• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó, Bùi Tiểu Thập nghĩ mình đã dựa vào thực lực hoặc may mắn mà nắm được cơ hội, nhưng thực tế là gì?

"Trái đất dù thiếu ai vẫn sẽ quay tiếp. Tiểu Thập là người mới, nói trắng ra, nếu không có tư bản chống lưng, nó chỉ là một con tốt có thể bị thay thế bất cứ lúc nào." Bùi Húc nói với Vạn Hạ Trình. "Đó chính là sự thật."

"Cha tôi đã già rồi, không còn sức để cạnh tranh với mấy người trẻ các cậu nữa. Ông ấy nói, chỉ cần Tiểu Thập nghe theo sắp xếp của gia đình, nhà họ Bùi sẽ đầu tư cho bộ phim này. Không chỉ "Đêm An Giấc", mà còn cả bộ phim tiếp theo và tất cả các dự án sau đó. Lần này tôi, với tư cách là anh trai, đã tự quyết định, tiền đã chuyển xong trước cho đoàn làm phim. Em tôi không hiểu sự đời, nên tôi không hỏi ý nó mà muốn tới đây hỏi xem ý kiến của cậu thế nào. Nếu cậu thấy bộ phim này đáng đầu tư, thì chuyện này cứ vậy mà làm. Nếu cậu không thấy khả quan, cũng không sao, dù gì trước khi phim ra mắt, nhà đầu tư vẫn có thể rút vốn bất cứ lúc nào."

Mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi. Bùi Húc thảo luận chuyện quan trọng liên quan đến cả đời em trai mình với thái độ thoải mái, như đang tán gẫu về một cơ hội đầu tư kinh doanh mới với đối tác.

Nhưng Vạn Hạ Trình không có đủ tư cách đàm phán với Bùi Húc. Hắn không thể yêu cầu Bùi Tiểu Thập từ bỏ cơ hội đóng phim ngàn năm có một trước mắt để đồng hành với hắn trên con đường khởi nghiệp đầy rủi ro. Càng không có quyền đòi thiếu niên từ bỏ cuộc sống đầy hứa hẹn trước mắt để đánh cược tương lai cùng hắn.

Họ chia tay vào mùa hè năm 2016, khi đó Bùi Tiểu Thập vẫn đang trong đoàn làm phim. Ngày đóng máy "Đêm An Giấc" không còn bao xa.

Vạn Hạ Trình xin nghỉ hai ngày, kéo theo một chiếc vali, gom hết đồ đạc linh tinh lang tang thuộc về Bùi Tiểu Thập trong phòng trọ rồi bay đến đoàn phim của cậu. Tại khách sạn của đoàn, hắn trả lại hành lý cho thiếu niên, sau đó nói chia tay thật đàng hoàng.

Lý do rất hợp tình hợp lý. Thứ nhất, hoàn cảnh hai bên quá khác biệt, cộng thêm sự phản đối từ phía phụ huynh là một gánh nặng tiềm ẩn to mà cả hai không thể phớt lờ, trước sau cũng phải đối mặt. Thứ hai, hắn đã quyết định rời khỏi Thượng Hải để khởi nghiệp ở một nơi khác. Hiện tại chưa xác định sẽ đi đâu, nhưng tương lai có thể còn nhiều biến động lớn. Bấy giờ, hắn muốn tập trung vào sự nghiệp, không muốn bị phân tâm vì yêu xa. Thứ ba, bọn họ còn trẻ, mỗi người đều còn một cuộc hành trình dài phía trước, rồi sẽ gặp được người tốt hơn, không cần bó buộc bản thân mãi trong một mối tình.

Đủ loại lý do đều được nêu ra, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhắc đến bất cứ ai ở nhà họ Bùi.

Hắn nói với Bùi Tiểu Thập: "Về nhà đi, Tiểu Thập. Hãy về ngôi nhà của em."

Lúc đó, nhìn đối phương im lặng, thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi, chỉ gật đầu đáp: "Được". Hắn tưởng cậu đã đồng ý.

Không ngờ, chỉ vài ngày sau khi hắn trở lại Thượng Hải, Bùi Tiểu Thập cũng quay về theo.

"Đây chính là nhà của em!" Bùi Tiểu Thập kéo vali, đứng lì trước cửa phòng trọ, bất kể nói gì cũng không chịu đi. Mặt cậu đỏ bừng vì tức giận. "Hơn nữa, nhìn xem anh dọn đồ cái kiểu gì đây? Còn bao nhiêu thứ của tôi vẫn ở đây mà!"

Nếu muốn tính toán chi li, bàn gấp và bình hoa trên sân thượng, mấy bộ quần áo cùng dao cạo râu của Vạn Hạ Trình, một nửa số gia vị trong bếp, mấy chiếc ga trải giường, vỏ gối vỏ chăn mà Bùi Tiểu Thập mang từ nhà đến... tất cả đều có thể mang đi.

Bùi Tiểu Thập đứng yên không nhúc nhích, còn Vạn Hạ Trình tự tay mở vali ra sắp xếp lại giúp cậu. Hắn lần lượt hỏi từng món đồ trong nhà, bấy giờ mới hiểu những thứ mà Bùi Tiểu Thập gọi là "bao nhiêu đồ" thực chất chỉ là mấy món hắn tiện tay mang về từ phòng thí nghiệm: Chiếc rubik cũ hắn từng tặng, chiếc áo ba lỗ trắng Bùi Tiểu Thập hay mặc, cùng đôi dép đã bị cậu chiếm dụng từ lâu.

Khi đang xếp dở, Bùi Tiểu Thập chạy qua, liều mạng giữ chặt tay hắn không cho dọn nữa. Nước mắt cứ thế nối tiếp nhau rơi từng giọt không ngừng. Cậu nói rằng, bất kể sau này hắn đi đâu cậu cũng sẽ theo đó, sẽ không để họ phải cách xa nhau, cũng không quan tâm gia đình nghĩ thế nào. Chỉ cần hai người yêu nhau, mọi trở ngại đều không thành vấn đề.

Vạn Hạ Trình suýt chút nữa đã mềm lòng.

Cho đến khi nghe Bùi Tiểu Thập nói không định quay lại đoàn phim, kể cả vi phạm hợp đồng cũng được. Người yêu còn không giữ được thì đóng phim làm gì nữa?

Bấy giờ, Vạn Hạ Trình mới kịp lấy lại bình tĩnh. Hắn lặp lại rằng họ đã chia tay rồi, sau này đừng gặp nhau nữa, mỗi người hãy sống tốt cuộc đời của riêng mình.

Hắn bảo Bùi Tiểu Thập đừng tới đây nữa, vì bản thân sắp rời khỏi Thượng Hải. Bùi Tiểu Thập vừa khóc vừa hỏi hắn định đi đâu. Lúc đó, Vạn Hạ Trình vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, chỉ buột miệng nói sẽ đi Bắc Kinh với một đàn anh cùng trường.

Lại không ngờ những lời nói dối vô ý ấy lại được Bùi Tiểu Thập ghi nhớ mãi.

Năm đó, sau khi đến Thâm Quyến, hắn đã đổi sang số điện thoại ở Thâm Quyến. Trong lúc sắp xếp danh sách bạn bè, Vạn Hạ Trình cũng tiện tay xóa luôn số của người yêu cũ. Mọi chuyện lúc đó đều diễn ra theo một lẽ đương nhiên.

Năm đó, hắn đã thay Bùi Tiểu Thập đưa ra quyết định. Không phải cùng cậu đến Thâm Quyến, mà là nói chia tay.

Hắn muốn Bùi Tiểu Thập tiếp tục đóng những vai mà cậu luôn mơ ước, trở thành một "Leonardo" thứ hai đúng như ý nguyện, muốn nửa đời sau của đối phương sống trong nhung lụa, tài nguyên không cạn, phú quý không hết, chứ không phải cùng mình trải qua những tháng ngày khốn khó chẳng biết đến khi nào mới chấm dứt.

Cuộc sống không còn Bùi Tiểu Thập sẽ thế nào? Trong những năm tháng hậu chia tay, Vạn Hạ Trình luôn tránh không nghĩ đến câu hỏi này. Trải qua những đêm mất ngủ, hắn chọn cách để mỗi ngày của bản thân có thể trôi qua một cách bình yên. Vì vậy, cuộc đời của Bùi Tiểu Thập từ đó chẳng còn liên quan đến hắn nữa. Việc hắn chọn Thâm Quyến là bến đỗ mới chỉ đơn giản vì nơi đây phù hợp với mình.

Mục đích ban đầu là tốt, nhưng kết quả lại hoàn toàn sai lầm. Vạn Hạ Trình không biết rằng, cái giá mà Bùi Tiểu Thập phải trả để có được "Đêm An Giấc" chính là bản thân từ đó về sau không còn một đêm an giấc nào nữa.

Mà hiện tại, Bùi Tiểu Thập vẫn đứng trước mặt Vạn Hạ Trình mà khóc. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng thời gian như ngừng lại nơi cậu, giữ thiếu niên cứ đứng mãi tại chỗ. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nối tiếp nỗi buồn từ cuộc chia tay năm ấy.

Đối diện với Bùi Tiểu Thập của năm 2016, Vạn Hạ Trình dường như trở lại mùa hè năm ấy. Hắn cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt người thương, mềm lòng nói: "Không chia tay nữa, chúng mình cùng đi Thâm Quyến nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK