Thiếu niên đột nhiên ngắt lời hắn, nói liến thoắng như sợ bị chặn ngang: "Em không có nhiều đồ đâu, chỉ là vài bộ quần áo để thay và ít đồ cá nhân, sẽ không chiếm quá nhiều chỗ..."
Vạn Hạ Trình khựng lại một chút, đáp: "Muốn để trong phòng tôi cũng được."
Bùi Tiểu Thập bị nhìn tới mức hai má nóng ran. Cậu biết mọi tâm tư lẫn suy nghĩ của mình đều không thể qua mắt người nọ, nên cũng chẳng cần giấu giấu diếm diếm. Nếu Vạn Hạ Trình không muốn, hắn sẽ từ chối thẳng thừng.
Trong khi chủ nhà đi tắm thì Bùi Tiểu Thập ôm balo, ngồi quỳ trên tấm thảm cạnh giường, lấy đồ đạc trong túi ra. Vài bộ quần áo được treo vào tủ của Vạn Hạ Trình, bên cạnh áo sơmi và vest. Mấy lọ mỹ phẩm dưỡng da, dây sạc, mũ, kính râm, một bịch khẩu trang nhỏ lần lượt được xếp ngay ngắn trên bàn làm việc kê cạnh cửa sổ sát đất trong phòng ngủ.
Giường của Vạn Hạ Trình, tủ quần áo của Vạn Hạ Trình, bàn làm việc của Vạn Hạ Trình... Mọi thứ trong căn phòng thuộc về Vạn Hạ Trình đều được có tên riêng trong lòng cậu.
Thật ra có một số thứ để trong túi cũng được, nhưng thiếu niên bỗng muốn để lại một chút dấu vết của mình trong phòng hắn.
Phần lớn đồ đạc đã sắp xếp xong, chỉ còn thuốc vẫn để nguyên trong túi. Mấy tháng qua, bản thân đã đổi không biết bao nhiêu loại thuốc khác nhau. Từ lúc đầu cảm thấy mọi thứ đều vô dụng cho đến hiện tại, cậu bắt đầu cảm thấy bản thân đang dần trở lại trạng thái bình ổn như trước kia. Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập mới dám đến gặp Vạn Hạ Trình.
Hắn tắm xong, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Bùi Tiểu Thập bỗng thấy ngại ngang, chẳng dám nhìn thẳng người nọ, thoáng chốc biến thành một bé ngoan không ngó ngang liếc dọc cầm bàn chải điện và sữa rửa mặt vào phòng tắm. Cậu đặt chúng lên bệ lavabo, cạnh những thứ của Vạn Hạ Trình, lúc đánh răng còn lén dùng cốc của đối phương.
Người đàn ông mở tủ, lấy một chiếc áo thun cộc tay màu đen và quần đùi mặc vào. Lúc chuẩn bị đóng cửa, hắn mới để ý giữa hàng áo sơ mi của mình đã mọc thêm vài món của ai kia, gồm hai chiếc áo thun ngắn tay: một cái màu trắng và một cái hồng nhạt.
Ngẫm lại mới thấy, hắn đã lâu chưa nhìn Bùi Tiểu Thập mặc màu hồng, là loại nhạt như màu sữa dâu. Thời sinh viên, mỗi lần mặc tông này, trông cậu non nớt như một học sinh cấp ba.
Người đàn ông thấy ai kia đang quay lưng về phía cửa phòng tắm, khom lưng đánh răng súc miệng trước lavabo, tay cầm cốc của hắn.
Đánh răng xong, thiếu niên đi ra, bảo rằng bản thân đã tắm trước ở nhà hồi chiều nhưng vẫn muốn tắm lại lần nữa. Sau đó, cậu ấp úng giải thích vì balo không đủ chỗ nên không mang khăn tắm theo. Vạn Hạ Trình bèn lấy một chiếc khác của mình đưa cho đối phương.
Bùi Tiểu Thập ôm khăn và quần áo quay người bước về phòng tắm. Nhưng đi đến cửa, cậu từ từ ngoảnh lại, giống như nút tua chậm. Khóe miệng căng chặt, ánh mắt lấp lánh nét dè dặt, đứng yên vài giây như đang cân nhắc có nên nói hay không.
Vạn Hạ Trình nhìn vẻ cau mày, nghiêm trọng như sắp quyết tử của cậu, cuối cùng chỉ nghe được một câu: "Em vừa dùng cốc đánh răng của anh rồi."
Thực ra đây không phải chuyện to tát gì. Đến quần lót cũng từng mặc qua, nữa là một cái cốc đánh răng, đâu cần phải nghiêm trọng hóa như vậy.
Song, Vạn Hạ Trình vẫn nghiêm túc trả lời: "Biết rồi, em cứ dùng đi."
Sau khi tắm xong, Bùi Tiểu Thập mặc đồ ngủ bằng cotton lên giường rồi lại cởi ra. Thực chất cơ thể đã buồn ngủ lắm rồi, nhưng cậu vẫn chủ động dán sát vào người Vạn Hạ Trình, nài nỉ hắn làm chuyện đó với mình, cứ như thể không được thân mật với người ta một chút thì sẽ rất tiếc nuối.
Hắn thấy cậu đã mệt lả nhưng vẫn ngượng ngùng không chịu ngủ, bèn lấy bao cao su trong ngăn tủ đầu giường ra, để sau khi xong việc, đối phương có thể ngủ luôn mà không cần vệ sinh lại.
Cậu lập tức chỉ ra điểm quan trọng: "Anh có bao à..."
"Mua để dự phòng."
Thật ra không chỉ mỗi bao cao su, ngay cả gel bôi trơn cũng đã mua sẵn. Sau khi đeo bao, Vạn Hạ Trình nắm vai Bùi Tiểu Thập, ấn ngã cậu xuống giường. Hắn bôi thêm gel để người nọ thả lỏng hơn, rồi dùng đầu gối ấn vào bắp đùi tách hai chân ra, sau đó từ từ tiến sâu vào.
Đã lâu không làm, Bùi Tiểu Thập nhíu mày, cố gắng chịu đựng. Mặc dù đã bôi trơn đầy đủ, chỗ đó vẫn khó khăn lắm mới nuốt vào được. Cậu ôm chặt cánh tay Vạn Hạ Trình, cằm tựa lên vai hắn, lòng vẫn mải miết nghĩ về câu trả lời trước đó, vô lực hỏi nhỏ: "Anh dùng với ai vậy?"
"Giờ mới biết thắc mắc à, hồi đó chẳng phải thấy làm bạn tình với tôi cũng chẳng sao sao?" Vạn Hạ Trình đáp. "Muốn dùng với ai thì dùng với người đó thôi."
Thiếu niên "vâng" khẽ một tiếng. Thấy đối phương bắt đầu di chuyển, cậu gắng sức ôm chặt lấy hắn, chân cũng co lên quấn quanh eo người đàn ông, cố gắng mở rộng hết mức để đón nhận từng cú thúc, muốn mỗi cái va chạm của Vạn Hạ Trình có thể đóng đinh bản thân thật sâu vào tấm ga giường sẫm màu này.
Lộn xộn lại khẩn trương, không tuân theo bất kỳ quy tắc nào là cách Bùi Tiểu Thập nài xin vài nụ hôn từ Vạn Hạ Trình. Cậu quấn lấy đầu lưỡi nóng ẩm của hắn, suýt cắn trúng mấy lần, vừa thở dốc vừa nhõng nhẽo: "Đừng tìm người khác mà... Từ giờ về sau hãy chỉ dùng với em thôi. Thật ra, nếu làm với em thì mình không đeo cũng được..."
Bao cao su là Vạn Hạ Trình mới mua hôm qua. Bất kể cuối cùng hai người có định đeo hay không, hắn cũng phải chuẩn bị để cho Bùi Tiểu Thập có lựa chọn.
Người đàn ông sợ cắn trúng cậu, bèn nắm cằm lại không cho hôn nữa. Nhưng nhìn đôi mắt ngấn nước như thể thật sự để tâm đến câu nói đùa ban nãy, hắn lại mềm lòng, để thiếu niên vòng tay ôm cổ mình hôn tiếp.
Môi lưỡi quyện vào nhau, động tác bên dưới không thể quá mạnh, nếu không sẽ đụng vào răng.
Lòng bàn tay Vạn Hạ Trình hướng lên trên đỡ lấy eo đối phương, kéo cậu lại gần để cố định. Thân dưới vẫn đang chuyển động không ngừng, nhưng ít nhất đã giảm bớt va chạm phần thân trên.
Khi thân xác hòa làm một, dường như một phần trái tim cũng sẽ dính liền với nhau. Vì vậy, dẫu cơ thể mệt mỏi vẫn muốn làm tình, tinh thần đau ốm vẫn thèm khát ái ân.
Đây có lẽ là logic của Bùi Tiểu Thập.
Sau khi cả hai đều đã xuất một lần, Vạn Hạ Trình lột bao ra, ý bảo cậu đi ngủ. Thấy đối phương đã mệt tới mức không nhúc nhích nổi, hắn đi ra phòng khách, rót một cốc nước sau đó mang vào đưa cậu uống rồi đi ngủ. Khi quay lại giường, người nọ đã nghiêng đầu thiếp đi mất, bờ vai trần đầy những dấu hôn lộ ra ngoài chăn dưới ánh đèn trên tường. Chẳng biết có phải do ảo giác hay không, Vạn Hạ Trình thấy khí sắc đối phương đã có chút hồng hào trở lại.
Nửa đêm, Bùi Tiểu Thập vô thức cuộn tròn thành một khối nhỏ, mặt hướng về phía Vạn Hạ Trình, như thể muốn thu mình lại cỡ hòn bi ve để được anh mang theo bên người. Hắn vẫn chưa ngủ, duỗi tay ôm cậu vào lòng, nghe đối phương thì thầm, gọi mình là "ông xã".
Trước giờ, hắn luôn cảm thấy gọi "ông xã" rất là sến, nhưng thật ra không chỉ cái này, ngay cả chuyện yêu đương cũng sến rện không kém. Nếu không gặp Bùi Tiểu Thập, rất có thể đời này Vạn Hạ Trình sẽ không dính dáng đến hai chữ "tình yêu".
Bùi Tiểu Thập khác hẳn những người xung quanh hắn. Cậu không giỏi tư duy logic, lại chẳng biết gì về toán học, vật lý hay máy tính. Nhưng ngoài những điều đó, thiếu niên gần như đã trao trọn cho hắn tất cả cảm giác của cuộc sống.
Nếu nói hắn từng có chút yêu thích hiếm hoi nào với cuộc sống này, đó cũng là nhờ Bùi Tiểu Thập. Chính thiếu niên đã cho hắn thấy, con người không chỉ sống với nhiệm vụ duy nhất là "tồn tại".
Có lẽ, chuyện yêu đương là một sự sến súa xuất hiện trong cuộc đời Vạn Hạ Trình. Nhưng vì đối phương là Bùi Tiểu Thập, từ ngày quyết định ở bên cậu cho đến tận bây giờ, dù là khi đang yêu hay đã chia xa, Vạn Hạ Trình chưa bao giờ hối hận vì từng yêu người này.