• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thời gian trôi nhanh thật. Tôi vẫn nhớ giao thừa năm 2013, cả đám tụi mình lên sân thượng nhà cậu đốt pháo, vậy mà thoắt cái đã 9, 10 năm." Tào Đông khui một chai rượu. "Hồi đó, Hạ Mẫn Mẫn còn thích cậu, giờ đã làm mẹ bỉm rồi."

Tào Đông nói tiếp: "Hai người cũng lâu không liên lạc nhỉ? Hồi cậu come-out, cô ấy còn tìm tôi khóc một trận, làm tôi tưởng sẽ buồn lâu lắm cơ. Ai ngờ mắt trước mắt sau đã có bạn trai mới."

Không chỉ Hạ Mẫn Mẫn, ngay cả Vạn Hạ Trình và Tào Đông cũng ít nói chuyện. Hắn là người không ngừng phát triển, vòng bạn bè thường thay đổi theo từng giai đoạn hoặc chia sẻ địa vị xã hội tương đồng.

Nhưng trí nhớ của Vạn Hạ Trình khá tốt. Hắn không quên bất kỳ điều gì – từ con người đến sự kiện, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, miễn là hắn muốn.

Lát sau, khi Tào Đông nhắc đến Bùi Tiểu Thập lẫn vài chuyện cũ, Vạn Hạ Trình chỉ đáp: "Không nhớ nổi, lâu rồi chúng tôi không qua lại."

Để kết thúc những chủ đề không muốn kéo dài, hắn không ngại nói vài lời nghe đã biết là điêu toa.

"Thù dai nhớ lâu mà lại kêu không nhớ à..." Ra đời vài năm giúp Tào Đông học được cách nhìn sắc mặt người khác. "Rồi rồi, tôi không hỏi nữa."

Tào Đông bay từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến công tác được nửa tháng nhưng sau năm lần bảy lượt nài nỉ mới kéo ai kia ra ngoài được một lần. Hôm nay, hai người nhất định phải uống một chầu thỏa thích.

Mang theo cả vali đầy rượu ngon, dù tửu lượng của Vạn Hạ Trình thuộc hàng khá, tối nay hắn có vẻ không uống được nhiều như mọi khi.

Vài ngày nữa lại đến giao thừa, Tết Nguyên Đán 2022 cứ thế mà đến, chẳng để mọi người kịp trở tay.

Tào Đông hỏi năm nay Vạn Hạ Trình có kế hoạch gì chưa, định ăn Tết ở đâu. Vạn Hạ Trình đáp rằng sẽ đón năm mới một mình. Y liền hỏi: "Cậu không tính quen ai à? Nhà có thêm người cũng tốt, đi làm về còn có cơm ngon canh ngọt đợi."

"Cũng định thế đây." Vạn Hạ Trình cười. "Ông giới thiệu cho tôi một người đi."

Tào Đông cảm thấy rượu quả là một thứ vi diệu, ngay cả cái hũ nút họ Vạn cũng dễ gần hơn bình thường. Y hào hứng trả lời: "Vậy thì tốt rồi. Với điều kiện của chú, chỉ cần gật đầu vẫy tay một cái khéo người theo đuổi xếp hàng từ Thâm Quyến đến tận Bắc Kinh chưa hết ấy chứ..."

Sau vài ly, Vạn Hạ Trình gần như chẳng nghe được Tào Đông đang lảm nhảm cái gì, chỉ thấy miệng cậu ta mở ra đóng lại liên tục.

Có vẻ quá chén rồi.

Không chỉ say quắc cần câu, môi của Vạn Hạ Trình cũng chuyển sang màu trắng bệch. Tào Đông vội đưa bạn mình đến bệnh viện.

Kết quả chẩn đoán cho thấy người nọ bị xuất huyết dạ dày. Bác sĩ nghiêm khắc chỉ ra đây là hậu quả không chỉ do uống rượu mà còn vì lối sống thiếu điều độ, làm việc quá sức và thói quen ăn uống kém lành mạnh. Mấy năm qua, Vạn Hạ Trình dồn hết tâm huyết để khởi nghiệp, hoàn toàn bỏ mặc sức khỏe bản thân.

Vậy là, vài ngày trước giao thừa, Vạn Hạ Trình bị "ép" nằm viện để theo dõi thêm. Tào Đông giúp hắn thu dọn hành lý ở nhà rồi kéo vali đến bệnh viện, luôn miệng càm ràm rằng nhà không có ai thế này thật bất tiện.

Vạn Hạ Trình mặc quần áo bệnh nhân, dựa vào đầu giường nhìn Tào Đông, hỏi: "Bao giờ cậu và bạn gái kết hôn?"

"Chúng ta đang nói chuyện của cậu, bớt đánh trống lảng." Tào Đông không muốn thừa nhận rằng y sợ kết hôn.

"Cậu mang laptop của tôi theo không?"

"Mang để cậu làm việc chết sớm hơn à?" Tào Đông bực mình, thầm nghĩ cuối cùng cũng xả được mấy cục tức bị đè nén bấy lâu.

Vạn Hạ Trình cười khẽ, không nói gì.

"À đúng rồi. Có chuyện này, tôi không biết nên nói hay không..."

Vạn Hạ Trình vốn ghét kiểu úp úp mở mở thế này, nên không thèm đáp lại.

"Được rồi, được rồi. Không vòng vo nữa." Tào Đông kể tiếp. "Cậu bảo đã lâu không qua lại với Bùi Tiểu Thập, nhưng tôi lại thấy cậu ta ở khu nhà cậu. Định giải thích sao đây?"

Việc tình cờ bắt gặp Bùi Tiểu Thập không chứng minh rằng cả hai có duyên phận, mà chỉ cho thấy một điều – Bùi Tiểu Thập đang nỗ lực theo đuổi Vạn Hạ Trình.

Hắn không giải thích, có một số việc cần làm rõ trước: "Ở tầng dưới nhà tôi à?"

"Không phải," Tào Đông trả lời, "Dưới chung cư cơ, nhưng cách nhà cậu một đoạn. Cậu ta có vẻ không rành đường, hết đi vào làn ô tô lại đứng chắn trước xe tôi. Lúc đầu, tôi tưởng mấy khứa mắt để trên trời nên ấn còi liên tục, đến khi thấy mặt mới biết là cậu ta, nhưng đối phương không nhận ra tôi thì phải. Sau đó, tôi thấy người nọ rẽ vào một tòa nhà khác."

Kể xong, Tào Đông hỏi: "Hai người sống cùng khu à?"

Không ngờ, Vạn Hạ Trình chỉ đáp một câu: "Cậu bấm còi với cậu ta à?"

"Hả?"

"Nội thành Thâm Quyến cấm bấm còi xe."

"Đây là trọng điểm à?"

"Chắc cậu chưa từng bị bấm còi sát thế bao giờ phải không? Âm thanh đó rất chói tai, ai nhát gan sẽ giật mình ngay, nếu ngoài đường cái còn nguy hiểm hơn."

Vạn Hạ Trình biết đoạn đường mà Tào Đông nhắc đến. Theo lý mà nói, đó là đường chung cho phương tiện giao thông lẫn người đi bộ. Khi vào khu dân cư, tài xế phải giảm tốc, càng không thể tuýp còi với người đi bộ.

Chưa kể, Bùi Tiểu Thập vốn là một "con thỏ đế".

"Được rồi, dù sao chuyện cũng chỉ có vậy. Tôi đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mới đến đây để bị mắng." Tào Đông tự biết mình đuối lý. Từ thờicấp 3 tới giờ, lúc nào y cũng mặt nóng dán mông lạnh* trong tình bạn này, giờ cũng không ngoại lệ.

(Chú thích: một câu thành ngữ Trung Quốc xuất phát từ việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.)

Ngưỡng mộ kẻ mạnh là bản tính tự nhiên của loài người, bất kể giới tính. Tào Đông thừa nhận, nếu y là con gái, có khi cũng muốn gả cho Vạn Hạ Trình – đây là sự công nhận cao nhất mà một người đàn ông có thể dành cho một người cùng giới.

Hồi trung học, tuy Vạn Hạ Trình là học sinh ngoại trú, phần lớn học sinh khác vẫn ở nội trú tại trường. Ký túc xá nam chẳng thiếu những buổi trò chuyện thâu đêm về đủ thứ trên trời dưới đất. Một tối nọ, phòng của Tào Đông mở cuộc tranh luận về chủ đề sau: Nếu là con gái, các ông sẽ thích kiểu con trai nào, kèm ví dụ 5 cái tên trong nhóm. Hầu như ai cũng chọn Vạn Hạ Trình, thậm chí có người ban đầu tự chọn chính mình, song không chịu nổi miệng lưỡi người đời cùng sức ép dư luận nên đành quay xe sang Vạn Hạ Trình.

Tào Đông lại cho rằng, không ai có thể thật sự trở thành anh em chí cốt hay bạn đời của Vạn Hạ Trình, bởi vì người mà hắn yêu nhất vẫn mãi là chính hắn.

Vạn Hạ Trình luôn ghi nhớ những lời của Tào Đông. Trong mấy ngày nằm viện, hắn đã lướt lại tất cả tài khoản mạng xã hội của thiếu niên, không phải để bù đắp những gì đã bỏ lỡ trong mấy năm qua, mà là để xác nhận một vài suy nghĩ và phỏng đoán trong đầu.

Những bài đăng lộ mặt đều dừng lại từ tháng 10 năm ngoái. Mấy tháng gần đây, Bùi Tiểu Thập chẳng đăng thêm ảnh hay video nào mới, chỉ thỉnh thoảng chia sẻ vài dòng không liên quan đến công việc hay đời sống cá nhân.

Cậu thật sự đã vào đoàn làm phim sao? Bây giờ cậu đang làm gì? Ở đâu? Vạn Hạ Trình nhận ra, mình hoàn toàn không biết gì về cuộc sống hiện tại của Bùi Tiểu Thập.

- -----

Chung cư Phức Duyệt, tòa 6, phòng 4201.

Mai là đêm giao thừa. Bùi Tiểu Thập cuộn tròn trên tấm thảm cạnh bàn trà trong phòng khách. Bên ngoài, pháo hoa mừng năm mới đã bắt đầu nổ đì đùng. Tiếng ầm làm đầu cậu cũng ong ong theo.

Thiếu niên bắt đầu có ảo giác rằng ai đó đang bấm chuông cửa nhà mình.

Giờ này còn ai đến tìm cậu nữa?

Năm nay, Bùi Hoa Vĩnh đã ngoài 70 tuổi, tuy chưa quá già yếu nhưng đã bắt đầu nhớ nhớ quên quên. Bùi Húc thì đón Tết cùng vợ con tại biệt thự nước ngoài. Cậu nói không đi, anh hai cũng chẳng bận tâm, thậm chí khoản lì xì theo thông lệ đã bị cắt từ lâu. Từ khi lên tiếp quản nhà họ Bùi, anh ta đưa cho em trai một chiếc thẻ tín dụng có định mức không giới hạn. Chỉ có điều, nhu cầu vật chất của Bùi Tiểu Thập thấp đến đáng thương, chẳng cần tiêu gì thêm ngoài chi phí sinh hoạt cơ bản.

Cậu có thể tự nuôi sống bản thân.

Lúc này, chắc Vũ Hạo và Lý Sương đã về nhà ăn Tết rồi.

Toàn thân Bùi Tiểu Thập rã rời, như thể từng chút năng lượng bên trong bị bào mòn dần.

Chỉ 5 phút thôi, nằm thêm 5 phút rồi mình sẽ đứng dậy.

Ở lại thêm 2 ngày nữa rồi cậu sẽ về nhà – Dù không thể gọi là nhà, căn hộ ở Thượng Hải mới đúng.

Điện thoại bỗng rung lên từ góc nào đó. Bùi Tiểu Thập đưa tay lần mò dưới sofa, nhưng chỉ chạm phải một lớp bụi dày.

Chắc cậu nhớ Vạn Hạ Trình quá rồi, đến nỗi không chỉ tưởng tượng ra tiếng chuông cửa mà còn nghe thấy cả giọng nói của hắn.

Mãi mới tìm được điện thoại, màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ từ người thương cũ.

Thiếu niên sững sờ. Thanh âm bên tai càng rõ ràng hơn, là Vạn Hạ Trình đang gọi tên cậu.

Khoảnh khắc "ảo giác" này khiến Bùi Tiểu Thập mong là sự thật, nhưng khi giấc mơ trở thành hiện thực, thiếu niên lại không biết phải làm gì.

Đèn trong nhà đang sáng, muốn giả vờ đi vắng ư? Vạn Hạ Trình đâu ngốc đến vậy.

Bùi Tiểu Thập ngồi cứng đờ trên thảm, tứ chi rệu rã, đầu óc chậm đi vài nhịp.

Cậu nhận ra, hình như bản thân lại làm phiền Vạn Hạ Trình rồi.

Lảo đảo bò dậy từ dưới đất, thiếu niên đụng ngã ghế, khiến nó phát ra một tiếng "ầm" làm chính mình giật thót theo. Chưa kịp dựng lên, cậu đã chạy chân trần thẳng ra cửa, nhưng không dám mở ra ngay mà chỉ nín thở, lén nhìn qua mắt mèo.

Vào giây phút lừa mình dối người ấy, thiếu niên như trở lại thành đứa trẻ ngốc nghếch mười mấy tuổi.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên lần nữa, trượt khỏi ngực cậu rồi rơi xuống sàn. Điện thoại rớt sát khe cửa, khiến cả cánh cửa cũng rung lên ù ù.

Ngốc quá, mình ngốc chết đi được.

Bùi Tiểu Thập chẳng còn đường lui, đành mở cửa ra.

Vạn Hạ Trình đứng bên ngoài, nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm. Nói đúng hơn, nét mặt hắn không mấy dễ nhìn, đôi mắt hơi híp lại, ánh lên vẻ lạnh lùng.

"Xin lỗi..." Bùi Tiểu Thập lí nhí.

Vạn Hạ Trình đáp: "Đừng nói câu đó với tôi, người em nên xin lỗi là bản thân mình."

Thấy Vạn Hạ Trình định vào nhà, cậu vội nghiêng người nhường đường. Bên trong chẳng dư đôi dép nào, chính chủ nhà còn đang đi chân trần.

Vạn Hạ Trình cau mày, hỏi: "Không có dép à?"

Bùi Tiểu Thập ngơ ngác đáp: "Có, có ạ. Ở..."

Ở đâu nhỉ?

Bùi Tiểu Thập không nhớ nổi, trí nhớ của cậu dạo này ngày càng tệ.

Vạn Hạ Trình hỏi tiếp: "Lần cuối em đi dép là khi nào?"

Bùi Tiểu Thập nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tối hôm qua, lúc đi tắm."

"Vào phòng tắm mang ra đây."

Bùi Tiểu Thập vào kiểm tra, quả nhiên thấy một đôi dép bên trong. Cậu định đưa cho Vạn Hạ Trình, nhưng hắn lại bảo cậu xỏ vào, còn mình thì cởi giày, chỉ đi tất vào nhà.

"Ăn cơm chưa?" Vạn Hạ Trình nhìn một vòng quanh nhà. Không thấy hộp cơm nào, bếp cũng sạch sẽ, chẳng có vết tích được dùng.

"Ăn... ăn rồi ạ." Bùi Tiểu Thập đáp. "Em vừa đi đổ rác xong, đang Tết mà."

"Em cũng biết là Tết à?" Vạn Hạ Trình đóng tủ lạnh. "Em định đón Tết một mình ở đây sao?"

Trong tủ lạnh chỉ có hai hộp sữa, một cái bánh sandwich, và một phần salad đóng hộp.

"Vâng, một mình em thôi." Bùi Tiểu Thập đứng ở cửa bếp, mím môi cười gượng. Dù biết rất giả trân, nó vẫn là một nụ cười. "Em lớn thế này rồi, anh còn lo cho em nữa?"

"Tôi không lo." Vạn Hạ Trình phản bác, "Nhưng em không thể ở đây tiếp được."

Hắn nói: "Em phải về."

"Dựa vào cái gì?" Bùi Tiểu Thập không giữ nổi giọng điệu áy náy vì mắc lỗi nữa, nụ cười gượng gạo cũng cứng đờ dần. "Dựa vào đâu chứ?"

Dựa vào đâu mà mọi thứ đều do anh quyết định. Dựa vào đâu mà anh có quyền định đoạt cả việc em có thể yêu anh hay không?

Bùi Tiểu Thập cảm thấy, bản thân lại sắp phát bệnh rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK