã qua. Nhưng rốt cuộc, thứ đó chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát*, chỉ khiến bản thân lún sâu hơn.
(Chú thích: Thành ngữ 饮鸩止渴 xuất phát từ quyển "Hậu Hán Thư - Hoắc Di Truyền",ẩn dụ cho việc dùng sai phương pháp để giải quyết khó khăn trước mắt mà không quan tâm đến hậu quả.)
"Em không có không vui."
"Tiểu Thập." Vạn Hạ Trình gọi tên cậu. "Nhìn về phía trước đi."
Thấy cậu cắn môi không đáp, hắn nhắc lại lần nữa: "Hãy nhìn về phía trước, Tiểu Thập."
Bùi Tiểu Thập hiểu rõ Vạn Hạ Trình không còn lưu luyến cái quá khứ đã trôi vào dĩ vãng nữa, cũng biết mọi thứ đều đang tiến về phía trước, chỉ có cậu là vẫn đứng yên một chỗ.
Con phố ăn vặt năm nào, căn nhà cũ đã bị dỡ bỏ của bà Hứa, và cả phòng trọ 20 mét vuông mà bọn họ từng chung sống.
Tường nhà mùa xuân ẩm thấp. Giấy dán tường chống ẩm vào mùa hè lại biến tành tấm vải lót trong lồng hấp. Đêm xuống, căn phòng không có điều hòa nóng đến mức chẳng ngủ nổi. Khi đó, Vạn Hạ Trình không có tiền, lang thang cả buổi ở siêu thị điện máy cuối cùng chỉ mua được một chiếc quạt nhỏ đặt ở đầu giường, hướng gió thổi về mỗi phía Bùi Tiểu Thập.
Mùa đông năm đó, họ gặp phải đợt rét mạnh nhất trong 50 năm qua, đành phải mua một chiếc quạt sưởi nhỏ để ngồi quanh ngâm chân sưởi ấm. Vạn Hạ Trình vốn không sợ lạnh, nhưng vì Bùi Tiểu Thập, hắn mới dần khao khát thêm một chút hơi ấm.
Thứ đồ rẻ tiền chỉ chống trọi được nửa mùa đông rồi bị hỏng vì nước ngâm chân đổ vào, báo hại cả hệ thống điện trong phòng. Tiếc số nước nóng vừa đun, cả hai cứ ngồi ngâm chân trong bóng tối đến khi nguội hẳn mới đứng dậy xuống tầng sửa cầu dao.
Cuộc sống khi ấy khổ tới cùng cực nhưng tràn ngập tình yêu. Ở thời điểm hiện tại, có lẽ thứ ái tình năm xưa là mù quáng, thiếu lý trí, mờ mịt không tương lai, nhưng chính nó đã giúp họ vượt qua bốn mùa xuân hạ thu đông.
Những ký ức ấy bám chặt vào Bùi Tiểu Thập khiến toàn thân cậu đầy vết thương. Có thể Vạn Hạ Trình đã sớm quên, nhưng Bùi Tiểu Thập thì không. Bởi đó là hồi ức thuộc về cậu và Vạn Hạ Trình, giữa bọn họ cần có một người ghi nhớ.
Dẫu vậy, người đàn ông không để cậu suy nghĩ thêm nữa. Tối qua, khi thiếu niên sắp xếp hành lý, Vạn Hạ Trình thấy cậu cất đồ đi thì vào phòng mở ngăn kéo rồi cầm theo nó ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Để thứ này ở chỗ tôi."
Đồ đã để lại, thì chắc chắn sẽ dùng đến.
Bùi Tiểu Thập đuổi theo, kéo tay người nọ rồi nhón chân vòng tay qua cổ, nhét mình vào lòng hắn.
Cậu hôn Vạn Hạ Trình, đối phương hé môi đón nhận sau đó giữ chặt gáy cậu, biến nó thành một nụ hôn sâu.
Chặng đường vừa đi vừa cởi đồ một cách lảo đảo. Khi Bùi Tiểu Thập giơ tay để Vạn Hạ Trình lột áo ngủ ra, cả người cậu run rẩy, nhỏ nhẹ nói: "Đừng nhìn người em..."
Ngay tại phòng khách, quần áo Bùi Tiểu Thập đã bị lột sạch, vứt vương vãi khắp sàn. Còn Vạn Hạ Trình vẫn ăn mặc chỉnh tề, tay nâng dưới mông ôm cậu vào phòng rồi tiện tay tắt đèn, để lại ánh sáng ngoài phòng khách hắt vào.
Hắn ném thiếu niên lên giường, xé vỏ bao cao su, mở lọ gel bôi trơn, vừa làm vừa nói: "Nhìn rồi, không xấu. Nhưng sau này đừng làm những chuyện đó nữa, được không?"
Ở trên giường, Vạn Hạ Trình khom lưng, tạo một khoảng trống giữa hai người rồi cúi đầu nhìn cậu, giọng khàn khàn: "Tôi bật đèn ngủ nhé, để ngắm em một chút."
"Không muốn, đừng nhìn em..." Bùi Tiểu Thập không chịu. Ngày thường ngoan xinh yêu là thế, nhưng trên giường lại làm bộ làm tịch, kéo Vạn Hạ Trình xuống rồi hai tay hai chân quấn chặt lấy hắn như gấu koala ôm cây.
"Đêm giao thừa em có gọi về nhà không?"
"Chẳng ai quan tâm em ở đâu cả." Bùi Tiểu Thập luồn tay vào tóc người nọ, nghiêng đầu hôn vài cái lên mặt hắn: "Anh có thể đừng nhắc đến mấy chuyện đó vào lúc này không?" Ngữ điệu hờn dỗi như đang trách Vạn Hạ Trình phân tâm.
Làm gì có chuyện không ai quan tâm. Vạn Hạ Trình biết, ít nhất anh trai của Bùi Tiểu Thập, Bùi Húc, vẫn luôn lo lắng cho cậu.
Thấy Vạn Hạ Trình im lặng, Bùi Tiểu Thập tự giác kể đã chào hỏi trong group gia đình và nhắn WeChat cho anh hai. Sáng mai sẽ gọi về nhà chúc Tết.
"Có nói với anh hai đón Tết ở đâu không?"
"Em bảo đang ở nhà anh."
"Trừ anh trai, còn ai trong nhà biết em tới tìm tôi không?"
"Không có. Ba em mấy năm nay bị Alzheimer (bệnh đãng trí ở người già), nhớ được em hay không cũng là một vấn đề. Dì thì càng không quan tâm, em nghi bà ấy coi như em đã chết từ lâu rồi." Lại tự nhắc đến cái chết.
Cậu không phải vì muốn chết mà nói "chết", cũng không phải đột nhiên nghĩ tới nên mới self-harm. Ngay cả giai đoạn thống khổ nhất, cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ đến nó. Những vết cắt trên người chỉ là một cách chuyển dời nỗi đau trong tim. Mãi đến sau này, nói đúng hơn là hiện tại, cậu mới nhận ra mình từng nghĩ đến kết cục tồi tệ nhất.
Vạn Hạ Trình ấn cậu trở lại giường rồi ngồi thẳng dậy mang bao cao su. Khi vào được một nửa, Bùi Tiểu Thập bỗng cựa mình, duỗi tay kéo tay hắn, nhỏ giọng hỏi:
"Đừng dùng được không anh?"
"Trước đây cũng thường không đeo mà..." Thiếu niên chột dạ bổ sung.
"Không dùng thì mua làm gì?" Vạn Hạ Trình đeo xong mới đáp: "Size này nhỏ quá."
Mình đã mua loại lớn mà.
Bùi Tiểu Thập cũng không chắc trong tiệm còn loại nào lớn hơn không. Dưới ánh sáng lờ mờ, cậu không nhìn rõ, bèn bò dậy đưa tay sờ thử, phát hiện đúng là nhỏ hơn thật, đỏ mặt nói: "Em không cố ý mua loại nhỏ đâu, nếu anh thấy chật thì đừng đeo nữa..."
Là đang ngại thật, không phải cố tình làm bộ làm tịch.
"Anh nằm đi." Mặt Bùi Tiểu Thập vẫn nóng bừng. "Người anh đang yếu, cứ nằm yên để em tự làm, như vậy anh cũng đỡ mệt hơn."
Thực ra Vạn Hạ Trình hết sốt rồi, nhưng thấy chuyện này có thể chiều theo ý Bùi Tiểu Thập nên hắn tháo bao, nằm tựa vào gối để cậu trèo lên.
Người đàn ông bật đèn ngủ đầu giường, cụp mắt nhìn đối phương đang cong chân ngồi quỳ trên người, gầy tựa cành liễu rủ trong gió, chẳng có chút thịt nào.
Ánh sáng không quá rõ, nhưng cũng đủ để thấy được những vết sẹo chằng chịt trên làn da trắng nõn.
Lúc này, cậu không rảnh ngăn cản ánh nhìn của Vạn Hạ Trình nữa.
"Sao lại rạch vào đây?" Lòng bàn tay Vạn Hạ Trình đặt lên đùi đối phương. Đầu ngón tay vuốt nhẹ như muốn xóa đi những dấu tích đó.
Động tác của Bùi Tiểu Thập chậm lại, khẽ thở dốc: "Mấy vết ấy sau này mới có, vì em sợ bị quản lý phát hiện xong lại bắt đi bệnh viện."
"Vậy trên cổ tay là sớm nhất à?" Vạn Hạ Trình lần theo cổ tay cậu, mười ngón đan chặt vào nhau.
"Vâng."
"Còn trên chân?"
"Chỗ đấy là sau cùng, nhưng từ hai năm trước rồi. Giờ em không còn ngốc như vậy nữa."
"Đừng tự tổn thương cơ thể mình, cũng đừng nghĩ tới những chuyện khác."
"Anh sợ em nghĩ quẩn à?" Đột nhiên Bùi Tiểu Thập bật cười, dừng việc đang làm lại. Cơ thể ngả về phía trước, nằm sấp trên người Vạn Hạ Trình. "Em mệt quá, không làm nổi nữa, mình thay lượt nhé?"
Khi đổi vị trí, dường như toàn bộ khí lực theo đó mà bay biến. Thiếu niên cố nhấc tay muốn ôm người tình, nhưng vừa chạm tới vai đối phương đã bất lực rơi xuống.
Nếu phải chết, tốt nhất hãy chết dưới thân Vạn Hạ Trình như thế này.
Cậu thoáng nghĩ rồi nói: "Em yêu anh." Sau đó hốc mắt nóng lên, dường như lại sắp khóc.
"Tôi biết." Vạn Hạ Trình đáp.