• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó, Bùi Tiểu Thập ăn tối xong mới chịu về. Ban đầu cậu không muốn làm phiền mọi người, nhưng chị Bình nhiệt tình chuẩn bị cả phần của cậu nên đành ở lại dùng bữa với hai mẹ con.

Vạn Hạ Trình ăn cơm xong thì tan làm. Bùi Tiểu Thập ngầm hiểu, tự động lẽo đẽo theo sau. Lần này, cậu không viện lý do nữa, cứ tự nhiên đi cùng đến tận dưới khu nhà.

Hôm nay, Hứa Thục Anh không xuống lầu. Vạn Hạ Trình đứng dưới nhà hút thuốc, còn Bùi Tiểu Thập cứ loanh quanh bên cạnh. Thấy đối phương có vẻ không muốn về, Vạn Hạ Trình hỏi: "Làm gì thế?"

Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn đáp: "Anh hút xong đi rồi mình nói chuyện."

"..." Vạn Hạ Trình trả lời, "Hút thuốc không ảnh hưởng việc giao tiếp."

Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập mới khai thật: "Sắp Tết rồi, năm nay anh định ở đâu?"

"Có mỗi câu này mà nghĩ từ nãy đến giờ? Sao nãy đi đường cậu không hỏi luôn?"

"Giờ người ta mới nghĩ ra mà." Bùi Tiểu Thập cúi đầu nhìn mũi giày, trông hơi ngại ngùng.

Vạn Hạ Trình liếc cậu một cái: "Vậy ra, cậu theo tôi về chỉ vì chuyện này?"

"Không có chuyện thì không được đi theo anh à?" Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, giọng điệu tự tin hơn hẳn. Dù gì bây giờ mình đã là "bạn bè" do anh Vạn thân phong rồi.

"Được chứ." Vạn Hạ Trình đáp gọn.

Bùi Tiểu Thập nhắc khéo: "Anh vẫn chưa trả lời em."

"Còn đi đâu được, ăn Tết ở đây thôi."

"À à, em thấy bình thường chỉ có anh với bà, tưởng hai người sẽ về quê hoặc đi đâu đó." Bùi Tiểu Thập hỏi tiếp, "Vậy ba mẹ anh có về ăn Tết không?"

"Chỉ có tôi với bà, không còn ai khác."

"Họ không về á? Cô chú bận lắm ạ?"

Nếu là trước đây, Vạn Hạ Trình sẽ trả lời qua loa cho xong chuyện, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng khi lời nói lấp lửng đầu môi, hắn lại đổi ý, dụi điếu thuốc vào tường. "Đều không còn nữa."

Nghe câu đó, Bùi Tiểu Thập ngẩn người, hỏi: "Là... là không còn theo cách em nghĩ đúng không?"

Vạn Hạ Trình định nói thẳng "Chết rồi", nhưng nhìn vẻ mặt Bùi Tiểu Thập, hắn đổi cách diễn đạt: "Ba mẹ tôi mất rồi."

"Xin... xin lỗi, em không biết." Bùi Tiểu Thập lúng túng.

"Xin lỗi gì chứ, cậu không biết là điều bình thường." Vạn Hạ Trình cười, vỗ nhẹ vai đối phương, "Cảm ơn cậu đã quan tâm."

"Anh còn người thân nào khác không?"

"Không có." Vạn Hạ Trình thấy như này không tính là nói dối.

Bùi Tiểu Thập cúi đầu, trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó. Vài giây sau, cậu lại ngẩng lên, nói với Vạn Hạ Trình. "Thế thì, năm nay chúng mình cùng ăn Tết nhé."

Vạn Hạ Trình nhìn cậu chăm chú, định từ chối ngay. Nhưng đối diện ánh mắt kiên định của Bùi Tiểu Thập, hắn thoáng do dự: "Cậu muốn đón Tết thế nào?"

Tết là dịp gia đình sum vầy, dù Vạn Hạ Trình không còn người thân bên cạnh, đâu có nghĩa Bùi Tiểu Thập cũng vậy.

Bùi Tiểu Thập đáp: "Tối hôm 30 em đến nhà anh ăn cơm tất niên nhé, được không?"

Dù không hẳn là "cùng ăn Tết", nhưng cũng là ăn một bữa với nhau.

"Thế nhà cậu thì sao?"

"Mọi người đi nước ngoài hết rồi. Hôm qua anh hai em gọi, bảo không về kịp trước đêm 30."

"Nhà tôi chỉ có hai người nên không làm cơm tất niên, chỉ nấu bữa tối đơn giản thôi."

Bùi Tiểu Thập nhanh nhảu: "Mình ăn lẩu đi! Nguyên liệu em lo được, chỉ cần ít thịt, rau, gia vị cốt lẩu. Vừa đơn giản vừa tiện, trước đây em với mẹ thường ăn Tết thế này!"

Cậu trả lời ngay lập tức, như thể đã ấp ủ ý tưởng này từ lâu, giờ mới có dịp thực hiện dù cho gia đình của Vạn Hạ Trình chẳng có chút quan hệ máu mủ nào với cậu.

Vạn Hạ Trình vẫn chưa rõ hoàn cảnh gia đình của Bùi Tiểu Thập. Theo những gì đã biết, có vẻ ba và anh trai thằng nhóc này rất bận nên thường ngày chỉ có hai mẹ con ở nhà.

"Vậy sao không ăn cùng mẹ nữa?"

Bùi Tiểu Thập lí nhí: "Vì mẹ không còn nữa."

Vạn Hạ Trình thoáng bất ngờ, chau mày đáp: "Giờ đến lượt tôi xin lỗi rồi."

Bùi Tiểu Thập khẽ lắc đầu, trấn an hắn rằng không sao.

Vạn Hạ Trình không hỏi thêm. Ban đầu, hắn định từ chối, nhưng cuối cùng không nói thẳng, chỉ đáp: "Để xem đã."

Chỉ là một câu "để xem", Bùi Tiểu Thập lại mừng húm như vừa được chấp thuận, bắt đầu soạn menu trong đầu.

Vạn Hạ Trình chưa muốn lên nhà, Bùi Tiểu Thập cũng chần chừ nán lại, thành ra cả hai cứ lặng lẽ đứng dưới cửa mái vòm.

Chợt hắn thấy thèm một điếu nữa. Lần này, sau khi lấy thuốc trong túi áo ra, chàng thanh niên hỏi người bên cạnh: "Thử không?"

Bùi Tiểu Thập đỏ mặt lắc đầu, thật thà bảo: "Em không biết hút."

"Được, nốt điếu này rồi tôi lên. Trời lạnh, cậu về sớm đi." Hắn ngậm điếu thuốc, lùi lại vài bước rồi dựa lưng vào tường, cúi đầu bật lửa.

Rít được vài hơi, hắn thấy Bùi Tiểu Thập vẫn đứng đó, đang lóng ngóng dịch lại gần, thắc mắc: "Anh hút loại nào đấy?"

"Dafenshou." Vạn Hạ Trình đáp, "Hai đồng một bao, hàng bình dân ngon bổ rẻ."

"À à." Bùi Tiểu Thập không rành về thuốc lá, nhưng nghe hai đồng mà nhiều điếu như vậy thì chắc là kinh tế thật.

Vạn Hạ Trình nhìn cậu, chờ ban tổ chức đưa ra câu hỏi tiếp theo. Quả nhiên, Bùi Tiểu Thập tiếp tục: "Anh này, hút thuốc có cảm giác thế nào nhỉ? Em chưa làm bao giờ..."

Vạn Hạ Trình cười, nhấc điếu thuốc đang hút dở đến trước mặt cậu: "Thử không, nhóc?"

Bùi Tiểu Thập không hẳn muốn thử. Tuy xung quanh cậu không thiếu những "bát hương di động" nhưng chưa ai dụ dỗ được cậu cả. Chỉ là, thiếu niên đơn thuần thấy hứng thú với mọi việc Vạn Hạ Trình làm. Đến mức nếu anh đi nhặt rác ven đường, cậu cũng muốn xin một slot tham gia.

Vạn Hạ Trình có một sức hút kỳ lạ khiến người khác không tự chủ mà muốn đến gần.

Cứ tưởng hắn sẽ rút một điếu mới, ai ngờ người nọ lại đưa luôn điếu đang cháy dở. Bùi Tiểu Thập bất giác hé miệng, ngậm điếu thuốc mà Vạn Hạ Trình vừa để bên khóe môi.

Chưa kịp rít hơi nào, hương vị nicotine đã tràn qua chiếm lĩnh não bộ, làm tê liệt cảm giác nơi đầu lưỡi, lan tỏa chậm rãi qua từng ngón tay, từng thớ thịt.

Ngoài trời, tuyết đầu mùa của Thượng Hải năm 2013 bắt đầu rơi, nhuộm ướt hàng mi khiến cậu rùng mình. Lòng bỗng chộn rộn dòng suy nghĩ miên man.

Xem kìa. Tuyết phương Nam như mưa đóng băng, vừa chạm người đã tan thành nước ngay.

Môi cậu ngậm đúng vị trí Vạn Hạ Trình từng chạm qua.. Điếu thuốc cháy dần, gần hết đến đầu lọc mà cậu chẳng hút lấy một hơi, chỉ lặng lẽ ngậm như vậy.

Giống đang hôn nhỉ.

Tâm hồn cậu nhóc treo ngược cành cây tận phương trời nào.

Cuối cùng, Vạn Hạ Trình lấy lại điếu thuốc chỉ còn một mẩu nhỏ từ môi cậu, rít một hơi cuối cùng rồi dập tắt, không để lãng phí chút gì.

Dưới ánh đèn tù mù, Vạn Hạ Trình ngước nhìn trời: "Mưa rồi."

Dự báo thời tiết nói có mưa, nhưng không ngờ đến tối mới xuất hiện.

Không phải tuyết à?

Những hạt mưa đáp xuống da thịt khiến Bùi Tiểu Thập không rõ là mưa nóng hay mặt mình nóng. Ngay cả đôi môi vừa "hôn" Vạn Hạ Trình cũng cảm thấy bỏng rát.

Cậu dụi mắt, quay người bước ra ngoài, ấp úng nói phải về trước khi mưa lớn hơn. Giờ này vẫn dễ bắt xe ở khu phố ăn vặt.

Vạn Hạ Trình chào tạm biệt từ đằng sau, nhưng Bùi Tiểu Thập đã chạy mất, không đáp lại một lần.

Theo bóng lưng khuất dần, Vạn Hạ Trình móc hộp thuốc lá trong túi quần ra, ném vào thùng rác.

Thực ra, gói thuốc đã hết từ trước. Khi hỏi Bùi Tiểu Thập muốn hút không, hắn chỉ còn một điếu cuối cùng, nhưng đoán chắc thiếu niên sẽ không hút nên chỉ hỏi cho có.

Về sau, thấy Bùi Tiểu Thập có vẻ muốn thử nhưng cuối cùng vẫn không dám hút thật, hắn cũng hiểu được.

Nhớ lại đôi mắt tròn xoe của thiếu niên vừa nãy, Vạn Hạ Trình nghĩ chắc mí mắt thằng nhóc đã hết đau rồi.

Vạn Hạ Trình không thích cảm giác mắc nợ ai, cũng chưa từng để bản thân thua thiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK