Nghe Vạn Hạ Trình nói vậy, Bùi Tiểu Thập không tỏ ra quá đau buồn hay khó chấp nhận. Thiếu niên nhếch môi cười nhạt rồi xin lỗi, hứa sau này sẽ không như vậy.
"Không như vậy thì muốn như nào?" Vạn Hạ Trình thu tay về, giọng điệu vô cảm. "Nói tôi nghe, sau này em định tính sao?"
Bùi Tiểu Thập khom lưng, che mặt, âm cuối khi trả lời hơi run. "Qua Tết em sẽ về Thượng Hải, tiếp tục gặp bác sĩ và uống thuốc.
Dễ đồng cảm và tự vấn, khắt khe với bản thân, nói theo hướng tích cực là kiểu người linh hoạt, nhạy bén. Nhưng nếu rẽ sang hướng tiêu cực, thì những cảm xúc bị dồn nén không thể giải tỏa sẽ chồng chất trong lòng, tích tụ lại thành giọt nước tràn ly*, sớm muộn sẽ đè chết họ.
(Chú thích: Raw là thành ngữ 压死骆驼的最后一根稻草 – The last straw that breaks the camel"s back, cọng lông cuối làm gãy lưng con lạc đà, đồng nghĩa với giọt nước tràn ly nên mình thay bằng thành ngữ tiếng việt)
Vạn Hạ Trình đứng dậy bật đèn. Khi quay lại, hắn không trả lời câu nói vừa nãy của Bùi Tiểu Thập.
Đêm đó, hắn viện cớ không khỏe, cần ở nhà nghỉ ngơi với khách hàng để ở nhà theo ý nguyện của Bùi Tiểu Thập. Sau đó, Vạn Hạ Trình vào bếp xử lý nốt những món còn dang dở.
Canh vịt hầm kỷ tử ninh liu riu, sườn xào chua ngọt và cá kho đều được chế biến một cách đẹp mắt. Không cần công thức, Vạn Hạ Trình dựa vào kinh nghiệm nấu ra những món ăn giống hệt mấy tấm ảnh Bùi Tiểu Thập từng thấy trên mạng.
Thiếu niên vẫn đứng bên cạnh phụ giúp như ngày xưa. Song giờ đây, khu bếp này rộng hơn nhiều so với gian bếp chật hẹp trong phòng trọ trước kia của họ. Hồi đó, mỗi lần cùng nấu, cánh tay hai người thường vô tình đụng vào nhau.
TV trong phòng khách được đặt chếch đối diện bàn ăn, chỉ cần dịch nhẹ là có thể vừa ăn vừa xem Xuân Vãn. Dù không ai theo dõi, Vạn Hạ Trình vẫn bật TV. Màn hình rực rỡ sắc màu hiện lên, mọi miền đất nước tràn ngập không khí vui mừng, bình yên.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa nối đuôi nở rộ từng đợt rồi lụi tắt, tựa như sao băng xé toạc màn đêm. Bùi Tiểu Thập ngoảnh đầu nhìn, dường như thấy được những chùm pháo hoa năm xưa Vạn Hạ Trình từng phóng đang xuyên qua không thời gian, để lại vệt sáng trên bầu trời hiện tại.
Suốt bữa ăn, Bùi Tiểu Thập cứ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Ở trên tầng cao thế này, thật khó để không bị những chùm pháo hoa ngoài trời thu hút.
Vạn Hạ Trình nói: "Bình thường nội thành cấm đốt pháo, chỉ có mấy ngày Tết mới được phép, em muốn làm không?"
Bùi Tiểu Thập lắc đầu.
Vạn Hạ Trình nhìn cậu, thử đổi cách khác: "Không phải bây giờ, đợi tôi khỏe lại rồi chúng ta ra ngoài."
Lần này Bùi Tiểu Thập gật đầu.
Cậu vốn ăn rất ít, nhưng tối nay lại ăn nhiều hơn thường lệ, có lẽ vì đã lâu chưa được nếm đồ Vạn Hạ Trình nấu. Cậu nghĩ, cứ ăn một miếng là ít đi một miếng, nên miếng nào cũng đều nhai kỹ mới nuốt.
Bát đầu tiên cạn đáy thì múc thêm bát thứ hai, canh uống hết lại chan thêm cho đầy. Con cò hương như cậu vậy mà tối nay còn ăn nhiều hơn đầu bếp chính. Đến khi bị người nọ giữ lại không cho lấy thêm nữa, cậu mới chịu buông đũa.
Tiếng cười không ngừng phát ra từ tiểu phẩm trên Xuân Vãn. Bụng Bùi Tiểu Thập trướng căng đến khó chịu, cổ họng như bị nghẹn không nuốt nổi. Vừa đặt bát xuống, cậu đã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
"Em cần đi gặp bác sĩ." Khi cậu về bàn ăn, Vạn Hạ Trình nhắc lại những lời trước bữa cơm.
"Ừm, em biết mà..."
Vạn Hạ Trình không cho thiếu niên ăn canh nữa, đẩy ly nước lọc đến trước mặt, đợi đối phương uống hết nửa ly mới lạnh lùng nhắc: " Sau này ăn uống đàng hoàng, từ tốn thôi."
Giọng điệu không hẳn khó chịu, nhưng thấy được là đang bực mình. Bùi Tiểu Thập luôn biết cách khiến hắn đau đầu.
Gần một năm nay, Vạn Hạ Trình mới bắt đầu cảm nhận rõ những vấn đề cơ thể đang phải chịu đựng. Ỷ y bản thân có thể trạng tốt, hiếm khi bị bệnh nên hắn thản nhiên lạm dụng sức khỏe trong nhiều năm, cho đến khi các dấu hiệu dần lộ ra.
Sau bữa cơm, Bùi Tiểu Thập không cho người nọ vào bếp nữa. Cậu đóng cửa, chặn đối phương ở ngoài rồi tự mình rửa hết nồi niêu bát đĩa, lau dọn bàn ghế gọn gàng mới mở cửa.
Còn ai đó thì đi thẳng vào phòng làm việc, ngồi kiểm tra thời gian giao hàng và cổ phiếu. Đương xem dở thì điện thoại đổ chuông. Tưởng là một cuộc gọi chúc Tết, Vạn Hạ Trình tiện tay nhấc máy, không ngờ người gọi là Bùi Tiểu Thập.
Chỉ cách một bức tường nhưng hắn vẫn nghe được giọng của cậu qua điện thoại lẫn bên ngoài vọng vào cùng một lúc.
"Anh đang làm gì đấy?" Bùi Tiểu Thập hỏi từ phòng khách, đồng thời vang lên trong điện thoại. "Có phải đang làm việc không?"
Vạn Hạ Trình đứng dậy, hướng về phía cửa trả lời: "Không hẳn. Em rửa xong bát chưa?"
Cửa phòng không đóng, có thể đi thẳng vào, nhưng kiểu gọi điện cách nhau một bức tường rất "Bùi Tiểu Thập" thế này, Vạn Hạ Trình đã quen rồi.
"Em xong rồi, anh nghỉ sớm đi, đừng tham công tiếc việc quá."
Sau khi cúp máy, Vạn Hạ Trình ra ngoài, thấy Bùi Tiểu Thập cuộn tròn trên sofa đang ôm đầu gối chơi điện thoại. Phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ dưới sàn, đèn trần đã bị tắt hết. Cả cơ thể cậu chìm trong bóng tối, chỉ có khuôn mặt được ánh sáng từ màn hình hắt lên. Thấy hắn đến đây, Bùi Tiểu Thập còn hơi giật mình.
"Vào đây nói chuyện." Vạn Hạ Trình đứng ở cửa nhìn thiếu niên.
Bùi Tiểu Thập lề mề lê dép lại gần, nói rằng định đi tắm rồi ngủ luôn.
Giờ này còn chưa đến 9 giờ. Dù là ngày thường hay đêm giao thừa, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cả hai đều không kết thúc sớm đến mức có thể đi ngủ vào giờ này.
"Em ngủ sớm thế à?"
"Cũng không hẳn... Em đi tắm trước," Bùi Tiểu Thập từ tốn đáp. "Tắm xong em vào phòng anh được không?"
"Chẳng phải em vừa bảo tôi nghỉ sớm sao? Còn vào phòng tôi làm gì?"
Thấy Vạn Hạ Trình không từ chối thẳng, Bùi Tiểu Thập bạo dạn hơn, tiến lên trước đến khi hai người chỉ cách nhau một bước thì đột nhiên ôm mặt Vạn Hạ Trình hôn chụt một cái lên cằm. Sau khi trò đùa thành công, cậu che miệng, vui vẻ cười khúc khích.
Hắn cúi đầu, ánh mắt chăm chú: "Chỉ một cái hôn mà em đã vui vậy sao?"
Hắn thật sự không hiểu nổi Bùi Tiểu Thập đang theo đuổi điều gì.
"Vui lắm." Bùi Tiểu Thập không ngần ngại trả lời. "Vui chết đi được, giờ hôn anh một cái rồi chết, em cũng cam lòng."
"Đừng nhắc mấy cái chết chóc." Vạn Hạ Trình thấy những lời này ngoài để thể hiện cảm xúc thì thật vô nghĩa. Hắn khựng một chút rồi hỏi: "Ngoài chuyện này, em còn cần gì không?"
Bị hỏi như vậy, Bùi Tiểu Thập thoáng ngạc nhiên. Nếu là vài năm trước, chắc chắn cậu đã nhảy cẫng lên, đưa ra cả danh sách yêu cầu với hắn. Nhưng giờ đây, thiếu niên hiểu rõ sự mềm lòng Vạn Hạ Trình dành cho mình chỉ xuất phát từ lòng thương hại và đôi chút đồng cảm.
Vậy nên, Bùi Tiểu Thập tự buông thả* bản thân, hé một nụ cười nhạt. Khóe môi nhếch lên cung độ như trước nhưng ánh mắt lại trống rỗng. Cậu nửa đùa nửa thật: "Đợi anh khỏe lại, ngủ với em một lần, em sẽ càng vui hơn."
(Chú thích: Ở đây tác giả dùng cụm 自甘堕落, đắm mình trong trụy lạc. Mình không hiểu sự kết hợp này lắm nên để thành buông thả.)
Đáng thương cũng được, hèn mọn cũng chẳng sao, Bùi Tiểu Thập không bận tâm nữa.
Tình yêu tưởng chừng chết đi sống lại dành cho Vạn Hạ Trình đã bị nhìn thấu hoàn toàn, không còn chỗ dung thân. Nếu đối phương bố thí một chút tình cảm cho cậu cũng coi như phải lẽ.