Thanh niên tranh thủ ghé qua chợ đồ cũ, mua hết các linh kiện máy tính đã nhắm sẵn từ trước: CPU, bo mạch chủ, card đồ họa, RAM, ổ cứng, ổ đĩa CD-ROM, màn hình, vân vân và mây mây. Khác với những người tự lắp máy tính để thỏa mãn sở thích cá nhân, Vạn Hạ Trình làm vậy đơn giản để tiết kiệm chi phí.
Chiếc PC cũ dùng từ thời cấp hai đã hỏng vào mùa hè năm ngoái, cho tới giờ vẫn chưa thay cái mới. Dù kinh tế không dư dả, Hứa Thục Anh chưa bao giờ để hắn thua thiệt. Trước khi mắt yếu hẳn, người khác có thứ gì, bà cũng cố gắng cho cháu được bằng bạn bằng bè. Vì vậy, từ những năm trung học, hắn đã có một chiếc máy tính riêng ở nhà.
Như bao đứa con trai khác, Vạn Hạ Trình cũng từng chơi game, nhưng nhanh chóng thấy chán vì hay gặp bug hoặc NPC trong game quá ngu. Thỉnh thoảng, với mấy trò mang tính thử thách cao, hắn còn tự viết một chương trình hack, coi như vừa chơi vừa học lập trình.
Mọi thứ thật tẻ nhạt.
Đời thực đơn giản nhàm chán một thì trong game còn nông cạn gấp mười. Khi nhận ra bất kể qua bao nhiêu level vẫn chẳng thể cứu được đôi mắt của bà, hắn đã bỏ game.
Vạn Hạ Trình dễ dàng buông bỏ bất kỳ thứ gì, có lẽ vì bản thân chưa từng thật sự đam mê chúng. Vậy nên, máy tính chỉ là công cụ để học và kiếm tiền: Mày mò lập trình, thiết kế đồ họa, nhận vài đơn trên mạng.
Chung quy lại, đồng tiền đi liền khúc ruột.
Với Vạn Hạ Trình, dành thời gian thỏa mãn sở thích cá nhân thật lãng phí. Hắn không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ làm những điều tương tự.
Năm đó, phần mềm hack game hắn tiện tay làm cuối cùng cũng bán được với giá khá hời.
Vạn Hạ Trình chưa bao giờ bận tâm vì thiếu hay mất đi thứ gì. Có máy tính thì kiếm tiền bằng máy tính, không có thì tìm cách khác.
Sau khi đóng học phí cho kỳ tiếp theo của năm hai, Vạn Hạ Trình chưa mua máy tính ngay. Cuộc sống nhiều biến số hơn là thiếu mất một chiếc máy tính. Trong người có chút tiền phòng thân vẫn tốt hơn rỗng túi, nếu cần dùng đã có quán net lo.
Chỉ đến khi một số cuộc thi yêu cầu bắt buộc, Vạn Hạ Trình mới quyết định dùng tháng lương cuối năm để tự lắp một chiếc. Với hắn, mọi quyết định đều dựa trên mức độ cần thiết, thời điểm và nhu cầu sử dụng.
Build máy xong, hắn phụ Hứa Thục Anh một tay với mấy việc vặt bà nhận làm tại nhà từ các xưởng gia công: khi thì khâu bóng tennis, lúc lại may găng tay, cùng vô số việc không tên khác. Nhiệm vụ chủ yếu là đi lấy các bao vải từ nhà máy về theo định kỳ, đợi Hứa Thục Anh làm xong thì mang trả cho mối để nhận tiền công.
Hai bà cháu vốn ít nói chuyện nên Vạn Hạ Trình cũng chẳng hỏi nhiều. Có lẽ Hứa Thục Anh thuộc phái hành động, nói ít làm nhiều, thành ra Vạn Hạ Trình lười mở miệng theo.
Lắm lời làm gì. Với bọn họ, miễn xong việc là đủ.
Trong khi bà Hứa nhận gia công cho các phân xưởng thì cháu Vạn viết code, thiết kế bản vẽ trên app, đọc sách lúc rảnh hoặc luyện đề để nâng điểm GDA khi xin học bổng, như suất 8,000 tệ giành được vào đầu năm ba.
Vạn Hạ Trình không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào liên quan đến tiền, tranh thủ mọi khả năng mình có.
Thật sự có quá nhiều việc cần làm.
Chiếc máy tính tự chế bật được một lúc thì tự động chuyển sang chế độ ngủ. Vạn Hạ Trình thả lỏng đầu óc, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên màn hình tối đen.
- -----
Ngày 31 âm lịch, hắn ghé một tiệm tạp hóa ngập tràn đèn lồng và những dải chữ "Phúc" treo kín từ trong ra ngoài. Vạn Hạ Trình chẳng buồn nghĩ nhiều, chọn đại một cặp gần đó, trả tiền rồi rời đi.
Về đến nhà, khi đang trang trí dở tay, tiếng bước chân "bịch, bịch, bịch" đầy quen thuộc từ dưới tầng vọng lên. Chắc chắn không phải ông Lý ở tầng 3, cũng không phải bác Trần ở tầng 4 hay dì Bảo chỗ tầng 5. Chẳng lâu sau, một giọng nam trong trẻo phát ra từ đằng sau: "Anh đang dán câu đối à?"
Vạn Hạ Trình ngoái lại, thấy Bùi Tiểu Thập đứng đó, đầu đội mũ len vàng, gương mặt bị gió hun đến đỏ bừng. Cậu giơ cao hai túi to đùng chứa cơ man nào thịt nào rau cùng các nguyên liệu khác.
Dán xong câu đối, Vạn Hạ Trình ngoảnh đầu, hỏi: "Lại nhờ tài xế chở đến à?"
Thiếu niên không đáp, lanh lẹ lách người qua rồi nghênh ngang xách túi to túi nhỏ vào nhà, vừa đi vừa than: "Nặng chết mất! Vào nhà rồi nói."
Hai ngày trước, "Đại ma vương Bùi Tiểu Thập" đã hỏi hắn vụ lẩu liếc trên QQ. Lúc đó, Vạn Hạ Trình đang mải lắp máy tính, chỉ gửi một chữ "Được" cho nhanh, đỡ mất công tìm lý do từ chối.
Hơn nữa, thanh niên cũng không bài xích việc Bùi Tiểu Thập bám dính mình. Nếu người nọ thật lòng muốn làm bạn, giữ khoảng cách mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vài tiếng trước, Bùi Tiểu Thập nhắn rằng đã chuẩn bị xong đồ nấu lẩu, khoảng 4 giờ sẽ qua. Đúng 4 giờ chiều, một đống nguyên liệu được đặt la liệt trên bàn bếp. Hứa Thục Anh nghe thấy tiếng động liền ra khỏi phòng phụ Bùi Tiểu Thập rửa rau, còn Vạn Hạ Trình đi tìm cái nồi điện đã lâu không dùng trong phòng khách.
Chiếc nồi đầy bụi được lôi ra từ ngăn tủ dưới cùng. Thử một lúc chán chê, Vạn Hạ Trình xác nhận nó đã hỏng hẳn, đành cầm chìa khóa xe ra ngoài mua cái mới.
Vạn Hạ Trình đi rồi, đồng nghĩa trong nhà chỉ còn Bùi Tiểu Thập và Hứa Thục Anh. Đây là lần đầu cậu ở một mình với bà, cũng là lần đầu ở chung với một người khiếm thị.
May thay, hôm nay cả nhà ăn lẩu nên không cần dùng đến dao. Các topping như thịt bò, đậu phụ, lá lách, chả tôm, huyết, viên thả lẩu, nước cốt gia vị đã sẵn sàng, chỉ cần rửa nốt rau là xong.
Hứa Thục Anh không nhìn được, nhưng chỉ cần sờ bao bì đã biết Bùi Tiểu Thập mua rất nhiều: "Nhiều thế này, ba người ăn không xuể đâu con."
Bùi Tiểu Thập cười tít mắt: "Không sao bà ơi. Cơm không ăn thì gạo còn đấy, mai mình nấu tiếp cũng được ạ."
May mà nơi này vẫn có tủ lạnh.
- -----
Vạn Hạ Trình ra ngoài chưa được nửa tiếng thì có người gọi nhờ thay bóng đèn. Thấy còn sớm, hắn tiện đường cầm theo đồ vừa mua ghé nhà khách kiếm thêm đồng ra đồng vào, gần 30 phút sau mới quay lại.
Chỉ trong vỏn vẹn chừng ấy thời gian, vừa đến dưới lầu, hắn đã thấy có gì bất ổn.
Một chiếc xe van nhỏ đậu chắn ngay con hẻm vốn đã hẹp. Vạn Hạ Trình phải đỗ ở đầu ngõ bên cạnh, bỏ lại hộp rồi ôm chiếc nồi mới nhảy qua đầu xe đi vào trong.
Chưa tới nơi, hắn đã nghe thấy tiếng cãi vã, nghe qua cũng biết tối nay có không ít "khách không mời mà đến".
Vạn Hạ Trình không lạ gì tình huống thế này. Đột nhiên, hắn hối hận vô cùng.
Hối hận đã do dự trước câu "Báo cảnh sát" của thiếu niên, để tên kia tiếp tục có cơ hội gây chuyện bên ngoài.
Phải chi lần trước mình xiên nó luôn, làm gọn một lần cho xong.
Cửa nhà bị mở toang, hai gã đàn ông cao to đứng chắn bên ngoài, trừng mắt nhìn Vạn Hạ Trình. Bọn chúng không ngăn hắn lại, còn nhường cho người nọ đi vào.
Trong nhà, hai người khác đang đè Dương Hải Phong xuống. Gã quỳ bò tới trước mặt Hứa Thục Anh, khóc lóc thảm thiết: "Mẹ ơi, mẹ không thể bỏ mặc con được. Lần này con chết mất, con sẽ chết thật đấy!"
Gã vừa toan nhổm dậy thì lại bị một tên trong nhóm đòi nợ đá ngã khụy xuống sàn.
Hứa Thục Anh ngồi trên sofa, lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang diễn ra — nếu có thể dùng từ "lạnh lùng" để mô tả cái nhìn của một người mù.
Khoản nợ 300,000 này, muốn giúp cũng lực bất tòng tâm, huống chi bà đã từ bỏ ý niệm đó từ lâu.
"Nó có tiền đấy –" Vừa thấy Vạn Hạ Trình bước vào, Dương Hải Phong đã chỉ tay vào hắn, giọng run run: "Mẹ tao nhặt nó về nuôi thì cũng coi như là con trai tao rồi. Nợ cha con trả là lẽ đương nhiên!"
Đéo biết nhục à!
Vạn Hạ Trình cười lạnh, tiến lại gần gã đàn ông đang la lối om sòm trước mặt. Một tay hắn mở nắp, tay kia phang thẳng cái nồi vào bản mặt trơ trẽn đó.
Nồi vẫn nguyên vẹn, chỉ có dây nguồn văng ra ngoài, lát vẫn dùng được tiếp.
Dương Hải Phong không kịp tránh, lĩnh trọn cú ném trời giáng. Mặt gã sưng vù như cái đầu heo, quỳ gục xuống sofa ngay dưới chân Hứa Thục Anh.
Môi bà khẽ run, nhưng giọng vẫn bình tĩnh: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà không có thằng con trai như này. Tôi đã từ mặt nó hơn 20 năm rồi."
Vạn Hạ Trình đạp mạnh lên lưng Dương Hải Phong, khiến gã vừa định bò dậy lại bị ép xuống: "Đừng nhận con bừa bãi như thế, nhầm vai vế rồi."
"Anh ơi, em gọi anh là anh hai..." Mặt Dương Hải Phong dán chặt với sàn nhà. Gã cố nghiêng đầu nhìn Vạn Hạ Trình. "Anh là anh trai của em, anh trai mà! Anh ơi, chỉ 100,000 thôi, không thì 50,000 cũng được. Cho em 50,000 đi, còn lại em sẽ tự nghĩ cách."
Vạn Hạ Trình ồ lên: "Cách gì? Lại nướng hết 50,000 vào chiếu bạc rồi mơ hồi vốn thành 500,000 à?"
Dương Hải Phong giãy dụa dưới đất, giơ hai bàn tay chỉ còn tổng 8 ngón lên: "Không chơi nữa! Em thề em hứa em đảm bảo, còn cờ bạc thì em là con anh luôn!"
Hơn bốn mươi tuổi đầu, trong khi người ta có gia đình êm ấm, chăm sóc cha mẹ nuôi dạy con cái, gã lại mèo đàng chó điếm, hết cờ bạc rượu chè đến ăn chơi sa đọa, người không ra người ngợm chẳng ra ngợm. Vài năm trước còn dính tới phường giang hồ vào tù ra tội. Từ năm 30 tuổi đến giờ vẫn chứng nào tật nấy, ăn cắp quen tay. Hễ có chút tiền là nướng vào sới bạc, rỗng túi lại về nhà quậy.
Khi còn nhỏ, Vạn Hạ Trình chẳng làm được gì, lớn lên thì gặp đâu đánh đó.
Đây không phải lần đầu bọn đòi nợ kéo đến tận nhà, nhưng trước đây Dương Hải Phong chỉ thua vài nghìn là cùng. Có lần, chủ nợ chặt một ngón tay gã ngay trước mặt mẹ ruột. Dù không nhìn được, tiếng hét thảm thiết khi ấy đã khiến người mẹ già không thể phớt lờ, đành rút gần hết số tiền dưỡng già ra trả thay đứa con trời đánh.
Lúc ấy, Vạn Hạ Trình đang học lớp 11, đúng lúc tham gia một cuộc thi cấp thành phố ở Bắc Kinh nên không thể ở bên Hứa Thục Anh suốt.
Hắn đứng dậy, vào phòng đặt nồi xuống bếp rồi cầm một con dao phay ra, thản nhiên nói: "Mày biết làm sao để cai cờ bạc không? Mỗi ngón tay không ăn thua đâu, xẻo cả bàn thì may ra."
Dương Hải Phong hiểu Vạn Hạ Trình không nói suông, gã toan bỏ chạy, nhưng bị bọn đòi nợ túm lại.
Đúng lúc này, Bùi Tiểu Thập vốn đang run rẩy đứng nép vào tường, vội lao đến ôm chặt eo Vạn Hạ Trình từ đằng sau, khẩn khoản van xin: "Đừng anh ơi, đừng.... Như này là phạm pháp... sẽ bị ngồi tù..."
Cậu ôm chặt quá, đến mức Vạn Hạ Trình suýt chúi người về trước.
"Nếu anh có chuyện gì thì bà phải làm sao? Bà không nhìn được, bà vẫn cần anh mà..."
Bùi Tiểu Thập úp mặt vào lưng Vạn Hạ Trình khóc rưng rức. Niềm thương cảm khó diễn tả thành lời, biến thành tiếng nức nở không nén nổi xót xa.
Hứa Thục Anh run rẩy đứng dậy, chỉ tay về phía cửa: "Các người mang nó đi đâu thì đi, muốn đánh muốn giết gì cứ việc. Tôi không có đứa con này, cút cho khuất mắt tôi..."
Đám người tự hiểu, hôm nay có đánh chết Dương Hải Phong cũng chẳng moi được một xu, chưa kể ầm ĩ đến mức gây án mạng thì càng phiền phức.
Khi tất cả đã rời đi hết, Bùi Tiểu Thập vẫn ôm khư khư Vạn Hạ Trình không chịu buông.
Thanh niên quăng con dao xuống, gỡ tay cậu khỏi eo mình rồi quay lại, nhìn nhóc trước mặt đang khóc đến đỏ bừng, cả người run lẩy bẩy.
Hắn giơ tay, kéo người nọ vào lòng ôm chặt.